Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hồi ức.

Phiên bản Dịch · 1075 chữ

CHAPTER 32

~oOo Hồi ức Oo

~Minh Huy vô hồn nhìn ánh đèn đỏ trên cửa phòng cấp cứu.

Anh không hề quan tâm đến vết thương ngay chân đang được sơ cứu.

Không đau đớn.

Lam Thư im lặng ngồi cạnh anh.

Họ ngồi đó. Và chờ đợi.

------------------------

Chủ tịch Thiên Vương gương mặt bỗng tối sầm.

“ Cậu nói gì?”

Ông gằng giọng.

“ Cậu chủ trốn rồi.”

-----------------------

“ Lam Thư.”

Minh Huy gọi tên cô. Gương mặt lộ rõ vẻ lo lắng.

“ Nói cho tôi biết. Tôi đã làm gì sai? Tại sao Bảo Linh phải chịu những chuyện này…”

“ Không phải lỗi của cậu.”

Huy trầm mặc.

“ Kể từ lần đầu tiên gặp nhau cho đến bây giờ. Tôi cũng không nhớ chính xác là đã bao lâu.”

Lam Thư lúc này mới nhìn Huy. Gương mặt anh có gì đó khiến cô không khỏi cảm thấy đau lòng.

“ Cậu và Linh đã gặp nhau như thế nào?”

~Hồi ức của Minh Huy.

Tôi và Linh ư?

Ấn tượng về Bảo Linh là một con bé nói rất nhiều

“ Này, anh tên là Ryan phải không?”

Khi ấy Bảo Linh mới cùng cha mẹ di cư sang Mỹ. Con bé cứ nghĩ ai cũng biết nói tiếng Hàn. Nên lúc đó có thể nói … nó suốt ngày chém tiếng Hàn với tôi. Và tôi chẳng hiểu lắm.

[ “ IM ĐI.” ]

Tôi đã luôn cáu gắt với nó như thế.

Nó trong một lần vô tình đã giúp bà tôi. Và ấy là bà tôi rất thích Linh. Cũng nhờ vậy tôi biết đến sự tồn tại của nó trên thế gian này.

Quen biết cũng được một thời gian.

Tôi phải công nhận con bé rất thông minh. Chỉ trong thời gian ngắn đã có thể nói trôi chảy tiếng Anh. Và nhờ vậy tôi không còn phải suốt ngày nghe cái thứ ngôn ngữ mình không thể hiểu.

Nhưng Lam Thư, cô biết không? Tuy nó đã sử dụng tiếng Anh để bắt chuyện với tôi nhưng vẫn có những khi nó nói bằng tiếng Hàn. Và tôi không hiểu.

Mãi cho đến sau này, khi tôi đã bắt đầu học tiếng Hàn, tôi mới biết đó là những lời tỏ tình trẻ con của Linh.

“ Anh thật đẹp trai. Thật đấy !!!”

“ Anh có người yêu chưa nhỉ? Đẹp trai như thế này chắc là có rồi.”

“ Ryan, Em thích anh.”

Tôi rất đam mê nhiếp ảnh. Tôi thích chụp lại những khoảnh khắc đặc biệt của những người tôi yêu thương.

Và Sophie … tôi đã chụp rất nhiều ảnh của cô ấy.

Nhưng sau khi cô ấy ra đi … tôi đã chôn dấu tất cả hình ảnh để ép bản thân phải quên đi.

Cho đến khi, Bảo Linh lục lọi và hỏi tôi.

Lần đó tôi rất tức giận.

Chúng tôi cãi nhau… Và đó là lần đầu tiên tôi thấy Linh khóc…

Bao nhiêu năm trôi qua như thế… Kể từ ngày đầu tiên.

“ Này anh tên Ryan phải không?”

“ Này, có ai đã từng nói rằng anh rất đẹp trai không?”

“ Anh thật bất lịch sự…”

“ Anh yêu chị gái này ư, xinh thật. Ước gì em cũng xinh đẹp như chị ấy.”

“ Sophie có gì tốt. Anh không thể yêu em một lần sao?”

“ Chỉ cần em rời đi…”

“ Tạm biệt.”

“ Em yêu anh, Minh Huy.”

~ Kết thúc

“ Tôi và Linh ư? Chẳng có gì đặc biệt.”

Minh Huy không kể. Anh không muốn ai biết.

Và sẽ giữ điều đó cho riêng anh …

Bác sĩ bước ra …

“ Tôi xin lỗi. Chúng tôi đã cố gắng hết sức.”

Đôi mắt Lam Thư nhòe đi…

Minh Huy chỉ mỉm cười … rất chua chát và gượng giụ.

Minh Huy - một chàng trai may mắn. Anh luôn được nhận. Ngay cả tình yêu của Bảo Linh, tưởng chừng như đã đánh mất nhưng cuối cùng vẫn tìm lại được.

Có phải ông trời đã ưu ái cho anh quá nhiều không?

Không. Ông cho Minh Huy nhiều thứ. Nhưng ông sẽ chỉ lấy thứ quan trọng nhất của anh.

Cuối cùng tôi đã hiểu… Thứ ông muốn lấy đi… Thứ quan trọng nhất của tôi.

CHÍNH LÀ BẢO LINH.

Minh Huy không hề rơi một giọt nước mắt.

Anh luôn cố gắng tỏ ra mạnh mẽ và lo toàn chu đáo cho đám tang của Bảo Linh.

Lam Thư biết. Minh Huy đang rất đau. Nhưng biết làm gì hơn…

“ Bảo Linh … tại sao con không ẹ biết … tại sao?”

Chí Anh đang cố đỡ mẹ mình đứng dậy…

Họ là gia đình. Tuy từ khi có Chí Anh họ không còn thương yêu và cưng chiều Bảo Linh như trước. Nhưng không có nghĩa họ bỏ rơi cô.

Bố mẹ cô giao công ty lại cho Chí Anh.

Còn tất cả tài sản đều để lại cho Bảo Linh.

Họ yêu thương Chí Anh quá nhiều để vô tình lãng quên Bảo Linh. Điều đó cũng không có nghĩa là họ không yêu thương Bảo Linh.

Những điều đó Bảo Linh không biết …

Đáng lẽ ra họ phải hiểu con gái mình là một người nhạy cảm như thế nào…

Cho đến bây giờ, tất cả đã quá muộn. Họ đáng ra không nên nhận nuôi Bảo Linh. Nhận nuôi làm gì để trở thành những người cha người mẹ vô tâm.

Thư kí của Minh Huy bước đến cạnh anh. Vô cùng tức giận.

“ Giám đốc, tôi đã điều tra được …”

Kim uất ức không nói nên lời.

“ Người đã hại chết Linh chính là chó đen không sai. Hắn đã được một người có quyền lực bảo lãnh ra tù. Và hắn đã được một người giúp đỡ, được bổ nhiệm làm trợ lí. Và người đó …”

Kim thấy bóng dáng Lam Thư đang đến, vội im lặng.

“ Nói tiếp đi.”

“ Nhưng, …”

Anh thư kí khó xử.

“ Có liên quan đến tôi sao?”

Lam Thư vốn rất nhạy bén. Cô chỉ cần nghe được một chút sẽ đoán được câu chuyện.

Mà chính cô là người đã sai Kim điều tra.

“ Người đó chính là giám đốc mới của E-shine – HOÀNG HẢI MINH.”

Bạn đang đọc Bắt Đầu Từ Một Kết Thúc của bell_TF
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.