Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 25 - Part 1

Phiên bản Dịch · 4413 chữ

Chương 25 - Part 1

- Đó, chị coi lại mình xem có phải đẹp không nào. Tối nay chị tính làm gì?

Astrid gài nút chiếc áo lông chồn, tỏ vẻ bối rối. Đã là tháng Năm, nhưng trời vẫn còn lạnh về đêm, và chiếc áo lông rất thích hợp với bà.

Jessie đã khóa cửa tiệm. Hàng họ hồi này bán chạy. Chị cùng với Katsuko và Astrid coi nhau như chỗ chị em. Họ họp thành một nhóm tài năng, rất ưa thích công việc, và cửa tiệm phát đạt hơn trước rất nhiều. Chủ nợ gọi tới đòi nợ cũng thưa thớt. Nhìn nét mặt Jessie cũng thấy chị đã an tâm.

- Tốt thôi, cô bé ưa hỏi han - Astrid ngó Jessie, nhìn chăm chú với vẻ vui thích - Chị có cái hẹn đấy.

Bà nói giọng của cô gái mười sáu, hơi đỏ mặt, và Jessie cười phá ra:

- Việc gì mà phải nhăn nhó ra vẻ tội lỗi lắm vậy? Khứa nào đấy?

- Một anh chàng ngớ ngẩn chị mới quen qua một người bạn - Bà có vẻ mặt đau khổ thật tình.

- Bao nhiêu tuổi? - Jessie vẫn ngờ rằng Astrid đặc biệt mê mấy ông lão sáu chục, chị vẫn nghĩ đến trường hợp ông Tom.

- Bốn mươi lăm - Với vẻ mặt trinh nữ, Astrid gài xong nút áo.

- Cái tuổi đẹp đấy chứ, đổi gu hả?

- Cám ơn dì Jessie!

Hai người cùng cười ròn, và Jessie rút chiếc lược ra khỏi túi xách.

- Nói thật với chị, em cũng có cái hẹn - Jessie nhìn lên, mỉm cười.

- Ồ! với ai vậy?

Vai trò đã thay đổi, và Astrid tỏ vẻ thích thú. Mấy tuần qua, Jessie thường đi chơi nhiều lần. Trẻ có, già có, khi thì anh phó nháy, khi thì chủ ngân hàng, lại có một lần với chàng sinh viên luật nữa. Nhưng không chơi với văn sĩ. Và chị cũng không bao giờ nhắc nhở tới Ian. Vấn đề đó cấm hẳn, hễ đả động tới Ian là chị im lặng hoặc lạnh tanh nét mặt.

- Em đi chơi với một người bạn, qua lời giới thiệu của một bạn cũ ở Nữu Ước. Ảnh mới tới San Francisco được một tuần. Kệ cha nó, tội gì không chơi? Nghe giọng nói qua điện thoại thì khứa này cũng có vẻ tử tế. Có vẻ là tay chơi Nữu Ước đấy, nhưng ít nhất cũng thấy là con người lanh lợi. Qua điện thoại, khứa có vẻ là người biết hài hước. Em chỉ mong là khứa biết giữ gìn đàng hoàng.

Jesie khẽ thở dài, bỏ chiếc lược vào túi xách. Tóc chị xõa xuống quá vai, màu vàng mượt như xa tanh.

- Em mà còn phải lo chuyện đàng hoàng hay không đàng hoàng? To lớn như em, thừa sức cho chàng đo ván cái rụp.

- Sao vậy?

- Nó ỷ to con hơn em. Cho đáng đời.

Jesie nhăn mặt, gác chân lên bàn giấy.

- Muốn chị lái xe đưa về không, Jesie?

- Không, cám ơn chị yêu quí. Ảnh hẹn đón em tại đây. Em tính sẽ dẫn ảnh đi coi trình diễn ở quán ăn Jerry.

Astrid gật đầu. Nhưng quán Jerry không hợp sở thích của bà. Nó là quán rượu địa phương, dành ấy ông thư ký và mấy tay chơi bời, khiến bà có cảm tưởng lẻ loi. Bà thường ăn tối ở quán Etoile, đúng sở thích của bà hơn. Nó cũng có thể hợp với sở thích của Jessie, nếu bà chịu dẫn chị tới. Jessie đang tìm một nếp sống, một nếp sống mới, nếp sống nào cũng được. Chị cũng biết rằng quán Jerry không hợp với chị nhưng chị muốn được coi trình diễn, có một thứ gì đó để nhìn, trong lúc phải nghe những tiếng ồn ào trong quán.

- Hẹn gặp em ngày mai.

Jessie đưa tay vẫy. Bà Astrid bước ra, và đụng một chàng trai đang bước lên bậc thềm. Anh ta cao hơn Jessie một chút và có mái tóc đen bóng láng, mặc chiếc áo thun màu xám, và chiếc quần Jeans. Trông cũng đẹp trai, nhưng coi bộ rất xỉn, bà Astrid nhận định như vậy, và mỉm cười, vượt qua luôn. Bà thắc mắc không hiểu vì sao Jessie lại có thể chịu nỗi những người như anh chàng này, coi tất cả như nhau, không kể đến màu tóc, cách ăn mặc và anh nào như anh nấy: ham hố, nhìn đàn bà cứ hau háu. Astrid chợt cảm thấy vui mừng vì mình không còn ở tuổi ba chục nữa. Đàn ông ba chục tuổi đầu chán chết, thương không vô. Bà khẽ thở dài, lách mình vào chiếc Jaguar, mở máy. Bà thắc mắc không hiểu Ian đang làm gì. Hơn một tháng nay bà muốn viết thư cho anh, nhưng không dám. Jessie có thể coi đó là sự phản bội. Hồi này ở chung văn phòng với Jessie, bà được thấy những lá thư của Ian bị xé làm đôi không cần mở ra coi, vất trong sọt rác, mỗi lần bà đem đổ rác. Khi đã quyết định điều gì, Jessie rất ương ngạnh. Mà lúc này chị đã quyết định rồi. Bà thấy cánh cửa tiệm buôn mở ra, và chàng thanh niên bước vào bên trong.

oOo - Mario hả? Tôi là Jessie đây!

Jessie cho rằng anh chàng mới vào là người thanh niên chị đang đợi, nên chìa tay ra. Hắn lờ đi, mỉm cười theo lối xã giao thôi.

- Tôi biết chắc cô làm công ở đây.

Không chào hỏi, không giới thiệu, chẳng bắt tay, cũng chẳng tỏ ý thân mật. Hắn chỉ liếc sơ qua chị và chỗ làm việc của chị.

OK, anh yêu, cũng được thôi!

- Vâng , tôi làm ở đây - Chị quyết định không cho hắn biết chị đứng chủ.

- Vâng. Hình như người tôi gặp lúc bước vào đây là chủ của cô thì phải. Bà già mặc áo lông đó. Sẵn sàng để đi chứ?

Jessie đã nỗi cục. Astrid đâu phải là "bà già"? Bạn của chị đấy!

Hắn có vẻ bực bội không muốn coi trình diễn ở quán Jerry. Nhưng hắn cũng làm hết ly rượu vang đỏ. Hắn kể lể mình là tay soạn kịch, hay đang cố gắng để thành kịch tác gia, và hắn còn xổ tiếng Anh giọng Ăng Lê, pha thêm cả toán học và tiếng Ý. Hắn lớn lên ở Nữu Ước, thuộc gia đình khá giả miền Tây. Hay ít nhất thì cũng là hắn tự khoe như vậy. Nhưng Jessie thắc mắc: hắn có vẻ là dân trung lưu miền Tây, chứ khá giả nỗi gì? Có khi còn là dân ngoại ô không chừng. Chỉ biết rằng bây giờ thấy hắn thô lỗ, khó ưa, và chị thắc mắc đến cả người bạn giới thiệu hắn với chị. Người này là một trong những người bạn quen biết trong việc làm ăn, nhưng vẫn còn... Tại sao họ lại có thể giới thiệu đến chị một đứa như thế này?

- Tốt. Nữu Ước hồi này ra sao? Lâu nay tôi không về thăm.

- Hử? Bao lâu?

- Gần tám tháng.

- Vẫn vậy. Tuần rồi, tôi có tham dự cuộc vui của dân chích choác cô-ca-in lớn lắm. Ở công trường St. Mark đó. Ở đây hoạt động ra sao?

- Côcain? Tôi không biết đến - Chị nhấm nháp ly rượu vang.

- Bồ không xài thứ đó hả?

Hắn vẫn giữ vẻ bực bội, cố làm ra vẻ bất cần đời. Dân thành phố lớn về tỉnh lẻ mà! Jessie rủa cho hắn gục ngay tại chỗ. Hay ít ra thì cút đâu cho rảnh.

Hắn vẫn đeo đuổi:

- Bồ không xài côcain?

- Không. Nhưng Nữu Ước là thành phố đẹp đấy chứ. Sống ở đó thì sướng lắm.

- Chán thấy mồ.

Jessie ngước nhìn lên, mỉm cười ngạo nghễ, mong hắn thất vọng. Mario nhà soạn kịch mà là con người khó chịu đến vậy sao?

- Tốt, Mario! Ở đây không hấp dẫn bằng Nữu Ước Miền Tây đâu, nhưng chúng tôi cũng có những chỗ giải trí lành mạnh.

- Nghe nói đây là vùng đất kém văn hoá mà!

- Đúng đấy, cưng ạ! Cũng còn tùy. Mà anh định nói tới người nào mới được chứ? Ở đây cũng có vài văn sĩ, những người giỏi nữa. Rất giỏi - Chị nghĩ đến Ian, muốn đem anh ra để hạ nhục thằng khốn nạn này. Ian giỏi lắm chứ, quyến rũ lắm, xuất sắc lắm, lại đẹp trai nữa. Chị sẽ giải quyết với thằng con heo này ra sao đây? Thằng nhà quê này, thằng...

- Hử? Như những ai?

- Chi? Tâm trí Jessie nhảy từ Mario qua Ian.

- Cô vừa nói là ở đây có một vài văn sĩ tài ba. Tôi muốn hỏi là người nào. Cô định nói tới những nhà văn viết về khoa học giả tường?

Hắn nói giọng dè bỉu, và mỉm cười khinh đời khiến Jessie muốn dộng ly rượu vang vào hàm răng hắn.

- Không, không phải những nhà văn viết truyện khoa học giả tưởng. Tôi muốn nói tới tiểu thuyết, tiểu thuyết chân chính, không phải truyện giả tưởng.

Chị kể một dọc mấy tên, tất cả đều là bạn của Ian. Mario nghe mà không bình phẩm tiếng nào. Jessie giận sôi sùng sục.

- Cô biết tôi khâm phục nhất người nào không?

- Không. Nhưng nói mau cho tôi biết coi nào, tôi sẽ tìm ra.

- Chi?

- Một người đàn bà xuất sắc như cô, bán quần áo ở cửa tiệm. Tôi không biết rõ, nghĩ rằng người đó đang làm một việc gì có tính cách sáng tạo.

- Như là viết văn?

- Nghề văn, hội họa, điêu khắc, một thứ gì có ý nghĩa. Một cuộc sống lạ lùng thay: bán quần áo cho bà già mặc áo khoác lông thú!

- Tốt, anh biết điều đấy. Người ta thường làm việc gì người ta có thể làm được.

Jessie cố giữ cho cặp môi khỏi cong cớn khi chị mỉm cười.

- Anh đang viết những loại kịch bản nào?

- Sân khấu mới. Một màn toàn là vai nữ, khỏa thân. Quả thật là một xen vĩ đại đang hoàn thành trong đầu óc tôi, để trình diễn vào hồi thứ hai. Một xen đồng tính luyến ái, tiếp theo xen đàn bà đẻ con. (Thằng cha này bệnh hoạn quá) - Nghe ngộ ghê!

Giọng chị xoáy vào đầu óc hắn.

- Còn đói không?

Bữa ăn tối còn nguyên trước mặt, vì chị mắc bận ngó hắn. Chị đang định kiếm những câu sắc mắc để cãi lại, cho hắn một mách, một cách nào đó để tống cổ hắn đi. Nhưng chị phải nhịn. Chị đã quen nhịn nhiều lần rồi. Nhiều khi không thể chịu nỗi mà cũng phải nhịn.

- Được. Tôi có thể làm một bữa no say.

Chị gợi ý vài câu, và cuối cùng hắn nhận món ăn kiểu Mêhicô, vì ở Nữu Ước món ăn Mêhicô cho ngon rất hiếm. Cuối cùng hắn đã tỉnh táo lại phần nào, và chị sẽ dẫn hắn lại một khách sạn nhỏ ở đường Lombard. Tình bạn sứt mẻ, nhưng món ăn rất ngon.

Sau bữa ăn tối, chị ngáp lớn tiếng vài lần, hy vọng hắn hiểu ý, nhưng hắn lại không chịu hiểu cho. Hắn tỏ ý muốn coi vài cảnh "cuộc sống về đêm", nếu như ở đây có. Tất nhiên là có, nhưng chị không muốn đi. Tối nay nhất định không đi, với hắn lại càng không được. Chị đề nghị một quán cà phê ở đường Thống Nhất, gần nhà. Chị đã nghĩ ra một chước, cho hắn vào tròng. Chị cần cà phê cho tỉnh táo, vì chị đã uống ba bốn ly rượu vang trong bữa ăn tối rồi. Mario đã uống ít ra cũng gấp đôi chị, chưa kể chầu rượu ở quán Jerry. Hắn đã bắt đầu nói ríu lưỡi.

Hai người vào quán cà phê. hắn kêu cà phê đen, chị kêu cà phê sữa. Hắn liếc nhìn chị qua phần trên chiếc ly cà phê.

- Trông em cũng không đến nỗi xấu xí.

Nghe giọng nói, tôi cứ tưởng người đang phân tích các loại máu vậy. Máu anh chắc hẳn là máu dê rồi.

- Cám ơn anh.

- Nhà em ở đâu vậy?

- Cách đây vài ba căn.

Jessie uống hớt bọt sữa trên ly cà phê, nghĩ cách tính bài chuồn. Chị đã quyết định không cho hắn biết số nhà của chị. Chị đã ngán đến cần cổ rồi.

- Nhà cao tầng hả?

- Trung bình. Sao?

- Vì anh không muốn leo mấy chục tầng lầu, em ạ. Chỉ tại vậy thôi. Anh mệt quá trời rồi. Lại đang say oắc cần câu đây.

Hắn búng ngón tay và mỉm cười, liếc mắt đưa tình, khiến chị nhìn hắn phát nực.

- Không sao đâu, Mario. Chúng ta sẽ đón xe bus, và em hân hạnh đưa anh về tận nhà, dù anh ở đâu cĩng được.

- Em nói "tôi ở đâu cũng được" là nghĩa làm sao?

Trong ánh mắt hắn có tia tức giận, đổi sang bối rối.

- Anh lịch sự lắm. Anh nghe ra sao?

- Nghe dễ thương lắm. Anh nghĩ là em sẽ mời anh ở lại.

Chị muốn nói với hắn rằng chị đã có chồng, nhưng chị không muốn giải quyết cách đó. Vả lại, làm sao chị có thể giải thích chuyện đi ăn tối với hắn cho êm xuôi?

- Anh Mario nè... - Chị mỉm cười thật hiền dịu - Anh tưởng lầm rồi. Ở tỉnh nhỏ, tụi em không làm theo cách ấy đâu. Hay ít ra là em không làm như vậy.

- Thế là nghĩa làm sao?

Hắn ngồi thụt xuống trên chiếc ghế, vẻ mặt khó chịu.

- Nghĩa là cám ơn anh đã cho em hưởng một buổi tối thật vui vẻ.

Chị bắt đầu gài nút chiếc áo khoác, đứng dậy, vẻ ranh mãnh trong ánh mắt. Nhưng hắn đã nhoài qua bàn, nắm cánh tay chị, khiến chị đau nhói ở cổ tay.

- Nghe đây, đồ khỉ gió. Chúng ta đã đi ăn chung bữa tối, phải không? Tôi không hiểu cô nghĩ ra sao mà...

Nhìn vào mặt hắn, chị thấy những nét chị không muốn bao giờ phải nhìn lại nữa, và đột nhiên câu chuyện mới rồi với bà Astrid lóe lên trong đầu chị: "nếu hắn không đàng hoàng, em có thể cho hắn đo ván..." ... Và chị vặn cánh tay khiến hắn phải buông ra, và trên nét mặt nghiêm nghị của chị có một điều nhắn nhủ hắn chớ làm tới.

- Thưa ông, tôi không hiểu ông suy nghĩ ra sao, nhưng tôi biết rõ những điều tôi nghĩ. Và tôi cho rằng nếu ông còn đụng tới tôi , thì phiền cho ông lắm đấy. Chào ông!

Chị bỏ đi liền, hắn không kịp phản ứng. Chỉ tội các cô hầu bàn là những người phải chịu đựng cơn giận của hắn: hắn gạt tay ngang bàn, ly tách rớt xuống sàn, vỡ loảng xoảng. Hai cô năn nỉ hắn, nói cho hắn nghe ra điều hắn cần lúc này là chỗ thoáng đãng.

Jessie đã về gần đến nhà. Chị bước mau qua mấy dãy nhà cuối cùng, không khí ban đêm mát lạnh trên mặt, và chị cảm thấy bình thản lạ lùng. Buổi tối mất vui, nhưng đã thoát khỏi hắn, có lẽ không bao giờ gặp lại hắn nữa. Những người đàn ông như thế khiến da thịt chị ngứa ngáy, nhưng ít ra chị cũng biết cách xử sự với họ. Và với bản thân chị. Lúc đầu, những tối như thế này khiến chị khiếp hãi. Nhưng chị đã làm quen đủ mọi hạng người, những thằng khốn nạn trong đám khốn nạn. Những người tử tế đều đã có vợ, hoặc trốn đâu mất. Những đứa còn lại đều cùng một giuộc. Chúng uống như hũ chìm, không hé miệng cười hoặc có cười thì cũng rất khó khăn. Chúng huyênh hoang hoặc thác loạn thần kinh hoặc vui hời hợt. Chúng thuộc nhóm cần sa ma túy hay nhóm yêu vội sống cuồng, hoặc kể lể những chuyện bốn năm về trước các bà vợ trước kia của chúng đã làm những gì mà đến nỗi chúng bị liệt dương. Vì thế chị bắt đầu nghĩ rằng cứ ở nhà lại thấy sung sướng hơn. Cuộc sống trụy lạc chẳng thú vị gì.

- Buổi tối qua của chị thế nào?

Sáng hôm sau, vừa bước vào cửa hàng, Jessie lên tiếng hỏi trước. Chị muốn ngăn chận Astrid, không muốn bà hỏi han lôi thôi. Chị không muốn kể về Mario.

- Hiện thời vẫn là một buổi tối đẹp đẽ. Chị đã bắt đầu ưa thích.

Bà có vẻ vui sướng và thư thái tâm hồn. Trái với Jessie, bà chẳng mong ước được vui vẻ trong một cuộc hẹn hò, nhưng lần này bà thấy vui hơn.

- Buổi tối qua của em ra sao? Hình như chị đã gặp đúng chàng thanh niên của em, lúc chị bước ra thì phải.

- Có lẽ chị đã gặp đúng hắn đấy. Phải chi chị xô té hắn trên đường đi vô, thì đỡ khổ cho em biết mấy.

- Dở lắm hả?

Bà Astrid tỏ cảm tình với Jessie, khiến chị đau khổ thêm.

- Tệ hại lắm. Em đá đít rồi!

Đúng như ý nghĩ của bà Astrid: thằng cha này không tốt.

- Thôi ta quay lại với quầy hàng cho rồi.

Jessie khẽ mỉm cười, chị lục lọi đống thư từ, lọc những bức thư ra khỏi đống hóa đơn. Chị ngừng lại một lát, nhìn một bao thơ khổ rộng, màu trắng, xé làm đôi, vất vào sọt rác. Lại một lá thư của Ian. Mỗi lần thấy Jessie làm vậy, Astrid lại thấy đau lòng, bà thấy có vẻ không tử tế, gần như tàn ác. Bà tự hỏi Ian nghĩ sao, nếu biết, hoặc nghi ngờ thôi, chuyện Jessie không thèm đọc thư của anh. Bà cũng thắc mắc không hiểu anh viết gì trong thư.

- Đừng có vẻ mặt như thế, chị Astrid - Giọng Jessie vang lên, cắt đứt tư tưởng của Astrid.

- Như thế nào?

- Như xé nát tim chị, mỗi lần thấy em liệng bỏ thư của anh ấy.

Chị tiếp tục lọc các lá thư, hầu như dửng dưng . Nhưng không hẳn như thế, và Astrid thấy tay Jessie hơi run run.

- Nhưng tại sao em lại làm vậy?

- Vì giữa chúng em không có điều gì để nói nữa. Em không muốn nghe, không muốn đọc, hay mở cho ảnh một cánh cửa nào. Có thể em sẽ bị lạc hướng. Em không muốn bị thu hút vào một cuộc đối thoại nào với anh ấy nữa.

- Nhưng có lẽ em nên cho chú ấy một cơ hội để nói lên điều suy nghĩ của chú ấy chứ? Cách làm của em có vẻ không đẹp.

Astrid nhìn Jessie với vẻ van nài, nhưng chị đã quay lại với đống thư từ, đáp:

- Không thành vấn đề nữa rồi. Em không cần biết tới ảnh muốn nói gì. Em đã nhất quyết rồi. Ảnh có nói lắm chỉ làm cho câu chuyện nặng nề thêm lên. Ảnh không thể làm thay đổi chuyện gì.

- Em tin chắc là em muốn ly dị?

Trước khi trả lời, Jessie ngước nhìn lên, nhìn thẳng váo mắt Astrid:

- Vâng, em tin chắc.

Dù chán những thằng đàn ông như Mario, ghét cảnh cô đơn và trống rỗng, chị vẫn tin chắc rằng ly dị là chuyện đúng. Nhưng không có nghĩa là nó không làm thương tổn.

Hai bà khách vừa bước vào tiệm, đỡ cho Jessie khỏi bàn cãi. Katsuko ra ngoài có việc, Astrid đành phải đứng ra tiếp khách. Jessie vào văn phòng, đóng cửa lại. Astrid hiểu ý: vấn đề không bàn cãi nữa. Luôn luôn là như vậy.

Sau đó, cả ngày bận rộn, cả tuần, cả tháng bận rộn. Cửa tiệm đã phát đạt, người ta đổ tới sắm quần áo mùa hè.

Lâu lâu ba người cũng nhận được bưu thiếp của Zina. Cô ta đã mang bầu. Katsuko quyết định để tóc trở lại. Cuộc sống trở lại với những chi tiết bình thường: ai sắp đi Âu Châu, đường viền trên quần áo nên như thế nào, nên sơn lại mặt tiền cửa hàng hay không, nên trồng cây phong lữ mới ở khu vườn nhỏ của Katsuko chăng. Jessie luôn luôn tỏ lòng biết ơn trời đã cho chị những việc làm tầm thường đó. Cuộc đời chị là một dàn nhạc lâu nay tiết tấu toàn những bản buồn thảm, lúc này là lúc cần những khúc nhạc mới: giản dị, dễ dàng và tươi sáng. Và quyết định xong vần đề ly dị, thì chẳng còn quyết định nào quan trọng hơn nữa.

Chị cảm thấy như thể câu chuyện khủng khiếp không hề xảy ra. Chiếc nhẫn cẩm thạch của má chị đã an toàn nằm trong két của ngân hàng. Quyền sở hữu căn nhà và cửa tiệm đã giải quyết xong. Cửa hàng lúc này lại vững vàng trở lại. Nhưng vẫn có những thay đổi. Nhiều thay đổi hơn lòng chị muốn công nhận nữa: chị được tự do hơn, bớt khiếp sợ, già dặn hơn. Cuộc đời vẫn biến đổi.

Một buổi sáng ba người cùng uống cà phê tại cửa tiệm, đột nhiên Jessie đứng dậy, ngắm nghía mấy kệ hàng.

- Em phải làm sao thấp bớt chừng hơn một tấc mới mặc vừa!

Bà Astrid mỉm cười nhìn Jessie ướm thử chiếc áo khổ số tám.

- Ồ, im nào!

Chị quay đầu, nhăn mặt nhìn Astrid, rồi cau mày.

- Kat, thường thường Zina bận quần áo khổ số mấy?

- Ôi, lạy Chúa tôi! Khó kiếm thứ nào cho vừa với khổ người của nó. Vòng eo khổ số bốn, vòng ngực số mười bốn.

- Khủng khiếp! Về áo sơ mi, thì em nói khổ nào là vừa?

- Số tám.

- Chị đang tính kiếm một chiếc áo khổ như vậy đấy.

Chị vênh mặt nhìn bà Astrid:

- Em nghĩ có lẽ chúng ta nên gửi cho cô ấy một món quà tặng. Cô lấy phải anh chàng không kiếm được nhiều tiền, và đang gặp khó khăn vì lúc này lại đang mang bầu. Chị nghĩ sao về mấy món hàng này?

Chị lôi ra ba chiếc áo dài trong mặt hàng mùa xuân, màu kem, kiểu không cầu kỳ.

- Thượng thặng!

Kat vội công nhận và Astrid tỏ vẻ cảm động:

- Việc làm tốt đẹp quá chừng.

Jessie rất bối rối, đưa cho Katsuko mấy chiếc áo dài.

- A!... của nợ. Ba người cùng cười vang, và Jessie lại ngồi xuống uống cà phê: "Gởi ngay hôm nay cho cô ấy nhé, Kat! Ta có nên gởi gì thêm cho đứa bé không nhỉ?"

Chị cũng không biết tại sao, nhưng chị muốn mừng đứa con của Zina. Cậu bé, hay cô bé đó sẽ là một điều gì đặc biệt đối với chị.

- Chưa nên đâu. Phải vài tháng nữa. Vả lại, đó là tin xấu.

Bà Astrid tỏ vẻ hơi khó chịu:

- Việc gì mà phải quan tâm đến chuyện sinh nở.

- Em chưa bao giờ được làm mẹ, nên em quyết định phải được thú vui làm dì. Vả lại, em nghĩ rằng nếu em sớm lo lắng đến cháu bé, thì có thể cô ấy sẽ mời em làm mẹ đỡ đầu.

Astrid cười ròn, và Katsuko cẩn thận gấp mấy chiếc áo đó lại, bỏ vào hộp, chặn bằng giấy lụa màu vàng. Cô đưa mắt liếc vội Jessie, nhưng chị đã đứng dậy bỏ đi. Đột nhiên chị lại cảm thấy cô đơn. Lần đầu tiên trong đời chị cảm thấy cô đơn vì thiếu đứa con. Sao bây giờ đây? Chị nhận định rằng chỉ vì chị sẵn sàng yêu trở lại một người nào đó.

Katsuko nêu ý kiến thắc mắc:

- Zina yêu quý trẻ con lắm, chị Jessie ạ. Còn chị, ai nói là chị không thể có con đâu nào?

Lần đầu tiên, Jessie nói chuyện thoải mái về vấn đề con cái. Katsuko luôn luôn nghĩ rằng thế nào cũng có lúc Jessie quyết định có một đứa con, nhưng hiếm khi chị mở miệng nói chuyện riêng tư. Chị không thuộc loại những người đàn bà có thể bàn luận về đời sống tình dục, và những giấc mơ thầm kín của mình tại văn phòng. Nhưng dường như bây giờ chị lại đổi tính hay nói... Chị không có Ian để thổ lộ tâm tình nữa. Những ngày gần đây, hình như chị ham muốn có một người nào để nói chuyện. Chị ngồi xuống lần nữa, trước khi chị nói tiếp:

- Chị nói thẳng là chị sẽ không bao giờ làm mẹ. Em có thấy những ngày gần đây ra sao không? Nếu chị gặp toàn những hạng người kiểu mẫu như thế, thì chị nghĩ không nên truyền cái giống nòi đó làm chi. Mấy thằng cha đó lẽ ra nên cho tuyệt giống đi cho rồi.

Hai người cùng cười vang, và Jessie uống cạn ly cà phê.

- Toàn là những thứ không có đầu óc, đầu óc phân nửa, đầu óc u tối và đầu óc to bằng con chí. Đó là chưa kể những thằng cha có đầu óc ngâm vào axít, những thằng chó lừa dối vợ và những thằng cha không có chút tinh thần hài hước nào. Em mong cho chị lấy mấy thằng thân yêu đó, và có con chăng?

Bạn đang đọc Bây Giờ Và Mãi Mãi của Danielle Steel
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.