Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vạn lý độc hành(1)

Phiên bản Dịch · 1109 chữ

Sớm hôm sau, khi tia nắng đầu tiên chiếu xuống, hai huynh muội đứng lặng tại cửa thôn, ôm chầm lấy nhau.

"Mục Mục. . ."

Vân Phàm chăm chú nhìn muội muội của mình, dặn dò: "Sau khi ta đi, muội phải cố gắng tự chăm sóc mình thật tốt, biết không? Chỗ tiền còn lại trong nhà cũng đủ cho muội sống thoải mái một thời gian. Trước kia ca đã từ hứa sẽ cho muội mỗi ngày được ăn uống thoải mái, ta luôn khắc ghi trong lòng. . .Sau hôm nay, muội dọn sang ở với Mộc gia gia, ông ấy sẽ chuẩn bị cho muội nhiều đồ ăn ngon. . .Mục Mục ngoan, đừng khóc, không cần phải buồn, rất nhanh thôi ca ca sẽ trở lại."

"Ca ca, Mục Mục không khóc. . .thật sự không khóc. . ."

Tiểu nha đầu cắn chặt môi nhịn khóc.

Nó biết, nó hiểu! Ca ca đã hi sinh vì nó, vì gia đình rất rất nhiều. Cho nên nó không thể khóc, không được buồn. . .Nó không thể để ca ca tiếp tục phải lo lắng vì nó nữa. Đương nhiên nó cũng tin tưởng ca ca nhất định có thể giác tỉnh Thiên phú, trở thành một nam nhân cực kỳ mạnh mẽ. Bởi vì nó hiểu hơn ai hết, những năm qua ca ca mình cố gắng và nỗ lực ra sao.

. . .

"Tiểu Phàm đợi đã, chúng ta tới tiễn ngươi."

Một tiếng hô vang lên, lão trưởng thôn đi đầu đoàn thôn dân đi tới cửa thôn làm cho con đường nhỏ đầu thôn bỗng trở nên đông đúc.

Những thôn dân này trẻ có già có, bọn họ đều biết Vân Phàm sắp sửa đi xa nên tới tiễn.

Bọn họ thật sự thật tâm yêu thương đôi huynh muội mất cha mẹ sớm này. Đừng nhìn hai đứa tuổi còn nhỏ, từ trước tới nay cả hai đứa đều sống rất lạc quan, chưa từng nhụt chí, càng không bao giờ biết oán trời oán đất, tuy cuộc sống có chút khó khăn gian khổ nhưng cả hai đều sống rất tốt, rất nỗ lực.

. . .

"Mọi người sao lại tới đây vậy?"

Vân Phàm ngẩn người cảm động không nói gì.

Chỉ mới qua chớp mắt, mình đã sống ở đây mười lăm năm rồi, suốt mười lăm năm a!

. . .

Năm đó, mẫu thân rời đi làm Vân Phàm đau khổ rất nhiều.

Vì kiếm tiền nuôi sống muội muội, Vân Phàm liều mạng kiếm việc. . .Làm gì? Thôn Thanh Mộc vốn là nơi cằn cỗi, ngoại trừ đám hoa màu, còn có việc gì mà làm? Vì thế hắn không để ý tới lời khuyên của lão trưởng thôn, dứt khoát xuống trấn Thanh Đồng làm thợ.

Đó là một đoạn thời gian bươn trải sâu sắc, có đắng có ngọt.

Ngắn ngủi hai năm, Vân Phàm đã chịu đói, làm chỗ này tới chỗ khác, làm tạp dịch bị người khác nhìn với ánh mắt ghẻ lạnh, thậm chí đôi khi còn bị người ta cầm gậy đuổi đánh.

Nhưng do cần cù chịu khổ, cuối cùng tính cách của Vân Phàm cũng cảm động được một vị sư phụ già ở phường điêu khắc, được giữ lại học nghề. Đến tận lúc đó, hắn mới có cuộc sống ổn định, hơn nữa còn học được một nghề không tệ.

Không ai có thể tưởng tượng nổi áp lực mà một thiếu niên mười tuổi cần phải nuôi một đứa em ba tuổi rưỡi ra sao.

Quãng thời gian đó Vân Phàm phải vượt qua từng ngày mệt nhọc nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện dừng lại, hắn vẫn như cũ lạc quan tích cực, không câu oán hận. Có lẽ, chính vì tâm tính này đã giúp hắn sống tới bây giờ. Ai cũng vậy, càng nếm nhiều khổ cực thì mới càng biết quý trọng cuộc sống.

Tới hơn một năm trước, sư phụ già qua đời, ông chủ phường điêu khắc rời đi, hắn mới trở lại thôn trang quen thuộc này.

. . .

. . .

Từng cảnh hồi tưởng lại như rõ ràng trước mắt.

Đứa bé nhỏ bé khi xưa đã lớn lên, không chỉ biết sống tự lập mà còn tạo riêng một khoảng trời vì muội muội.

Không những không ủy khuất, không đau khổ, Vân Phàm còn kiêu ngạo và tự hào vì đã làm được những gì mà mẫu thân kỳ vọng.

"Phịch!"

Vân Phàm đột nhiên quỳ xuống, dập đầu lạy ba cái trước thôn dân xung quanh, rồi sau đó hắn rời đi dưới ánh mắt khó rời xa của thôn dân.

Nơi đây vĩnh viễn là nhà của hắn, nhưng hắn nhất định phải rời đi.

Đây không phải là vì tương lai cũng chẳng phải vì bám đuổi giấc mộng, đây đơn giản chỉ là tín ngưỡng nỗ lực mà hắn đã đi theo.

. . .

Trái tim thiếu niên với trời Vạn trường hồng trần đúc hàn đao Ba tấc ngón tay đổi ngọn gió Thuận gió lên thẳng cửu trùng thiên

. . .

------------------------

Ban đêm núi rừng yên tĩnh như tờ.

Một bóng người xuất hiện trên núi cao nhìn về phương xa.

Xa xa có một tòa trấn nhỏ giữa núi rừng lờ mờ lộ ra ánh đèn.

Rời xa sự ồn ã của trần thế là một thế giới tĩnh lặng nhỏ nhoi.

Vân Phàm thích một nơi như thế, thích cái cảm giác đó. Hắn muốn đứng ở nơi cao là để có thể nhìn thấy xa hơn tới những vì sao giữa trời đêm. Chỉ có như vậy hắn mới cảm thấy gần cha mẹ hơn chút.

Đêm đầu tiên rời nhà luôn có chút sầu thương đi theo.

Tối nay lại có không ít người khó đi vào giấc ngủ.

. . .

------------------------------------------

Đầm lầy sương giăng không bóng người Hoang mạc nằm phục giữa đêm hàn Tùng lâm thâm u bụi gai quấn.

Vách núi thẳng đứng vắt chân mây.

. . .

Đi qua thiên sơn vượt vạn thủy

Nuốt gió uống sương, tùy ý nghỉ

Vân Phàm cứ vậy đi thẳng một đường, khi thì đạp bằng chông gai, khi thì luyện quyền săn bắn, chuyên tâm hơn bình thường rất nhiều.

Mười dặm, trăm dặm, ngàn dặm . .vạn dặm. . .

Vân Phàm không biết đường phía trước còn bao xa, hắn chỉ biết nếu mình luôn tiến về phía trước thì sẽ có một ngày tới nơi.

Đôi khi con người chỉ cần một điều đơn giản như vậy.

Chỉ cần một phương hướng không đổi, một tín niệm đơn giản là nhất định sẽ tìm được tới bến bờ thành công.

. . .

Bạn đang đọc Bất Diệt Thánh Linh của Tử Mộc Vạn Quân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hưng
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 44

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.