Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sư huynh bắn ta đi

Phiên bản Dịch · 1951 chữ

Cuối cùng thì trong lúc nào đó khi bọn hắn đang đánh nhau, Linh Thú bị hắn ta xem nhẹ kia đã hành động!

“Ọ òoo!"

Đánh lén sao! Bên cạnh có một bóng đen lao ra với tốc độ ánh sáng, bởi vì hiện tại hắn ta đang bị Trần Tầm cuốn lấy nên không kịp phản ứng.

“A, chết tiệt thật chứ!"

Vẻ mặt Lưu Đào vừa buồn bực vừa cảm thấy nhục nhã vô cùng, hắn ta bị Đại Hắc Ngưu đẩy ra khỏi võ đài, mà dường như Trần Tầm cũng không đứng vững nên ngã nhào lên người Đại Hắc Ngưu.

Đứng dưới võ đài, Lưu Đào thấy cảnh như vậy cũng ngẩn cả người, trong lòng hắn ta thầm ngưỡng mộ, nghị lực thật mạnh mẽ.

“Sư huynh… ta nhận thua."

Trần Tầm yếu ớt mở mắt, khẽ cười.

“Sư đệ vẫn nên dưỡng thương trước đi, năm sau lại đến so tài lần nữa."

Lưu Đào chắp tay, bây giờ trong lòng hắn ta mới ngầm thừa nhận người này, ngược lại hắn ta cũng đã đoán trước được trận đánh này chắc hẳn sẽ rất quyết liệt.

“Được."

Trần Tầm khó khăn chắp tay, sau đó hắn bị Đại Hắc Ngưu kéo xuống khỏi võ đài.

Lưu Đào bước lên đưa cho hắn một viên đan dược để chữa thương.

Trần Tầm khóc lóc thảm thiết rồi cảm động bắt lấy tay Lưu sư huynh.

Lưu Đào hoảng sợ, trong mắt hiện lên vẻ áy náy, hắn ta cảm thấy hơi hối hận. Liệu có phải là do mình ra tay quá nặng không?

Một số đệ tử xung quanh nhìn Lưu Đào với ánh mắt kỳ lạ như thể người thua cuộc là Trần Tầm vậy, Lưu Đào sợ tới mức vội vàng chạy trốn, trên đường hắn ta còn liên tục lắc đầu.

Nửa tiếng sau, Trần Tầm dắt Đại Hắc Ngưu đi tới bên cạnh trưởng lão Trúc Cơ kỳ, hắn chắp tay nói:

"Trưởng lão, ta muốn tái chiến.”

“Với tình trạng hiện tại của ngươi, mà còn có thể ứng chiến nữa hay sao hả?”

Trưởng lão khẽ nhíu mày, tên đệ tử này đội mũ rơm thủng lỗ chỗ, tóc lòa xòa rối bù, sắc mặt tái nhợt, trên tay còn có vết máu.

“Ta có thể."

Trần Tầm cúi đầu mỉm cười, trong mắt hắn hiện lên ý tứ không chịu khuất phục.

"Nếu đã kiên trì như vậy thì ta cũng sẽ không làm trái ý ngươi."

Trưởng lão khẽ gật đầu, hàng năm có rất nhiều đệ tử như vậy, một lòng một dạ, thế nhưng người chịu thiệt vĩnh viễn sẽ là hắn.

Một đạo pháp lực hoàng phù tỏa ra trên người Trần Tầm, ánh sáng nhạt dội lại. Trần Tầm nhìn về phía võ đài, hắn đã thắng đối thủ lần thứ hai.

Trần Tầm loạng choạng bước lên võ đài, khiến đối thủ có tu vi Luyện Khí tầng tám nhìn thấy mà kinh sợ, hắn ta sẽ không sơ sót mà đánh chết hắn luôn chứ.

Một tiếng sau, võ đài truyền đến giọng nói cáu gắt vô cùng phẫn nộ:

"Sư đệ, rốt cuộc ngươi có gắng gượng nổi nữa không hả?"

"Sư huynh... cứ tới đi!"

Trần Tầm thét lên, bước chân hắn thất tha thất thểu, mũ rơm cũng bị thủng một lỗ lớn, hơn nữa còn không ngừng bốc khói.

Vẻ mặt đệ tử Luyện Khí tầng tám vô cùng thê thảm, ngươi vẫn có thể gắng gượng được nhưng con mẹ nó ta sắp không chịu nổi nữa rồi, đấu pháp Luyện Khí kỳ, ai có thể đánh suốt một giờ vả lại còn dư nhiều pháp lực như vậy chứ!

“Ọ ò!"

Đại Hắc Ngưu thấy thời cơ đã đến, ánh mắt nó lộ vẻ đáng khinh, Hắc Ngưu Xung Phong!

“Á? Đánh lén sao?"

Đệ tử đó hoảng sợ hét lên một tiếng, hắn ta vẽ ra một đường cong rất đẹp trên không trung rồi rơi xuống bên ngoài võ đài, Trần Tầm đã thắng lần thứ ba! Trần Tầm cũng bị Đại Hắc Ngưu cõng xuống chỗ bóng cây xa xa, dường như cơ thể của hắn bị thương nặng, sắp chết tới nơi rồi.

Dưới bóng cây, Trần Tầm tỉnh lại, hắn lảo đảo tựa vào dưới gốc cây rồi mỉm cười.

“Ọ ò!"

Đại Hắc Ngưu cũng nằm bên cạnh hắn, cái miệng rộng không ngừng run rẩy.

“Từ từ đã, đừng nóng vội."

Trần Tầm gỡ mũ rơm xuống, mái tóc của hắn đã cháy đen hơn nữa trên người còn đầy vết thương.

Đại Hắc Ngưu liên tục dùng lưỡi liếm vết thương của Trần Tầm, hắn cũng vỗ đầu nó rồi lấy đan dược từ trong túi trữ vật ra để trị thương:

"Vết thương ngoài da thôi, không có gì đáng ngại.”

“Ọ ò!"

Đại Hắc Ngưu vẫn quan tâm nhìn Trần Tầm, tuy rằng năm đó lúc bọn hắn ở thôn nhỏ trong núi cũng thường xuyên bị thương, nhưng đây là đấu pháp, nếu một khi không cẩn thận chắc chắn sẽ chết người đó.

“Ha ha, ta học được rất nhiều y thuật ở Ninh sư, vết thương nhỏ này không là gì hết.”

Trần Tầm thản nhiên nói, chỉ cần không phải nội thương, đắp thuốc mỡ lên thì không tới vài ngày là khỏi hết, hơn nữa còn không để lại sẹo.

“Pháp lực của bọn họ có hạn, không thể làm chúng ta tiêu hao hết được, nếu chúng ta thật sự dùng pháp thuật thì bọn họ sẽ không thể sống sót.”

Trần Tầm mỉm cười, hắn rất thích những sư đệ sư muội này.

“Ọ ò!”

Đại Hắc Ngưu gật đầu, quả thật pháp thuật của bọn hắn quá đáng sợ, nếu sử dụng thì mấy người đấy không chết cũng bị thương.

“Thắng khoản sáu trận là được, ngày mai thắng thêm ba trận nữa thì chúng ta có thể lấy được năm trăm điểm cống hiến rồi.”

“Mu mu!”

Đại Hắc Ngưu vụt đuôi lên người Trần Tầm, ánh mắt như muốn nói nó rất vui vẻ.

Trần Tầm lấy hạt dưa trong túi trữ vật ra rồi cùng ăn với Đại Hắc Ngưu. Hắn nhìn về phía mấy võ đài đấu pháp lớn, người đông như kiến, tiếng đánh nhau dữ dội không ngừng.

Ngày hôm sau, Trần Tầm lại tràn đầy sức sống, đối thủ của hắn càng ngày càng mạnh, nhưng kể cả pháp thuật cầu kỳ hay đơn giản đến đâu thì cũng cần phải có đủ pháp lực để chống đỡ.

Trần Tầm tiếp tục bắt đầu con đường hành hạ bản thân. Một tiếng nữa võ đài đấu pháp sẽ bắt đầu. Hắn không cố tình làm thế với riêng ai hết, chỉ là điên cuồng tra tấn bản thân mà thôi.

Vốn dĩ nhiều đệ tử tụ tập xung quanh để xem trận đấu này, nhưng bọn họ xem đến mức buồn ngủ nên đã bỏ sang các võ đài khác, mấy chỗ đó náo nhiệt hơn ở đây nhiều.

"Sư đệ, ta không gắng gượng nổi nữa!"

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, ngũ quan hắn ta vặn vẹo, ánh mắt nhìn Trần Tầm hiện lên một tia sợ hãi.

“Sư huynh, cố gắng đi!"

Trần Tầm hét lớn một tiếng cổ vũ rồi nói.

“Ta vẫn ổn!”

“Ọ ò!”

Hắc Ngưu lại đánh lén, sư huynh kia đã bị đẩy xuống khỏi võ đài, vậy mà vẻ mặt của hắn ta lại hiện một nụ cười giải thoát, hắn ta thầm nghĩ cuối cùng cũng kết thúc.

Trần Tầm cũng thuận lợi giành được chiến thắng trận thứ tư.

……

Một giờ sau.

“Sư đệ ta xin ngươi, đừng cố gắng nữa mà, nhận thua đi!”

"Không thể nào, tu sĩ chúng ta không phải luôn cứng cỏi sao. Sư huynh, đại chiến thêm một ngày nữa đi!"

“Ọ ò!”

Đại Hắc Ngưu lại đánh lén, Hắc Ngưu vẫy đuôi!

Sư huynh này không còn gì luyến tiếc mà nhìn lên trời, hắn ta đã ngã xuống bên ngoài võ đài, pháp lực trong cơ thể cũng không còn sót chút nào.

Trần Tầm giành được thắng lợi thứ năm.

……

Một canh giờ sau.

“Sư đệ, ta còn rất nhiều phù chú vẫn chưa kích hoạt, ngươi không thể tiêu hao được nữa đâu!”

“Sư huynh, bắn vào ta đi!”

Nửa tiếng sau, vị sư huynh này cũng run rẩy, hốc mắt hắn ta run lên, toàn bộ phù chú của hắn ta đã hết…

“Ọ ò.”

Đánh lén, Hắc Ngưu xung phong!

“Á!”

Vị sư huynh này hét lên một tiếng, cơ thể hắn ta bay lên giữa không trung, hai hàng nước mắt chảy xuống, gia tài của ta!”

Trần Tầm giành được thắng lợi thứ sáu, nhưng hai chân hắn đã bắt đầu run rẩy. Dĩ nhiên trận chiến tiếp theo hắn đành phải dựa vào Đại Hắc Ngưu đỡ lên võ đài.

Tuy rằng Trần Tầm nhìn qua bình thường không có gì lạ, nhưng ý chí không chịu khuất phục mạnh mẽ như vậy đã khiến một số vị trưởng lão Trúc Cơ kỳ cũng phải kinh ngạc, ánh mắt bọn họ nhìn về phía Trần Tầm trên võ đài.

"Sư đệ..."

Vị sư huynh trên võ đài nhìn Trần Tầm đứng không vững, lông mày cũng nhíu lại, hắn ta làm sao ra tay được nữa đây. Tóc Trần Tầm tung bay, hốc mắt hắn phủ đầy tơ máu. Trần Tầm khom người, hai tay hắn chống đầu gối rồi từ từ ngẩng đầu nói:

"Sư huynh... đánh tiếp đi!"

“Tất nhiên, ta sẽ tôn trọng sư đệ."

Vẻ mặt vị sư huynh trên võ đài vô cùng nghiêm trọng, ánh mắt của vị sư đệ này khiến hắn ta vừa kinh ngạc vừa khâm phục.

Nhưng thời gian chỉ vừa qua mấy nén nhang mà trên người Trần Tầm đã đầy rẫy vết thương, hắn hét lớn rồi vung nắm đấm lao về phía trước, cơ thể vị sư huynh trên võ đài chỉ hơi nghiêng sang một bên, trong mắt hắn ta đầy cảm xúc.

Một trận gió lạnh thổi tới, cuối cùng Trần Tầm không gắng gượng được nữa, hắn như một trụ sắt nghiêng ngả lập tức sẽ ngã xuống võ đài.

“Sư đệ!”

“Ọ ò.”

Bọn họ vội vàng tiến lên kiểm tra, cũng may không có gì đáng ngại, thậm chí có một vị trưởng lão Trúc Cơ cũng tiến lên kiểm tra:

"Hắn không sao, chỉ là trải qua đại chiến liên tục, thể xác và tinh thần chịu nhiều tổn thương, trở về điều dưỡng mấy ngày là được.”

“Đa tạ sư thúc."

Vị sư huynh trên võ đài chắp tay nói.

Trưởng lão Trúc Cơ kỳ gật đầu, trong mắt lão ta thoáng chút xúc động, rất có thể xuất thân của đệ tử này là tán tu, người như bọn hắn ít nhiều gì cũng sẽ biểu lộ ra tính chất đặc biệt này.

Bọn hắn bất lực với tư chất của mình, không chịu khuất phục trước số mệnh, cho dù phải chiến đấu tới giọt máu cuối cùng cũng tuyệt đối sẽ không nhận thua. Nhưng trên thực tế, không có nhân vật lớn nào muốn để mắt tới bọn hắn vì người như vậy quá mức bình thường. Ý chí kiên cường của bọn hắn chẳng qua là sự điên cuồng bất lực, cũng không thay đổi được tư chất tu tiên của bọn hắn.

Trần Tầm bị Đại Hắc Ngưu kéo xuống núi.

Bạn đang đọc Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão của Tử Linh Phong Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Domino123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 94

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.