Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thông điệp từ Thế Giới thụ

Tiểu thuyết gốc · 1722 chữ

Trúc Ngọc Yên kể từ khi nhìn thấy cái kia Xích Hàn thì trong lòng đã vô cùng hoảng sợ, bởi vì nữ tử đó chính là nữ ác nhân trong ác mộng của nàng, bất quá nàng bên ngoài vẫn là một cái bình thường vẻ mặt. Khi nhìn thấy nữ tử kia chạy đến ôm Đan Khải thì trong lòng nàng cũng có một chút mất mát, thế nhưng nàng vẫn không biểu hiện ra

Túc Như liền lắc đầu cười, cái tiểu nam nhân này lại thu hút thêm 2 cái nữ nhân nữa. Một người là Ngọc Yên, một người là cái nữ tử hung ác này, nàng không biết nói gì liền trong tay hiện ra một cái lục y. Trên cái lục y có hoa văn hình Thế Giới thụ, nàng vuốt mái tóc trắng qua một bên rồi cười nói

-Đây là Thế Giới thụ Phù Y, ta giữ nó bên mình cũng không làm gì nên cho ngươi vậy, dù sao ra ngoài mặc cái hắc giáp khủng bố đó cũng sẽ gây không ít phiền phức

Thế Giới thụ Phù Y là do Túc Như làm ra từ vô số các linh thảo, dị hoa được nuôi dưỡng bởi Thế Giới thụ trong cái khu vườn đẹp tựa chốn bồng lai đó, nàng đã dùng các thực vật đã sinh trưởng hơn nửa vạn năm để tạo ra cái một cái nữ y độc nhất vô nhị này. Thế Giới thụ Phù Y khi mặc vào liền sẽ được bao bọc bởi một cái Mộc Thuẫn vô hình, khi bị thương thì vết thương sẽ nhanh chóng lành lại. Nếu là bị nội thương tổn hại đến đan điền thì cái nữ y này liền sẽ âm thầm chậm rãi giúp ngươi khôi phục lại toàn bộ... ngoài ra còn có thể giúp cho tu sĩ mau hồi phục lại chân khí, tốc độ hồi phục chân khí chỉ thua kém việc nuốt đan rồi hấp thụ dược tính trong đan thôi.

Nói chung cái nữ y này chính là một cái vô giá bảo vật, hơn nữa nó không phải là pháp khí cũng không phải là pháp bảo nên không thể định cấp cho nó được

Xích Hàn cảm giác được cái lục y trước mắt không tầm thường liền gật đầu với Túc Như rồi cầm lấy cái lục y lật qua lật lại tựa hồ là muốn thẩm định nó

-Xích Hàn, ngươi mặc vào rồi chúng ta sẽ đi ra khỏi cái ảo cảnh kì lạ này

-...

Nàng vẫn tiếp tục không nói, liền nhu thuận gật đầu rồi thay bộ hắc giáp ra rồi mặc vào cái kia lục y, quá trình nàng mặc vào cởi ra rất nhanh. Tựa hồ chỉ là một cái bóng mờ hơn nữa Đan Khải cũng đã quay mặt đi chỗ khác nên cũng không lo bị nhìn thấy

...

-Oa, Xích Hàn tỷ tỷ.... ngươi thật xinh đẹp nha

Sau khi nàng thay đồ xong thì liền khiến cho mọi người ngạc nhiên, không nghĩ đến khi nàng mặc bộ hắc giáp thì lại là một vẻ khủng bố và quyến rũ nhưng khi nàng mặc cái lục y này vào thì khí chất của nàng lại như một cái cao ngạo tiên nữ. Bất quá đôi mắt si mê của nàng khi nhìn hắn thì lại không hợp với vẻ ngoài cao ngạo của nàng

Túc Như tự nhiên biết nhan sắc bản thân đến mức nào, nàng tự biết bản thân không phải là đẹp nhất nhưng cũng là một mỹ nhân hiếm có lại thêm mái tóc bạc trắng của nàng khiến cho nét quyến rũ của nàng lại thêm một bậc thế nhưng so sánh với cái này nữ tử trước mắt thì nàng lại cảm thấy tự ti không bằng. Nàng cũng đành thở dài nói

-Mọi người nếu đã xong thì ta sẽ đưa mọi người ra ngoài

Trúc Ngọc Yên khẽ nói

-Ân, chúng ta đã xong rồi. Tỷ mau đưa chúng ta ra

-Được...

Khi mọi người tụ lại gần Túc Như thì nàng trong tay vẽ ra một vòng tròn, ngón tay của nàng hiện lên một cái bạch quang nồng đậm. Nàng bỗng đọc lên các từ ngữ kì lạ, khi nàng vừa dứt lời thì một luồng sáng lóe lên rồi thân ảnh những người họ biến mất để lại một mình nàng trơ trọi giữa cái không gian trắng xóa này. Bất giác nàng lại nhớ đến lời hắn từng nói

-Khi nào nhớ nàng thì ta liền đến trước Thế Giới thụ gọi nàng ra...

Thì nàng cũng không buồn nữa, nụ cười trên mặt nàng nở ra và nàng cũng khẽ nói

-Ta sẽ chờ chàng...

....

Luồng bạch quang bỗng nhiên lóe lên tại đỉnh của Di Linh sơn, Đan Khải thấy cảnh vật xung quanh bất động thì cảm thấy ngạc nhiên. Đúng như lời Túc Như nói, thời gian đang bị ngưng đọng. Chuyện gì đây

-Đan Khải đệ, bây giờ phải làm sao ?

Trúc Ngọc Yên hỏi hắn thì hắn phải hỏi ai đây ? Hắn không trả lời nàng, liền đi đến bên cạnh gốc cây Thế Giới thụ rồi thì thầm nói

-Ngươi vì sao lại dừng dòng thời gian lại ? Ngươi có trò gì nữa sao Thế Giới thụ ?

Bỗng nhiên từ trên cây rớt xuống một cái lá xanh, hắn lượm lên khó hiểu nhìn chằm chằm vào cái này đại thụ. Dường như Thế Giới thụ đang có thông điệp gì đó muốn gửi đến hắn, bất quá hắn lại không biết là thông điệp gì. Gương mặt tuyệt mĩ của hắn lúc này trở nên vô cùng nghiêm túc, bởi vì dường như cái đại thụ này có điều muốn gửi đến hắn.

-Ngươi nếu có gì muốn nói thì hãy cho ta biết rõ ràng hơn

Vừa dứt lời thì từ trên cây lại rụng xuống thêm một chiếc lá xanh, hắn cũng nhặt lên nhìn. Hiển nhiên chiếc lá lần này lại có các vết nhăn trên mặt lá tụ thành một chữ.

"Bảo vệ"

Hắn lúc này khó hiểu lại càng khó hiểu, bỗng nhiên khung cảnh xung quanh chợt chuyển động lại, tiếng người khắp nơi. Xích Ngân và Xích Hàn đều đi đến bên cạnh hắn, hắn liền gật đầu nói

-Ta hiện tại vẫn chưa hiểu ý tứ của ngươi là gì, nhưng ngươi yên tâm. Một khi ta đã hiểu ý tứ của ngươi thì ta sẽ cố hết sức mà thực hiện nó

Đan Khải cảm giác cái đại thụ này không có ác ý với hắn, hắn cũng liền đánh ra một lời hứa với cái đại thụ này. Bỗng nhiên tiếng của vị đại sư huynh của Trúc Ngọc Yên vang lên

-Sư muội, chẳng phải là ngươi mới cùng ta bái tế Sinh Mệnh thụ sao ? Tại sao ngươi lại ra đó rồi ?

-Ân, không có việc gì

Đan Khải liền truyền âm đến cho cái này thánh nữ biết

-Sư tỷ, mọi chuyện xảy ra như tỷ bị cuốn vào ảo cảnh hay là thời gian bị ngưng đọng thì đừng nói ra với ai. Còn nửa, tu vi Trúc Cơ Trung Kỳ của ngươi đừng để lộ ra cho người khác biết rằng là ta giúp ngươi, hãy tìm một cái lí do

-Ân, ta hiểu rồi

Hắn hiện tại đứng nhìn Thế Giới thụ lần cuối thì liền xoay người bước chân xuống đỉnh núi. Xích Ngân cũng đã nhảy vào trong lòng hắn còn Xích Hàn thì lúc này lại âm thầm theo sau hắn

Trúc Ngọc Yên bỗng nhìn thấy hắn có vẻ muốn đi thì lại chạy đến nắm chặt tay hắn đỏ mặt nói

-Khi nào có dịp thì hãy đến Nguyệt La tông chúng ta, ta nhất định sẽ tự mình đãi tiếp đệ

-Ân, ta nhất định sẽ đến

-Nói phải giữ lời, đệ mà không đến thì ta sẽ giận đệ

-Được thôi, không sớm thì muộn ta cũng sẽ đến

-Ân

Đại sư huynh nhìn thấy nữ nhân của mình lại đi đến nắm lấy tay tên tiểu bạch kiểm phàm nhân kia thì thịnh nộ trong lòng hắn nổi lên, lúc này hắn không nhịn được nửa mà trong tay vung ra cái pháp khí thượng phẩm linh kiếm nổi đầy lửa kia bay đến muốn đâm chết tên tiểu bạch kiểm này

Bất quá khi mũi kiếm của đại sư huynh gần chạm đến hắn thì bàn tay xinh đẹp của Xích Hàn giơ ra, nàng nhẹ nhàng bóp lại thì cái pháp khí linh kiếm đó bị nát vụn khiến cho trên mặt đại sư huynh hoảng sợ, trên tay nàng tụ ra một cái hắc sắc hỏa cầu và muốn đánh vào cái hoảng sợ đại sư huynh kia. Bỗng nhiên tiếng của Đan Khải vang lên

-Xích Hàn, dừng lại đi. Cứ mặc kệ tên đó

Đan Khải làm sao mà không biết tên đại sư huynh của Trúc Ngọc Yên này ngay từ đầu đã có sát ý với hắn, bất quá hắn không chấp. Dù sao thì cái kia linh kiếm đâm vào hắn sợ rằng sẽ bị hắn thôn phệ hết linh khí rồi trở thành một miếng sắt vụn đi

Xích Hàn gật đầu nhu thuận rồi đi theo sau lưng hắn, tên đại sư huynh kia trong một khoảnh khắc nhìn cái hỏa cầu kia đánh đến thì trong lòng nổi nên một cái cảm giác kinh sợ, khoảnh khắc đó giống như tử thần vừa lướt qua đầu hắn. Hắn hiện tại ngồi bẹp xuống đôi mắt mở to ra, miệng hắn cũng mở rộng ra nào còn một bộ dạng đại sư huynh nữa. Cái kia nữ tử xinh đẹp như vậy nhưng cũng hung ác không kém

Trúc Ngọc Yên khi nhìn thấy đại sư huynh xuất kiếm muốn đâm đến Đan Khải thì trong mắt nàng hiện ra một tia chán ghét, bộ dạng hiện tại của đại sư huynh càng khiến nàng chán ghét hơn nhưng nàng vẫn dấu đi, nàng đi đến bên cạnh tên đó rồi hỏi

-Đại sư huynh không sao chứ ?

...

Bạn đang đọc Bất Tử Vẫn Là Bất Tử sáng tác bởi BaLỗRốn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BaLỗRốn
Thời gian
Lượt thích 8
Lượt đọc 428

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.