Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một cuộc hành trình huy hoàng sắp bắt đầu

Phiên bản Dịch · 1044 chữ

“Không tồi, không tồi.”

Ngao Cổ nhìn về phía Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu, khẽ mỉm cười, lão thực sự rất thích những hậu bối hiểu lễ nghĩa: “Đi ra phía sau đi.”

"Được." Trần Tầm vội vàng dẫn Đại Hắc Ngưu đến đứng chung với những vị tán tu khác và bắt đầu chào hỏi bằng một nụ cười.

Qua nửa canh giờ, mọi người đã đến đông đủ, tất cả bọn họ đang đứng trước phi thuyền, Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu phấn khích đến mức tim đập thình thịch.

Hình dạng của phi thuyền cực lớn, chiều dài lên đến vài chục trượng, không có cột buồm và cánh buồm, kết cấu bằng gỗ, ước chừng có thể chứa hơn trăm người. Mặc dù không bằng thập đại Tiên Môn nhưng Ngũ Uẩn Tông vẫn là một môn phái cực kỳ lợi hại.

“Đi thôi.”

Ngao Cổ bước lên phi thuyền, dùng lòng bàn tay chưởng một phát khiến một luồng pháp lực đánh vào một chỗ, ngay sau đó, phi thuyền lập tức phát ra âm thanh nặng nề.

Doãn Tuấn dẫn theo những tán tu khác lên thuyền, Trần Tầm dẫn Đại Hắc Ngưu đi khắp nơi sờ sờ nhìn xem, vật liệu thoạt nhìn không phải là loại gỗ thông thường.

“Này, phi thuyền này cũng quá lớn rồi.”

Trần Tầm không ngừng kinh ngạc cam thán, đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc gần gũi với phi thuyền như vậy đấy: "Lão Ngưu, nhảy hai lần xem nào."

"Mu~ Mu~~" Đại Hắc Ngưu quả nhiên nhảy hai lần nhưng phi thuyền này cơ bản không phát ra bất kỳ âm thanh nào, rất vững chắc!

Những vị tán tu khác cũng không ngừng cảm thán, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng không khác gì Trần Tầm.

Ong —

Lại một tiếng động lớn vang lên, phi thuyền chậm rãi bay lên không khiến đám người Trần Tầm sững sờ, vội vàng nằm xuống mép phi thuyền và nhìn chằm chằm xuống mặt đất.

“Lão Ngưu, bay lên rồi!”

“Ọ òoo, ọ òoo!!”

Một cơn gió lạnh mạnh mẽ thổi qua khiến đôi môi của Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu đều không hẹn mà run lên, Cửu Tinh cốc đã bắt đầu hiện nên rõ ràng hơn trước mắt bọn họ.

Ngao Cổ ngồi khoanh chân, xung quanh bày biện trận kỳ, hai tay chỉ trỏ, ngay sau đó, toàn bộ phi thuyền bắt đầu được bao phủ bởi một tấm khiên pháp trong suốt, không còn gió mạnh thổi tới nữa.

"Tuyệt vời!" Trần Tầm nhìn tấm khiên sáng rồi hung hăng nuốt nước bọt, một tay hắn ôm chặt Đại Hắc Ngưu.

“Ọ òoo ọ òoo~”

Hiện tại Đại Hắc Ngưu đang hoảng loạn, nó phát hiện ra nó hơi sợ độ cao, thế là đầu trâu nhanh chóng rúc vào trong lồng ngực của Trần Tầm.

Toàn bộ phong cảnh của Cửu Tinh cốc hiện ra trước mắt khiến Trần Tầm sửng sốt, hóa ra Cửu Tinh cốc to lớn như vậy, trong cốc cũng mọc rất nhiều kỳ hoa dị thảo nữa.

Những bóng người trên mặt đất dần dần thu nhỏ lại, bọn hắn có thể thấy rõ núi non, địa hình và sông ngòi ở bên dưới. Phi thuyền đã hoàn thành việc cất cánh và bắt đầu tiến lên với tốc lực nhanh nhất!

“Lão Ngưu, phải đi rồi, chúng ta thật sự phải đi rồi!”

Trần Tầm kích động gầm nhẹ một tiếng, một tay hắn nắm chặt lấy mép phi thuyền, trợn to hai mắt nói: "Dãy núi Ninh Vân kìa!"

“Mu~”

Đại Hắc Ngưu cũng vươn đầu ra, bọn hắn ngây người nhìn dãy núi Ninh Vân – nơi mà bọn hắn đã sinh sống trong nhiều năm, lần này bọn hắn thực sự phải rời đi rồi.

“Lão Ngưu, mau xem kìa, thành Bàn Ninh đó, thật lớn!”

Trần Tầm chỉ vào một nơi khác, hình dáng của một tòa thành khổng lồ hiện ra trước mắt hắn, thậm chí hắn có thể nhìn thấy vô số bóng người đi lại trong thành, đây là lần đầu tiên họ quan sát thành từ trên cao.

"Ọ òoo? Ọ òoo ọ òoo!" Đại Hắc Ngưu dường như đang tìm kiếm thứ gì đó mà nhìn ngó khắp nơi.

Phi thuyền xuyên qua những đám mây và vượt qua những dãy núi khổng lồ.

“Ngọn núi chôn cất Tôn Lão kìa!”

Trần Tầm nhìn thấy thì Đại Hắc Ngưu cũng thấy, sau đó, đột nhiên hắn hét lớn về phía ngọn núi: "Lão Tôn!!!"

“Ọ òoo!!!”

Đại Hắc Ngưu cũng trở nên kích động, mặc dù có mây mù trôi qua nhưng nó vẫn nhìn thấy Lão Tôn.

Trần Tầm không biết tại sao trong mắt hắn lại có hơi nước, có thể là do gió quá mạnh hoặc bị hạt cát bay vào mắt, cũng có thể do hắn lại nhìn thấy nơi an nghỉ của sư phụ và sư mẫu.

“Đi rồi…”

Mọi thứ trên mặt đất dần dần trở nên nhỏ bé và mơ hồ, tốc độ của chiếc phi thuyền cực nhanh, thành Bàn Ninh và dãy núi Ninh Vân dần dần biến mất, cuối cùng không còn nhìn thấy gì nữa.

Một người một trâu vẫn nhìn về hướng ấy, ở nơi đó, họ đã có quá nhiều ký ức tốt đẹp.

Ong— phi thuyền xẹt qua qua phía chân trời, từng đám mây mù bị thổi bay khiến suy nghĩ của bọn họ bị ném về phương xa, tạm biệt thôn Tiểu Sơn, tạm biệt thành Bàn Ninh, tạm biệt dãy núi Ninh Vân...

Thiên hạ rộng lớn, vô số loài chim bay lượn phía chân trời, tương phản với trời xanh mây trắng. Hắn đứng trên phi thuyền, nhìn tất cả mọi thứ bị ném lại ở phía sau.

Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu đã rời khỏi mép của phi thuyền, ánh mắt kiên định nhìn về phía trước.

Những ngọn núi uốn lượn quanh co càng ngày càng xa, phi thuyền điều chỉnh phương hướng mấy lần rồi bắt đầu thẳng tiến về phía châu Tri Dương, một hành trình huy hoàng sắp bắt đầu...

Bạn đang đọc Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão của Tử Linh Phong Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Domino123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 147

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.