Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chap 09 - 10 - 11 - 12

Phiên bản Dịch · 5574 chữ

Chap 9

Go away!

Bàn tay lạnh giá vuốt nhẹ mái tóc Ái Hy, Minh Vỹ đưa mắt nhìn mẹ mình khinh thường, phát ngôn một cách độc đoán.

“Nên nhớ, không ai được quyền đụng vào ‘đồ’ của tôi…” Anh nói đều đều, cúi xuống nhìn cô đang bất động. Dán chặt đôi mắt vào cô vợ nhỏ bé trong tay, rồi anh quay sang nhìn bà Hàn gằn giọng, “… đặc biệt là cô ấy.”

“…” Bà Hàn không nói gì, giờ đây những lời nói lạnh lùng của anh như một đòn tâm lý giáng mạnh vào trái tim bà, vết thương lòng năm xưa lại một lần nữa được mở ra sau một thời gian dài chôn vào dĩ vãng.

“Tôi không muốn thấy mặt bà nữa, phiền bà ra khỏi đây.”

Gương mặt sắc sảo của bà Hàn xuất hiện một giọt nước, trong suốt như thuỷ tinh rơi xuống… giống hệt khoảnh khắc sợi dây chuyền của bà đáp đất.

Nhưng giọt nước pha lê vỡ thành nghìn mảnh, tạo nên vô vàn mảnh tinh sa lấp lánh dưới mặt đất… giọt nước trong suốt lại tan vào hư vô, không một vết tích còn đọng lại, chỉ lưu trữ nỗi đau quá lớn của chủ nhân nó…

Cả người bà run lên, đôi chân bắt đầu cất bước đầy đau đớn.

“Mẹ!” Sau một khoảng thời gian đứng yên bất động, cô cất tiếng gọi bà Hàn, như màn đêm tìm thấy một tia sáng nhỏ nhoi.

Bà Hàn dừng bước, nhưng vẫn không quay đầu lại.

“Minh Vỹ, tôi sẽ đi.” Ngước lên nhìn anh, cô đẩy nhẹ người anh ra và nói một cách dứt khoát. “Mẹ không hề có lỗi trong chuyện này, người có lỗi là tôi.”

Ái Hy rời vòng tay của anh, bước đi điềm tĩnh, lướt qua và quay mặt đối diện với bà Hàn.

Cô thực sự… không muốn mọi việc trở nên như thế này.

“Con thật sự xin lỗi.” Đôi mắt ánh lên vẻ xót xa, Ái Hy nắm lấy bàn tay bà Hàn, hạ giọng. “Mẹ không cần đi đâu cả, con mới là người phải ra đi.”

Bà Hàn hết sức ngạc nhiên trước hành động của Ái Hy, đối mặt với cô… bà thực sự cảm thấy rất day dứt… vì một bóng hình mang khuôn mặt giống hệt cô!!

Từ phía sau, đôi bàn tay Minh Vỹ đang dần nắm chặt lại…

“Ai cho phép em rời khỏi đây?” Anh bước lại gần cô, mỉm cười và nắm thật chặt lấy cổ tay cô, mặc kệ tất cả.

Anh có thể chấp nhận và chịu đựng những trò đùa vượt quá giới hạn của cô, nhưng tại sao cô cứ tìm mọi cách để thoát khỏi anh?

“Tôi có quyền tự do, nên anh không có quyền ngăn cấm tôi làm những việc tôi muốn.” Ái Hy trả lời không cần suy nghĩ, cô buông tay bà Hàn ra và bước đi.

Cái này có thể được cho là “Mượn gió bẻ măng” không nhỉ? Và tình hình hiện tại của cô chính là như thế, lợi dụng việc này để trốn thoát khỏi anh, tuy vẫn cảm thấy chút ân hận về việc mình đã làm với bà Hàn.

“Không cho phép em rời xa tôi!” Minh Vỹ siết chặt tay hơn, anh gằn từng từ, khuôn mặt vẫn lạnh lẽo không chút biểu cảm.

Muốn rời khỏi anh sao? Cô không có quyền đó, vì cô thuộc quyền sở hữu của anh!!

“Buông ra.” Tính cách bướng bỉnh của cô vẫn không sao sửa đổi được, ngoan cố giằng tay khỏi anh.

Minh Vỹ nhướn mày, cười khẩy và cúi người nhấc bổng cô lên.

Thoát khỏi anh, điều đó chỉ xảy ra trừ khi có phép màu đến với cô!!

“Này, anh làm gì vậy? Thả tôi xuống!” Dĩ nhiên cô sẽ không dễ dàng chịu thua, ra sức đấm mạnh vào người anh.

Minh Vỹ vác Ái Hy trên vai, bước lên cầu thang, không quên ngoảnh mặt nhắc nhở mẹ mình.

“Chuyện lần này tôi bỏ qua, nhưng không có nghĩa tôi sẽ bỏ qua chuyện của Thy Thy.” Dứt lời, anh tiếp tục đưa cô công chúa nhỏ của mình về phòng.

Dưới nhà, một người phụ nữ đang bị dằn vặt bởi nỗi đau hai năm về trước.

“Này! Thả tôi xuống!!” Ái Hy cố tình hét to vào tai Minh Vỹ, vùng vẫy mạnh hết mức có thể.

Vừa dứt lời, cả người cô được thả rơi tự do, dĩ nhiên Minh Vỹ sẽ không ác đến mức cho một cô gái yếu đuối “hạ cánh” dưới nền đất, nên đã tốt bụng “quẳng” Ái Hy lên giường một cách tàn nhẫn.

“Em cứ ở đó mà kiểm điểm lại mình, khi nào em bỏ được cái ý nghĩ bỏ trốn thì hãy gọi tôi.” Minh Vỹ cười nhạt, để lại một tờ giấy note ghi số điện thoại của mình, bước ra khỏi.

Ngày thứ nhất… không một tiếng động phát ra từ căn phòng xinh xắn ấy.

Ngày thứ hai… chốt cửa bên trong phòng bị khoá lại.

Ngày thứ ba… Minh Vỹ nhận được một tin nhắn cực kỳ tầm cỡ.

“Vĩnh biệt anh!”

Chap 10

Fly

Ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi lên những ô cửa kính của căn biệt thự nguy nga, hắt ra những tia sáng màu vàng kim.

Một bóng người nhỏ nhắn đang trèo qua cửa sổ tầng ba!!

Ái Hy cố gắng giữ thăng bằng sau khi đã vượt qua “cửa ải”, hai tay vẫn nắm chặt khung cửa sổ, tự trấn an mình. Chỉ cần nhảy xuống, xem như cuộc sống cô đã hoàn toàn được giải thoát!

“Nếu là tôi, tôi sẽ không nhảy xuống đâu.”

Giọng nói giễu cợt của Minh Vỹ vang lên, đắc ý nhìn cô đang mím môi nhìn mình tức giận. Đúng là không ai có thể ngốc hơn cô mà, đã định bỏ trốn mà lại còn dành thời gian quý giá nhắn tin cho người mà mình muốn trốn thoát.

Dĩ nhiên sau khi nhận được tin nhắn đó, anh đã lập tức chạy sang phòng Ái Hy, kết quả là bắt quả tang tại trận cô vợ này đang có ý định nhảy lầu.

“Anh tưởng tôi không dám nhảy à?” Cơn giận lên đến đỉnh điểm, Ái Hy nhìn anh bằng đôi mắt căm phẫn.

Cô hít một hơi thật sâu… từ từ, thả lỏng… buông tay!

Cả người cô nghiêng về phía sau, ngoan cố nhìn anh đầy thách thức.

Tưởng cô không dám nhảy sao? Nếu chỉ cần chết mà tìm được đường thoát, cô cũng sẵn sàng!!

Cảm giác nhẹ bổng tựa như những áng mây hững hờ trôi trên bầu trời, nhắm mắt lại và rơi tự do.

Lúc này, trông cô tựa một thiên sứ bị mất đi đôi cánh, vô thức hạ trần thế. Nhưng ác quỷ chỉ mỉm cười quan sát, không hề có ý định cứu lấy thiên sứ nhỏ bé kia.

Khoảnh khắc đối diện với tử thần trôi qua trong tích tắc, cả người cô nhẹ nhàng rơi xuống từ cửa sổ tầng ba.

Minh Vỹ chống cằm nhìn cô qua khung cửa sổ, đúng là cô chán sống mà.

Huỵch

Cả thân người nhỏ bé đáp xuống tấm đệm đã được đặt sẵn dưới sân, lực tiếp xúc khá mạnh khiến cả người cô ê ẩm.

Khi đã chứng thực rằng vợ mình đã “hạ cánh” an toàn, Minh Vỹ cảm thấy khá nhẹ nhõm, trò chơi đánh cược tính mạng này đúng thật là khiến người khác đau tim.

Cũng may mắn là cô không sao cả, anh lắc đầu ngán ngẩm, tại sao cô lại ương bướng đến mức này cơ chứ?

Đứng thẳng người dậy, anh cho hai tay vào túi, quay người và bước ra khỏi phòng…

“Cô chủ, cô không sao chứ?” Một tên cận vệ đeo kính đen lo lắng hỏi, theo sau tên ấy là một toán cận vệ cả nam lẫn nữ đang đưa đôi mắt ngạc nhiên nhìn người con gái can đảm trước mặt. “Không ngờ cô lại dám làm thế thật.”

Nếu Minh Vỹ không cho người mang đệm đặt sẵn, có lẽ đã xảy ra án mạng cũng nên.

Trông thấy tên cận vệ thở phào nhẹ nhõm, Ái Hy cố gượng dậy, một gương mặt đáng ghét lại lọt vào tầm mắt.

Anh đang đứng sau đám vệ sĩ, dáng vẻ kiêu ngạo cho hai tay vào túi quần, mái tóc nâu bồng bềnh trong làn gió mát, nơi khoé môi vẫn giữ một nụ cười đắc ý.

Đám cận vệ trông thấy cô đang nhìn chằm chằm phía sau thì ngạc nhiên quay đầu lại, sau đó lập tức giãn ra nhường đường cho anh.

“Sao? Cảm giác thế nào?” Minh Vỹ nói chậm rãi, từ từ tiến đến trước mặt cô. “Em quậy đủ chưa?”

“Mặc kệ tôi, không cần anh quan tâm.” Cô hất mặt, giọng nói đầy khiêu khích. “Có lẽ tôi nên chết cho vừa lòng anh nhỉ?”

“Nếu em muốn chết… thì người giết em phải là tôi.” Anh vẫn lạnh lùng như trước, đôi mắt màu hổ phách đang trở nên đậm sắc dưới ánh nắng.

Chợt anh đưa tay về phía cô… dĩ nhiên là có lẽ muốn đỡ người con gái trước mặt đứng dậy.

Cô mỉm cười đưa tay về phía anh… dĩ nhiên là có lẽ chuẩn bị nắm lấy bàn tay ấy.

Nhưng hành động tiếp theo của cô lại là hất mạnh bàn tay anh ra.

“Không cần anh giúp, tôi vẫn đứng dậy được.” Ái Hy cố gắng đứng dậy, nhưng đôi chân lại mất thăng bằng ngã về phía trước.

Vẫn là vòng tay quen thuộc đỡ lấy cô, hệt như những lần trước.

“Tự đứng rồi tự ngã, cách sống của em đây sao?” Tiện tay, Minh Vỹ nâng người cô lên, phát ngôn đầy châm biếm.

“Không cần anh lo.” Cô đưa tay đẩy đẩy người anh phản kháng, tuy mạnh miệng như vậy nhưng nếu anh thả cô xuống một lần nữa chắc gì đã đứng dậy nổi. “Này, thả tôi xuống.”

“Im lặng nếu không muốn tôi nổi điên.” Minh Vỹ nói chậm rãi.

Đứng thẳng lưng, gương mặt luôn hướng về phía trước… phong thái của anh – điềm tĩnh và chững chạc.

“…”

Bà Hàn ngồi trên giường, hai tay nắm chặt một khung ảnh bằng gỗ tuyệt đẹp.

Đôi mắt bà mông lung ngắm nhìn người con gái xinh đẹp trong bức ảnh, đôi mắt sắc sảo mờ đi bởi nước mắt. Trước mặt bà giờ đây, hình ảnh của hai năm về trước vẫn hằn sâu vào tâm trí đang được tái hiện lại một lần nữa.

Đưa tay vuốt nhẹ tấm ảnh trong khung, một giọt nước nhẹ nhàng rơi xuống khung ảnh, tạo nên một vết tích đầy đau khổ của quá khứ.

“Thy Thy, ngày đó lại đến rồi.” Giọng nói của bà Hàn lạc hẳn đi, bà đưa tay ôm mặt, những giọt lệ đau đớn lăn dài trên gò má hốc hác.

Cánh cửa phòng khép hờ, một đôi mắt lặng lẽ quan sát từ bên ngoài.

“An An, tên khốn kia đâu rồi?” Ái Hy mệt mỏi tựa lưng vào ghế, cất tiếng hỏi An An.

Mỗi khi chạm mặt thì cảm thấy vô cùng chán ghét, nhưng tại sao không có Minh Vỹ bên cạnh cô lại cảm thấy hụt hẫng, cố gắng tìm kiếm bóng hình ấy.

“Thiếu gia không nói với cô chủ hôm nay là ngày gì à?” An An ngạc nhiên nhìn cô khẽ thở dài. “… hôm nay là ngày cô Thy Thy mất.”

“Thy Thy?” Ái Hy nhíu mày nhìn An An, hình như cái tên này cô đã từng nghe ở đâu rồi thì phải.

Cô đưa tay ôm đầu, sau đó tiếp tục lục tìm ký ức về hai chữ “Thy Thy” quen thuộc.

Một tia sáng mờ ảo chiếu sáng góc tối trong mớ suy nghĩ hỗn độn, câu nói của anh đang được lặp lại một lần nữa.

“Chuyện lần này tôi bỏ qua, nhưng không có nghĩa tôi sẽ bỏ qua chuyện của Thy Thy.”

Đúng là câu nói đó, hai từ Thy Thy được phát ra từ chính miệng của Minh Vỹ, nhưng câu nói này dường như vẫn chứa đựng một điều bí mật giữa anh và bà Hàn.

“Cô gái tên Thy Thy đó…” Nét mặt Ái Hy trở nên phức tạp, nhìn An An chậm rãi hỏi, “… là ai?”

“…” Đôi môi của An An khẽ mấp máy, cô hầu trẻ tuổi hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh trả lời. “Cô Thy Thy là…”

“Này An An, sao còn đứng đó? Không mau làm việc đi.” Bà quản gia lên tiếng cắt ngang câu nói của An An, đôi mắt bà ta đang liếc nhìn Ái Hy. “Đồ đã được chuẩn bị sẵn, cô chủ nhanh thay đồ để đến viếng mộ cô Thy Thy.”

Hai từ “Thy Thy” lại được nhắc đến, những nghi vấn trong lòng Ái Hy lại tăng lên. Cô đứng dậy làm theo lời bà quản gia yêu cầu.

Khoác lên mình chiếc váy ren màu đen, Ái Hy được An An trang điểm nhẹ trông cực kì kiêu sa trước ánh nắng mùa thu.

Đôi mắt nâu tinh nghịch giờ đây bị che khuất sau hàng mi buồn, gương mặt trắng hồng trở nên tái nhợt một cách kỳ lạ.

Đưa đôi mắt vô hồn nhìn ra ngoài cửa xe, khung cảnh liên tục được thay đổi theo thời gian. Cô bất giác thở dài, cảm giác căng thẳng và khó chịu đang xâm chiếm tâm hồn trong sáng.

Một câu trả lời đã được đặt sẵn vào câu hỏi nghi vấn.

Chiếc BMW dừng lại ở một cánh đồng hoa trải dài theo một khoảng trống lớn. Ái Hy bước xuống xe, đôi mắt dán chặt vào khung cảnh trước mắt.

Oa! Đây là lần đầu tiên cô được trông thấy một nơi đẹp như thế này!

“Cô chủ, hướng này.” Bà quản gia khẽ đằng hắng, bước về phía con đường nhỏ giữa cánh đồng hoa.

Hiểu ý của bà ta, Ái Hy lập tức theo sau, từng cơn gió nhẹ nhàng thổi qua cánh đồng khiến cô cảm thấy nhẹ lòng.

Vốn dĩ rất thích những khung cảnh như thế này, nên khi ở trên bãi biển Kỳ Sa cô đã vô thức thả mình chìm đắm vào thế giới mộng tưởng. Nhưng lần này, câu nghi vấn từ tận đáy lòng đang rất cần một câu trả lời… mặc dù cô đã có thể đoán trước câu trả lời sẽ ra sao.

Cố kìm nén cảm xúc dâng trào, Ái Hy đứng thẳng lưng, mạnh mẽ bước theo bà quản gia đang dẫn đường cho mình. Đến tận cuối con đường, trước mắt cô xuất hiện hai bóng người thân thuộc.

Minh Vỹ đứng đó, đôi mắt lạnh lẽo nhìn về tấm bia mộ, bà Hàn lại đang quỳ trước tấm bia đó… trên tấm bia, bức ảnh của một cô gái xinh đẹp đang nở một nụ cười hạnh phúc. Lặng người nhìn khung cảnh trước mặt, cô vẫn chưa nhận định được điều gì đang xảy ra.

“Bà nghĩ năm nào cũng đến đây ra vẻ ân hận thì Thy Thy của tôi sẽ tha thứ cho bà sao?” Giọng nói lạnh lùng vang lên, phá vỡ bầu không khí trầm lặng.

Của tôi? Ái Hy cười nhạt, sau đó tiếp tục quan sát từng cử chỉ tiếp theo…

Không biết tự lúc nào, bà quản gia đã rời đi, để lại ba người ba tâm trạng trước tấm bia mộ của cô gái tên Thy Thy.

Bà Hàn chỉ im lặng không nói gì, hứng chịu những lời nói tàn nhẫn của anh.

“Còn gì để nói không, kẻ sát nhân?” Gương mặt Minh Vỹ mỗi lúc một tối lại, dáng vẻ trông vô cùng đáng sợ… dáng vẻ đúng chất của một ác quỷ thật sự.

Dường như anh vẫn chưa cảm nhận được sự xuất hiện của cô, vẫn tiếp tục nói đều đều.

“Thy Thy, hôm nay là ngày ‘kỷ niệm’ hai năm từ ngày em bị bà ta hại chết.”

Từng câu nói của Minh Vỹ như nhát dao cứa vào trái tim chất chứa muôn vàn nỗi đau của quá khứ, lúc này bà Hàn chỉ có thể im lặng nhận những lời oán trách từ anh… như hai năm trước.

“Anh thật sự vui khi đem tôi ra làm trò cười phải không?”

Giọng nói thứ ba vang lên, cả Minh Vỹ và bà Hàn ngạc nhiên quay đầu lại.

Ái Hy đang đứng phía sau, dáng người nhỏ nhắn đang run lên từng hồi, đôi môi mím chặt.

“Trò cười?” Nét mặt Minh Vỹ đanh lại, sự xuất hiện của cô thật sự quá đột ngột trong bầu không khí căng thẳng này. “Em đang nói gì vậy?”

“Người yêu cũ của anh mất nên anh lấy tôi làm vật thế thân?” Cô đang chìm đắm trong câu trả lời mình tự đặt ra, bất giác sống mũi lại cảm thấy cay cay.

Khoảnh khắc trông thấy gương mặt xinh xắn kia, cứ như cô đang đứng trước gương vậy, từng đường nét trên khuôn mặt khá giống nhau, ngay cả nụ cười cũng giống đến mức kỳ lạ.

“Người yêu cũ?” Minh Vỹ nhíu mày, đôi mắt màu hổ phách nhìn chằm chằm cô.

Chuyện gì đang xảy ra thế này?

“Không phải sao?” Ái Hy xúc động hét lên. “Tôi thực sự chịu hết nổi rồi.”

Một giọt nước tựa pha lê trong suốt rơi xuống, rạch một đường dài hoàn mỹ trong không trung.

Huỵch

Thân hình nhỏ bé trong chiếc váy ren đen cũng đáp đất…

“Khoảnh khắc thiên thần rơi giọt lệ đầu tiên…

… cũng là lúc thiên thần đã thực sự gục ngã.”

Chap 11

Chạm vào quá khứ

Tia nắng ấm áp của hoàng hôn chiếu rọi khắp gian phòng chỉ trang trí độc hai màu trắng đen.

Chiếc giường màu đen chạm khắc tinh xảo được đặt ở cuối góc phòng, một nàng công chúa đang say giấc nồng…

Minh Vỹ đứng trước cửa sổ màu đen, đôi mắt ảm đạm nhìn về phía chân trời xa xôi.

Trên chiếc giường êm ái ấy, hàng mi dài trên gương mặt xinh xắn tựa thiên thần đang rung nhẹ từng hồi, sau đó từ chớp chớp vài cái để thích nghi với khung cảnh hiện tại.

Ái Hy chỉ im lặng đảo mắt khắp căn phòng, nhưng rõ ràng đây không phải là căn phòng đáng yêu luôn được trang trí cầu kỳ mà là một căn phòng trang trí khá đặc biệt, những đồ vật trong phòng chỉ có hai màu trắng và đen.

Chợt một bóng người quen thuộc đang đứng ở cửa sổ, gương mặt Minh Vỹ hiện ra trước hoàng hôn tuyệt đẹp.

Anh từ từ tiến về phía cô đang nằm, từng bước chân nhẹ nhàng rút ngắn khoảng cách giữa hai người. Đứng đối diện với cô, anh lặng lẽ quan sát người con gái đang ngoảnh mặt sang hướng khác, làm lơ mình.

“Em không biết tự chăm sóc bản thân mình sao?”

Một khoảng yên lặng…

“Em xem thường tôi nên không trả lời?” Minh Vỹ cười nhạt, đôi mắt mang thuộc tính “hàn” đang chú mục vào cô.

“Thy Thy là ai?” Giọng cô rất nhỏ, nhưng lại vừa đủ để anh nghe thấy.

Không thể nào cho qua chuyện này một cách dễ dàng như thế, với bản tính của Ái Hy thì lại càng không.

“Em thực sự muốn biết sao?” Nụ cười trên môi Minh Vỹ vẫn chưa tắt, thậm chí còn mang đậm nét khinh khi trong nụ cười ấy.

“Anh cứ nói thẳng cô gái tên Thy Thy là bạn gái cũ của anh đi, cần gì phải lằng nhằng như vậy.” Ái Hy đã hết sức nhẫn nại, dấu chấm hỏi mỗi lúc một to hơn, tức giận quay mặt lại nhìn thẳng vào mắt anh, nghiêm túc nói.

“Em nói không sai, Thy Thy là người tôi yêu.” Minh Vỹ điềm tĩnh trả lời, cho một tay vào túi, tay còn lại thả lỏng vào không trung.

Câu trả lời này quả thật cô rất mong đợi là anh sẽ trả lời như thế, nhưng tại sao khi nghe rồi, cảm giác hụt hẫng và ghen tức lại chiếm lấy tâm hồn của Ái Hy.

“Xem ra anh cũng thẳng thắng nhỉ! Hay sẵn đây nói thẳng tôi chỉ là người mà anh chọn để thay thế cô gái Thy Thy đó đi.” Ái Hy đáp lại nụ cười của anh bằng một nụ cười dịu dàng, nhưng trong lòng cô lại đang bộn bề nhiều cảm xúc khác nhau.

Phải rồi, chỉ cần Minh Vỹ nói thế, thì xem như sự ràng buộc giữa hai người sẽ thật sự chấm dứt.

“Em không phải là người tôi dùng để tìm quên.” Anh nói chậm rãi, gằn từng chữ một, đôi mắt màu hổ phách đang dần tối lại.

“Vậy thì tại sao anh lại chọn tôi? Do tôi quá giống cô ấy chăng?” Ngay từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy bức ảnh của Thy Thy, cô lập tức hiểu được lý do vì sao anh cứ một mực bắt mình phải làm vợ.

Nếu chỉ nhìn sơ, quả thật hai người giống nhau như hai giọt nước.

“Chuyện đó không liên quan gì đến việc tôi chọn em…” Anh nói đều đều, khựng lại nhìn Ái Hy, “… vốn dĩ ngay từ đầu, tôi và Thy Thy đã không thể đến với nhau.”

“Vì sao?” Trái tim cô lỗi một nhịp, tự nhủ không cần biết quá nhiều về chuyện này nhưng cứ vô thức hỏi. “Hai gia đình ngăn cấm?”

Minh Vỹ không đáp, quay mặt sang hướng khác, đôi mắt chứa đựng những tia nhìn đau đớn.

“Vì tôi và cô ấy là anh em.” Anh hạ thấp giọng, điềm nhiên trả lời, sau đó lại quay mặt lại nhìn thẳng vào Ái Hy. “Em còn hỏi gì nữa không?”

Anh em? Chỉ một lý do đơn giản thế này thôi sao? Chỉ vì anh và Thy Thy là anh em, lại càng không thể đến với nhau nên chọn cô làm vật thay thế?

Làm một chiếc gương phản chiếu lại Thy Thy ư? Ái Hy nhếch môi cười nhạt, những lời giải thích của anh hoàn toàn không hề có chút ảnh hưởng nào cả. Lúc này, cô chỉ cần biết… người mang danh “chồng” của mình gấp gáp đưa mình về nhà, là để làm một thứ đồ tiêu khiển, làm một con búp bê vô tri vô giác để tìm về ký ức yêu thương…

“Tại sao cô ấy lại chết?” Cô cúi gằm mặt, tránh ánh nhìn phức tạp của Minh Vỹ, và lúc này nếu nhìn thấy gương mặt kia thì có lẽ cô sẽ không kìm chế được mà hành xử một cách thiếu suy nghĩ.

“Bà ta đã giết cô ấy.”

Giết? Mặc dù đã từng nghe anh nói chuyện Thy Thy mất là do bà Hàn, nhưng cô vẫn không thể tin được một người phụ nữ như bà lại có thể nhẫn tâm đến mức hại chết con gái của mình.

Bỗng chốc mọi sự tập trung lại chuyển từ Minh Vỹ sang bà Hàn, một cảm giác thật khó chịu…

Cảm giác ớn lạnh đẩy lùi những cảm xúc phức tạp, cả người cô run lên, sự việc năm xưa đang được suy diễn trong trí tưởng tượng “phong phú”.

“Anh có thể tha thứ cho mẹ không?” Ái Hy nói trong đứt quãng, cả người run nhẹ nắm chặt lấy tay áo Minh Vỹ.

Đúng là một câu hỏi ngốc hết sức, nếu dễ dàng tha thứ cho bà Hàn thì tại sao anh lại tỏ thái độ chán ghét cùng cực đối với bà ấy?

“Em nghĩ sao?” Anh cúi đầu nhìn cô, đôi mắt chứa đựng những tia nhìn phức tạp. “Nếu là tôi, em có tha thứ không?”

“Tôi không phải người trong cuộc nên không hiểu rõ. Nhưng nếu mẹ thật sự hối lỗi, tôi sẵn sàng bỏ qua tất cả.” Cô chớp chớp mắt nhìn Minh Vỹ, cương quyết trả lời.

Anh ngồi xuống cạnh giường, khẽ thở dài.

“Hôm nay là ngày Thy Thy mất, nhưng cũng là một ngày khá đặc biệt đối với tôi.” Đưa tay nắm lấy chiếc nhẫn trên sợi dây chuyền của Ái Hy, anh đặt nhẹ lên đó một nụ hôn dài.

“Ngày gì?” Ái Hy chẳng màng để tâm đến hành động khác lạ của Minh Vỹ, chớp mắt ngạc nhiên hỏi.

“Ngày tôi tìm thấy em.”

Chap 12

Quá khứ đau thương

Quá khứ…

Từng giọt mưa nhẹ nhàng rơi xuống, lấp đầy những khoảng trống của không trung.

Tại nhà tang lễ, khắp linh đường mang theo một bầu không khí ảm đạm và đau đớn.

Trên linh sàng, một cô gái xinh xắn đang nằm bất động, đôi mắt nhắm nghiền chìm vào giấc ngủ dài vô tận, hứa hẹn sẽ không bao giờ tỉnh dậy nữa. Khung cảnh trang nghiêm lúc ấy thật khiến người khác cảm thấy ngạt thở, cảm giác căng thẳng lẫn đau thương cùng cực chiếm lấy gian phòng ấy, nơi một người con gái đang yên giấc mãi mãi.

Xung quanh nhà tang lễ im lặng một cách đáng sợ, chỉ cần một tiếng động nhỏ cũng đủ tạo nên một thứ âm thanh kinh thiên động địa. Một bóng người cô độc đứng lẫn trong toán vệ sĩ, đưa đôi mắt vô cảm lặng lẽ ngắm nhìn người con gái chìm sâu vào giấc ngủ dài vô tận.

Đôi mắt mông lung nhìn về phía người con gái xinh xắn trên linh sàn, Minh Vỹ có cảm giác mọi thứ trước mắt đang dần sụp đổ. Lúc này, tất cả những gì anh được trông thấy là gương mặt không còn chút sinh khí của Thy Thy, đôi môi tái nhợt, hai tay đặt bắt chéo ngang người.

Những giọt lệ mang sắc thái khác nhau lặng lẽ rơi xuống… từng người, từng người một.

Đau đớn có…

Xót thương có…

… và có cả hận thù!

Bên ngoài, một người phụ nữ trung niên bước xuống khỏi chiếc BMW màu đen, từ từ hoà lẫn vào toán người đó.

Bà Hàn tiến đến trước di thể của người con gái đang nằm yên lặng, đôi mắt không giấu được ánh nhìn đau đớn. Vô thức, bà đưa tay về phía gương mặt ấy, từng chút một mong muốn được chạm vào Thy Thy lại lớn dần lên.

Một bàn tay siết chặt tay bà Hàn lại, anh lạnh lùng đưa đôi mắt màu hổ phách nhìn bà, trong ánh mắt ấy chứa đựng nỗi đau tột cùng và cả sự căm hận.

“Đừng chạm vào cô ấy.” Minh Vỹ gằn từng chữ, khoé môi khẽ nhếch lên tạo một đường cong tượng trưng cho sự khinh bỉ cùng cực.

Bà Hàn cúi đầu im lặng, nhưng vẫn cố gắng đưa tay chạm đến Thy Thy.

“Thy Thy sẽ bị vấy bẩn… nếu bà chạm vào cô ấy.” Bàn tay Minh Vỹ siết chặt hơn, dáng vẻ bất cần của anh lúc này trông thật cô độc và đáng thương.

Cảm giác đau đớn nơi bàn tay đang bị Minh Vỹ siết chặt vẫn không thể nào đuổi kịp những vết thương lòng của bà Hàn. Bà vẫn cố gắng nhẫn nhịn, sau đó đưa tay còn lại về phía Thy Thy, ngoan cố thực hiện nguyện vọng cuối cùng của mình.

Bất chợt anh lại mỉm cười, một nụ cười dịu dàng chưa từng được trông thấy. Hành động tiếp theo của anh là đẩy mạnh bà Hàn về phía đám cận vệ, lập tức có một tên đứng ra kéo bà Hàn ra khỏi phòng.

Nụ cười đó… chỉ dành riêng cho Thy Thy mà thôi! Một giọt nước mắt của sự tuyệt vọng lăn dài trên gò má của bà Hàn, thật sự lúc này bà hối hận thì cũng đã quá muộn. Thy Thy, đã không thể quay về nữa rồi…

Ngoài trời, mưa vẫn vô tình rơi, tạo nên những âm thanh nuốt chửng tất cả… tiếng nấc nghẹn ngào của bà Hàn cũng không ngoại lệ, cứ thế chìm dần vào dĩ vãng.

“Những gì thuộc về quá khứ…

… phải mất bao nhiêu thời gian mới lấy lại được?”

“Thiếu gia, cậu đừng uống nữa.” Giọng nói lo lắng của một tên cận vệ vang lên, đưa tay lay lay người Minh Vỹ. “Mặc dù hôm nay là tròn một năm ngày cô Thy Thy mất, nhưng cậu cũng không nên như vậy.”

“Mặc tôi.” Minh Vỹ ngoan cố tiếp tục lấy thêm một chai rượu khác, đây là chai thứ ba trong ngày.

Tên cận vệ ấy khẽ lắc đầu ngán ngẩm rời khỏi phòng, trả lại sự yên tĩnh cho căn phòng lạnh lẽo ấy.

Minh Vỹ ngồi dưới sàn nhà, mệt mỏi tựa vào tường, tiếp tục uống hết chai rượu kia để tìm quên.

Cũng như ngày định mệnh hôm đó, mưa lại rơi. Trong vô thức, anh bước ra khỏi nhà, lái xe đến phần mộ của Thy Thy.

Một bóng người ướt sũng lặng người đứng nhìn ngôi mộ trước mặt, cánh đồng hoa bây giờ đang trĩu nặng những giọt mưa lạnh buốt đến tê tái.

“Thy Thy à, hẳn lúc đó em đau lắm phải không?” Minh Vỹ nhìn vào tấm hình ở bia mộ, cất giọng khản đặc lên tiếng hỏi, đôi mắt không giấu nổi những tia nhìn đau đớn. “Xin lỗi, vì anh đã không bảo vệ được em.”

Mưa vẫn rơi, sự lạnh lẽo trong trái tim của anh lại tăng thêm bội phần, nếu như thời gian lại quay về một lần nữa… có lẽ Thy Thy đã không phải ra đi vĩnh viễn.

Minh Vỹ bước đi như người mất hồn giữa cơn mưa lạnh buốt, vào thời tiết thế này thì trên đường chẳng có một bóng người.

Mệt mỏi tựa người vào một bức tường có vách che, anh bắt đầu cảm nhận được nỗi đau từ tận đáy lòng. Đáy mắt chỉ còn duy nhất sự xót xa và ân hận hiện hữu, gương mặt anh đang chạy dài những giọt mưa lạnh toát não nề.

Hình ảnh về những thời gian có Thy Thy lại tràn ngập trong không khí, gương mặt lạnh lùng của Minh Vỹ bắt đầu thay bằng một nét mặt đau đớn cùng cực.

“Anh sao vậy?” Một giọng nói trong trẻo vang lên, phá vỡ dòng kí ức đang tái hiện trong tâm trí anh.

Gương mặt xinh xắn tựa thiên thần hiện ra trước mắt, nụ cười đáng yêu đang mỉm cười nhìn mình. Trái tim anh lại đập loạn nhịp, nhưng đây không phải Thy Thy.

Chỉ là một cô gái trông giống Thy Thy mà thôi! Chỉ là người giống người…

Minh Vỹ không đáp, lặng người nhìn người con gái trước mặt, từng dòng ký ức của Thy Thy lại biến đâu mất. Lúc này, anh chỉ tập trung ý thức vào người con gái lạ lẫm trước mặt.

“Đây! Cho anh này!” Cô gái ấy đưa tay lên, bàn tay siết chặt đang nắm giữ một thứ gì đó.

Không hiểu vì lý do gì, anh lại đưa tay ra để đón nhận…

Một vật nhỏ bé được đặt gọn vào tay Minh Vỹ, cô gái kia cũng thu tay về, nét mặt vẫn dịu dàng như một thiên sứ…

Là một chiếc đồng hồ cát nhỏ nhắn màu xanh lam!!

“Tôi nghĩ chắc anh đang có chuyện buồn nhỉ? Nếu như vậy thì hãy lật ngược cái đồng hồ cát đi! Nó sẽ giúp anh làm vơi bớt nỗi buồn.” Nụ cười thiên thần kia như hớp hồn anh, thời gian lúc này đang trôi chậm, thật chậm.

Nhìn chiếc đồng hồ cát trên tay, Minh Vỹ lật ngược nó lại. Từng hạt cát bé xíu cùng màu từ từ đổ xuống, lấp đầy khoảng trống của mặt bên kia.

“Thời gian sẽ giúp anh quên đi tất cả.” Cô gái ấy vẫy vẫy tay, sau đó quay người biến mất trong màn mưa.

Minh Vỹ lặng người nhìn theo bóng dáng ấy xa dần, trái tim trở nên ấm áp kì lạ. Chiếc đồng hồ cát được anh cho vào túi, khoé môi anh khẽ nhếch lên… là một nụ cười hạnh phúc.

Đến rồi, thiên sứ đã xuất hiện, cứu lấy linh hồn đang chìm sâu vào nỗi đau đớn cùng cực của ác quỷ.

“Em là thiên sứ…

… mà thiên đường gửi xuống cho anh.”

Bạn đang đọc Bắt được rồi vợ ngốc của pUm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.