Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chap 41 - 42

Phiên bản Dịch · 5665 chữ

Chap 41

Disappeared from me

“Thiếu gia, đến giờ thay băng…” Một tên cận vệ mở cửa phòng bệnh, câu nói lấp lửng đột ngột ngừng lại khi đối diện với khung cảnh hiện tại của phòng bệnh.

Mọi thứ trong phòng gần như hoàn toàn đảo lộn cả lên, vô số những mảnh vỡ trong suốt của khung kính nằm la liệt trên sàn nhà, cánh cửa sổ đã mở toang, từng làn gió lạnh lẽo của mùa đông cứ thế nhẹ nhàng nâng tấm rèm cửa bay bay trong gió.

Không hề thấy bóng dáng Minh Vỹ ở đâu cả…

Tên cận vệ hốt hoảng bước đến bên cửa sổ, đúng là thật ngu ngốc khi để anh ở phòng bệnh tầng một, đối với một người như anh thì việc thoát ra khỏi bệnh viện bằng cửa sổ thật sự không có gì khó khăn cả.

“Thiếu gia biến mất rồi, lập tức đi tìm!” Dường như đã kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, hắn ta lập tức quay về phía cửa phòng quát lớn, sau đó gấp gáp bước ra khỏi phòng, dẫn đầu đám cận vệ kia và bắt đầu công cuộc tìm kiếm.

Ánh trăng nhẹ nhàng lướt qua khoảng không, bao phủ một thứ ánh sáng nhàn nhạt và thanh tịnh, nhưng vẫn không thể lấn át bóng tối tĩnh lặng của màn đêm…

Chiếc xe BMW màu đen hoà trong màn đêm phủ kín đang tăng tốc và lao vút trong bầu trời tăm tối, gấp gáp như chính tâm trạng của chủ nhân nó.

Minh Vỹ nhíu mày nhìn khung cảnh cứ liên tục thay đổi trước mắt, vẫn còn một khoảng cách khá xa để chạm đến mục tiêu trước mắt.

Đã hai ngày trôi qua kể từ khi xảy ra vụ nổ bom ở nhà máy… liệu Ái Hy vẫn còn sống sót?

Anh đang dần mất bình tĩnh, cứ nghĩ đến việc người con gái nhỏ bé ấy sẽ xa mình mãi mãi, trái tim anh chợt thắt lại… thật khó thở.

“Quay ngược về thời điểm xuất phát…

… liệu em sẽ trở về bên anh?”

“Dương Hạo Thần, anh có hôn thê từ bao giờ thế?” Một giọng trầm khàn vang lên, tay quản lý của Hạo Thần đang khoanh tay đứng tựa vào tường, đưa đôi mắt khó chịu nhìn cậu cẩn thận đặt Ái Hy lên giường.

Đột ngột lại xuất hiện một cô gái không nguồn gốc trở thành hôn thê của nam ca sĩ Dương Hạo Thần sao?

Đúng là nực cười thật!

Tuy không biết nhiều về cô, nhưng hắn ta có thể chắc chắn rằng… cô gái này sẽ là một trong những vật cản lớn nhất cho bước tiến sau này của Hạo Thần.

“Đừng tra khảo tôi như vậy, Vương Hoàng.” Hạo Thần đưa một tay vuốt nhẹ mái tóc của Ái Hy, trả lời một cách cực kỳ dửng dưng, nhưng hai hàng lông mày trên gương mặt điển trai đã dần nhíu chặt lại.

Đôi mắt không rời khỏi gương mặt xinh xắn kia dù chỉ một giây, ngay cả hành động chớp mắt Hạo Thần cũng không hề muốn làm.

Vì có thể… nếu chớp mắt dù chỉ một cái, người con gái kia sẽ lập tức tan biến vào hư vô… và vì… cô vốn không thuộc về Hạo Thần…

Cảm giác này lại bắt đầu xuất hiện ngay từ giây phút đầu tiên có được Ái Hy sao?

Thứ cảm giác lo sợ sẽ đánh mất thứ đồ chơi khó khăn lắm mới đoạt được sẽ lại trở về đúng vị trí ban đầu vốn có…

“Anh không sợ chuyện này sẽ ảnh hưởng đến hình tượng hiện tại của mình như thế nào sao?” Vương Hoàng đang cố gắng kìm nén cảm xúc của chính mình, nhưng trách nhiệm của một người quản lí sẽ không để Vương Hoàng đứng yên nhìn mọi chuyện đang dần chuyển biến theo một chiều hướng vô cùng tồi tệ.

“Chẳng có gì để tôi lo sợ cả…” Hạo Thần nói đều đều, đôi mắt vẫn chăm chú ngắm nhìn vẻ đẹp thanh khiết từ khuôn mặt xinh xắn kia, dường như trong mắt Hạo Thần hiện giờ chỉ có thể đón nhận duy nhất hình bóng của Ái Hy mà thôi. “… Yên tâm, tôi sẽ không để bất kỳ ai biết về sự tồn tại của cô ấy.”

Cách duy nhất có thể khiến Hạo Thần tiếp tục giữ Ái Hy ở bên cạnh… là phải che giấu sự tồn tại của cô mãi mãi!

“Giam cầm cô ấy… là cách duy nhất khiến mọi việc ổn thoả!”

Chiếc BMW dừng lại trước khu nhà máy bỏ hoang, một bóng người gấp gáp bước ra khỏi xe, sau đó lại sững người trước khung cảnh trước mặt.

Khu nhà máy hoang vắng nay chỉ còn lưu lại độc nhất một màu đen đau đớn sau đám cháy, những mảng tường nhiều kích cỡ đang vương khắp nền đất do vụ chấn động lớn khi bom nổ.

Trước mắt Minh Vỹ chỉ là một khung cảnh hoang tàn của khu nhà máy, mọi hoạt động của các bộ phận trên cơ thể tưởng chừng như dừng lại hoàn toàn, chỉ còn duy nhất việc hô hấp là vẫn diễn ra.

Vẫn thở được… vẫn đứng vững… nhưng tại sao đôi mắt cứ dần mờ đi, lưu lại trong tầm nhìn những tàn tích đầy chết chóc?

Anh hoàn toàn bất động, vẫn giữ nguyên trạng thái mơ hồ, ánh mắt trở nên vô hạn định. Chỉ vừa rời đi trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, nhưng tại sao Ái Hy lại tan vào không khí như chưa từng tồn tại?

Phải chăng cô vì đã chờ đợi quá lâu, nên mới bỏ đi như thế?

Chỉ là cô đang trốn ở một nơi thật xa… xa đến mức không thể tìm thấy đúng không?

Đôi chân Minh Vỹ chợt cất bước, tiến vào khu nhà máy.

Thêm một bước chân, anh lại có thể cảm nhận rõ rệt trái tim đang đập nhanh đến mức nào.

Cả Thy Thy và Ái Hy… đều biến mất khỏi cuộc sống của anh tại nơi này!!

Giờ đây, mọi thứ hiện hữu ở nơi này chỉ còn là nỗi oán hận không dứt, dường như chỉ còn đọng lại cảm giác mất mát quá lớn.

Minh Vỹ đứng giữa đại sảnh, đôi mắt thất thần liếc nhìn xung quanh căn phòng rộng lớn hiện giờ đang trở nên hoang tàn.

Ái Hy… nhất định là sẽ không có ở đây!

Hạo Thần chắc chắn sẽ bảo vệ cô ấy!

Vì khoảnh khắc đối diện với Hạo Thần, Minh Vỹ có cảm giác mình đang nhìn vào một tấm gương vô hình…

Từ ngoại hình, đến khuôn mặt… dĩ nhiên là không hề giống nhau. Nhưng chỉ duy nhất đôi mắt… Minh Vỹ có thể thấy được, đôi mắt Hạo Thần cũng giống hệt mình, từ ánh nhìn ấm áp dành cho Ái Hy cho đến từng cử chỉ quá đỗi thân mật.

Chính vì anh tin chắc rằng Hạo Thần sẽ đủ sức bảo vệ cho người con gái mình yêu thương… và cũng chính vì không thể hiểu được tại sao lúc nguy cấp như thế này mà anh lại có thể yên tâm giao cô cho người khác bảo vệ, còn mình thì lại lập tức đến bệnh viện để khẳng định sự an toàn của mẹ mình – người mà anh vô cùng căm hận.

Bà ta, người đã nhẫn tâm hại chết Thy Thy… tại sao lúc đó anh lại đặt sự sống chết của bà ta lên hàng đầu?

Kể cả bỏ mặc cô, để rồi giờ đây không thể tìm thấy người con gái ấy nữa sao?

Đến tận lúc này, Minh Vỹ cũng đã chạm đến mức hạn định cuối cùng của sự nhẫn nhịn và chịu đựng, đôi chân bắt đầu trở nên tê liệt, không thể tiếp tục đứng vững mà quỳ sụp xuống nền đất.

Tự tin vì sẽ bảo vệ Ái Hy an toàn… nhưng dường như, anh không hề thực hiện được điều đó.

Phải rồi… Hạo Thần!

Chỉ cần Hạo Thần còn sống, nhất định Ái Hy sẽ an toàn!

Minh Vỹ chống một tay vào tường, cố gắng gượng dậy. Vết thương ngự trị trên vai chợt nhói lên, đau buốt tột cùng, nhưng vẫn không thể nào đau bằng việc đánh mất Ái Hy mãi mãi.

Đây sẽ là hy vọng cuối cùng và duy nhất để khẳng định cô vẫn còn tồn tại, vẫn sống và cùng hít thở một bầu không khí cùng với anh…

“Em cảm thấy thế nào rồi?” Hạo Thần ngồi lên giường, đưa một tay vuốt nhẹ gương mặt của Ái Hy, đôi mắt của người con gái đối diện vẫn còn vương lại những ánh nhìn không chút cảm xúc.

Ái Hy của hiện tại đã không còn mạnh mẽ được như ngày xưa, ngược lại còn trở nên vô cùng mỏng manh, tựa như một viên pha lê được trưng trong tủ kính, dễ dàng vỡ tan nếu không cẩn thận mà vô ý chạm mạnh vào.

Cậu đưa tay đỡ cô ngồi dậy, gương mặt xinh xắn vẫn còn nhợt nhạt, dải băng mỏng được quấn quanh đầu đã xuất hiện sắc hồng nhạt của máu.

Một khoảng yên lặng…

Ái Hy chỉ đưa mắt lặng lẽ quan sát khuôn mặt của Hạo Thần, nghiêng nghiêng đầu.

Dường như có chút gì đó không đúng, cô cảm thấy nghi ngờ chàng trai trước mặt. “Minh Vỹ” là một cái tên quen thuộc đã được lưu sâu vào tận trái tim và tiềm thức của cô, nhưng tại sao người con trai này lại lạ lẫm đến thế?

“Em ngồi yên ở đây nhé, anh sẽ gọi người thay băng cho em.” Hạo Thần bất giác thở dài, luyến tiếc rời ánh mắt khỏi cô, sau đó đứng dậy bước ra khỏi phòng.

Gấp gáp đem Ái Hy về như thế này… cũng là một bất lợi!!

Chấn thương ở đầu vẫn chưa hề khỏi hẳn, nên Hạo Thần phải mời cả bác sĩ ở bệnh viện đến túc trực ở bên cạnh phòng cô để đề phòng những vấn đề không thể lường trước được.

Vốn dĩ cậu chỉ muốn hạn chế số người biết về sự tồn tại của Ái Hy, nhưng tăng thêm một người sẽ lại bớt đi cảm giác bất an đang vây kín tâm hồn của chính mình.

“Cậu chủ, có người cần gặp cậu.” Một cô gái trong bộ đồng phục của người hầu tiến đến gần Hạo Thần, đôi mắt thoáng chút sợ sệt đang cúi đầu nói với cậu bằng giọng cung kính.

“Ai?” Hạo Thần nhíu mày, vẫn tiếp tục bước về phía phòng khách, đi lướt qua cô gái kia.

Tỏ vẻ bình thản như không mấy quan tâm, nhưng Hạo Thần lập tức dừng chân khi vừa trông thấy đôi mắt sáng rực của sắc màu hổ phách.

Một dáng người cao lớn quen thuộc đang đứng bất động tại phòng khách, đôi mắt sâu thẳm xen lẫn chút đau đớn đang nhìn về phía Hạo Thần.

“Minh Vỹ?”

Chap 42

Hug me

“Cô ấy… cô ấy đâu?” Minh Vỹ gấp gáp bước đến gần Hạo Thần, đưa tay nắm lấy cổ áo của người đối diện xốc lên, đôi mắt đang lộ rõ vẻ lo lắng cùng cực.

Trái tim của Minh Vỹ đang đập chậm… thật chậm… dường như nó có thể ngừng đập bất cứ lúc nào, chỉ trông chờ vào câu trả lời từ phía bên kia.

Đưa mắt liếc sơ căn biệt thự lạ lẫm của Hạo Thần, anh đang cố gắng tìm kiếm một bóng hình dường như đã được khắc sâu vào tâm trí.

Anh có thể nhìn thấy… Ái Hy đang hiện diện trong tầm mắt… nhưng lại vô cùng mờ ảo, tựa như những vệt sáng ban mai nhanh chóng tan biến vào hư vô.

Ảo giác lại ám ảnh anh nữa rồi…

Vì vốn dĩ, trong mắt anh đã đặt sẵn một hình bóng vô thực trong tầm nhìn, chỉ là một Ái Hy đang vô cùng thanh khiết và trong suốt.

Lúc này, Minh Vỹ vẫn đủ lý trí để phân biệt được… người con gái đang hiện rõ trong tầm mắt, chỉ là kết quả của những hình ảnh cuối cùng mà anh đã tiếp nhận rõ rệt nhất.

Bắt đầu cảm thấy đầu óc trở nên vô cùng choáng váng, anh buông Hạo Thần ra, mệt mỏi nhắm hờ đôi mắt.

Nếu lấy lại bình tĩnh, anh cũng cần phải lấy lại tầm nhìn… Chỉ cần hình bóng ấy vẫn hiện hữu trước mắt, thì lần này anh đã thật sự tìm thấy Ái Hy.

Lần này… mong sao sẽ không giống với những lần trước, sẽ không để anh một lần nữa thất vọng.

Làm ơn, đừng giống như những lần Minh Vỹ trông thấy cô hiện rõ ngay trước mặt khi đang ở phòng bệnh. Chỉ trong hai ngày, anh đã gần như nhớ cô đến phát điên!!

Mỗi khi mở mắt, bất kể ở đâu, bất kể lúc nào… gương mặt và bóng dáng quen thuộc ấy cũng ẩn hiện trước mắt, mờ ảo như sương khói.

Vì thực chất, Ái Hy không hề tồn tại trước mặt anh, tất cả chỉ là ảo ảnh, là thứ phi thực được truyền từ tiềm thức của anh sang.

Hạo Thần đứng bất động, hai tay siết chặt lại, đôi môi khẽ mấp máy, nhưng sau đó lại thốt ra một câu nói kiên định, xen chút tội lỗi vừa chạm được đến cảnh giới của sự đau đớn.

“Tôi… xin lỗi.”

Câu nói vừa được thính giác của Minh Vỹ tiếp nhận, ngay sau đó anh lập tức có phản ứng.

Đôi mắt anh trừng lên những tia hằn giận dữ, ngước lên nhìn Hạo Thần như không thể tin được mình vừa nghe những gì.

Nhưng tuyệt vọng hơn, ngay cả hình bóng mờ nhạt của Ái Hy vừa rồi cũng tan biến vào không gian tĩnh lặng, không hề để lại chút gì minh chứng cho sự tồn tại của cô.

“Xin lỗi? Xin lỗi là thế nào?” Minh Vỹ quát lên, lần này thật sự dùng lực ấn mạnh Hạo Thần vào tường, một tay siết chặt lấy cổ áo của chủ nhân câu nói vừa rồi.

Bàn tay vừa dùng để ấn Hạo Thần vào tường được giơ cao lên, Minh Vỹ tức giận đấm mạnh vào bức tường lạnh giá.

Đôi mắt của anh đang hằn rõ những tia lửa rực sáng, anh đang phát điên…

Không thể cho phép Ái Hy dễ dàng rời xa anh như thế này, không thể được!

Bàn tay đang nắm chặt lấy cổ áo của Hạo Thần đang bắt đầu run lên, gương mặt của Minh Vỹ bắt đầu tối sầm lại, tràn ngập sự tàn độc của một ác quỷ độc đoán.

“Xin lỗi… vì đã không thể bảo vệ được cho cô ấy.” Hạo Thần lúc này cứ như một đứa trẻ đang mắc lỗi, hạ thấp giọng, chậm rãi nói từng từ từng chữ một cách day dứt.

Minh Vỹ siết chặt tay hơn, khiến Hạo Thần bắt đầu cảm thấy ngạt thở, nhưng vẫn để yên cho anh muốn làm gì thì làm.

Đóng tròn một vai diễn hoàn hảo trong vở kịch vừa được đặt ra mới là tài năng của một diễn viên thực thụ.

Chắc chắn… chắc chắn rằng vở kịch này sẽ thành công, chỉ cần Hạo Thần đóng tròn vai của một kẻ vừa làm một việc không thể tha thứ đang ân hận về việc mình đã làm.

Đột ngột Minh Vỹ hất mạnh cổ áo trong tay ra một cách dứt khoát, tức giận quay lưng bước khỏi căn biệt thự đang tồn tại một nỗi ân hận không dứt.

Nhưng anh đã bỏ quên một thứ ở lại…

… thiên sứ tuyệt mỹ đang được trưng trong tủ kính trong suốt, bao bọc bởi bốn bức tường vô hình, mãi mãi không thể chạm đến được…

Hạo Thần mệt mỏi tựa vào tường, bất giác lại thở dài ngao ngán.

Che đậy sự có mặt của Ái Hy bên cạnh mình, thật sự quá khó và đang dần trở thành thứ khiến Hạo Thần lo sợ… sợ rằng sẽ có một ngày, người con gái nhỏ bé ấy sẽ lại trở về với vòng tay của Minh Vỹ, nhẫn tâm bỏ mặc cậu ở lại phía sau, không chút hoài tâm vương vấn.

Cả người Hạo Thần tựa hẳn vào tường, đưa một tay ôm lấy mặt, đồng thời nở một nụ cười cay đắng.

Có được cô bằng cách này… quả thật là một nỗi nhục quá lớn!!

“Minh… Vỹ…?” Một giọng nói trong thanh vang lên, chỉ nhẹ nhàng như làn gió thoảng mơn man bên tai Hạo Thần, đôi mắt nâu đang nhìn Hạo Thần chăm chú.

Ái Hy đang đứng trước mặt Hạo Thần, cô ghì chặt con gấu được làm bằng bông mềm mại có kích cỡ khá lớn trong tay, nhìn Hạo Thần đầy nghi hoặc.

“Sao?” Hạo Thần ngước mặt lên, sau đó ột tay vào túi, đứng thẳng người dậy.

Nhướn mày nhìn Ái Hy với dáng điệu vô cùng bất cần, Hạo Thần đang cố gắng che giấu vẻ bề ngoài cô độc vừa rồi.

Cậu không muốn để Ái Hy trông thấy dáng vẻ thảm hại nhất của mình.

Cô vẫn lặng người trước Hạo Thần, đôi tay đang ôm lấy chú gấu dần ghì chặt hơn, cúi gầm mặt xuống.

“Minh Vỹ?”

Lần này, Hạo Thần có thể cảm nhận rõ rệt sự nghi hoặc của Ái Hy dành ình thông qua hai từ ngắn gọn “Minh Vỹ”.

Hạo Thần cười nhạt, đưa một tay nhẹ nhàng kéo Ái Hy đến gần mình hơn, dịu dàng đưa tay vuốt nhẹ mái tóc dài gợn sóng của cô một cách thân mật.

“Em không tin anh sao?” Chỉ cần Ái Hy tin vào những lời dối trá do chính Hạo Thần đặt ra, thì xem như cậu đã thoả mãn lắm rồi.

Ái Hy vẫn tiếp tục cúi gằm mặt, tạo nên một khoảng tối che khuất gương mặt đáng yêu.

“Không nhất thiết phải trả lời, em chỉ cần cho anh biết là em có tin anh hay không là đủ.” Hạo Thần tiếp tục nhẫn nại, nói ra những lời trấn an như vậy hoàn toàn ngược lại với tâm trạng của Hạo Thần lúc này.

Thật sự… Hạo Thần rất muốn biết Ái Hy có tin tưởng mình hay không… tập trung sự chú ý vào từng cử chỉ của cô, đôi mắt cậu dần dịu lại, nhưng vẫn còn lưu lại những tia nhìn nghi hoặc.

Từ phía bên kia, Ái Hy dần ngước mặt lên, sau đó từ từ lắc nhẹ đầu.

Dĩ nhiên là làm sao có thể tin được chàng trai trước mặt thật sự mang cái tên “Minh Vỹ” ?

Căn bản là do cô không hề cảm nhận được sự gần gũi với Hạo Thần, đặc biệt là lại cảm thấy vô cùng xa lạ.

“Nếu anh có thể chứng minh mối tình của chúng ta đã từng tồn tại, em có còn nghi ngờ anh nữa không?” Hạo Thần không giấu được vẻ thất vọng đang hiện diện trên gương mặt, nhưng đâu phải cậu dễ dàng bỏ cuộc như thế.

Không đợi từ phía đối diện có thêm bất cứ phản ứng nào, Hạo Thần nắm lấy tay Ái Hy lôi đến một chiếc ghế sofa được đặt ở giữa phòng khách, sau đó ấn nhẹ cô ngồi xuống.

“Ngồi yên ở đây, anh sẽ cho em xem bằng chứng.” Hạo Thần nhếch môi, từng từ được thốt ra một cách khó nhọc.

Vì đây là cách cuối cùng, nhưng có lẽ sẽ xúc phạm đến cô em gái đã khuất…

Hạo Thần bước đến gần chiếc tủ kính sang trọng được đặt ở góc phòng khách, từ tốn mở cửa tủ và lấy ra một quyển sổ album khá dày.

Đóng chiếc tủ kính lại một cách cẩn thận, Hạo Thần tiếp tục quay người bước đến gần chiếc ghế sofa đen tuyền, cậu bình thản ngồi xuống bên cạnh cô.

Ái Hy vẫn chăm chú nhìn Hạo Thần, không quên liếc nhìn quyển album kia.

“Đây là bằng chứng.” Hạo Thần bắt đầu lật quyển album ra, những bức ảnh của cậu và một người con gái nhỏ bé đang được cô thu vào tầm mắt.

Ái Hy vẫn không hề có chút biểu hiện gì gọi là ngạc nhiên, lại càng không tỏ vẻ thích thú, tất cả chỉ là gương mặt lạnh nhạt không chút biểu cảm.

“Đây là em ba năm về trước, thấy không?” Hạo Thần tiếp tục lật nhanh những trang ảnh trong quyển sổ, từ tốn giải thích. “Em đã là hôn thê của anh từ ba năm về trước.”

Thật may mắn khi Ái Hy và Thy Thy giống nhau như hai giọt nước… dù cho Thy Thy trong ảnh không hề giống với cô hiện giờ, nhưng vẫn đủ khiến cô tin tưởng cậu.

Vì hình ảnh Thy Thy lúc ấy… chỉ dừng lại ở độ tuổi mười sáu… dàn dựng một vở kịch đã có sẵn kịch bản và đạo cụ, đúng thật là không hề khó chút nào!

Đặt quyển sổ lên bàn, Hạo Thần gấp gáp ôm lấy Ái Hy, gằn từng chữ.

“Đừng bao giờ nghi ngờ anh như thế này, được không?”

Hạo Thần gần như van nài Ái Hy, cảm giác như cô đang dần phát giác ra việc xấu xa mình đã làm thật sự khiến cậu không kìm chế được mà giữ lấy cô thật chặt bên mình.

Nếu có một ngày Ái Hy phát hiện ra sự thật… thì ngày đó sẽ là ngày Hạo Thần giam cầm cô mãi mãi, không để cô lại trở về bên anh ta một lần nữa.

Gương mặt Ái Hy dần giãn ra, nhưng vẫn không có chút biểu cảm nào khác ngoại trừ sự băng giá đang hiện hữu tại đôi mắt trong sáng.

“Minh… Vỹ… tin tưởng…”

“Minh Vỹ…”

Ái Hy vẫn ôm gấu bông trên tay, đi theo sau Hạo Thần, nhưng lại luôn miệng gọi cái tên “Minh Vỹ”.

“Sao vậy?” Hạo Thần bắt đầu cảm thấy khó chịu, tại sao lúc mất trí nhớ cô vẫn còn nhớ đến Minh Vỹ cơ chứ, ngay cả tên của mình còn không nhớ cơ mà.

Chịu đựng việc người con gái mình đem lòng yêu thương lại gọi mình bằng tên của một thằng đàn ông khác thật sự vượt quá mức chịu, mặc dù Hạo Thần đã sẵn sàng chấp nhận làm người thay thế.

Từ lúc Ái Hy đã tin tưởng Hạo Thần thật sự là Minh Vỹ… cũng là lúc những hành động kỳ quặc của cô bắt đầu xuất hiện.

Bằng chứng là cô cứ luôn đi theo sau Hạo Thần không rời, từ đôi môi xinh xắn kia liên tục thốt ra hai từ “Minh Vỹ” không ngừng nghỉ.

Biết rằng hành động của cô chỉ là vô tình và hành động theo bản năng… nhưng lại khiến trái tim cậu đau nhói.

“Minh Vỹ…” Ái Hy vẫn chậm rãi lặp lại cái tên quen thuộc đó, bước chân cũng ngừng lại theo Hạo Thần.

Hiện tại… cô chỉ cần biết, người con trai tên “Minh Vỹ” có lẽ rất quan trọng đối với mình, và cô không muốn rời xa khỏi người con trai này dù chỉ một giây!

“Em có chuyện gì sao?” Hạo Thần nhíu mày, cậu ngoảnh mặt về phía sau nhìn cô, thật khó chịu!

Nếu lúc này, Ái Hy gọi tên của Hạo Thần có phải tốt hơn không?

Tại sao lúc nào cũng là Minh Vỹ?

Cô vẫn chăm chú nhìn cậu, rồi lại khẽ lắc đầu một cái, tiếp tục cất cao giọng:

“Minh… Vỹ…”

Làm sao để nói cho Ái Hy biết được rằng Hạo Thần thật sự không muốn Ái Hy gọi mình bằng tên Minh Vỹ đây?

Hết cách rồi… ngay cả đường rút lui cũng không có…

Hạo Thần mệt mỏi quay đầu lại, tiếp tục bước đi, một đôi chân khác cũng bắt đầu cất bước, nối tiếp theo những bước chân của cậu.

Cạch

Cánh cửa phòng bật mở, vẫn là một sắc thái đối lập giữa hai gam màu đen và trắng hiện ra trước mắt, u uất và tĩnh lặng hệt như tâm trạng của Minh Vỹ lúc này…

Minh Vỹ lặng người trước căn phòng lạnh lẽo quen thuộc, vẫn in sâu một bóng dáng không hề phai nhạt, thậm chí anh vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm của Ái Hy còn vương lại đang phảng phất trong phòng.

Sinh ra và lớn lên trong thế giới tranh chấp quyền lực, Minh Vỹ vẫn không thể bảo vệ được người con gái mà mình hết lòng yêu thương.

Vốn dĩ anh đã rất tự tin… tin rằng mình đủ sức che chở và bảo vệ cho cô, những gì cô cần làm chỉ là một sự im lặng tuyệt đối.

Nhưng dù cho cô đã thật sự im lặng, thật sự tin tưởng và ngã vào vòng tay của anh… thì anh vẫn không thể nào nắm giữ được cô, đánh mất chỉ trong một khoảng thời gian quá ngắn ngủi.

Ái Hy quả thực quan trọng hơn cả Thy Thy, kể cả khi Thy Thy còn sống chắc cũng không thể nào lấp đầy khoảng trống vốn là vị trí của cô trong lòng anh lúc này.

Khoảng thời gian ở bên cạnh Ái Hy quá ngắn, nhưng lại đủ khiến anh đau khổ hơn khi Thy Thy nhắm mắt từ giã cõi đời gấp ngàn lần.

Không thể nào định rõ cảm giác hiện tại của Minh Vỹ, nhưng anh đã thật sự chìm đắm vào nỗi ân hận và đau đớn cùng cực.

Anh hận chính mình không thể đảm bảo sự an toàn cho Ái Hy.

Minh Vỹ thật sự không tin, không thể tin được chỉ trong nháy mắt, Ái Hy đã hoàn toàn bốc hơi khỏi cuộc sống của anh.

Dường như anh vừa phải trải qua một giấc mơ, đầu óc vẫn còn mông lung, không tài nào phân biệt được những gì đang và đã xảy ra…

Không đúng, đây không chỉ đơn thuần là một giấc mơ… mà là một cơn ác mộng!

Chỉ cần ngủ một giấc thì sau khi tỉnh dậy, trên gương mặt đáng yêu kia vẫn sẽ lại xuất hiện, nở một nụ cười dịu dàng và tinh nghịch.

Ái Hy vẫn chưa hề biến mất khỏi cuộc sống của anh, đúng không?

Tất cả mọi thứ liên quan đến Ái Hy vẫn còn hiện diện trong căn phòng băng giá này… chứng tỏ, Ái Hy vẫn còn sống, vẫn tồn tại…

Minh Vỹ ngồi lên chiếc giường mềm mại, với tay lấy quyển truyện “Alice ở xứ sở thần tiên” được cô đặt ngay ngắn trên mặt bàn, đột ngột thốt ra một câu nói đầy đau đớn.

“Anh vẫn chưa đọc đoạn kết của Alice… cho em…”

“Đừng nhìn anh như thế nữa.” Hạo Thần mệt mỏi gấp quyển sách trong tay lại, ngay cả đọc sách cũng không được để yên.

Ái Hy ngồi trên giường, vẫn ôm khư khư con gấu bông đã tiện tay vớ được trên giường khi đi theo Hạo Thần lúc nãy, đôi mắt vẫn dán chặt vào “Minh Vỹ”.

Không hiểu vì lý do gì, cô có cảm giác con gấu bông này được dành riêng ình, nên cứ ôm nó mãi không rời, một phần cũng vì cô thích sự mềm mại và thoải mái khi ôm nó.

Hạo Thần ngồi yên trên chiếc ghế sofa nhỏ được đặt ở góc căn phòng xinh xắn bài trí khá cầu kỳ, hai tay đan vào nhau, nhướn mày nhìn Ái Hy đang tiếp tục chăm chú quan sát mình như một vật thể lạ lẫm.

Không hẳn là cậu đã chuẩn bị căn phòng này cho Ái Hy từ trước, mà là vì nó từng là phòng của Thy Thy nên mới được trang trí theo phong cách dễ thương như thế này.

Lý do tại sao Hạo Thần không đọc sách ở phòng mình mà lại sang phòng cô, chắc không cần nói cũng biết… để Ái Hy một mình, cậu cảm thấy không yên tâm…

Nhưng khi đối diện với cô, cậu lại cảm thấy khó chịu và căng thẳng.

Bất giác thở dài một tiếng não nề, Hạo Thần đứng thẳng người dậy, đi lướt qua cô, nhưng lại bị một bàn tay nhỏ nhắn níu lại.

“Minh… Vỹ…”

Lần này là mọi dây thần kinh và động mạch đã hoàn toàn tê liệt, đông cứng gây mất cảm giác.

Hạo Thần chỉ biết, trái tim mình một lần nữa lại nhói lên khi giọng nói trong thanh kia cất tiếng.

“Sao?” Vốn không phải là loại người lạnh lùng kênh kiệu, nhưng lúc này dù chỉ nói duy nhất một từ ngắn gọn để trả lời Ái Hy cũng trở nên quá khó.

Nửa muốn gạt bàn tay đang níu chặt lấy vạt áo của mình ra, nhưng nửa khác lại muốn ôm cô vào lòng một cách cẩn trọng.

Thật mâu thuẫn!

“Em sao vậy?” Hạo Thần bắt đầu mất kiên nhẫn, khó chịu gằn từng chữ, sức chịu đựng của con người có hạn, và cậu dĩ nhiên cũng thế.

“Minh… Vỹ…” Ái Hy buông thõng cánh tay đang ghì chặt lấy con gấu bông, tiếp theo là buông vạt áo của Hạo Thần, kèm theo động tác dang rộng hai tay, nhìn cậu với đôi mắt sâu thẳm, “… ôm… em…”

“Em… vừa nói gì?” Hạo Thần không thể tin được mình vừa nghe những gì, chỉ còn cách tự mình khẳng định lại câu nói vừa rồi của cô.

“… ôm em.” Ái Hy ngập ngừng một lúc, gương mặt ửng hồng cúi gằm mặt xuống, nhưng vẫn giữ nguyên cái tư thế đáng yêu vừa rồi.

Lần này Hạo Thần có thể nghe rất rõ, và chỉ duy nhất một từ ngắn gọn lại có thể khiến trái tim cậu đạp loạn cả lên.

“Em bảo anh… ôm em?” Thật không ngờ Ái Hy lại có thể nói như thế, chẳng lẽ mỗi khi ở bên Minh Vỹ thì cô luôn có những hành động đáng yêu đến mức này sao?

Gạt bỏ hai từ “Minh Vỹ” quan trọng, Hạo Thần chỉ còn biết duy nhất một điều…

Ái Hy đang muốn mình ôm cô ấy!

Đáp lại câu hỏi của Hạo Thần là một cái gật đầu dứt khoát… dĩ nhiên trong hoàn cảnh này, dù cho có muốn cũng không thể từ chối được.

Hạo Thần ngồi xuống bên cạnh giường, cậu cẩn thận kéo Ái Hy vào lòng mình, nhưng vẫn chưa kịp hoàn thành động tác thân mật ấy, một chất giọng nhẹ nhàng vang lên khiến cậu sững người lại.

“Minh… Vỹ…”

Lần này, Ái Hy chủ động vòng tay ôm Hạo Thần, rút ngắn khoảng cách giữa hai người, cô lại vùi mặt vào vòm ngực mạnh mẽ của cậu…

Thật đáng sợ… khi vừa bừng tỉnh sau một giấc ngủ dài không hạn định, đầu óc lại hoàn toàn trống rỗng, không hề lưu lại bất cứ vết tích nào khác ngoài một cái tên quen thuộc.

Ái Hy đang cố gắng tìm sự ấm áp từ “Minh Vỹ”, siết chặt vòng tay hơn.

Nhưng tại sao cảm giác lại lạ lẫm đến thế này?

Hoàn toàn không thể lấp đầy khoảng trống bên trong cô.

Không sao… không sao cả… rồi cô sẽ lại quen với vòng tay ấm áp này, sẽ nhanh thôi…

“Minh… Vỹ…?” Ái Hy bất giác lại một lần nữa gọi tên Minh Vỹ, đôi mắt từ từ nhắm lại, cảm nhận sự ấm áp từ người bên kia.

Vẫn là hai từ quen thuộc, nhưng đã khiến trái tim Hạo Thần ngừng đập…

Cậu buông thõng hai tay, sau đó dùng lực đẩy mạnh cô ra, tiếp theo đứng thẳng người dậy, quay người bước đi, không hề ngoảnh mặt nhìn cô lấy một cái.

Đây rõ ràng là con đường mà Hạo Thần đã chọn, nhưng tại sao lại hành động một cách vô ý thức như thế này cơ chứ?

Bước nhanh ra khỏi phòng, trái tim Hạo Thần vẫn nhói lên từng đợt.

Không làm được… không thể làm được… thật sự Hạo Thần không thể đối diện với Ái Hy như thế này được, không nỡ bỏ rơi cô ở lại một mình trong tình trạng như thế này, nhưng mọi hoạt động của cơ thể cứ phản ứng một cách tuỳ tiện, không được như ý muốn.

Ái Hy ngẩn người, vẫn ngồi yên lặng trên chiếc giường êm ái, bất giác lại lùi dần về phía sau cho đến khi tựa hẳn người vào tường.

Từ đôi mắt trong sáng kia, vô thức lại chạy dài một dòng lệ trong suốt.

Cô ôm lấy con gấu bông, siết chặt, cả người run lên không ngừng, một giọt nước trong suốt đã nhẹ nhàng rơi xuống những sợi bông mềm mại của gấu bông ấm áp, sau đó hoàn toàn tan biến.

“Minh… Minh… Vỹ…”

Bạn đang đọc Bắt được rồi vợ ngốc của pUm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.