Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sự thật mãi mãi là sự thật.

Phiên bản Dịch · 2353 chữ

CHAPTER 10

~oOo~ Sự thật mãi mãi là sự thật. oOo

~ “ Lam Thư! “ – Linh Liên cố làm gì đó giúp Thư nhưng vô ích.

Đầu tóc phủ xuống che khuất khuôn mặt ướt đẫm, cô ngồi bó gối ở một góc cây.

Nước mắt cứ rơi, cứ rơi. Cứ như thế này làm sao cô có thể vượt qa được.

Trái tim cô như bị đâm bởi hàng nghìn hàng nghìn cây kim nhỏ.

Đau đớn mà không cách nào cứu chữa.

Thà rằng một nhát dao.

Để đau đớn một lần rồi thôi.

Hơn, cứ đâm từng cây kim một. Khó chịu và nhức nhối lắm.

--------------------

Vài hôm sau, trường Đức Dương:

Sau khi buổi du thuyền kết thúc, Hải Minh thật sự bạch vô âm tín, ai cũng chắc chắn rằng cậu ấy đã chết. Làm sao có thể sống sót giữa đại dương rộng lớn đó.

Lam Thư giờ đây luôn phải sống trong sự chỉ trích.

“ Tụi mày nhìn đi, con bé đó là người hại chết Hải Minh của chúng ta đấy!”

“ Nó dụ Hải Minh thích nó rồi cho anh ấy một cú đau thiệt.”

Tiếng xôn xao bàn tán đi đâu cũng nghe nhưng Lam Thư chẳng hề quan tâm. Cô giờ đây chỉ như một cái xác không hồn.

“ Nhìn cậu ấy cứ như người mất hồn vậy. Chẳng một chút sức sống.” – Linh Liên thở dài.

“ Không ai có thể làm gì lúc này đâu. Cuộc sống của Lam Thư do cô ấy quyết đinh. Nếu không thể vượt qua thì sẽ như thế mãi mãi.” - Trực Khôi buồn bã.

“ Thế mà gọi là bạn sao? Tự vượt qua? Nhìn bề ngoài thì thế nhưng bên trong lại…” – Thiên Kim cười nhạo báng.

“ Còn cô thì hơn gì? Muốn trả thù tôi và Lam Thư. Đã mãn nguyện chưa? Nhìn cô ấy đau khổ thế cô đã mãn nguyện chưa? Mà có ai biết được người đã nhốt Lam Thư vào căn phòng ấy là cô chứ…” - Trực Khôi như bị kích động.

“ Anh nghĩ là tôi làm sao? Đừng suy bụng ta ra bụng người.”

“ Tôi không cần suy. Tôi tin vào sự thật trước mắt mà thôi!”

Cãi vã cũng làm được gì? Hải Minh có quay lại hay không? Lam Thư có vui vẻ trở lại được hay không?

Rồi mọi chuyện cứ trôi qua trôi qua…

Ba tháng tưởng chừng sẽ không ai nhắc lại chuyện đã qua nhưng…

Sân trường Đức Dương:

“ Lam Thư! Cô đã giết chết Hải Minh. Cô không phải là bạn gái của anh ấy.” -Mỹ Chi hét lớn. – “ Đừng tưởng không ai nói là không biết cô đã cướp cơ hội sống của anh ấy.”

Lam Thư! Cô ấy giờ đây đã không còn đủ tự tin để chống lại những lời nói đó chỉ biét ôm chặt tai ngồi bệt xuống đất. Ngay cả một câu nói Lam Thư cũng không thể nói ra.

Thiên Kim rảo bước nhanh về phía đó.

“ Sao cô không nói gì hết vậy. Sao cô không phản bác lại? Tại sao?” – Thiên Kim liên tục lay người Lam Thư. – “ Mỹ Chi nói sai mà phải không? Sao cô không cãi lại.” – Thiên Kim cố gắng lôi Lam Thư ra khỏi bóng tối nhưng vô ích. Vô ích mà thôi.

“ Thiên Kim, Lam Thư sẽ đau đấy!” – Linh Liên kéo tay Thiên Kim ra nhưng không được.

“ Cô đi theo tôi.” – Thiên Kim kéo tay Lam Thư.

Thiên Kim lôi Lam Thư ra giữa đường. Thiên Kim đang muốn làm gì vậy?

“ Nhìn đi. Cô đang ở giữa đường, xe sẽ có thể tung cô bất cứ lúc nào. Tại sao cô không chạy? Cô đang đối diện với cái chết đấy.” – Thiên Kim quát vào mặt Lam Thư.

“ Tỉnh lại đi Lam Thư. Hải Minh mất rồi, nếu cậu ấy thấy cô sống như thế này cậu ấy có vui không?”

Tiếng khóc ngày càng to hơn.

“ Hải Minh chưa chết. Cô nói dối. Cô nói dối.” - Lam Thư hất tay Thiên Kim ra chạy đi.

Chạy…cô chỉ biết chạy…nhưng không biết sẽ về đâu…

Khóc…cô khóc thật nhiều, khóc hết nước mắt…nhưng Hải Minh sẽ không quay lại.

“ Hải Minh! Tôi cần cậu. Cậu đã hứa sẽ quay lại. Xin cậu. Hãy quay lại. Làm ơnn.” – Lam Thư hét lên như một người điên.

Bờ biển, đích đến của Lam Thư sao lại là biển.

Một lúc lâu..

“ Cậu không lạnh sao?” – Thiên Kim xoa tay.

“ Tại sao hồi chiều lại làm thế? Chẳng phải cô ghét tôi lắm sao?”

Lam Thư giọng đều đều.

“ Tôi muốn cậu đứng trước cái chết, để cậu hiểu những lời Hải Minh nói với cậu. Chỉ là lời nói dối.” – Thiên Kim nhìn Lam Thư – “ Nếu lúc chiều Hải Minh đứng trước mặt cậu, cậu sẽ làm gì?”

Lam Thư chỉ im lặng.

“ Có phải cậu sẽ đẩy cậu ấy ra.” – Thiên Kim nói tiếp.

“ Tôi biết Hải Minh nói dối. Tôi biết. Lý trí thì biết rằng cậu ấy đã chết nhưng lòng vẫn cứ đau, cứ hy vọng cậu ấy sẽ trở lại. Nếu như không phải vì tôi, cậu ấy sẽ lên thuyền, sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra.”

“ Không. Vì cho dù được lặp lại 100, 1000 lần thì Hải Minh vẫn sẽ tìm cậu. Cậu biết mà.”

“ Tôi đã hại chết Hải Minh.”

“Không phải. Nếu muốn trách thì trách tại sao bão lại đến vào đúng lúc đó. Mọi chuyện trên đời đều đã được sắp đặt rồi, cậu chỉ có thể tuân theo thôi.Nhưng dù sao cũng cảm ơn cậu đã nghe tôi nói. Chính tôi đã nhốt cậu. Xin lỗi Lam Thư.”

Ba tháng sau:

Suy nghĩ được thì dễ nhưng vượt qua lại rất khó. Một tháng để Lam Thư nhớ về Hải Minh. Một tháng để làm quen với sự mất mát. Và một tháng để học cách chấp nhận sự thật. Bởi vì sự thật mãi mãi là sự thật.

Buổi chiều – Big bang bar:

“ Lam Thư đâu rồi anh?” – Linh Liên hỏi nhỏ người chủ.

Theo lời hướng dẫn của anh chàng chủ quán, cô tìm được Lam Thư đang ngồi trên một bờ tường bằng đá.

“ Lam Thư bây giờ hết sợ chết rồi thì phải.” – Linh Liên cũng nhảy lên ngồi bên cạnh.

“ Chết thì ai chẳng sợ.”

“ Thấy cậu còn đáp trả là tôi vui rồi.”

Lam Thư im lặng một lúc. Rồi lên tiếng.

“ Thiên Kim, cô ấy sẽ trở lại Mỹ. “

“ Tại sao? Và khi nào?”

“ Thiên Kim muốn đi. Chắc 2 ngày nữa.”

“ Trực Khôi biết không? Cha anh ấy cũng mới qua đời.”

“ Chắc Thiên Kim sẽ nói.”

Khoảng thời gian Thiên Kim giúp Lam Thư vượt qua mọi chuyện. Không đủ để cô quyết định chuyện giữa cô và Trực Khôi. Miệng thì nói quên nhưng lòng lại vương vấn. Ngay chính bản thân cô cũng phải cần vượt qua…

Nhà Trực Khôi:

King-koong

“Đợi một lát.” - Trực Khôi lật đật mở cửa. – “ Thiên Kim?”

Anh khá ngạc nhiên.

“ Chắc cậu không muốn gặp tôi. ” –Thiên Kim gượng cười.

“ Không phải tại hơi bất ngờ. Vào nhà đi.”

“ Không cần đâu. Tôi sẽ nói ngắn gọn. Tôi đến đây để chào tạm biệt cậu. Hai ngày nữa tôi sẽ trở về Mỹ.”

“ Mỹ sao?”

Trực Khôi hỏi ngược.

“ Phải. Tạm biệt.” –Nói xong Thiên Kim vội đi ngay.

“ Thiên Kim! Xin lỗi vì mọi thứ. Chúc cậu đi may mắn. Ex.girlfriend.”

“ Cảm ơn. Ex.BF.”

Cảm giác lúc này… nếu nói không đau thì hoàn toàn dối trá. Cô đến với Trực Khôi bằng tình yêu thực sự nhưng tại sao anh lại quá tàn nhẫn. Biết thế, nhưng nếu ột cơ hội, Thiên Kim vẫn sẽ chọn con đường này…

Sân bay:

“Đi mạnh giỏi! Nhớ liên lạc thường xuyên đấy.” – Linh Liên ôm tạm biệt Thiên Kim.

Lam Thư bắt tay với Thiên Kim, một cái ôm cuối cùng.

“ Cảm ơn Thiên Kim. Chúng ta sẽ mãi mãi là bạn chứ?”

“ Chắc chắn rồi. Tạm biệt. Tôi sẽ về thăm mọi người. Tạm biệt.” – Thiên Kim bước vào phòng cách ly mà đầu vẫn ngoái lại.

Người cô đang chờ đợi… vẫn không đến.

Thiên Kim cất chiếc giỏ sách nhỏ nhưng chiều cao của cô thật sự không cho phép.

“ Tiểu thư! Có cần tôi giúp không?”

Thiên Kim nghe giọng khá quen, quay đầu thì ra đó là…

Sân bay:

“ Trực Khôi đã chọn cô ấy.” – Linh Liên nhìn về phía máy bay.

“ Cậu thích Trực Khôi? ” – Lam Thư tò mò.

“ Trực Khôi và anh hai làm bạn được 10 năm. Tôi cũng biết anh ấy được 10 năm. Đối với một người, không phải anh trai, lại quan tâm bảo vệ. Là cậu… có thích không? ” – Linh Liên cười buồn rồi lại chạy ra phía cửa kính để nhìn máy bay đi.

Trên máy bay:

“ Trực...Trực Khôi.” – Thiên Kim ngỡ ngàng.

Trực Khôi bỗng quỳ xuống, nắm lấy tay Thiên Kim ( giống cầu hôn tè J)

“ Nếu không chê tôi là kẻ đáng ghét thì hãy cho tôi cơ hội được ở cạnh cậu, một lần nữa. Tôi biết. Rất khó chấp nhận. Nhưng nếu tôi không nói thì sẽ hối hận.”

“ Cậu rồi sẽ rời bỏ tôi?”

“ Tôi sẽ không bao giờ rời xa cậu. Nhất định đó.” - Trực Khôi chìa tay ngoắc ngéo.

----------------------

“ Trực Khôi! Nhất định phải đối xử tốt với Thiên Kim. Sau này anh có quay lại thì em cũng sẽ không giúp anh nữa đâu. Bởi vì em hết thích anh rồi.” – Linh Liên cố cười nhưng sao nước mắt vẫn cứ chảy. – “ Em hết thích anh rồi…”

Những lời từ biệt cuối cùng…

Rời xa hay ở lại.

Thì cuối cùng Linh Liên cũng phải trả lời cho câu hỏi mình tự đặt ra.

Từ đầu đã không nên… Bạn thân sẽ chẳng bao giờ trở thành người yêu.

Big Bang Bar:

“ Tại sao chỉ có hai đứa mình?” – Linh Liên thở dài.

Nơi đây đã từng có một nhóm học sinh rất rất quậy phá. Nhưng giờ đây chỉ còn hai cô gái.

“ Lam Thư! Cậu đàn một bản tôi nghe được không?” – Linh Liên nài nỉ.

Lam Thư cười thay vì lời đồng ý.

Sau một hồi trình bày bản Sonata Ánh Trăng của Beethoven. Lam Thư về bàn mình ngồi. Bỗng một chàng trai tay cầm ly Capuchino tiến đến.

“ Cô đàn hay thật. Tôi có vinh hạnh được làm quen hay không?” – chàng trai rất nhỏ nhẹ.

Khuôn mặt chàng ta chắc hẳn được tạo ra từ bàn tay của những thiên thần có nghề điêu khắc tinh xảo. Đôi mắt màu xanh ngọc bích có ánh nhìn xa xăm, cái mũi cao lộ rõ còn đôi môi cong lên nhìn là muốn... muốn cắn một cái. Làn da thì trắng như con gái.

“ Tôi chẳng tài cán gì đâu. Chơi quen thì thế. Xin cáo lỗi.” - Một lời từ chối khéo léo.

“ Cô là một cô gái thông minh. Không sao nhất định sẽ có cơ hội gặp lại.” – Anh chàng nở một nụ cười.

Ôi!!! Các thiên thần quên cho anh ta một nụ cười đẹp rồi. Khuôn mặt hoàn hảo nhưng tiếc rằng nụ cười anh ta quá bình thường. Chẳng như Hải Minh người mà có một nụ cười sát thủ tuyệt đẹp.

“ Anh ta đẹp thật.” – Linh Liên nhìn mãi không chịu rời mắt.

“ Cậu không về à? Tôi về trước đấy.” – Lam Thư đi thẳng ra cửa

---------------------------

Lớp 11-A:

“ Phù thuỷ” bước vào bọn vịt ngốn ngáo đều im lặng.

“ Xin giới thiệu với cả lớp một học sinh mới của lớp ta. Phan Minh Huy.”

“ HẢ??????????” – Linh Liên sững người, mắt A mồm chữ O khi nhìn thấy người vừa được giới thiệu.

Căn – tin:

“ Lam Thư!!!”- Linh Liên thở hỗn hển.

“ Chuyện gì?”

“ Cái anh chàng đẹp trai chúng ta gặp trong Big Bang Bar…” – Linh Liên vì chạy nhanh quá nên thở liên tuc.

“ Người nào cơ?” – Lam Thư ngơ ngác.

“ Người xin làm quen cậu ấy. Người cầm ly Capuchino ấy.”

“ Cậu ta làm sao?”

“ Cậu ta... cậu ta là học sinh mới của lớp tôi.”

“ Cậu nói gì vậy?” – Lam Thư cười

Linh Liên ngồi lên ghế. Một lần nữa mắt chữ A mồm chữ O. Chỉ tay về phía cửa.

“ Kìa cậu ta kìa.”

Lam Thư ngoái đầu. Cô cũng hơi bất ngờ.

“ Wow”– Lam Thư thốt lên.

Chàng ta lại tiến về phía Lam Thư.

“ Cuối cùng cũng đã gặp lại. Tôi là Phan Minh Huy. Lần này tôi có được cơ hội làm quen với cô hay không?”

“ Nếu tôi không đồng ý thì chẳng biết anh sẽ theo tôi đến bao giờ. Tôi là Nguyễn Lam Thư.”

Lam Thư nở nụ cười thân thiện.

Tất cả bọn con gái trong căn tin đều ganh tỵ với Lam Thư…

Phan Minh Huy… những lần gặp tình cờ. Chỉ là tình cờ hay là định mệnh.

Anh chàng này có gì đó hơi kì lạ. Một chút giống Hải Minh, một chút giống Trực Khôi.

Liệu người này có phải định mệnh đã sắp đặt cho Lam Thư.

Lam Thư liệu sẽ được yên ổn.

Chào tạm biệt và hẹn gặp lại vào chapter 11.

Bạn đang đọc Bắt Đầu Từ Một Kết Thúc của bell_TF
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.