Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một Kiếm Thu Hút Ngàn Ánh Mắt!

2992 chữ

Ngọc Phong và Tiểu Ái ở bên trong trận chiến hổn loạn cũng đã bắt đầu ra tay, bọn họ sẽ không tìm kẻ địch để đấu mà là đứng im đợi bọn chúng tìm đến.

Hình như là với tổ đội chỉ hai người con gái, hai người Ngọc Phong trong mắt đám thiếu niên trắc thí lại không khác gì là hai con dê béo chờ đợi bọn hắn làm thịt, hấp dẫm cả một đám mấy chục người xông lại.

Đối với làng loạt ánh mắt nguy hiểm chiếu thẳng vào mình, Ngọc Phong vẻ mặt vẫn bình tĩnh, ung dung mà đứng im chờ đợi, bộ dạng giống như là bị tràng diện này dọa sợ đến ngây ngốc. Đợi cho đến khi đám người đó chính thức đến gần, uy áp linh khí ập vào mặt làm cho mái tóc tung bay, Ngọc Phong và Tiểu Ái mới ra tay.

Chỉ thấy toàn thân Ngọc Phong bốc liên linh khí kim sắc, kiếm khí màu trắng phá thể phóng ra ngoài với tốc độ cực nhanh. Kiếm khí xuất ra chỉ có hơn trăm tia, tuy nhiên mỗi tia đều cực kỳ ngưng luyện, như biến thành một thanh kiếm màu trắng sữa y như kiếm thật, mang trên mình khí thế bá đạo, sự sắc bén tuyệt luân, chém giết ra ngoài.

Vòng đều một cái, hàng loạt tiếng hét thảm nối đuôi nhau vang lên, một nữa số người xông tới còn chưa kịp đánh đấm gì đã bị kiếm khí của Ngọc Phong đục mấy lỗ máu trên người, khiến cho bọn họ ngã quật xuống đất, đau đớn kêu gào, hoàn toàn mất sức chiến đấu. Trong đó có không ít người đã lập tức bóp nát thẻ bài, phóng thích ra phòng hộ tráo bảo vệ, cố gắng giữ lại mạng sống.

Trông thảm thiết là như vậy, nhưng Ngọc Phong ra tay cũng có chừng mực, chỉ chém vào những phần da dày, thịt béo trên người bọn họ như tay, chân và vai. Suy cho cùng đôi bên cũng không có thâm cừu đại hận gì, chỉ là tranh đấu với nhau để giành một vị trí trong Bạch Vân học viện, hắn không thể vì thế mà ra tay giết hết tất cả được.

Bên Tiểu Ái thì không được đơn giản như Ngọc Phong, cả người nàng bùng lên linh khí cường mãnh màu đỏ, tay nắm thành quyền, khi lại thành trảo, bao phủ trong một lớp hỏa diễm nóng rực đánh ra, tay đấm chân đá vô cùng điêu luyện.

Thân ảnh nhỏ nhăn tựa như một con cá trạch xuyên qua đám người, đi tới đâu liền có tiếng hét thảm vang lên tới đó, từng bóng người cứ thể hoặc bị nàng một quyền, hoặc bị nàng một cước đánh bay ra ngoài, xa cả chục mét, rơi vào một trận quần chiến khác, hoàn toan không có cơ hội quay lại.

Mãi cho tới hơn năm phút, Tiểu Ái mới có thể giải quyết hết hơn hai mươi mấy người bao vây nàng, quay lại tụ tập với Ngọc Phong. Nàng cứ tưởng mình làm được như thế đã quá giỏi rồi nhưng đến khi nhìn thấy một đống hơn trăm người nằm đầy đất dưới chân Ngọc Phong, người nào người nấy đều đã kích hoạt phòng hộ tráo, nàng mới biết cái gì mới thật sự là ghê gớm.

Đôi mắt Tiểu Ái sáng lấp lánh như trời sao, bật ngon cái hét to

“ Phong ca ca, quá dữ!”

Ngọc Phong cũng cười cười thu hồi hơn trăm tia kiếm khí vào người, xoa đầu nàng

“ Muội cũng rất giỏi, mới có mấy ngày mà đã tiến bộ thần tốc, cho dù không dùng đến Bạo Hỏa, sức chiến đấu cũng rất mạnh”

Tiểu Ái đáng yêu thè lưỡi, cười hì hì nói

“ Cái này thì đều nhờ Thiên Minh Luân Nhật công cả đấy. Linh khí hiện này của muội càng lúc càng được ngưng luyện hơn, càng lúc càng cường đại hơn, hơn nữa khi xuất chiêu, ngọn lửa của Thanh Loan như là được tăng phúc rất lớn, nhiệt lượng mà nó tỏa ra đã lên đến hơn vài trăm độ lận, nóng cực kỳ khủng khiếp. Cho dù một quyền của muội không ngay lập tức hạ ngục kẻ địch, nhưng sức nóng kinh khủng này đã có thể nướng hắn thành heo quay luôn rồi. Không sợ kẻ địch đón đỡ được, chỉ sợ bọn chúng không dám đỡ mà thôi”.

“ Tốt lắm, cứ thế mà phát huy, lại tới thêm một đợt nữa!”

Ngọc Phong nhìn một đám gần bốn chục người đang kéo đến, hình như là một đoàn đội đồng nhất. Người đi trước đoàn đội là một thanh niên dáng người anh tuấn, không phải quá đẹp trai nhưng cũng dễ nhìn, hình như là thủ lĩnh của đám người này.

Hắn ta khí thế hừng hực, tu vi Cửu Tinh Khí Hồn mạnh mẽ bạo phát, tay cầm xà mâu hắc sắc, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào Ngọc Phong, bá đạo quát lớn

“ Hai người các ngươi tự bóp nát thẻ bài hay là muốn chết?”

Một tên thiếu niên đứng bên cạnh khó hiểu nói

“ Mộng thiếu gia, nhiều lời với các nàng làm gì, trực tiếp đánh tới là được!”

Hắn vừa nói xong liền bị đồng bạn kế bên cốc một cái cực mạnh lên đầu, trừng mắt nói

“ Thiếu gia nói chuyện, ngươi nhiều lời cái gì, hai nàng dù sao cũng là nữ giới, lại còn rất xinh đẹp nữa, thiếu gia đây là muốn thu hút nhân tâm, thể hiện bản lĩnh, hiểu chưa?”

Tên này vừa nói xong liền cảm thấy da đầu tê dại, quay lại nhìn thì thấy ánh mắt lạnh tanh không cảm xúc của thiếu gia đang nhìn minh, không dám hó hé gì nữa liền cuối đầu lui ra sau.

Ngọc Phong nhìn kẻ vừa cất tiếng nói bá đạo, thầm đánh giá hắn một chút rồi lắc đầu nói

“ Ta không thích chọn gì cả, nhưng mà các ngươi muốn chọn cái gì?”

Tiểu Ái đứng bên cạnh cũng hai tay chống nạnh, phùng mang trợn má, bộ dáng uy hiếp nói

“ Đám các ngươi khôn hồn thì cút ra xa, lăn được bao xa thì lăn. Nếu đợi cho chúng ta ra tay, các ngươi không có đường sống đâu, cho dù muốn lăn cũng không lăn được”.

“ Con nhỏ này to gan nhỉ, ngươi có biết Mộng thiếu gia là ai không? Muốn chết à?” một tên thiếu niên trong đám người bất mãn quát lớn

“ Ta phi, Mộng với chả Mị gì, bảo cút là cút, nói nhiều thế làm gì chứ?” Tiểu Ái bĩu môi, khinh thường nói

Nàng càng nói, vẻ mặt Mộng thiếu gia càng tối lại, trước giờ còn chưa có người nào chửi thẳng vào mặt hắn như thế đâu, cuối cùng hắn phất tay một cái, quát “ lên!”

Ngay lập tức cả đám thiếu niên đằng sau hắn hú dài một tiếng, điên cuồng bùng nổ linh khí lao lên, kẻ tung chưởng, người vung đao, khí thế mạnh mẽ mà ào ạt bổ thằng về hướng hai người Tiểu Ái.

Đối với hành động này, Ngọc Phong chỉ hừ lạnh một tiếng, Luân Hồi kiếm bên hông xuất ra, một kiếm đơn giản chém ngang không trung

“ Kim Hỏa Tàn Hoa!”

ÀO! ÀO! ÀO! Trong nháy mắt, hàng nghìn, hàng vạn tia kiếm khí trắng bạch mang theo kim hỏa nóng cháy từ đường kiếm phá không bay ra. Hàng vạn tia kiếm khí kết lại với nhau, cái sau đè cái trước, biến thành một cơn sóng kiếm khí rực lửa không lồ, trong nháy mắt nhấn chìm cả đám thiếu niên vừa lao lên.

Đợi cho đến khi sóng kiếm rút lui, để lại trên mặt đất một đống quang cầu màu trắng, bên trong đó, hơn bốn mươi thiếu niên quần áo rách rưới, da thịt cháy khét, đã hoàn toàn gục ngã. Một chiêu Kim Hỏa Tàn Hoa này của Ngọc Phong, khi chiến đấu với cường giả Bát Tinh, Cửu Tinh Khí Tông trở lên hoàn toàn không có bao nhiêu hiệu quả, nhưng nếu dùng để đối phó với cả đám thiếu niên vắt mũi chưa sạch này thì lại không có gì thích hợp hơn.

Kiếm khí sắc lạnh của Mai Hoa Kiếm, hơi thở nóng rực của Kim Hỏa, làm sao mấy tên nhóc vừa bước vào Khí Hồn có thể chống chịu được, nếu bọn chúng mà không nhanh tay bóp nát thẻ bài, rất có thể đã bị phanh thây vạn đoạn, thiêu đốt thành tro bụi rồi cũng nên.

Trên đài cao, hàng nghìn cặp mắt sáng quắt theo dõi cuộc chiến, và cũng có không ít ánh mắt bị thu hút bởi một chiêu cường đại của Ngọc Phong.

Một học sinh ngoại viện vô cùng ngạc nhiên, tò mò hỏi

“ Này, cô gái kia thế mà một chiêu hạ gục hơn bốn mươi người, thế quái nào mà nàng làm được như vây?”

“ Cơn sóng vừa nãy mà nàng thi triển ra, nếu ta nhìn không lầm là cấu tạo bằng kiếm khí và hỏa diễm, kiếm khí thế mà lại có thể biến thành sóng, như thế thì cần bao nhiêu tia kiếm khí để tạo nên chứ?”

“ Có thể là nàng luyện tập một công pháp kỳ dị nào đó, tạm thời chuyển đổi linh khí thành kiếm khí để sử dụng thì sao”.

“ Rất có thể là như vậy, cho dù là Bùi Lạc Sơn học trưởng, sở học tu kiếm từ nhỏ đến lớn cũng chỉ có thể ngưng đọng ra vài chục tia kiếm khí là hết cỡ. Cô gái này hiện nay còn chưa gia nhập Bạch Vân học viện, không thể nào thi triển ra số kiếm khí trâu bò như vậy được a!”.

“ Các ngươi đừng quan tâm chuyện đó nữa, thằng nhóc đang đối đầu với nàng, ta biết, là Mộng Hồng của Mộng Gia, chưa tiến vào Bạch Vân học viện đã có tu vi Cửu Tinh Khí Hồn, chỉ cần hắn vượt qua vòng thi này, không lâu sau liền có thể đột phá Khí Tông, thẳng tiếng nội viện Bạch Vân Tông rồi. Gặp phải cường địch như thế, cô gái này xem ra, hết hi vọng rồi”.

Cả đám học viên này bình luận sôi nổi, lúc khen lúc chê, nhưng chỉ đều quay quanh kết quả là Ngọc Phong chắc chắn sẽ thất bại, không có bất kỳ một ai tin tưởng rằng hắn sẽ chiến thắng

Ngược lại, ở trên khán đài của các vị lão sư, không khí chỉ tràn ngập một sự tĩnh lặng, có chi chỉ là sự trao đổi nhỏ nhẹ với nhau. Ánh mắt của họ cao hơn, chỉ nhìn qua liền có thể đoán được nông sâu bên trong cuộc chiến.

Một vị lão sư tóc hoa râm hỏi người bên cạnh

“ Ngô lão sư, ngươi nghĩ xem, trận chiến của hai đứa nhỏ kia, ai sẽ dành được chiến thắng?”

Vị lão sư được hỏi, hơi vuốt chùm râu dê, trả lời

“ Cái này thì khó nói, tiểu tử Mộng Hồng của Mộng Gia tu vi đã đạt Cửu Tinh Khí Hồn trong khi chỉ mới mười bảy tuổi, là một hạt giống cực tốt. Nhưng cô gái kia cũng không phải dạng thường, tuy tu vi chỉ mới dừng lại ở Tứ Tinh Khí Hồn nhưng một thân kiếm khí đã ngưng luyện đến cả vạn tia, dù rằng không quá mạnh mẽ nhưng thắng ở số lượng nhiều. Hơn nữa loại hỏa diễm màu vàng kia ta cảm thấy hơi quen thuộc, hình như đã gặp ở đâu đó rồi”.

Ngay lúc này, một vị lão sư tóc trắng bạc phơ, mỉm cười cất lời

“ Ngọn lửa của nàng, nếu ta đoán không lầm chính là một loại Thiên Sinh Hỏa Diễm cực kỳ hi hữu. Ngươi cảm thấy quen thuộc bởi vì ngươi cũng đã từng cảm nhận qua thiên sinh hỏa diễm rồi”.

Vị lão sư có chùm râu dê như được hiểu ra, vỗ đùi cười nói

“ Đúng vậy, chính là Thiên Sinh Hỏa Diễm. Có một lần ta vào nội môn, nhờ một vị chấp sự luyện cho ta một khỏa đan dược, lúc ấy vị chấp sự đó sử dụng chính là Thiên Sinh Hỏa Diễm, chỉ có điều Thiên Sinh Hỏa Diễm của chấp sự là màu Tím mà của cô gái này lại là màu vàng”.

Một vị nữ lão sư nghe vậy liền tiếp lời

“Thiên Sinh Hỏa Diễm là hỏa diễm do linh khí hỏa thuộc tính vô cùng tinh thuần trong thiên địa dưỡng dục mà thành, mỗi một cái đều cực kỳ hi hữu, hiếm có, mỗi một cái đều cách ngau cả ngàn vạn dặm, mỗi một cái đều mang trong mình đặc tính khác nhau, cho dù có màu sắc khác nhau cũng không có gì là lạ”.

Vị lão sư có chùm râu dê gật đầu, nghiền ngẫm nói

“ Nếu đã là Kim Hỏa thì trận chiến này, hoàn toàn không thể dự đoán được kết quả, kẻ tu vi cao thâm, người thì sở hữu bảo vật. Cho dù bất kỳ ai trong hai người đó chiến thắng, đối với Bạch Vân học viện chúng ta đều không phải chuyện tốt, không thể để mất đi những mầm non quý giá như thế được. Nhất là trong khi sự kiện Bát Quốc Đấu Trường đang ngày một đến gần a”.

Lời lão nói ra, hầu như là nỗi lòng của tất cả các vị lão sư nơi đây, trong phúc chốc tràn ngập tiếng thở dài. Nhị Thập Tứ Thiên Nhãn Phong Ấn đã được dựng lên rồi, bọn họ cho dù có muốn động tay, động chân cũng không thể nào làm được.

Bổng nhiên một tiếng hừ lạnh từ bên trên kéo xuống, làm cả đám giật minh.

Bất Hoại Thần Tôn ánh mắt sắc bén như lưỡi đao chiếu thẳng vào chiến trường, như xuyên thủng Phong Ấn, rơi trên người Ngọc Phong, hờ hững nói ra

“ Các ngươi đều đã đoán sai, trận chiến này không phải không thể dự đoán được kết quả mà kết quả chỉ có một, thằng nhóc Mộng gia kia chắc chắn là thua chắc rồi. Con nhóc kia, thế mà lại ẩn giấu rất sâu, từ đầu đến giờ còn chưa tung ra bản lĩnh thật sự, nếu không phải ta dùng Minh Kính Nhãn để quan sát nàng, chắc chắn ta cũng bị lừa luôn rồi”.

Cả đám lão sư nghe câu nói này của Bất Hoại Thần Tôn, ánh mắt ngơ ngác đến khó tin, nhưng cũng không có ai lên tiếng phản bác. Minh Kính Nhãn là thuật nhãn cường đại nhất của Bạch Vân Tông, tuy không có khả năng tấn công nhưng lại mang đến cho người sử dụng một khả năng đánh giá và phán đoán cực kỳ chuẩn xác . Nhất lại là khi nó được thi triển bởi một trong những cường giả mạnh nhất Bạch Vân Tông, không thể nào sai được.

Phong Vũ Thiên Tôn cũng gật đầu, vô cùng tán thành nói

“ Tuy rằng Minh Kính Nhãn của ta không thể so được với Triệu Lão nhưng cũng có thể nhìn ra, cơ thể của cô bé đó đã từng trai qua không ít lần luyện thể, đến tận bây giờ không biết thể chất đã mạnh đến cường độ nào rồi. Tuy nhiên ta có thể dám chắc một điều, đòn tấn công của một Cửu Tinh Khí Hồn như tên nhóc Mộng Gia còn lâu mới có thể thương tổn được nàng”.

Lôi Điện Thiên Tôn nghe vậy liền cất tiếng cười khanh khách như chuông bạc, nói

“ Không thương tổn được thì thắng bằng cái rắm à? Triệu lão, không phải ngài luôn không tìm được một truyền nhân thích hợp hay sao, ta nghĩ cô bé này chính là có duyên phận với ngài đấy!”.

Bất Hoại Thần Tôn hai lỗ mũi phun ra khí nóng, ánh mắt chiếu thăng vào Ngọc Phong như là đang muốn tính toán xem, cường độ thân thể của Ngọc Phong đến cùng là đạt mức độ nào, nhàn nhạt trả lời

“ Cái này thì còn cần phải xem xét trước đã, trong nội môn, người có cường độ thân thế mạnh mẽ cũng không hề thiếu, nhưng rốt cuộc cũng không ai đáp ứng được yêu cầu của ta.

Cô bé này, thể chất mạnh thì có mạnh nhưng còn lâu mới sánh được với mấy con quái vật ở nội môn, càng đừng nói muốn làm truyền nhân của ta, hi vọng này nhỏ nhoi vô cùng.

Chỉ có điều cô bé này lại mang đến cho ta cảm giác giống như là đang nhìn vào một con mãnh thú hung ác, tuy không có lệ khí, không có sát khí, càng không có sự điên cuồng, thế nhưng lại toát lên khí thế hoang dại mà bá đạo của bậc Thú Vương? Cực kỳ khó hiểu”.

………………..~.~……………….

Xin chào, vậy là sau bao nhiêu trăm cay nghìn đắng, bộ truyện cũng đã chạm mốc 200 chương.

Quýt Ngọt rất cảm ơn sự đồng hành của các bạn trong thời gian qua.

Mong rằng sau này, chúng ta cũng sẽ tiếp tục đồng hành trên một quãng đường dài phía trước.

Love you so much!!!

Chụt! Chụt! Chụt! Bắn tim ---> Bùm! Bùm!

...........................~.~.........................

Bạn đang đọc Bất Tử Nhãn của QuytSweet
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.