Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cô gái ấy.

Phiên bản Dịch · 2072 chữ

CHAPTER 17

~oOo Cô gái ấy. Oo

~Nước Mỹ, 1 tháng sau:

[ “ Cậu ta là người Hàn quốc ?” ]

[ “ Chính xác” ]

[ “Đẹp trai và thông minh.” ]

Sức hút của một mỹ nam lạnh lùng vẫn không hề giảm dù đi nửa vòng trái đất.

Hải Minh giờ đây vẫn là đối tượng được quan tâm nhiều nhất tại Học viện Công nghệ Massachusetts (MIT) - một ngôi trường trong top hàng đầu của nước Mỹ với chỉ tiêu nhận không cao những hồ sơ xin nhập học và chuyển trường.

Với thành tích không phải nhất trường nhưng đủ để Hải Minh trở thành một trong những người được gọi là “ thiên tài”.

** những câu thoại trong […] là nói bằng tiếng Anh nhe !!! Tại mình lười và sợ dịch không chuẩn. Thông cảm hỷ ^^

[ “ Hey… Ngốc” ]

Giọng một con nhỏ ngông cuồng. Vừa đập vai Minh vừa nói to.

Hải Minh không nhìn nó. Lắc nhẹ vai và tiếp tục bỏ đi.

[ “ Cậu đúng là một người chảnh nhất tôi từng gặp.” ]

“ Có thể không cần nói chuyện.”

Con nhỏ bật cười.

“ Cậu nghĩ trong ngôi trường này. Nói tiếng Hàn chỉ có mình cậu sao?”

Con nhỏ nói rành rọt từng chữ bằng tiếng Hàn.

Hải Minh cười khẩy. Đối với anh bây giờ, không còn thứ gì có thể khiến bản thân ngạc nhiên.

“ Không ngạc nhiên sao?”

Con nhỏ ghét khi liên tục được đáp lại bằng sự im lặng và nụ cười không mấy tốt đẹp của Hải Minh.

( Khúc này thấy giống giống Thiên Kim J )

“ Tôi tên Sophie.”

“ Tôi có hỏi tên?”

Ánh mắt chăm chú giải bài. Tay vẫn cầm chiếc máy tính. Không hề quan tâm đến sự hiện diện của Sophie.

“ Có thể cậu không biết tôi là ai. Nhưng tôi khác. Hoàng Hải Minh, chúng ta sẽ sớm biết nhau rõ.”

Sophie cười mãn nguyên. Ngồi vào chỗ trống cạnh Hải Minh.

--------------------------------

Hàn Quốc, 2 tháng sau:

Hôm nay là ngày thông báo kết quả Đại học của Minh Huy. Bảo Linh rất hào hưng chuẩn bị những món Minh Huy thích nhất.

Dù Minh Huy luôn nói chuyện kèm theo thái độ lạnh nhạt đối với cô. Nhưng đối với đồ ăn Bảo Linh nấu chưa từng một lần từ chối.

“ Minh Huy có kết quả chưa?”

Giọng Bảo Linh vui vẻ qua điện thoại.

“ Đậu.”

Đôi môi cong lên vẽ một nụ cười hoàn hảo.

“ Tuyệt. Anh còn nhớ lời hứa…”

“ Tôi có việc. Xin lỗi.”

Giọng Minh Huy mang vẻ khẩn trương. Nhanh chóng cúp máy.

~ Quá khứ

~ “ Cảm ơn cô.”

Minh Huy giọng lí nhí.

Bảo Linh đánh rơi chiếc điều khiển TV. Cô đang nghe lầm sao? Minh Huy cảm ơn cô.

“ Vì?”

“ Cháo.”

Anh trả lời không đầu đũa.

Bảo Linh gật gật.

Minh Huy trở về phòng.

“À…à để tỏ lòng biết ơn, anh phải hứa một chuyện.”

“ Nếu không quá đáng.”

Bảo Linh chỉ nói đùa không ngờ Minh Huy lại đồng ý.

Chỉ vì Lam Thư, chỉ vì cô giúp Lam Thư mà anh gạt bỏ cả lòng tự tôn cao như núi để chấp nhận để chấp nhận yêu cầu của cô sao?

Mặc kệ, Bảo Linh không quan tâm. Chỉ cần Minh Huy đáp ứng nguyện vọng của cô.

Cô tin tưởng chị ấy. Lam Thư không thích Minh Huy.

“ Ngày có kết quả thi Đại Học anh phải ở nhà cùng em.”

“ Biết rồi.”

“ Hứa đi.”

“ Hứa.”

Cửa phòng khép lại.

~ Kết thúc

~“ Tôi có việc. Xin lỗi.”

Hôm đó anh đã hứa. Rõ ràng ngày hôm đó anh đã chấp nhận yêu cầu của cô.

Minh Huy, anh có biết, để chuẩn bị những món anh thích cô ấy đã phải lùng sục tất cả các siêu thị để tìm nguyên liệu hay không?(Minh Huy thích đồ ÂU mà…)

Bảo Linh.

Cô là một tiểu thư của gia đình giàu có. Từ nhỏ đã sống một cuộc sống chỉ cần ngồi không cần làm vẫn có người phục vụ.

Nhưng từ khi thích Minh Huy, Bảo Linh đã học nữ công gia chánh để trở thành cô gái Hàn Quốc truyền thống mà anh thích.

Minh Huy, anh có bao giờ biết?

Để học nấu ăn, Bảo Linh đã bao lần bị bỏng?

Để học may vá, Bảo Linh đã bị kim chích bao nhiêu lần?

Có thể ấn tượng đầu của Minh Huy về cô không mấy tốt đẹp. Bởi, lúc đó cô chỉ là một con bé tiểu thư nhà giàu đua đòi và xấu tính.

Nhưng vì anh cô đã thay đổi bản thân mình từ vẻ ngoài lẫn tính cách.

Vậy, Minh Huy đã một lần chịu hiểu.

-------------------------------

“ Cô đang ở đâu?”

Minh Huy hỏi Lam Thư, giọng bực tức.

“ Sân thượng.”

~~ “ Anh cho em hỏi. Phan Minh Huy, anh ấy đang ở đâu?”

Một đám con trai nhìn nhau. Một thằng trong nhóm lên tiếng.

“ Mới thấy nó lên cầu thang. Chắc trên sân thượng.”

Bảo Linh gật đầu cảm ơn.

~~ “ Quên hắn đi.”

Lam Thư ngạc nhiên nhìn Minh Huy.

“ Cậu biết chuyện?”

“ Ngu ngốc.”

Lam Thư cười chua xót.

“ Tìm tôi làm gì?”

“ Muốn cảm ơn cô. Tôi đậu đều nhờ cả vào cô.”

Cả hai im lặng.

“ Muốn cảm ơn cô. Tôi đậu đều nhờ cả vào cô.”

“ Tôi có việc. Xin lỗi…”

Lí do quan trọng là đây sao Minh Huy?

Người chăm lo cho anh từng bữa ăn, giấc ngủ là Bảo Linh.

Người thức đêm cùng anh khi anh ôn thi là Bảo Linh.

Người đã đứng hơn 3 tiếng đồng hồ để đợi anh thi là Bảo Linh.

Người anh cảm ơn lại là Lam Thư ?

Anh chưa bao giờ cảm ơn cô vì những gì cô làm cho anh. Minh Huy cảm ơn cô vì những gì cô đã làm cho Lam Thư.

Tàn nhẫn vậy sao?

Bảo Linh đứng yên như một bức tượng sống. Không tới cũng không lùi.

“ Người cậu cần cảm ơn là Bảo Linh. Cô bé rất yêu cậu.”

Lam Thư chầm chầm trả lời.

“ Nhưng tôi không yêu. Tôi giống cô, người quan trọng nhất đã bỏ đi, từ rất lâu rồi.”

~ Quá khứ

~Nước Mỹ, 3 năm trước:

“Đi ra.”

Ánh mắt Minh Huy đầy phẫn nộ. Chưa bao giờ Bảo Linh thấy anh như vậy. Cô sợ. Thực sự sợ hình ảnh Minh Huy lúc này.

Trước đây, Bảo Linh luôn táy máy lục lọi đồ Minh Huy. Nhưng anh chỉ lạnh lùng đuổi cô khỏi phòng. Không hề giận giữ như vậy.

“ Em… xin lỗi.”

“ Cút ngay cho tôi. NHANH.”

Một cô tiểu thư như Bảo Linh không thể chấp nhận chuyện người khác đuổi cô như vậy.

Lần này, dù cô đã sai khi vào căn phòng đó. Nhưng Minh Huy không cần quá đáng thế.

Căn phòng chỉ toàn là hình.

Người con gái trong ảnh chắc chắc là cô gái bà nội từng kể cho cô.

Cô biết cô ấy là người bạn thơ ấu của Minh Huy. Đương nhiên cũng biết Minh Huy rất thích cô ấy.

Và cô ấy chuyển nhà cũng cắt đứt liên lạc với Minh Huy.

Bảo Linh đã từng nghĩ. Đó chỉ là một mối tình trẻ con.

Nhưng khi bắt gặp phản ứng giận giữ của Minh Huy. Cô khẳng định đó là mối tình hoàn toàn nghiêm túc.

“ Cô ấy dù quan trọng như thế nào. Người đã đi cũng đã đi. Anh việc gì phải khổ sở như thế!!!”

“ SHUT UP.” – “ Tôi chỉ có cô ấy. Cô tuyệt đối không thể thay thế !!”

Bảo Linh cao giọng.

“ Em nhất định sẽ làm anh thay đổi suy nghĩ.”

Nước Mỹ , 1 năm trước:

Sau hai năm dùng đủ mọi cách, cuối cùng, Bảo Linh cũng ép Minh Huy đính hôn với mình.

~ Kết thúc

~Bảo Linh lang thang trên đường hơn 5 tiếng đồng hồ.

Cô đã biết câu trả lời cho những gì mình vẫn tin tưởng suốt thời gian qua.

Cô ép Minh Huy làm lễ đính hôn với mình.

Bởi cô tin. Cô đã tin rằng ở cạnh nhau nhất định Minh Huy sẽ thay đổi suy nghĩ và yêu cô. Hoặc chỉ thích một chút cũng được.

Cô làm mọi thứ.

Thay đổi cả bản thân mình.

Chỉ vì anh.

Chỉ vì tin vào anh.

NHƯNG, cô đã sai. Người con gái đó, quan trọng đối với Minh Huy hơn cô nghĩ.

Nước mắt không thể rơi.

Con đường đau khổ này do cô chọn. Bây giờ Bảo Linh có thể trách ai.

Bảo Linh, cô đã thua. Cô chấp nhận buông tay.

Reng…reng:

“ Alô…”

“ Bà nội, là con Bảo Linh.”

( *Bà nội Minh Huy là người Hàn nha !!! Mẹ Minh Huy mới là người Mỹ.)

“ Nội đây.”

“ Con muốn hủy hôn.”

Bà nội Minh Huy ngạc nhiên. Cũng nhờ sức khỏe tốt nên lấy lại bình tĩnh rất nhanh.

“ Tại sao? Thằng bướng đó lại làm con buồn sao?”

Cô lắc đầu. Nước mắt bắt đầu rơi. Giọng cô run run.

“ Không. Do con. Nội từng nói nếu con gặp được người con yêu hơn Minh Huy. Quan trọng là người đó đối với con cũng vậy. Nội sẽ để con đi sao?”

Bảo Linh bịt chặt ống nghe. Cô không muốn bà nội biết chuyện. Nhất định Minh Huy sẽ bị buộc cưới cô.

Trước đây, có lẽ Bảo Linh muốn như vậy. Nhưng, bây giờ, cô ghét Minh Huy. Ghét Minh Huy.

“ Được. Nếu điều đó là con muốn. Dù con không phải cháu dâu ta nhưng ta vẫn xem con như cháu ruột của mình.”

Bảo Linh ngắt điện thoại nhanh chóng.

-----------------------------

12 giờ đêm, phòng trọ:

“ Bảo Linh.”

Lam Thư không nghĩ người kiếm mình vào 12 giờ đêm lại là cô gái này.

“ Chị đừng bị Minh Huy lừa…”

Gương mặt Bảo Linh xanh mét. Đôi mắt còn đỏ hồng, sưng húp.

“ Cô nói gì vậy?”

“ Chỉ vì chị giống Khiết Nhi nên Minh Huy mới thích chị. Đừng tin anh ấy. Minh Huy chỉ yêu cô gái đó… chỉ là người đó.”

Bảo Linh đau khổ nói. Cô khóc to hơn.

“ Chỉ vì giống Lê Khiết Nhi mà thôi. Chỉ vì giống cô ấy. Sophie Lee.”

Lam Thư im lặng.

Cô cũng yêu. Cũng rất yêu Hải Minh.

Cô cũng khóc. Cũng đau khi chia tay Hải Minh.

Nhưng nhìn Bảo Linh đau khổ như này… Lam Thư vẫn mỉm cười vì bản thân còn may mắn hơn cô gái ngồi trước mặt mình. Ít nhất, dù không ở cạnh nhau, thì Hải Minh cũng đã… từng yêu cô.

Lê Khiết Nhi ( Sophie Lee ):

· Bạn thơ ấu của Minh Huy trong quá khứ. Là bạn Đại Học của Hải Minh hiện tại. Cô có gương mặt giống Lam Thư. Tuy cô là con gái của một gia đình tài phiệt định cư tại Mỹ.

Xinh đẹp, thông minh.

Bảo Linh khó khăn lắm mới ngủ được.

Lam Thư ngắm nhìn khuôn mặt ngây thơ ấy.

Người có khuôn mặt búng ra sữa như này, lại có thể yêu hết mình như vậy. Cô nhìn và ngưỡng mộ.

Chuyện của cô và Hải Minh nếu là Bảo Linh. Chắc chắn con bé sẽ cùng Hải Minh bỏ trốn.

Bảo Linh sẽ không suy nghĩ nhiều và lo sợ như cô.

5 con người – 5 cá tính.

Lại hội ngộ trên cùng một ngã rẽ cuộc đời.

Yêu Thương – Hy Sinh – Ích Kỉ.

Hải Minh – Lam Thư – Minh Huy - Bảo Linh và cả cô gái ấy – Lê Khiết Nhi.

** Bắt đầu cảm thấy nóng rồi. Và cả phức tạp hơn nữa.

Xin lỗi vì tối qua mình không post truyện. Do năm nay 12 phải lo chuẩn bị trước khi đi học. Hỳ hỳ

Mong mọi người thông cảm và vẫn tiếp tục ủng hộ mình.

Comt và vote ình có động lực viết tiếp nhaaa ^^

Bạn đang đọc Bắt Đầu Từ Một Kết Thúc của bell_TF
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.