Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cướp cũng tu tiên sao

Phiên bản Dịch · 1442 chữ

Thiếu nữ từ từ ngẩng đầu lên cười nói bỗng biến sắc, đây là tạo hình gì vậy: “Ngươi muốn làm gì!”

“Cô nương đừng hiểu lầm, bọn ta là người tốt.” Trần Tầm mỉm cười hòa nhã: “Bọn ta muốn xem hàng thử.”

Thiếu nữ toát mồ hôi lạnh, nụ cười dưới lớp mặt nạ đó sao lại có cảm giác đáng sợ quá vậy, kẻ này tuyệt đối không phải là người tối, có khả năng đã từng là thổ phỉ cướp bóc nhà người ta.

“Được, được... ngươi xem đi.”

Thiếu nữ ngồi lùi lại một bước, vẻ mặt căng thẳng, cái mặt nạ đó có cảm giác áp bức thật mạnh.

“Cô nương, làm sao để phân biệt năm tuổi của linh dược này, ta từng...”

“Ngươi mua không?”

“Tạm thời ta không có linh thạch.”

“Có đan dược để gia tăng tu vi không, cũng có thể đổi.”

“Tạm thời cũng không có.”

“Vậy ngươi hỏi cái quái gì.”

Thiếu nữ khó chịu nói, vốn dĩ nàng ta đã bị dọa không nhẹ, còn bị đùa giỡn một trận.

“Làm phiền rồi.”

Trần Tầm hơi ngượng ngùng mà dắt Đại Hắc Ngưu đi, việc kiếm kế sinh nhai của người tu tiên hoàn toàn không giống với người phàm, bản thân hắn cũng phải thay đổi cách suy nghĩ.

Bọn hắn chỉ cần nhìn xem gian hàng có người ở phía trước hỏi hàng và cách bọn họ gần một chút để nghe giới thiệu tên gọi và công dụng của vài món đồ.

Ở đó người qua kẻ lại, bọn hắn thu hoạch được không ít, cái gì mà bùa chú, triện bút, chu sa, đan dược cũng biết sơ qua ở ngoài một chút.

“Lão Ngưu, ta nhớ kỹ hết rồi, sau này có chém gió cũng nói được đôi câu đấy.”

Tâm tình Trần Tầm rất tốt, lại học được thêm nhiều thứ mới: “Đi, đi xem cái kia thử.”

“Mu... Mu...” Đại Hắc Ngưu vui vẻ kêu một tiếng, nó cũng nhớ rồi.

Cạnh một gian hàng có một lão giả râu bạc trắng hăm hở, bên cạnh còn có không ít tán tu vây lại, lão ta giảng giải: “Đây là Ích Khí đan, sử dụng được lâu dài, một bình có thể tăng một tầng tu vi!”

“Đây là do lão phu bỏ ra bảy bảy bốn mươi chín ngày luyện thành, luyện đến Luyện Khí tầng thứ năm cũng có hiệu quả, ba khối linh thạch hạ phẩm, không lừa già dối trẻ.”

Nói xong lão ta còn mở một bình ra, một luồng linh khí và mùi thuốc phả vào mặt, không ít tán tu xung quanh đã động lòng đang muốn lấy linh thạch ra.”

“Chính là tên lừa đảo kia, lão lại đến đại hội Thăng tiên lừa gạt nữa!” Đột nhiên từ phía xa truyền lại mấy tiếng hô to, khí thế hùng hồn.

“Chư vị, trong lòng lão phu bỗng có cảm giác, có thể là tu vi lại có tiến bộ nữa rồi, ngày mai lại đến nhé!”

Sắc mặt lão ta thay đổi, chắp tay một cái rồi lập tức chạy đi biến mất trong biển người, động tác thuần thục, xem ra đã không ít lần làm chuyện thất đức.

“Chư vị đạo hữu, tuyệt đối đừng tin người này, mấy đan dược đó đều là giả cả, sau khi sử dụng hoàn toàn không có hiệu quả.”

Mấy người vừa đến vội vã chắp tay hướng ra xung quanh mà nói, trong mắt toát ra vẻ giận dữ, xem ra đã bị lừa không ít.

Tất cả những tán tu xung quanh đều chắp tay cảm ơn, trong lòng trỗi dậy cảm giác nghĩ lại mà sợ, thiếu chút nữa đã bị lừa rồi, bọn họ cũng không nhìn ra đan dược này có bất cứ vấn đề gì cả.

Sau khi người tản đi hết, Trần Tầm tặc lưỡi than: “Lão Ngưu, ngươi xem, giới tu tiên này cũng có kẻ lừa đảo nữa, chẳng khác gì với người phàm chúng ta.”

“Mu!”

Đại Hắc Ngưu nặng nề gật đầu, con ngươi run rẩy, vừa nãy nó cũng tin lời quỷ quái của lão già kia.

Trần Tầm dắt Đại Hắc Ngưu đi tiếp, đi khắp nơi nghe ngóng người khác nói chuyện, thăm dò tin tức, hành vi khá mờ ám, có điều bản thân hắn không nhận ra.

“Còn ba ngày nữa đại hội Thăng tiên sẽ bắt đầu, thập đại Tiên Môn của Càn quốc tề tựu, nếu như vào được thì hẳn là cá chép vượt Long môn rồi.”

“Ha ha, ta thấy là đừng nghĩ nữa, có thể vào Tiên Môn thông thường đã không tệ rồi, thập đại Tiên Môn nào phải nơi mà đám tư chất tầm thường chúng ta có thể đến.”

“Cũng đúng, nhưng không xông xáo một lần thì trong lòng khó mà chịu được.”

“Thập đại Tiên Môn đó, mỗi một Tiên Môn trong cốc đều bố trí năm cửa ải, không phải người có trí tuệ sáng suốt nghị lực phi thường thì vẫn đừng nên nghĩ nữa.”

“Nghe nói năm nào cũng có nhiều thương vong, không có Luyện Khí kỳ tầng bảy đừng đi thì hơn.”

“Ôi...”

...

Mấy vị tán tu lắc đầu than thở, đi ngang qua người Trần Tầm, con đường thăng tiên này có thể nói là vạn người đi cầu độc mộc, nguy nan muôn trùng, nào giống mấy loại người thiên phú tuyệt vời, vừa ra đời đã bị đón đi ngay lập tức.

“Trong cốc, thập đại Tiên Môn, năm cửa ải.”

Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu đã nhớ rõ những điểm này, bọn hắn nhìn nhau cười một cái, cảm giác lại kiếm lời không ít.

“Lão Ngưu, chúng ta qua bên đó đi, hình như là bán binh khí kìa."

Trần Tầm kích động hô to một tiếng, nói về rèn sắt thì hắn là người trong nghề, hắn dẫn Đại Hắc Ngưu đi, bên đó cũng có không ít người vây lại.

Bọn hắn đứng bên ngoài, nhưng sự thật lại khiến Trần Tầm thất vọng, đây không phải binh khí mà là pháp khí, không phải là rèn từ thép mà ra.

Trên đó bày biện rất nhiều phi kiếm, còn có một vài món hình thù kỳ lạ, tất cả đều phải dùng pháp lực mới có thể điều khiển được.

“Trâu thật.”

Nước mắt ngưỡng mộ chảy xuống bên khóe môi Trần Tầm, nếu như rèn búa Khai Sơn thành pháp khí thì sau này thật sự có thể bổ một búa khai sơn rồi.

“Mu...”

Khóe miệng Đại Hắc Ngưu chảy nước miếng, nếu như luyện sừng trâu của nó thành pháp khí giống như vậy thì khi Hắc Ngưu ta húc tới, thử hỏi ai có thể chịu được.

Suy nghĩ của một người một trâu như tương thông với nhau, mỗi người bắt đầu hoang tưởng, chảy nước miếng không ngừng, những tán tu xung quanh nhìn thấy thì cau mày, đây là người nhà quê từ đâu đến vậy, đến cả con trâu cũng cùng chung cái nết.

Bọn hắn không để ý ánh mắt của những người khác mà lại nhìn thấy một gian hàng.

“Lão ngưu, toàn là kỹ năng... không, là thuật pháp.”

Trần Tầm nói năng lộn xộn, dắt Đại Hắc Ngưu tiến lại gần một lần nữa, khiến đại hán tán tu kia thấy cả kinh, ôi mẹ ơi, thổ phỉ cũng tu tiên à.

“Thuật ngự vật”, “Thuật hỏa cầu”, “Luyện Khí quyết”, “Thuật định thân”, các loại pháp thuật rực rỡ đủ loại cứ thế mà bày ra trên gian hàng.

Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu nuốt nước bọt liên tục, bọn hắn muốn hết nhưng không có linh thạch, lần đầu cảm giác mình cần tiền đến thế.

“Đạo hữu có vừa ý món nào không ?.”

“Đại ca, mấy quyển thuật pháp này làm ở đâu thế, nhiều như vậy...”

“Ý gì đây.”

Đại hán cau mày, người này ở đây làm sao làm ăn được, lão ta âm thầm lấy ra một tấm phù chú, chuẩn bị gọi người.

“Đại ca đừng hiểu lầm, đừng hiểu lầm, lần sau có linh thạch rồi ta đến mua.”

Trần Tầm vội vã chắp tay, có hơi thất lễ, kéo Đại Hắc Ngưu chạy đi mà trái tim vẫn nhảy nhót không ngừng, hắn quá kích động rồi.

“Gặp thứ gì rồi.”

Đại hán cất tấm phù chú vào lại, hung dữ nhìn theo hướng Trần Tầm rời đi mà nói.

Bạn đang đọc Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão của Tử Linh Phong Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Domino123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 169

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.