Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 2 - chương 5

Phiên bản Dịch · 10642 chữ

“To gan!” Thịnh An Hoài gầm lên một tiếng, đem Kỷ Hành và Điền Thất đều giật nảy mình.

Kỷ Hành lại một lần nữa nâng nâng tay, Thịnh An Hoài tắt tiếng.

Điền Thất mở to mắt, ánh vào mắt là mảnh vải đang nắm trong tay, đây là một loại vải gấm màu trắng hoa lau, bên trên thêu hoa văn màu xanh lam. Loại gấm này được sinh ra ở phủ Tùng Giang, đến mấy lượng bạc một thước, trừ khi nàng bị điên mới đem thứ này lấy làm khăn.

Trong lòng lộp bộp, đưa ánh mắt thuận theo mảnh vải chuyển động, từ từ hướng lên trên. Trên sóng biển màu lam là một mảnh mây trắng, trong mây mù có một con rồng lượn quanh, đếm đếm số móng vuốt, là năm cái chứ không phải bốn cái. Nàng không chết tâm tiếp tục đem ánh mắt đưa lên trên, tầm mắt xẹt qua hông của Kỷ Hành, rồi ngừng ở trên thắt lưng của hắn. Thắt lưng màu xanh đậm, thêu họa tiết tối màu, ngay chính giữa là một viên bảo châu cố định, xem không ra là cái gì.

Có thể là do nàng nhìn quá nghiêm túc, khiến cho Kỷ Hành cảm thấy ánh mắt người này tựa như hóa làm thực chất, một đường từ dưới hướng lên trên sờ mà tới.

Cuộc đời này Kỷ Hành trêu chọc vô số người, vậy mà trong nhất thời lại có chút cảm giác bị người trêu chọc, đối phương thế nhưng vẫn là một tên thái giám. Hắn khó chịu một trận, nhưng trên mặt tiếp tục bảo trì trấn định, gác tay sau lưng mà đứng, cúi đầu nhìn nàng.

Ánh mắt của Điền Thất rốt cuộc bò qua khỏi bộ ngực của hắn, ngừng ở trên mặt hắn. Đây là một mỹ nam như tễ nguyệt quang phong (), trong ánh mắt tràn đầy quý khí bức người, chẳng qua là lúc này quý khí đều bị úc khí lật đổ địa vị, hắn đang ngưng lông mày đánh giá nàng. () Ý chỉ thời tiết trong vắt sau cơn mưa. Khí chất vẻ đẹp thánh khiết ngời sáng bla bla “A!!!” Điền Thất nhận lấy kinh hách, thất thanh kêu to, ngay sau đó vừa lăn vừa bò lăn đến một bên.

Kỷ Hành không tự giác sờ sờ mặt, rất dọa người sao.

Điền Thất ý thức đến bản thân sấm đại họa — nàng hình như dùng y phục của hoàng đế lau nước mũi?

Má ơi!!!

Nàng không nói hai lời xoay người quỳ ở trước mặt Kỷ Hành, liều mạng dập đầu, cái trán va vào mặt đất phát ra tiếng ầm ầm nặng nề, quanh quẩn tràn ngập tất cả linh đường, rất có phần quái dị. “Nô tài thất nghi trước thánh giá, xin hoàng thượng tha mạng! Hoàng thượng tha mạng!” Điền Thất một bên dập dầu, một bên nói chuyện, bởi vì quá khẩn trương nên giọng run lẩy bẩy, cuối cùng càng về sau càng chỉ lặp lại mỗi một câu “hoàng thượng tha mạng.” Nàng cảm thấy lần này chính mình là thực sự gặp nguy, không cầu khác, chỉ cầu có thể lưu một mạng, thế là trọng điểm cũng chỉ ở trên bốn chữ nàng.

Thịnh An Hoài đứng một bên nghe, trong lòng nghĩ tiểu tử này thực là tự biết cho chính mình giải vây, ngươi kia là thất nghi trước thánh giá sao, căn bản là khinh nhờn thánh thể!

Ấn tượng của hắn đối với Điền Thất rất là khắc sâu. Thịnh An Hoài là thái giam chủ quản của Nội Quan Giam, quản chức vị điều động của tất cả thái giám trong Tử Cấm thành, Điền Thấy muốn hướng bên cạnh Tống chiêu nghi xáp vào, tất nhiên phải đem phía Thịnh An Hoài chuẩn bị cho thỏa đáng, thường xuyên qua lại nên cũng quen mặt. Thịnh An Hoài và sư phụ của Điền Thất có quan hệ không tệ, hắn cảm thấy Điền Thất người này nhân phẩm còn được, đầu óc cũng linh quang, bởi vậy nguyện ý đề bạt chút. Hiện tại thấy được Điền Thất mơ mơ màng màng va chạm thánh giá, hắn cũng rất là ngoài ý muốn, nhưng thấy hoàng thượng rõ ràng không vui, nên hắn cũng không dám giúp Điền Thất cầu xin, mà yên lặng đứng ở một bên đóng vai người trong suốt.

Kỷ Hành bị tiếng dập đầu và tiếng cầu xin của Điền Thất ồn ào có chút phiền lòng, “Ngươi đứng lên.” Lỗ tai Điền Thất vẫn luôn để ý đến phản ứng của Kỷ Hành, nên nghe hắn nói, nàng nhanh chóng dừng lại, “Cảm tạ hoàng thượng.” Nói xong đứng lên, cung kính cúi thấp đầu lắng nghe thánh huấn.

Kỷ Hành nhận được thái giám này, gần đây theo cùng bên cạnh Tống chiêu nghi, miệng ngọt biết nói chuyện, trừ đó ra cũng không còn gì khác. Ờ, còn có, hình dạng xinh đẹp. Thái giám có bề ngoài xinh đẹp cũng có, chẳng qua là người này cùng mấy thái giám xinh đẹp kia không giống nhau, ánh mắt hắn rất sạch sẽ trong suốt, không giống như là một tên thái giám.

Suy nghĩ của Kỷ Hành bay đi có chút xa, thấy Điền Thất cúi thấp đầu, hắn nhịn không được nói một tiếng, “Ngươi ngẩng đầu lên.” Điền Thất vô cùng nghe lời ngẩng đầu, chỉ kém nói một tiếng “tuân chỉ.” Tuy rằng nâng đầu, cũng không dám nhìn Kỷ Hành, mí mắt vẫn cúi như cũ, một đôi mí mắt to đùng vừa đỏ vừa sưng do vừa rồi khóc hiện ra trước mặt Kỷ Hành. … Thật khó xem.

Kỷ Hành cảm thấy chính mình có chút nhàm chán, hắn chắp tay sau lưng, lại hỏi, “Ngươi vì sao khóc thương tâm như thế?” Tới! Điền Thất biết chính mình còn mạng hay mất mạng là ở chỗ này, nàng hít sâu một hơi, lại thật dài than ra tới, ánh mắt nhiễm lên một tầng ưu thương, “Chủ tử phong hoa vô song, lần này hương tan ngọc nát, đừng nói là nô tài đã từng chịu ân huệ của chủ tử, liền xem như người bình thường mới nghe đến cũng muốn buồn thương. Càng huống chi còn có vị tiểu hoàng tử, trên dưới toàn cung ai không trông mong tiểu chủ tử xuất thế, nào ngờ đến…” Nói, nâng tay áo lên xoa xoa nước mắt, liếc trộm sắc mặt Kỷ Hành xong tiếp tục nói thêm, “Chủ tử cực kỳ thương xót hạ nhân, lại đối với nô tài có ân như phụ mẫu, nàng vừa đi, nô tài đau buồn như mất đi cha mẹ vậy.” Thịnh An Hoài đứng một bên nghe đến lời này, oán thầm nói, tiểu tử này thật là không cần mặt! Ta thích!

Lời này của nàng nói rất được, không mượn cơ hội biểu hiện bản thân đối với Tống chiêu nghi có bao nhiêu trung tâm, mà chỉ nói người chết đi có bao nhiêu đáng thương, câu lên lòng trắc ẩn của hoàng thượng, lại nói chủ tử vừa chết đi đối với nàng bao nhiêu là khoan dung bao nhiêu là tốt — ngươi sẽ không biết ngượng ở trước quan tài của người cũ giết chết nô tài mà nàng thương yêu sao?

Kỷ Hành nheo mắt nhìn tên thái giám đã khóc thành con cóc ở trước mắt này, trái lại không biết hắn đây là thực sự thành thật hay là thực sự thông minh.

Điền Thất nói xong, lại quỳ xuống thỉnh tội.

Tưởng tượng đến tên nô tài này vừa rồi ôm y phục của hắn lau nước mũi, thần tình vừa hoãn lại của Kỷ Hành lại bắt đầu không được tốt.

Thôi thôi, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha.

Cuối cùng Điền Thất bị phạt đi phòng trống canh đánh canh một tháng.

Phòng trống canh đều là nơi mà các nội quan phạm tội đến nhận hình phạt, mỗi ngày buổi tối đi đến lầu gác của cổng Huyền Vũ đánh canh, chuyện này cũng không có mệt mỏi, chỉ là đi vào lúc buổi tối, nên không có “chất béo” gì để mò.

Cái trừng phạt này đã tương đối nhẹ, Điền Thất thầm vui mừng. Hoàng thượng quả nhiên là một vị quân vương có tấm lòng nhân hậu, có phong thái quân tử.

Kỷ Hành sở dĩ phạt cho có như vậy, vẫn là vì cảm thấy nô tài này hơn nửa đêm còn tự mình ngồi khóc là do thật lòng, xem ra nội tâm là thực sự thành thật.

Ấn tượng của song phương đối với lẫn nhâu đều sinh ra một chút lệch lạc.


Ngày hôm sau, Điền Thất ở Nội Quan Giam đăng kí chức vụ một tháng tiếp theo của bản thân — đánh canh, sau đó liền trở lại Thập Tam sở.

Thập Tam sở xây dựng ở ngoài Tử Cấm thành, nơi này là chỗ ở của thái giám. Trong hoàng cung đại đa số thái giám đều ở tại Thập Tam sở, chỉ có thái giám trực đêm hoặc những thái giám thường xuyên ở bên cạnh chủ tử hầu hạ, mới có tư cách ở lại trong Tử Cấm thành. Điền Thất chuyển vào Tử Cấm thành không quá nửa tháng, lại chuyển đi ra, nói tới thật là cực xấu mặt, bất quá cũng may da mặt nàng đủ dầy, nên không nhìn ra được cái gì.

Điền Thất trở lại Thập Tam sở, phát hiện nơi ở còn chưa có bị chiếm, rất tốt rất tốt. Cùng phòng tổng cộng có ba người, hai người khác đều không có ở đây, nàng trở lại phòng liền ôm mền ngủ, đặc biệt ngủ, tăng cường ngủ bù vào ban ngày, để buổi tối còn có sức đi giày vò.

Vừa tỉnh ngủ, mở mắt đã thấy được tấm rèm tím bằng vải bông treo trước cửa lay động, một lát sau, bên cạnh rèm liền nhô vào một cái đầu.

Điền Thất: “…” Nàng giống như lại quên khóa cửa.

Cái đầu kia thấy được Điền Thất tỉnh, nhe răng cười. “Cẩu tiểu tử!” Điền Thất nhanh chóng xuống giường mời hắn đi vào, trong miệng nói, “Sư phụ! Hôm nay ngọn gió nào thổi, như thế nào thổi ngài tới? Ngài không ở bên cạnh Đức phi nương nương hầu hạ sao?” “Ta đi ra làm việc, vừa lúc tới đây nhìn ngươi.” Người kia từ Điền Thất dìu đỡ đi vào ngồi xuống, Điền Thất nhanh chóng cho hắn châm trà, hắn nói, “Ngươi đừng bận rộn, ta ở không được lâu, chúng ta hai người nói chuyện một lát.” Người tới này gọi là Đinh Chí, là sư phụ mà Điền Thất vào cung liền đi theo. Đinh Chí vốn tên à Đinh Chí Viễn, sau lại làm thái giám, nghe thấy tên này nghe qua tương đối châm chọc, cho dù chí hướng có bao nhiêu cao xa cũng vẫn là gã thái giám, thế là hắn dứt khoát sửa tên gọi là Đinh Chí.

Đinh Chí hiện tại là thiếu giam ở Ngự Dụng Giam, theo tứ phẩm, cách thái giám chỉ có một bước xa. “Thái giám” là tên gọi của các hoạn quan, ở trong cung cũng là tên gọi của chức quan, hoạn quan làm được lên trên, chính là thái giám, quan tứ phẩm.

Các nội quan tuy đại đa số đều do hai mươi bốn nha môn thống lĩnh, đều có các cấp bậc và chức trách, nhưng cũng thường xuyên kiêm luôn sai sử ở bên cạnh hậu phi, nguyên bản chức trách ngược lại từ bỏ, ai kêu ở bên cạnh phi tử thì thưởng này nọ nhiều làm chi. Đương nhiên, không phải tất cả chủ tử đều có tiền, những người không tiền tự nhiên là không có ai hướng tới, chỉ có thể từ Nội Quan Giam lãnh tới công việc. Điền Thất và Đinh Chí đều là một thân kiêm hai chức, càng lợi hại giống như Thịnh An Hoài, một người kiêm đủ thứ chức.

Đinh Chi hiện tại hầu hạ Đức phi. Đức phi so với hoàng thượng còn lớn hơn hai tuổi, hình dạng cũng không phải tốt nhất, tuổi lại lớn, cho nên đổi qua đi con đường hiền đức, tuy rằng dưới gối không con, nhưng hoàng thượng còn nhớ được nàng, cách một hai tháng tổng là đi đến chỗ của nàng chuyển chuyển.

Điền Thất sai một tiểu thái giám xách tới một ấm nước nóng, rồi pha trà bưng cho Đinh Chí.

Đinh Chí đem nắp trà mở ra xem, nước trà trong veo thông thấu sắc xanh nhạt, tự như một chén phỉ thúy trong suốt, trong phỉ thúy còn chìm nổi một đoàn lá trà đã bị ngâm giãn ra, mảnh lá thật dày, xách biếc tươi ngon. Hắn nhắm mắt hít sâu một hơi, hương thơm ùa vào mặt, nhất thời tinh thần rung lên. “Vân vụ Lư sơn,” Đinh Chí mở to mắt, “Thật tốt quá! Tiểu tử nhà ngươi đúng là cái cây cào tiền, cái thứ tốt gì đều không bỏ qua, đây là từ đâu làm ra đến?” Điền Thất gãi gãi đầu, cười nói, “Còn không phải do chiêu nghi chủ tử thưởng, ta biết ngài thích thứ này, sớm nghĩ đưa cho ngài, đáng tiếc vừa lúc chiêu nghi chủ tử ra chuyện, ta nhất thời quên.” Đinh Chí mở nắp trà chậm rãi chạm vào gợn nước, nhẹ nhàng thổi khí, hắn còn đang đắm chìm trong trà vân vụ mang tới nhẹ nhàng khoan khoái, nên thuận miệng đáp, “Xem ra ngươi ở chỗ Tống chiêu nghi lăn lộn không tệ.” “Không tệ là không tệ, đáng tiếc ngày vui ngắn chẳng tày gang.” Điền Thất thất lạc đáp.

Đinh Chí nghe vậy, để tách trà xuống, khuyên nàng, “Theo ta thấy, ngươi cũng không cần nhụt chí, người này chết, còn có người tiếp theo nha, trong hậu cung tổng là có ngày vừa lòng, tiểu tử nhà ngươi lại biết làm việc, có tiền đồ, chỉ cần đáp vào chiếc thuyền tốt, đứng vững gót chân, sẽ có ngày cất đầu dậy.” Điền Thất lắc lắc đầu, “Sư phụ tốt của ta à, ngài cũng không phải không biết, ta đáp vào chiếc thuyền nào, là chiếc thuyền đó lật,” nói, hướng Đinh Chí chìa ba cái ngón tay, “Ba người, nói thật, ta thực có chút nản chí ngã lòng.” Đinh Chí nghĩ lại một chút, quả thật như vậy, hắn nhất thời đối vời Điền Thất đồng tình, bắt đầu cho nàng ra thiu chủ ý, “Nếu không ngươi tính tính bát tự đi? Ngự thiện phòng lão Lưu hình như biết tính cái này, ngươi đi thử thử?” “Miễn bàn, ta sớm đi qua, hắn nói bát tự của ta quá cứng, khắc chủ.” “Vậy làm sao bây giờ?” Đinh Chí cũng vì tên đồ đệ này gấp gáp, “Có biện pháp phá giải nào không?” “Không sao đâu,” Điền Thất lắc lắc đầu, “Kỳ thật lời của lão Lưu cũng không thể tin, hắn còn nói ta có mệnh nương nương đấy.” Đinh Chí nghe xong cười khà khà, “Tên đó còn thực có can đảm bịa chuyện. Nếu như ngươi là cung nữ thì cũng được đi, hình dạng này của ngươi có thể thực trở thành tiểu chủ tử nha.” Nói đến cung nữ, lời nói của Đinh Chí bắt đầu hướng chỗ không đứng đắn mà đi. Tên cung nữ nào dễ nhìn, người cung nữ nào thưởng tay, hắn đều thuộc như lòng bàn tay. Điền Thất nghe mà run hết cả da đầu, dứt khoát nói với Đinh Chí ngày hôm qua nàng va chạm với hoàng thượng, bị phạt đi đánh canh.

Đinh Chí quả nhiên kinh ngạc hỏi han, “Chuyện gì xảy ra?” Điền Thất liền đem chuyện hôm qua nói với Đinh Chí, đem đoạn lau nước mũi giấu đi, chỉ nói bản thân lo khóc không thấy được hoàng thượng.

Đinh Chí lại một lần nữa phát biểu một trận đồng tình với nàng, rồi an ủi thêm một hồi sau đó mới muốn đi. Điền Thất đem bao trà vân vụ lư sơn chia một nửa cho Đinh Chí, đem vị sư phụ này dỗ cười thành một đóa hoa cúc.

Đưa sư phụ xong, Điền Thất cũng không ngủ, cả buổi chiều nằm ở trên giường ngây ngẩn nửa ngày, sớm sớm ăn cơm tối rồi đi phòng đánh canh lên ban.

Chương 3: Hoàng thượng tín nhiệm Vào lúc canh ba đứng ở trên lầu gác nhìn quanh bốn phía, liền cảm giác bản thân như là chiếc thuyền con giữa biển rộng mênh mông trôi dạt trong đêm. Nơi xa treo đèn lồng, trong đêm khuya tản mát ra từng vòng từng vòng u quang, giống như hải đăng nơi bờ biển, cũng giống đôi mắt lom lom chìm trong biển sương mù.

Điền Thất không chịu nổi rùng mình một cái.

Không phải bị dọa, mà bị đông lạnh. Nửa đêm chính là lúc nguyên khí yếu đi, nàng còn đứng ở chỗ cao thổi gió lạnh. Gió lạnh theo rốn chuốc vào trong bụng, nàng cảm thấy ngũ tạng lục phủ giống như là bị nước lạnh ngâm một lần, miễn bàn có bao nhiêu khó chịu.

Trong ngoài hoàng thành, ngàn nhà vạn hộ đều ngủ, chỉ có gặp xui như nàng, mới phải hơn nửa đêm bò lên lầu gác, chỉ vì xao vài tiếng gõ mõ báo canh giờ.

Đánh xong canh này, Điền Thấy ngửa đầu nhìn trời. Sao giăng dày đặc, ánh trăng bạc cong cong. Bầu trời xanh thẳm như một cái tô cơm làm bằng sứ men xanh tô đùng đang lật úp, trong tô dính lốm đa lốm đốm mấy hạt cơm trắng. … Nàng đói.

Ban đêm thức liền dễ đói, nàng sớm nên nghĩ đến điểm này, đáng tiếc lúc đi ra lại vội vàng, không mang gì ăn.

Nhớ đến nàng đã từng đọc qua câu thơ “Nhạn băng ải vắng sao vừa lặn, người tựa lầu son sáo khẽ vang” (1), lúc ấy chỉ cảm thấy tuyệt không thể tả, hiện tại xem ra, người đó ắt hẳn đã ăn cơm no rồi mới đi tựa lầu, không thôi sẽ khổ không thể tả.

Điền Thất than thở, sờ sờ bụng rồi đi xuống lầu canh, trở lại phòng gác.

Khi trở lại phòng gác, thấy được một gã thái giám ốm nhom đang đắp đại tấm chăn mà ngủ say sưa, Điền Thất giận dễ sợ, hướng trên người hắn đạp hai cái, rồi lại ngồi xuống cạnh hắn, kéo chăn qua che chân lại.

Điền Thất dùng đầu khẽ gõ lên vách tường ở sau lưng, nghĩ trong lòng, trời nhất định là mau sáng.

Cũng không biết gần đây đám thái giám làm sao, từng người từng người an phận thủ thường vô cùng, thái giám bị xử phạt đi phòng đánh canh chỉ có hai người, và một người khác phụ trách giám sát bọn hắn. Điền Thất tuy gấp đuổi tới, vẫn là muộn một bước, khiến cho người còn lại đến trước.

Thứ tự trước và sau, thế là thượng lượng xong, hắn đánh đầu hôm, còn Điền Thất đánh nửa đêm về sáng.

Bởi vì ban ngày đã ngủ một hồi, nên Điền Thất không có buồn ngủ, không dễ dàng đến nửa đêm mới buồn ngủ, vừa ngủ liền bị đánh thức: đến giờ nàng thay ca đi đánh canh.

Lúc ra khỏi cửa còn mơ mơ màng màng, chờ bò lên tới lầu gác, đã sớm tỉnh — đông lạnh mà tỉnh.

Hiện tại đánh xong canh ba, Điền Thất trở về cũng không dám ngủ. Nàng cùng thái giám trực ban không quen, sợ đối phương không để ý đúng giờ kêu nàng, nếu ngủ lầm thời gian, sẽ thêm một cái tội, không biết đến lúc đó gặp xui ra sao nữa.

Được rồi, chịu đựng thôi.

Điền Thất sợ bản thân nhịn không được ngủ mê đi, bởi vậy quá buồn ngủ thì sẽ ra bên ngoài đi một vòng, chờ cơn buồn ngủ bị gió lạnh thổi tan lại trở về, sau đó lại mệt đến mứcchỉ muốn ngủ, sau đó tiếp tục đi hóng gió lạnh.

Cái sự đau khổ này, thôi không cần nói!

Thật không dễ dàng kề đến canh năm quá tam phần (khoảng gần 4-5h sáng) , rốt cuộc hết ca, nàng tung tăng chạy về sở Thập Tam, cũng không tâm tư ăn cơm, mà trùm mền nằm xuống ngủ liền. Giấc ngủ này ngủ đến xế chiều, lúc tỉnh lại đi phòng bếp tìm chút đồ ăn lót dạ, rồi gói theo một ít, đem theo chút đồ linh tinh và thức ăn chạy đế phòng đánh canh chờ. … Ta không tin lần này ngươi còn có thể so với ta sớm!

Người kia quả nhiên còn chưa có tới, Điền Thất có chút đắc ý.

Người cùng nàng bị phạt kia tên là Vương Mạnh, nhưng hình dạng một chút xíu cũng không mạnh, gầy giống như là nạn dân đang chạy nạn vậy. Điền Thất vừa thấy được hắn liền vô ý thức nghĩ cho hắn chút cơm ăn.

Vẻn vẹn một con gà yếu đuối, mà còn dám cùng Điền đại gia nàng đây giành trước, thật phản thiên!

Điền Thất sớm mang theo hai quyển tiểu thuyết, vừa xem vừa chờ, nhanh đến giờ lên ca thì Vương Mạnh tới, hắn cũng không nói cái gì, mà chỉ ngồi xuống bên cạnh Điền Thất, quơ tay lấy một quyển tiểu thuyết khác xem.

Điền Thất: “…” Thực không coi bản thân là người ngoài.

Đối phương trấn định như vậy, nàng cũng ngại phải hẹp hòi, xem thì xem đi. Buổi tối đánh xong phần canh của mình, nàng đem một quyển tiểu thuyết khác cũng quăng cho Vương Mạnh, ôm cánh tay khom lưng đến một bên nghĩ ngủ một lát.

Nhưng mà một chút xíu buồn ngủ cũng không có. Ban ngày nàng ngủ quá nhiều.

Trái ngược với nàng, toàn thân Vương Mạnh đều là buồn ngủ, đi đường đều híp mắt, lắc qua lắc lại. Hắn đánh canh xong, sợ chính mình ngủ quên, cũng giống như Điền Thất, ngồi một hồi liền đi ra ngoài đi một vòng.

Điền Thất xem có chút đồng cảnh ngộ, cũng có mấy phần sảng khoái, nhưng càng nhiều là không đành. Mọi người đều cảnh ngộ như nhau, thực sự không tất yếu phải giẫm đạp lẫn nhau. Từ góc độ nào đó mà nói, nàng xem như là một người hảo tâm. Thế là nàng nói với Vương Mạnh, “Ban ngày ta đã ngủ đủ, nếu không ta thay ngươi đánh đi.” Nếu như có người nói với Điền Thất loại lời này, nàng nhất định trước tiên là hoài nghi, sau đó do dự rồi tiện đạ từ chối. Vậy mà con gà ốm đói trước mắt này, nghe đến nàng nói xong liền cảm ơn, nằm xuống liền ngủ.

Trong phút chốc tiếng ngáy liền vang lên. Đừng xem hình dáng của hắn không uy mãnh mà lầm, hắn ngáy ngủ lại cực kỳ uy mãnh, quả thực giống như là sấm sét mùa xuân nện xuống giường đất. Điền Thất cơ hồ có thể cảm giác đến vách tường có chấn động rất nhỏ.

Điền Thất: “…” Nàng cảm thấy chính mình thuần túy là ăn no rỗi việc mới nhiều lời một câu như vậy. Nhưng mà lời đã nói ra như nước tạt ra ngoài, nàng cũng ngại ngùng thừa cơ giở trò xấu. Dù sao cũng không buồn ngủ, giúp liền giúp thôi, xem như mỗi ngày làm một việc tốt.

Lúc này nàng căn bản không nghĩ đến, hành động này của nàng đã mang đến cho nàng một cơ hội cứu mạng.


Xuống ca, Điền Thất theo thường lệ đi thẳng đến nơi ở tại sở Thập Tam ngủ bù. Đáng tiếc vừa ngủ không đầy một lát đã bị người ta xách lên. Nàng mở mắt nhìn, người này nàng nhận thức, là thái giám của cung Càn Thanh.

Ngự tiền thái giám (thái giám trước mặt vua) tới nơi này làm gì? Trong giây lát Điền Thất có chút dự cảm không ổn.Thái giám kia nói, “Hoàng thượng truyền ngươi đến hỏi han, nhanh chóng đi.” Đầu Điền Thất nổ ầm một tiếng, chậm rì rì từ xuống giường mang giày khoác áo, rồi lấy một mảnh bạc vụn trong cái hòm dưới giường ra đưa cho hắn, “Làm phiền ngài chạy đến đây một chuyến… Hoàng thượng làm sao lại nghĩ đến ta nha?” Đối phương nhét bạc trở lại tay Điền Thất, “Ngươi nhìn thấy hoàng thượng liền biết, ta chỉ là truyền lời, khác không rõ.” Điền Thất rõ ràng, đây là không thể lộ ra, chuyện này hẳn là không nhỏ, mà còn là chuyện không tốt nữa. Nàng suy nghĩ, bản thân ở phòng đánh canh không ra sơ suất gì, chẳng lẽ hoàng thượng hối hận vì phạt nàng nhẹ quá, nên nghĩ thêm chút phạt?

Nếu vậy liền khó xử lý.

Điền Thất một đường lo sợ bất an theo sát tiểu thái giám đi tới cung Càn Thanh, nàng bị Thịnh An Hoài dẫn tới noãn các, đối với Kỷ Hành cúi đầu quỳ lạy. (noãn các: phòng ấm, phòng sưởi… Thường là nơi đặt giường ngủ, có đốt than sưởi ấm.) Kỷ Hành liếc nàng một cái, rồi không lại phản ứng gì.

Động không như tĩnh, hoàng thượng đã không nói chuyện, Điền Thất liền thành thành thật thật quỳ, không nói một lời. Ở trong Tử Cấm thành làm thái giám bảy năm, nàng kỳ thật là một người đặc biệt hiểu quy củ, hiện tại quỳ lâu vẫn có thể thẳng lưng không nhúc nhích, nàng cũng không sợ đau đầu gối.

Kỷ Hành đang xem một quyển sách, xem đến chỗ đặc sắc nên không muốn dừng lại, vì thế vẫn không quan tâm đến Điền Thất.

Ánh mắt của Điền Thấy lướt quanh bốn phía một vòng. Noãn các to như vậy không có một người nào khác, Thịnh An Hoài thì chờ ở bên ngoài. Giường rồng rất lớn, màn giường bằng màu vàng sáng được vén lên, lờ mờ thấy rõ phía trên thêu hoa văn hình rồng cùng màu. Điền Thất vô cùng hiếu kỳ, màu sắc như vậy buổi tối hoàng thượng có thể ngủ yên ổn sao.

Kỷ Hành nằm nghiêng trên giường đất, đem một cái gối đầu kề ở dưới nách, bờ vai dựa vào mép bàn; hai chân khép lại tự nhiên kề ngang giường, ủng cũng không cởi ra, mũi giầy vừa lúc chạm vào cạnh giường.

(giường đất là loại giường đặc biệt của người phương bắc TQ, giường đắp bằng đất nung được đào rỗng ruột, có thể đốt than bên dưới sưởi cho ấm, chống lạnh.) Theo góc nhìn của Điền Thất thì hắn đúng lúc nằm nghiêng ở trước mặt nàng. Chất vải mềm mại thiếp ở trên người hắn, mô tả ra đường nét thân thể của hắn, phần eo hiện ra một cái độ lõm tự nhiên, trên eo còn treo một khối ngọc bội đang rủ xuống, từng mảng tua rua màu vàng rơi ở trên giường. Hai chân của hắn chồng lên nhau duỗi ra ngoài, xem ra thon dài lại thẳng tắp.

Trong đầu óc Điền Thất nháy mắt nhảy ra một cái thành ngữ.

Ngọc thể ngang dọc.

Khụ khụ khụ khụ khụ… Thứ ý nghĩ khinh nhờn thánh thể này làm Điền Thất có chút sợ hãi. Giống như là lòng có linh tê vậy, Kỷ Hành đột nhiên nhấc mí mắt nhìn Điền Thất một cái.

Mặt Điền Thất ửng hồng, cuống quít lắc đầu.

Kỷ Hành tiếp tục đọc sách, Trong phòng nhất thời an tĩnh đến mức chỉ thừa lại tiếng lật sách mà thôi.

Trong noãn các ấm áp thoải mái lại an tĩnh, không có gió lạnh nào có thể thổi vào, ngay từ đầu Điền Thất có chút tỉnh ngủ, dần dần về sau đầu óc có chút nặng nề.

Ấn quy luật nghỉ ngơi và làm việc bình thường của nàng thì lúc này hẳn là thời gian mà nàng đang ngủ khò khò. Người thức đêm đặc biệt càng mệt mỏi, đầu óc mơ màng, lực tự chủ cũng giảm xuống.

Thế là Kỷ Hành đang lật sách thì đột nhiên phát hiện trong phòng lại vang lên một tiếng ngáy rất nhỏ.

Hắn ngẩn người, để sách xuống, nhìn chung quanh một chút, cuối cùng ánh mắt định ở trên người nào đó đang cuối đầu quỳ trên mặt đất.

Cứ như vậy ngủ? Còn ngáy ngủ?

Kỷ Hành quả thực không dám tin tưởng, hắn đứng dậy đi xuống giường, đến trước mặt Điền Thất, ngồi xổm người xuống xem nàng. Người trước mặt khép đôi mắt, hô hấp vững vàng, hai má hơi ửng lên chút hồng nhàn nhạt, xem ra là ngủ thực. Đôi mi thanh tú nhíu chặt, có vẻ ngủ được không quá thoải mái. — Có thể quỳ ngủ, bản thân chính là quá giỏi rồi, lại làm sao sẽ thoải mái.

Kỷ Hành tỉ mỉ kỹ càng xem mặt nàng. Mặt trái xoan, màu da trắng nõn, thấu nhuận hồng. Cái trán đầy, hai hàng lông màu dài nhỏ thanh tuấn. Lông mi thon dài vểnh cao, độ cung cong cong thấu ra một cổ hoạt bát. Cái mũi xinh xắn mềm mại, đôi môi đỏ tươi nở nang, dáng môi tinh xảo, không cần bôi son, vốn son phấn cũng khó mà làm ra được như thế.

Tướng mạo này, xem xem làm sao cũng là thanh quý, vậy mà lại sinh ở trên mặt của một gã thái giám.

Kỷ Hành tiếc nuối lắc lắc đầu. Hắn vươn ngón tay gẩy gẩy hàng mi dày của nàng, nàng nháy nháy mắt vài cái, cũng không có tỉnh.

Thật sự là quá buồn ngủ. Nàng cúi thấp đầu, cần cổ gấp lại, chạm đến cằm, cho nên gây ra tiếng ngáy.

Người này hình dáng đã thanh tú, đánh cái tiếng ngáy cũng thanh tú, thấp thấp, giống như là mèo con biếng nhác nằm dưới hiên.

Kỷ Hành đứng lên, nghĩ đến trước đó có người hướng hắn lén báo cáo, không khỏi lắc đầu. Chuyện Tống chiêu nghi sanh non thật kỳ quặc, chết cũng kỳ quặc, phi tần quản lý trong hậu cung tra không ra, hắn đành phải tự mình tiếp nhận. Vốn không thấy Điền Thất có gì hiềm nghi, nhưng mà ngày hôm qua có người góp lời nói tên thái giám này cùng thái giám ở biệt cung đi lại thân mật, cộng thêm Tống chiêu nghi quả thật là ở sau khi Điền Thất tới mới bắt đầu xuất hiện dấu hiệu sinh non, thế là Kỷ Hành liền nghĩ kêu hắn tới đây hỏi một câu.

Lại không nghĩ đến hắn cứ như vậy quỳ quỳ rồi ngủ luôn.

Trước giờ không từng thấy qua có nô tài to gan lớn mật như vậy, nhưng như thế cũng một phần nào đó chứng minh một vấn đề: Người này trong lòng không có quỷ. Nếu hắn thực sự cùng cái chết của Tống chiêu nghi có liên quan gì, thì vô luận ngụy trang tốt đến bao nhiêu cũng không thể ở trước mặt rồng ngủ sâu như vậy.

Thế là Kỷ Hành không đợi hỏi, cũng đã trước tin tưởng Điền Thất. Hắn đá đá đầu gối Điền Thất, “Dậy.” Điền Thất chép chép miệng, tiếp tục ngủ.

Kỷ Hành đành phải cầm lấy sau cổ áo của nàng nhấc nàng lên, Điền Thất chậm rãi mở to mắt, xem rõ khuôn mặt đang đập vào mắt kia xong nhất thời dọa đến nỗi tóc muốn dựng thẳng lên, nàng trừng to mắt nhìn hắn.

Mắt thấy đôi mắt của người này từ hai hột táo biến thành hai hột hạnh, Kỷ Hành không khỏi buồn cười, tâm tình tốt nên cũng không đối với việc nàng thất nghi truy cứu. Hắn buông nàng ra, “Ngươi trở về đi.” Điền Thất không biết giấc ngủ này của bản thân ngủ ra loại tín nhiệm gì. Nàng có chút không hiểu gì hết, không biết hoàng thượng đang xướng cái tuồng gì, dù vậy cũng có chút nghĩ mà sợ, nàng hình như lại làm chuyện ngu xuẩn?

Không quản nói thế nào, lần này có thể bình an lui thân. Điền Thất cảm thấy hoàng thượng tuy rằng là một người hơi điên, nhưng tâm địa tốt, rất rộng lượng.

Ở trong cuộc sống sau này, nàng dùng bút đem hai cái đánh giá sau cùng gạch chéo gạch chéo rất rất nhiều.

Chương 4: Nguy cơ trọng đại Ngày thứ ba đi phòng đánh canh làm việc, Điền Thất và Vương Mạnh cũng có chút thân hơn, lẫn nhau chia sẻ tiểu thuyết và thức ăn, ngồi một chỗ tán gẫu.

Vương Mạnh ở cục Tửu Thố Diện (rượu dấm bột) đi làm, đừng nhìn cái tên của nha môn này không đủ cao mà lầm, nơi này là nơi có thể mò được lợi ích, bởi vậy tuy rằng phẩm chất của hắn không cao bằng Điền Thất, nhưng cũng thu hoạch đến sự ghen tị của Điền Thất.

Tiểu tử này vì đắc tội người khác mới bị tống cổ đến phòng đánh canh. Loại lý do này là lý do hoạch tội phổ biến của các nội quan, so sánh với lý do hoạch tội của Điền Thất thì thật có chút nghe rợn cả người.

Cái gì? Va chạm thánh giá?!

Không riêng Vương Mạnh, ngay cả tên thái giám giám sát bọn hắn nghe lời này đều trừng to mắt, lắc đầu cảm thán Điền Thất bất hạnh. Bất quá nàng cũng là may mắn, dù sao va chạm thánh giá mà cuối cùng ngay cả ăn đòn cũng chưa ăn, thấy rõ cuộc đời của tiểu tử này cũng chưa có đi tới cùng.

Cũng không phải nói hoàng thượng có bao nhiêu hung tàn, mà phương diện này có một cái duyên cớ: Hoàng thượng hắn chán ghét thái giám.

Sở dĩ chán ghét thái giam, hoàn toàn là do tiên đế lưu lại bóng ma tâm lý cho con trai này của hắn. Vị hoàng đế chết đi kia ở trên triều là một vị cấp trên mặc kệ công tác, điều này cũng thì thôi, chẳng qua hắn còn nuôi trồng thế lực cho hoạn quan, khiến cho hoạn quan phát triển lớn mạnh, nắm trong tay trọng quyền, ở trong triều đình đi ngang, bách quan cũng phải xem sắc mặt của bọn hắn.

Quá không tưởng nổi.

Trong mắt của bọn thái giám đều là tiền, chỗ nào biết trị quốc, một khi làm cho bọn hắn được thế, tất nhiên sẽ làm chút chuyện xấu khiến người khác giận sôi. Mấy quan viên triều trước khổ đọc mười năm thi cử đi ra đối với bọn thái giám này vừa ghen tị vừa khinh bỉ, còn có bất đắc dĩ, những lúc tất yếu còn phải lấy lòng bầy bị thiến này, thật sự là khổ không thể tả.

Vị thái tử thiếu chút nữa bị phế kia chính là đương kim thánh thượng.

Lần này hiềm khích liền kết lớn.

Ngươi nói, hoàng thượng có thể thích bầy bị thiến này sao?

Cho nên sau này hoàng thượng lên ngôi, chuyện làm đầu tiên chính là diệt trừ thế lực của hoạn quan, lấy đại thái giám cầm đầu Ti Lễ Giám làm lý do, cả đám thái giám đầu lĩnh kia một người đều không thoát, toàn bộ đều rơi đầu xuống đất. Ngày hành hình đó Đại Lý Tự khanh tự mình giám trảm, mọi người trong kinh thành đều đổ xô ra đường chạy đi xem giết thái giám. Trên triều đình và dưới dân gian đều một mảnh khen hay, uy vọng của hoàng thượng chính là theo khi đó xây dựng lên. Mặc dù mọi người không có nói rõ, nhưng đều rất ăn ý đạt tới nhận thức chung:

Ngươi so với cha ngươi mạnh hơn nhiều!

Lúc hoàng thượng đăng cơ mới mười tám tuổi, liền đánh xong trận đánh xinh đẹp này, trực tiếp đem quyền lực thu hồi đến trên tay mình. Các đại thần kiến thức đến thủ đoạn của hắn, cũng không dám làm trò mèo gì, từng người từng người cực kỳ ngoan. Thế là hoàng thượng tuy rằng chỉ là thiếu niên thiên tử, lại không gặp được vấn đề khó khăn: Làm cách nào cùng lão thần chung sống hài hòa, mà đại đa số thiếu đế vừa đăng cơ thường gặp phải.

Đến năm nay, hoàng thượng đã đăng cơ năm năm, năm năm này có rất nhiều thứ đã thay đổi, lại có một điểm chưa hề thay đổi: Hắn ghét thái giám.

Tóm lại, dưới bối cảnh như vậy, Điền Thất chỉ là bị hoàng thượng đuổi đến phòng đánh canh, thấy rõ hắn đã lưu tình biết bao nhiêu.

Điền Thất có chút ngoài ý muốn. Nàng hồi ức một chút hành vi của mình, cầm y phục của hoàng thượng chùi nước mũi, ở trước mặt hoàng thượng ngủ khì, mấy chuyện này xem làm sao cũng là tội không thể tha thứ, rơi đầu cũng không đủ, tại sao hoàng thượng lại khoan dung với nàng như thế chứ?

Một khi ra chuyện, có người thích theo tự thân tìm nguyên nhân, có người thích theo trên mình người khác tìm nguyên nhân. Hai loại này Điền Thất đều không tính, nàng mới không cần biết ai đúng ai sai, nàng thích cầm kính lúp ra tìm kiếm âm mưu. (Điền Thất k phải xuyên không nha, tg dùng từ hiện đại để dẫn truyện nhiều lắm, 1 phần bối cảnh truyện giống như lấy xã hội nhà Thanh, nên có nhiều đồ vật và tình tiết khá hiện đại.) … Hoàng thượng sẽ không là nghĩ kiềm nén ra một trận cho lớn đi?

Thế là nàng tức thì có chút bất an, lại tự mình an ủi, hoàng thượng ở ngôi cửu vĩ vội như vậy, mới sẽ không nhàm chán đến mức tìm một tên giam thừa nho nhỏ tìm phiền toái.

Vương Mạnh thấy vẻ mặt của Điền Thất giống như đèn kéo quân mỗi lúc một cái dạng, không biết tâm tư nàng xoay chuyển mấy lần. Mắt thấy muốn đánh canh một, hắn đẩy đẩy Điền Thất, “Nè, nên đi đánh canh.” Hôm nay Điền Thất vẫn tới sớm như cũ. Chẳng qua ban ngày nàng đã ngủ đủ, đoán chừng nửa đêm về sáng cũng không ngủ được, thế là khoát tay áo, “Ngươi đánh đầu đêm đi. Cả đêm ta đều không cần ngủ.” Vương Mạnh cũng không khách khí với nàng.

Canh năm ba phần, hết giờ làm, Điền Thấy cúi đầu đi gấp, Vương Mạnh lại đuổi theo sát bên cạnh nàng.

Thấy Điền Thất không phản ứng tới hắn, Vương Mạnh thấp giọng nói, “Biết không, ngươi nhanh mất mạng.” Điền Thất đột ngột khựng chân lại, nàng dụi dụi mắt, hỏi, “Là ta chưa tỉnh ngủ hay là ngươi chưa tỉnh ngủ?” Nói xong xoay người muốn đi.

Vương Mạnh theo kịp nói, “Ta là cảm thấy ngươi người này không tệ, cho nên muốn giúp ngươi một phen.” Điền Thất buồn ngủ muốn chết, lười phản ứng lời bậy tiếng bạ của hắn. Thế là Vương Mạnh cứ như thế đi chung một đường theo tới sở Thập Tam, còn rất không lễ phép đi vào phòng của Điền Thất.

Vừa vào phòng, hắn nói với Điền Thất, “Ngươi đem thắt lưng cởi ra đi.” Bốp!

Không chờ suy nghĩ, tay Điền Thất đã phản ứng trước một bước, tát hắn một cái.

Vương Mạnh bụm mặt, có chút ủy khuất, “Đừng nói ngươi cho rằng ta muốn phi lễ ngươi nha? Ngươi cảm thấy một tên thái giám như thế nào mới phi lễ một tên thái giám khác chứ?” Điền Thất sờ sờ mũi, thấy trên mặt hắn nhanh chóng nổi lên vết sưng đỏ, thì có chút hổ thẹn, “Ngươi tới cùng muốn làm gì?” “Ngươi đem thắt lưng cởi ra, ta phải xác nhận trước một chút.” Điền Thất đành phải nghe theo, cởi thắt lưng ra đưa cho hắn.

“Kéo.” Lại đưa cho hắn cây kéo.

Vương Mạnh ngồi ở bên cạnh bàn, đem đường may nối của thắt lưng cắt ra một cái khe, rồi đối với mặt bàn vẩy vẩy, giũ ra một ít phấn bột.

Điền Thất có chút kỳ quái, “Đây là cái gì?” Vương Mạnh dính chút phấn bột, để ở chóp mũi ngửi ngửi, lại nếm nếm, nói: “Trong này có đào nhân và hồng hoa, là thuốc trừ ứ thông kinh; có xạ hương và tả diệp, có tính hàn thúc tiêu chảy; có ban mâu và thương lục, hai loại này có độc. Trừ mấy thứ đó, còn có mấy loại khác, xứng cùng một chỗ nghiền thành bột mịn, nhét vào trong thắt lưng của ngươi.” Tuy rằng Điền Thất không hiểu dược lý, nhưng nghe hiểu được mấy câu nói này, trong phút chốc mặt mày trắng bệch.

Vương Mạnh nhìn nàng một cái, tổng kết nói, “Tóm lại, mấy loại thuốc này đối với thai phụ tới nói có bất lợi rất lớn, Tống chiêu nghi sanh non, nguyên nhân đại khái hẳn là như thế.” Hai cái đùi của Điền Thất nhũn ra, mò cái ghế dựa ngồi xuống, thanh âm mơ hồ, “Tại sao ngươi lại biết mấy thứ đó? Có chắc không?” Vương Mạnh khẽ gật đầu, “Nói thật với ngươi, nhà ta nguyên là làm nghề y, sau đó phạm tội, ta mới bị ép vào cung làm thái giám. Mấy thứ thuốc này từ nhỏ ta liền phân biệt, tuy nhiều năm không đụng qua, nhưng cũng còn nhận biết.” Điền Thất nhìn thắt lưng bị mở ra ở trên bàn kia, trong ngực lạnh buốt một mảnh. Là nàng, là nàng hại chết Tống chiêu nghi. Tống chiêu nghi đối với nàng tốt như vậy, lại không nghĩ đến là dẫn sói vào nhà, nàng lại là một cái sao chổi.

Tình người trong cung đạm bạc, giao tâm rất thiếu, tính toán lại nhiều. Điền Thất tuy là có mục đích tiếp cận Tống chiêu nghi, nhưng cũng là chân tâm hầu hạ người chủ tử này. Hiện tại đột nhiên phát hiện, thì ra người hại chết Tống chiêu nghi chính là nàng, Điền Thất cảm thấy tạo hóa thực là trêu người. Cảm giác đến trên mặt hơi ngứa, nàng sờ sờ, thế nhưng là nước mắt.

Vương Mạnh than thở một hơi, nói: “Ngươi đừng vội khóc, trước hết nghĩ xem làm thế nào đi.” Hắn dùng ngón tay chỉa chỉa sợi thắt lưng kia, “Ngươi bị người lợi dụng, hiện tại có trăm miệng cũng không biện bạch được, nếu thứ này bị cầm đến trước mặt hoàng thượng, ngươi chính là có mười cái đầu cũng không đủ chém.” Điền Thất lau mặt, nàng cầm lấy sợi thắt lưng kia, giũ giũ, lại giũ ra thật nhiều bột phấn.

Bột phấn này được bó thành từng nhúm từng nhúm nhét vào trong thắt lưng, xem ra giũ cũng giũ không sạch. Điền Thấy nắm chặt thắt lưng, nói với Vương Mạnh, “Cảm ơn ngươi.” Vương Mạnh khoát tay áo, “Đừng khách khí. Ngươi yên tâm, ta sẽ không nói với người khác.” Điền Thất gật gật đầu, “Ta biết,” Nếu như muốn hại nàng, thì đã không nói với nàng.

Chuyện kế tiếp Vương Mạnh không muốn xen vào, thế là cáo từ. Điền Thất cũng không buồn ngủ, nhìn chằm chằm sợi thắt lưng kia phát ngốc, tâm niệm quay cuồng.

Dây thắt lưng này là do sư phụ Đinh Chí tự tay đưa cho nàng. Nàng thăng thành giam thừa, Đinh Chí đi giúp nàng nhận quần áo mới.

Đinh Chí là người của Đức phi.

Đức phi không được sủng, Tống chiêu nghi được sủng. Đức phi không có con, Tống chiêu nghi có con.

Điền Thất không dám nghĩ thêm nữa. Thanh danh của Đinh Chí tuy rằng không quá tốt, nhưng cùng nàng có bảy năm tình thầy trò, tổng không đến mức tự tay đẩy nàng vào trong hố lửa.

Nhưng mà ở trong hoàng cung này, trừ tiền và quyền ra, lại có cái gì đáng tin? Ngay cả cha con và huynh đệ đều có thể tương tàn, nói gì đến tình thầy trò?

Nhưng chỉ bằng sợi thắt lưng này liền kết luận Đinh Chí lợi dụng nàng, cũng không chính xác. Điền Thất lại không thể cầm thắt lưng đi chất vấn, đi, chính là tự tay đem nhược điểm đưa tới tay của người khác.

Thôi, chuyện với sư phụ khoan nói tới, trọng yếu trước mắt là phải làm sao giải quyết sợi thắt lưng này. Giũ là giũ không xong, giặt cũng giặt không sạch — không cần biết giặt được sạch đến cỡ nào, người trong nghề vẫn có thể nhận ra.

Biện pháp tốt nhất là hủy thi diệt tích. Nhưng mà quần áo phát cho nội quan là có định chế, thắt lưng của giam thừa và thắt lưng của trường tùy không giống nhau, nếu nàng đem nó hủy đi, thì biết đi nơi nào tìm một cái giống như vậy? Tới cục Châm Công muốn? Như vậy không phải tương đương với không đánh mà khai sao.

Điền Thất đột nhiên nghĩ tới một cái vấn đề rất ác liệt: Nàng hiện tại là bị người lợi dụng, nếu như người lợi dụng nàng lại đem nàng đi cáo trạng, vậy nàng phải làm sao bây giờ? Làm đao xong rồi lại làm con dê thế lội?

Không cần biết nàng có vô tội hay không, chỉ cần chuyện này bị chọc ra thì mệnh của nàng liền chấm hết. Hoàng thượng do dù lại rộng lượng, cũng sẽ không buông tha nàng.

Suy xét đến thái độ hiện tại của hoàng thượng, người đầu têu ở sau lưng xác thực cũng rất cần một con dê thế tội. … Làm sao bây giờ!

Điền Thất cảm thấy chính mình như đứng ở trên mũi đao, cái mạng nhỏ không ngừng lắc lư. Chương 5: Hóa giải nguy cơ Bên bờ hồ Thái Dịch trồng một loại liễu rủ. Thời tiết mùa xuân vừa bắt đầu, cây liễu còn chưa có nẩy mầm, nhưng toàn thân trên dưới đã thẩm thấu vào hơi thở sinh mệnh, cành da đã từ khô héo chuyển thành sáng bóng, biến thành dẻo dai. Gió xuân thổi qua, cành liễu đón gió nhẹ lay, rậm rạp mà không loạn, từ xa xa nhìn, giống như là một mái tóc đen mênh mông.

Điền Thất chấp tay sau lưng, ở dưới từng đầu tóc này đi qua.

Nàng đương nhiên không phải tới thưởng cảnh xuân, gặp phải nguy cơ sống chết, nàng không có loại thoải mái nhàn hạ kia.

Băng trên hồ Thái Dịch đã tan hết, mặt hồ phẳng lặng sáng trong như kính, gió nhẹ xẹt qua nhấc lên một dải vằn nước mỏng manh, giống như vẩy cá, thuận theo chiều gió đi vòng quanh mặt hồ.

Chân trời đã nổi lên vầng sáng bạc, nhưng thái dương còn chưa có đi ra. Toàn bộ thế giới lãnh lãnh thanh thanh, mấy nội quan và cung nhân dậy sớm lên ca làm việc ngẫu nhiên đi qua, trong mắt còn có chút lim dim, có người không tự giác há mồm ngáp một cái, ha khí thành sương mù. Mấy ngày nay nổi lên rét tháng ba, không khí mát lạnh thấm vào trong da thịt, làm cho huyệt thái dương của người ta càng sít chặt, từng người từng người đem tay giấu vào ống tay áo cúi đầu đi nhanh, hận không thể đem chân lướt như bay, để sớm một chút đi vào trong nhà.

Bởi vậy nên không có ai chú ý đến Điền Thất.

Điền Thất đi đến một chỗ hẻo lánh, nhìn trái nhìn phải một trận, cắn răng một cái, vẻ mặt giống như là thấy chết không sờn vậy, đột ngột nhảy vào trong hồ.

Mặt hồ tóe lên bọt nước cao gần hai thước, có người nghe đến động tĩnh, quay đầu nhìn xung quanh chỉ thấy được trên mặt hồ nổi lên một vòng gợn sóng, liền cho là loài chim nước nào đó lặn vào trong hồ, vì thế cũng không lưu tâm, bước chân không chậm một khắc bỏ đi.

Nước hồ lạnh buốt thấm đẫm áo quần, không nơi nào không ướt, toàn thân Điền Thất bị đông lạnh phát run, khớp hàm càng là run rẩy đánh vào nhau. Nàng hạ quyết tâm, bất cứ giá nào dùng cả tay chân ở trong nước bơi trong chốc lát. Thấy cách bờ đã xa, Điền Thất mới nhô đầu ra cởi thắt lưng và quần áo ném vào trong nước. Quần áo làm bằng bông vải, thắt lưng thì khảm ngọc lam, mấy thứ này vào nước đều sẽ chìm xuống.

Làm xong xuôi, Điền Thất hướng bờ hồ bơi về, vừa bơi vừa vỗ mặt nước kêu “cứu mạng”. Không phải là nàng không có năng lực tự mình bò lên bờ, mà chẳng qua là diễn kịch phải diễn cho tròn vai, nàng “vô ý rơi xuống nước”, chung quy nên có người làm chứng mới tốt.

Quả nhiên, có người nghe đến tiếng kêu cứu mạng, lập tức hướng bên này chạy tới. Mấy người thái giám tháo thắt lưng rồi buộc chúng lại, ném tới chỗ Điền Thất, Điền Thất nắm thắt lưng bò lên bờ.

Nàng vừa phun nước, vừa hướng mấy vị này cảm ơn.

Lúc này hình tượng của Điền Thất vô cùng chật vật, toàn thân nàng ướt chèm nhẹp, áo ngoài và áo bông đều không thấy, một làn gió lạnh thổi qua, đem nàng thổi được xuyên thấu, thế là giống như cỏ khô vậy, run lẩy bẩy. Mấy người kia thấy cũng không đành lòng, muốn đưa Điền Thất trở về.

Điền Thất xua tay, “Không cần, các ngươi đã cứu ta, ta không thể lại chậm trễ thời gian của các ngươi, ai cũng đều có việc cần làm, lỡ như làm lỡ công việc của các ngươi, không bằng ta trực tiếp chết đuối cho rồi,” vừa nói vừa đứng lên, “Yên tâm đi, nơi này cách sở Thập Tam không xa, một mình ta trở về là được, hôm nay quý vị cứu ta, đại ân không lời nào cảm tạ hết được, quay đầu các ngươi dùng được ta, ta nhất định muôn lần chết không chối từ.” Thế là hỏi rõ ràng tên họ và nơi làm việc của mấy người này xong, Điền Thất cáo từ rời đi.

Trở lại sở Thập Tam, Điền Thất đã sớm bị lạnh tới mức tê cứng, nàng nhanh chóng gọi một tiểu thái giám đem nước ấm tới tắm rửa. Vị trí của nàng trong đám thái giám thuộc về cấp bậc trung đẳng, phòng ở cũng xem như rộng rãi, ngoài phòng ngủ ra còn có một cái phòng nhỏ để tắm rửa. Thái giám cùng phòng biết tật xấu của Điền Thất là yêu sạch sẽ, yêu tắm rửa, còn tuyệt đối thể bị người khác nhìn — nghe nói người này mỗi lần bị người ta thấy được cái kia liền không khống chế được tè ra quần. Lời đồn này chưa có bị chứng thực qua, nhưng cũng không có ai đi chạm vô cái chuyện xui này.

Lúc tắm rửa, Điền Thất đem ngực thả ra hong hong. Từ mười hai tuổi bắt đầu, phần thân trên của nàng cũng giống như những bé gái khác bắt đầu lớn lên, lúc đó cảm giác xấu hổ chỉ là thứ yếu, còn chủ yếu nhất là sợ hãi, một khi bị phát hiện là nữ thì nàng tuyệt đối sẽ khó giữ được cái mạng nhỏ này. Thế là nàng nghĩ các loại biện pháp để quấn lại, sau khi mặc quần áo cẩn thận thì cũng không khác gì thái giám tầm thường. Nhưng đem ngực quấn lại không có nghĩa là nó sẽ biến nhỏ đi, lớn lên là vẫn như cũ lớn. Ban ngày lồng ngực bị đè ép rất khó chịu, Điền Thất cũng không nỡ ủy khuất nó, nên buổi tối sẽ cởi sạch quần áo nằm ở trong chăn thả lỏng một chút. Nàng sợ bị phát hiện, nên treo màn ở bốn cái cọc gỗ quanh giường, đem giường sàn gỗ cải tạo đơn giản thành một cái giường khung, buổi tối khi đi ngủ có thể để màn giường xuống. Sau đó lại thả ra lời đồn, nói bản thân mỗi lần bị nhìn thấy hết trơn sẽ lập tức tiểu tiện không kềm chế được.

Vậy là từ đó bình an vô sự. Nói thật, không có người nào lại đi thấy hứng thú với thân thể của thái giám, tuy rằng trong đám thái giám rất dễ ra biến thái, nhưng mục tiêu của biến thái vĩnh viễn không nằm trong đám thái giám.

Tắm rửa xong, Điền Thất lại tự mình kiếm tới chút nước gừng để uống. Nhưng mà lần này nàng bị lạnh quá sức, tắm nước nóng và uống nước gừng đều không có cách nào cứu vớt nàng, lúc xế chiều, nàng bắt đầu hắt hơi, đầu óc choáng váng.

Lúc này, ngự tiền thái giám lại tới, nói hoàng thượng truyền nàng đi cung Càn Thanh hỏi han.

Điền Thất lén lút vỗ vỗ ngực, thầm vui mừng chính mình đi trước một nước cờ.

Hoàng thượng hiện tại không ở trong noãn các,mà ở trong thư phòng chờ nàng. Điền Thất hành lễ xong, đứng dậy cúi đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm mặt đất, quy quy củ củ chờ hỏi han.

Mặt đất là cẩm thạch, chạm trổ họa tiết hoa sen cát tường, sạch sẽ loang loáng, giữa các khe điêu khắc không có nửa hạt cát bụi.

Tuy rằng trong lòng sớm có chuẩng bị, nàng vẫn vô cùng khẩn trương như lúc đầu, tim đập thùng thùng thùng, đè cũng đè không được. Đầu óc nàng lại nặng trĩu, phản ứng không nhanh nhạy giống lúc bình thường.

Kỷ Hành ngồi sau bàn giấy ngẩng đầu lên, đánh giá nàng một cái. Nàng cúi đầu nên không thấy rõ mặt, thân thể cực kỳ nhỏ bé, vì mặc trang phục thái giám màu xanh đen, nên càng đem cơ thể hiện ra vẻ mảnh khảnh ốm yếu, mặc dù vậy bóng dáng nàng cũng không có chiều hướng tự xót thân mình, mà ngược lại để lộ ra một tia hờ hững cùng quật cường.

Hắn đột nhiên nghĩ đến cây táo chua bấu víu trên vách núi cheo leo, trông thì nhỏ bé yếu ớt không chịu nổi, vậy mà hàng năm vẫn cứ nở hoa kết quả.

Càng là hèn mọn, càng là ngoan cường.

Kỷ Hành đứng lên, đi đến trước mặt Điền Thất. “Ngươi ngẩng đầu lên.” Hắn ra lệnh.

Điền Thất nghe lời ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng, thấy được cằm hắn, cùng với một đoạn cần cổ. Thường phục hôm nay của hắn có màu đỏ thẫm, cổ áo là màu đen, từ bên trong lộ ra một đường áo trong màu trắng, cổ áo màu trắng càng làm nổi bật lên cần cổ thon dài trắng nõn của hắn. “Ngẩng đầu, nhìn trẫm.” Kỷ Hành hạ mệnh lệnh một lần nữa.

Điền Thất lập tức ngẩng đầu nhìn hắn. Nói thật, mặc dù nàng đã gặp hoàng thượng không ít lần, nhưng cũng chỉ có lần này là chân chính nghiêm túc nhìn hắn. Cái trán no đủ trơn bóng; tuấn mi đen nhánh mà xanh, từng sợi rõ ràng không lẫn lộn, thật dài bay nhập vào tóc mai; đôi mắt dài nhỏ hơi hơi mị, trong mắt ẩn tinh quang; sống mũi cao, môi mỏng, màu da trắng nõn như ngọc… Diện mạo tự nhiên là đứng hàng nhất đẳng, khó được là khí chất cả người hắn ôn nhuận bình thản, quý khí nội liễm.

Trong lúc Điền Thất thưởng thức gương mặt của Kỷ Hành thì Kỷ Hành đưa tay đụng tới eo nàng. Trong lòng Điền Thất căng thẳng, thân thể cứng ngắc ngay cả một cử động nhỏ cũng không dám.

Kỷ Hành cúi đầu quan sát vẻ mặt của Điền Thất, ánh mắt bình tĩnh. Người trước mắt có vẻ mặt tiều tụy, ánh mắt sương mù, cái mũi hồng hồng, chẳng lẽ bị bệnh?

Ngón tay hắn chạm đến ngang hông nàng, quần áo mùa xuân còn rất dày, vậy mà lại che không được hết bờ eo vô cùng bé nhỏ của nàng. Tay hắn thuận theo thắt lưng sờ đến đai cài, nhẹ nhàng đụng chạm, tháo thắt lưng xuống.

Trong mắt Điền Thất hiện lên một tia hoảng loạn, gò má nổi lên hai đóa ráng hồng.

Kỷ Hành buông Điền Thất ra, thối lui hai bước đánh giá nàng. Ừm, thực sự khẩn trương, bất quá giống như là vì… thẹn thùng?

Thịnh An Hoài đi tới, cầm lấy thắt lưng mà Kỷ Hành đưa cho hắn, một lát sau lại đi vào, bẩm báo, “Hoàng thượng, nô tài và thái y cẩn thận nghiệm qua, cái gì cũng không có.” Kỷ Hành trở lại sau bàn giấy ngồi xuống, rồi nhìn chằm chằm Điền Thất, hỏi, “Ngươi có mấy cái thắt lưng như vậy?” “Bẩm hoàng thượng, tổng cộng được phát hai cái.” “Một cái khác đâu?” “Mất rồi.”

Kỷ Hành nghe mắt lại, ánh mắt dần dần có chút lạnh lẽo.

Điền Thất nhanh chóng quỳ xuống, “Nô tài cũng là tình cảnh bất đắc dĩ, xin hoàng thượng thứ tội!” “Tình cảnh bất đắc dĩ?” “Vâng. Sáng sớm hôm nay nô tài vô ý rơi vào trong nước, bởi vì còn mặc áo bông nên bị ngấm nước trầm xuống, không thể bơi được lên bờ, nên nô tài đành phải cởi quần áo ném vào trong nước, sau đó được đồng liêu đi ngang hồ Thái Dịch cứu lên, lúc này mới nhặt về được một cái mạng, mấy người kia có thể làm chứng cho nô tài. Sau đó thắt lưng và quần áo cùng nhau chìm vào trong nước, không tìm thấy được. Nô tài không biết hoàng thượng muốn thắt lưng làm gì, cũng không dám suy đoán thánh ý, hoàng thượng nếu như ngài cần, còn lại một cái này cứ việc cầm đi, nếu không đủ, cục Châm Công chắc hẳn còn có rất nhiều.” Kỷ Hành nhìn nàng chằm chặp, “Ngươi vẫn là hào phóng.” Điền Thất nuốt nuốt nước miếng, “Cảm ơn hoàng thượng khích lệ.” Kỷ Hành thấy được nàng mặt dạng mày dày đem lời trào phúng trở thành lời khích lệ thì có chút tức giận, quơ quơ tay, “Đi xuống đi, chính mình đi cục Châm Công, thiếu cái gì lĩnh cái đó, việc hôm nay chớ cùng người khác nói.” “Tuân chỉ.” Điền Thất đứng lên, nhanh nhẹn đi ra ngoài.

Kỷ Hành nhìn tờ giấy trên bàn, trên đó viết xiêu xiêu vẹo vẹo mấy con chữ: Trong dây lưng của Điền Thất có càn khôn.

Đây là một phong thư cáo trạng nặc danh, người cáo trạng sợ bị nhận ra chữ viết, nên dùng tay trái viết. Nguồn gốc lá thư này hắn đã hạ lệnh đi tra, chẳng qua đối phương đã dám viết, nghĩ đến là có nắm chắc không bị tra được.

Về chuyện thắt lưng của Điền Thất có phải giấu càn khôn hay không, Kỷ Hành cảm thấy đáp án chắc chắn là khẳng định. Người cáo trạng kia sẽ không mạo nguy hiểm bản thân có thể bị bắt được để đi nói vớ vẩn, còn nói được rõ ràng như thế, vậy thì hẳn là vô cùng xác thực.

Hôm nay đem Điền Thất kéo qua tra xong, biết hắn rơi xuống nước, mất thắt lưng, Kỷ Hành càng thêm chắn chắn cái phán đoán này.

Thắt lưng của Điền Thất có vấn đề, cùng cái chết của Tống chiêu nghi có liên quan.

Nhưng hung thủ không phải Điền Thất, bởi vì nếu như thực là hắn gây nên, vậy thì thắt lưng đã sớm bị xử lý sạch sẽ ngay lúc Tống chiêu nghi chết, không dại gì chờ đến hôm nay, Cũng chính là nói, thái giám này bị người khác tính toán lợi dụng, xong rồi lại bị chụp cho cái nồi đen.

Hắn nhưng mà có mấy phần thông minh, sớm phát hiện ra, còn vô thanh vô tức đem xử lý xong chứng cứ phạm tội, làm được khiến cho người khách không thu được chút lỗi nữa chứ.

Ngón tay của Kỷ Hành nhàn nhã gõ mặt bàn, đột nhiên nghĩ đến một màn tên ngốc kia to gan ở trước mặt hoàng đế ngủ khò. Trong lòng hắn nghĩ, tên nô tài này không tệ, lúc cần thông minh thì đủ thông minh, lúc cần ngốc cũng đủ ngốc.

Lại nghĩ tới khuôn mặt đỏ hồng khi bị tháo thắt lưng mới nãy của hắn, ánh mắt trốn tránh giống hệt tiểu cô nương. Kỷ Hành cong khóe miệng, lắc đầu cười cười, rồi ngẩng đầu lệnh Thịnh An Hoài, “Đi tìm người thái y nhìn nhìn Điền Thất.”

Bạn đang đọc Bệ Hạ Xin Tự Trọng của Tửu Tiểu Thất
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1083

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.