Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngày cuối cùng của bươm bướm

Tiểu thuyết gốc · 3248 chữ

Me lại chìm vào giấc mơ kỳ lạ. Trên lưng chú ong mơ, nàng trở về hành tinh nhỏ có tòa nhà lớn. Con ong thu nhỏ mình chui vào lỗ hổng dưới mái nhà. Me lại phải ngồi chờ con tiếp theo xuất hiện. Chờ mãi chờ mãi chẳng có con nào đủ lớn, nàng chán nản đi lòng vòng khám phá xung quanh. Ở đây cũng có hoa thơm cỏ ngọt, cái gì cũng nhỏ bé nhưng thật chi tiết, như thể một tiểu cảnh của núi rừng, một phiên bản của Earth được thu nhỏ lại. Có rất nhiều loài cây tí hon, phải nhìn kỹ rất kỹ mới nhận ra được nào là hoa hướng dương, hoa hồng và tulip. Những bông hoa vẫn khoe hương sắc, vẫn xinh tươi, và khẽ lay động khi nàng nhẹ đưa tay vuốt qua những thảm rừng. Có lẽ các hạt mầm vô tình bám trên người đám ong đã nương theo gió về lại nơi đây, tùy nghi mà sinh trưởng.

Me ngồi xuống thảo nguyên, cảm thấy lòng dịu lại, như thể về lại chốn thân quen từ lâu lắm rồi. Chỉ là hơi cô quạnh, ngước nhìn lên bầu trời sao lấp lánh, đâu là Earth, đâu là Utopia và đâu là đám mây mơ màu hồng đáng yêu của nàng? Me đưa ngón tay vẽ theo những vệt sao, mường tượng khuôn mặt trầm ngâm của Lo, gió lùa qua tóc nàng mát rượi. Một con ong bé bự bay qua, Me đành liều lĩnh chụp lấy chân nó.

Ong dẫn nàng chui vào một đám mây màu tím, từ hạt ngọc trong tay nó, khung cảnh núi rừng xuất hiện. Ong thu nhỏ lại để bay đi tìm mật ngọt, để lại Me đứng trên bông hoa bách hợp lớn, nàng bối rối ôm lấy nụ hoa cao quá đầu người. Me tìm cách leo xuống nhưng bị trượt chân, may mắn thay cơ thể nàng nhẹ bổng như cánh lông hồng nhẹ đáp xuống, có lẽ nhờ trọng lực ở đây chỉ bằng một phần mười trên Earth. Me thích thú thử nhảy nhót xung quanh. Dù sao giấc mơ này cũng còn chỗ đáng yêu.

Me nhận ra có một bóng người từ xa bước tới, đó là một cô gái có mái tóc màu tím ôm một bé sâu nhỏ màu xanh. Me đến bắt chuyện nhưng họ không hề nhận ra sự tồn tại của nàng. Me tiu nghỉu nhưng rồi quyết định đi theo hai người cho đỡ buồn. Qua cuộc nói chuyện, Me biết được cô gái tên Li và bé sâu tên Lily. Lily hay giật giật tóc Li hỏi: ”Sắp đến chỗ mẹ cháu chưa?” và Li sẽ mỉm cười hiền từ: “Sắp đến rồi, sắp đến rồi!”. Lily tò mò về mọi thứ xung quanh, vì sao bầu trời lại màu tím, vì sao chim lại hót ca, và ở đây có tơi hai mặt trăng, một to một nhỏ, dõi theo nhau trên bước đường dài. Li luôn dịu dàng trả lời, dù là những câu hỏi ngây ngô nhất. Gió thổi nhẹ qua mái tóc tím và ánh nắng ấm áp trong đôi mắt ấy tưởng như không bao giơ vụt tắt niềm vui.

Họ cùng nhau bước về phía trước. Nắng trở nên gay gắt và cây cối bắt đầu héo khô, hai chị em kiệt sức, họ dừng lại ngồi nghỉ nơi bên vệ đường. Mặt đất nóng sôi như thiêu đốt. Luồn không khí nóng chao đảo xung quanh như một làn sương huyền ảo. Me lo lắng tìm nước xung quanh, không có một giọt nào, chỉ thấy xương và sừng của những con bò chết khô trên sa mạc. Me chắp tay lại cầu nguyện, và kỳ lạ thay, một đám mây lớn mang cơn mưa tươi mát đến. Cây cối trở nên xanh tươi và đâm chồi nảy lộc, như thể chưa từng có cơn nắng hạn, Li nâng bé Lily lên, cho em đón lấy những giọt nước đầu mùa, Me sung sướng cùng mọi người nhảy múa trong mưa.

Họ băng qua rừng xanh trùng điệp, ngấm muôn vàng loài hoa bướm đủ sắc màu, ăn nhưng trái quả đủ mùi vị, leo lên ngọn núi cao nhất, nhìn thấy được khung cảnh bao quát xung quanh thật hùng tráng và kỳ vĩ. Ngọn gió đưa cả ba cùng theo lên lưng một chú lớn như một chiếc chuyên cơ bay ngang qua. Không hiểu sao Me muốn ở lại bên hai chị em kia thêm một chút nữa, cùng ngắm muôn trùng khơi...

Li thì thầm vào tai ong điều gì dó, chú ong đưa họ đáp xuống một ngôi làng bánh kẹo, mà những căn nhà xinh xinh được làm từ các loại bánh mứt và sô cô la. Cả ba ăn thỏa thuê, rồi tắm trong bồn nước mà một bên chảy ra các loại nước mật ngọt và bên còn lại thì là nước suối tinh khiết. Li dắt bé sâu đã tự đứng được đi chập chững qua những con phố làm bằng đường mía, hai bên đường có rất nhiều cô búp bê xinh đẹp với vô vàn bộ quần áo đủ kiểu dáng quyến rũ và thú vị. Li thử mặc cho bé hết bộ này đến bộ kia, rồi chiều theo ý bé, cột lên tay mình một chiếc nơ xinh xắn hình hoa thủy tiên. Lily rất thích hoa thủy tiên.

Trời tối, họ ghé vào một phòng trọ. Me thấy hai chị em đã nhắm mắt lại bình yên, trong khi mình không ngủ được. Me nhìn lên những khe nứt đứt đoạn trên trần nhà. Có một mẫu cánh không biết của loài nào vương trên mạng nhện, bất động, rách nát. Những sợi tơ thi thoảng bất ánh sáng hất ra từ cửa sổ, làm nàng nhớ đến mái tóc đen huyền của Lo. Có lẽ giờ này chàng cùng đang say ngủ, ở phía bên kia thế giới, nơi vùng đất của những người tỉnh thức. Còn nàng, rồi nàng sẽ đi về đâu trong giấc mộng dài này. Me thở dài.

Đang suy nghĩ vu vơ thì có tiếng gõ cửa, Me bước ra ngoài xem thử, chỉ thấy có một lọ hoa, trong đó bông thủy tiên đã héo tàn. Me trút ra xem còn gì, một mẩu xương gói trong mấy tờ giấy. Trên giấy lại là nét bút giống như nét chữ của chính nàng, viết thành những dòng liệt kê:

“Được ăn đủ loại trái cây

Được nhìn thấy cả thế giới

Được bay lượn

Trở nên xinh đẹp

… “

Ký ức bỗng ùa về, ngày xưa cái thời Me suy sụp vì trọng bệnh, cũng có một ai đó khuyên nàng hãy viết ước mơ của mình vào một cuốn sổ, mỗi khi thực hiện được hãy vẽ vào đó một cánh bướm, nó có tác dụng giúp bản thân trân trọng nhưng ngày cuối cùng hơn. Me chợt hiểu ra điều gì đó, nàng rùng mình hai tay che lấy đôi môi run rẩy, cảm giác ngực không thở được, lòng quặn thắt. Me vội ôm lọ hoa tìm đến nơi có một cái cây to và chôn ngay xuống đó. Một nỗi buồn vô tận xâm chiếm tâm hồn nàng, hóa thành dòng nước mắt dọc hai bên má, rơi xuống những cánh hoa thủy tiên khô khóc. Me ước gì Lo có ở đây, để ôm lấy nàng, để nói với Me rằng rồi nàng sẽ ổn cả. Trông cô đơn và thinh lặng, nàng lau đi nước mắt, chắp tay nguyện cầu. Cành thủy tiên hứng lấy nước mắt người con gái, đâm chồi nảy lọc, nở ra những bông hoa tươi mới giữa đêm đen và bóng tối.

Họ lại tiếp tục cuộc hành trình, thời gian như thể trôi nhanh hơn, bé sâu Lily cũng lớn lên rất nhanh, chỉ có Me và Li vẫn vậy, dõi theo sự trưởng thành của bé. Họ đi qua những miền đất xinh đẹp. Khung cảnh chuyển sắc dần dần. Những bông anh đào bung nở sắc thắm, ửng hồng cả khoản trời xuân, nhưng cánh phượng đỏ rực rõ giữa trưa hè, rừng phong chuyển màu từ xanh sang vàng đỏ rồi rơi rụng dưới chân những chú hươu ngơ ngác, tuyết đầu mùa rơi dịu dịu như những bông hoa trắng tinh khiết khi đông sang. Qua những ngày đông giá, lại thấy nắng xuân. Xuân qua Hạ đến rồi lại Xuân. Me chẳng biết làm gì, chỉ có thể dọn đường giúp họ dễ đi hơn. Me cảm thấy lòng buồn lắm, có những điều mình không biết nhiều khi lại thoải mái hơn. Me thấy cơ thể mình cũng đang dần mờ đi. Đông trở về lạnh giá, Me nhìn thấy một cánh bướm bé nhỏ chết trong mặt băng cô độc, nàng vội lấy tuyết phủ lên che không cho hai chị em Li thấy. Nàng không đành lòng. Chỉ muốn niềm vui của họ cứ kéo dài mãi.

Đã bao lâu rồi không biết nữa, trong một giấc mộng dài, họ đi qua những miền tối sáng, qua những mùa mưa nắng. Bé Lily yếu dần, em không còn động đậy nhiều được nữa, cơ thể em cứng lại và chuyển thành màu nâu. Li địu em trên vai, giọng vỗ về: “Cố thêm một chút nữa thôi! Một chút nữa thôi!”. Cuộc hành trình tiếp tục, cho đến khi Lily thều thào reo lên: “‘Mẹ kìa, mẹ ở đấy kìa!”. Li mừng rỡ hướng về cây đại thụ cao lớn, dọc thân cây có nhiều hóc do loài gõ kiển đục lỗ, và đám côn trùng sống trong đó. Me chắp tay lại cầu nguyện, chú ong mơ từ xa bay tới chở ba người bay lên cao. Bay mãi bay mãi cho đến khi trời sầm tối.

Li gõ cửa, một góa phụ với đôi cánh bướm bước ra, bà mừng rỡ ôm lấy con gái mình. Bé sâu Lily hạnh phúc lắm. Bé cố mở to mắt ra nhìn mẹ, rồi không đủ sức, những cái tay bé nhỏ của bé rũ xuống. Góa phụ bướm mang bé vào phòng trong, có rất nhiều cái nôi trống không, đặt bé vào một trong số đó. Bà không quên rót trà mời khách, trên bàn có ba cái tách. Me mừng rỡ vì có cả cả phần của mình, dù nàng giờ đây chỉ còn như một hư ảnh. Trong lời ru êm dịu phát ra từ đôi cánh rách khẽ lay lay, bà lấy ra cuộn tơ đan từ từ, những sợi tơ óng ảnh nhẹ bao lấy chiếc nôi của Lily, kết thành một cái kén.

Khi họ uống xong tách trà, cũng là lúc kén tách ra, từ trong đó, những bụi phấn khẽ thoát ra dưới ánh nến dìu dịu. Lily vươn đôi cánh bướm còn yếu ớt. Me lặng nhìn em ấy đứng lên dần, từng chút một, đôi cánh vươn ra, xinh đẹp và mạnh mẽ.

Li mỉm cười: “Đêm nay, em đã là cô bé bướm xinh đẹp nhất vũ trụ rồi nhé!”

Có kẻ đạp cửa bước vào, một cái bóng đen to lớn với cái mỏ nhọn hắc ám xuất hiện. Nó quát tháo hỏi vì sao góa phụ đen còn cả gan ở lại. No cầm trong tay một ngọn đuốc, hung hăng đòi đốt nhà bà. Bà giữ lấy chân nó, đôi mắt to tròn của bà run rẩy, đám phấn trên cánh rơi rụng gần hết. Nhưng cái bóng vẫn không nghe lời, nó mổ lấy một cánh tay của góa phụ bướm và nuốt vào bụng.

Li van xin: “Xin làm ơn. Bà ấy chỉ cầu xin ông cho mình ở lại thêm lát nữa, để con mình còn biết đường về.”

Cái bóng vẫn lao đến vung ngọn đuốc đánh xuống, góa phụ bướm vội che cho con, hai cánh bà bắt lửa bóc cháy dữ dội. Bà kịp đẩy bé Lily qua bên, Li đỡ lấy bé, đôi mắt bà khép lại yếu ớt rồi thân bỗng bùng lên cháy đỏ như ngọn đuốc sóng. Hai chị em Li kinh hoàng ôm lấy nhau. Me cảm thấy bàng hoàng và phẫn nộ, nàng chắp tay cầu nguyện, mưa bất chợt đổ xuống nặng hạt. Kèm theo tiếng sấm rền. Chớp giáng xuống đỉnh ngọn cây bóc cháy. Chớp đánh thẳng xuống chỗ bóng đen có cái mỏ sắt nhọn, nó gào lên hóa thành một con chim lửa hung tàn, từ miệng nó, lửa khè ra từng cơn, mùi thịt cháy khét lẹt. Li sợ hãi lấy thân mình che cho bé Lily. Chiếc nơ hình hoa thủy tiên bắt lửa hư mất. Me chứng kiến cả một mảng lưng của cô gái tóc tím hóa thành những vết bỏng rỉ máu.

Me kinh hoàng hét lên: ”Không! Không phải là như thế này!”.

Con chim lửa như phát hiện ra Me, nó bắt đầu phun ra những quả cầu lửa về phía nàng. Me đành phải trốn ra bên ngoài, dẫn dụ con ác quỷ leo lên ngọn cây cao, nó cứ hung dữ bám theo, thiêu đốt tất cả mọi thứ ngán đường, vô tình tạo thành một vòng lửa lớn quanh thân cây. Lửa thiêu rụi xung quanh, làm cả thân cây bừng cháy. Phần thân trên của cây đổ xuống, đè ngang người con chim quỷ. Từng cành cây gãy đổ, kéo theo nó té xuống tan xác.

Me chắp tay cầu nguyện, một chú ong bay đến đỡ nàng xuống chỗ chị em Li. Me định kéo họ đi cùng, nhưng thảng thốt nhận ra tay mình vụt xuyên qua người họ. Tiếng muông thú kêu lên kinh hoàng. Me tìm ra một tấm chăn lớn ném về phía họ. Li vội chụp lấy tấm chân, trùm quanh người thành một cái dù, rồi ôm bé Lily nhảy ra ngoài. Không hiểu sao khung cảnh lúc đó trôi đi rất nhẹ nhàng, như thể mọi người đang bay xuống, nhìn những đốm lửa trôi ngược lên trời, như thể những chiếc đèn lòng bay giữa màn đêm rực rỡ, mang ước nguyện của những linh hồn lên trời cao. Vào khoảnh khắc đó, Li nhìn thấy bé Lily vẫy cánh nhìn mình khẽ nói: “Chị cũng đã cố gắng rất nhiều rồi! Em đi trước nhé!”. Và tự mình đập cảnh bay vút lên cao, về với căn phòng có mẹ em trong đó.

Me đau khổ không biết làm gì hơn, đành theo Ong mơ bay lên cao. Nó lấy ra viên ngọc, hút toàn cảnh đám cháy vào trong. Rồi chở nàng bay đi.

Khi Li thức dậy, điều duy nhất từ giấc mơ nàng còn mơ hồ nhớ được, là hình ảnh hai mẹ con bướm bướm đang ôm nhau mỉm cười hạnh phúc, linh hồn họ vụt bay lên trời cao, hóa thành những ngọn đèn trời ấm áp. Li cảm thấy lòng nhẹ đi một chút. Xong hết công việc trong bệnh viện, cô quay đến chỗ giường bệnh của bé sâu, bên trên đã phủ ra trắng. Li đặt trên bàn một lọ hoa thủy tiên. Co nhắn với Li rằng, cậu vừa gặp một cô bé xinh xắn có đôi cánh bướm rất đẹp muốn gặp cô. Nhưng khi Li đến nơi lại chẳng có ai cả.

Li: “Cô bé có nói gì nữa không Co?”

Co: “Ừm, hình như là cảm ơn.”

Li: “Vậy à…”

Li ghé đến bồn hoa thủy tiên, những chú bướm xinh xắn đang bay lượn. Có một con đậu vào ngay giữa bàn tay Li, cô nhẹ nhàng khép hai tay lại, thì thầm với bướm một điều gì đó. Và mỉm cười thả bướm bay đi. Co đứng bên cạnh, ngấm nhìn ánh nắng ấm áp chiếu qua những bông phượng cuối mùa, dịu dàng trong mắt Li.

Trăng đã lên cao, ánh trăng chiếu qua khung cửa kính, làm nổi bật những hạt bụi phấn li ti đang bay trong không khí, hòa vào tiếng đàn của So. Mái tóc xanh dương của cậu lấp lánh như ánh đèn neon trong đêm cuối hạ. So vừa hát vừa đệm đàn, “Khi bạn có một bí mật, hãy thì thầm với loài bướm, vì rằng bướm không nói lên lời, bí mật của bạn sẽ được giữ kín. Và bướm sẽ bay lên gặp chúa xuân, và ước mơ của bạn sẽ thành hiện thực”. Lời ca vọng quá những đường ống nối các khoan trong phi thuyền. Nhưng bị chặn lai bới cánh cửa sắt dày ngăn cách dãy hành lang với căn phòng chứa những khối cầu kim loại. Trong đó Me và Lo đang ôm nhau.

Lo hôn lên mái tóc màu hồng bồng bềnh của nàng, mùi hương dâu dịu nhè. Me luồn tay ôm lấy hai vai Lo, nhón người, cắn nhẹ vào cổ chàng. Lo cảm thấy như có một luồn điện chạy khắp cả người, hơi thở chàng trở nên gấp rút. Chàng định ghì chặt lấy Me, nhưng nàng chợt dừng lại. Như thể tâm trí nàng đang suy tư điều gì đó. Lo gặng hỏi.

Me bối rối đáp: “Minh mơ thấy một cô gái có mái tóc màu tím, và mình cứ đi theo cô ấy… Ý mình là, giấc mơ ấy như muốn nhắc mình một điều gì đó.”

Sắc mặt Lo tự nhiên tối lại, dưới ánh đèn LED màu tảo xanh, nó càng trở nên âm u, như thể bóng đêm ẩn dưới mặt nước hồ sâu thăm thẳm, khiến Me thoáng rùng mình. “Chỉ là mơ thôi mà. Đừng để nó làm mình mệt. Hãy quên đi…”, Lo vỗ về Me.

Khi So bước vào phòng, cậu nghe thấy tiếng ho dữ dội. Lo đang làm gì đó ở cổng kết nối phía sâu quả cầu sắt của Me, bên trong nàng đã thiếp ngủ. So đưa khăn tay cho Lo, để ý thấy có vết máu dính trên chiếc đồng hồ điện tử trên tay cậu. Màn hình của đồng hồ còn hiển thị tín hiệu phần trăm báo dữ liệu đã được xóa. Lo rút sợi dây kết nối giữa quả cầu sắt với đồng hồ của mình ra, đặt tay lên vai So, nói lời cảm ơn và bước vào quả cầu của mình. So đứng im một lúc lâu, lặng nhìn vệt máu tươi còn thấm trên khăn tay mình. Ánh trăng từ khung cửa kính làm bóng cậu cứ đồ dài ra mãi mãi. Trên trời cao, những ngọn đèn trời chẳng biết đang trôi về đâu.

Vài hôm sau, Khi Lo ghé đến chỗ cây đại thụ, chỉ còn một gốc cây lớn bị cháy rụi. Xung quanh là những gia đình mất người thân trú trong những cái lều tạm bợ. Lo đi tìm người góa phụ nhưng không thấy đâu. Có người bảo cây cháy là do sét đánh, lại có người nói là do lão chim gõ kiến châm lửa đốt để trả thù. Lo đặt bịch thuốc xuống. Nhìn lên trời cao, thở dài. Không có gì buồn hơn là điều mình lo sợ xảy ra lại trở thành sự thật sớm như vậy.

Bạn đang đọc Before Life sáng tác bởi Belicomic

Truyện Before Life tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Belicomic
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.