Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đốt thi diệt tích, trở về thành Bàn Ninh

Phiên bản Dịch · 1065 chữ

Chỗ Vạn sư muội cũng truyền đến tiếng kêu sợ hãi, Đại Hắc Ngưu thấy Trần Tầm động thủ, nó cũng động thủ, một vó liền đá nàng tàn phế, Hắc Ngưu vừa ra đón liền trực tiếp chết thấu.

"Lão Ngưu, làm việc."

"Mu!"

Một người một trâu tương đối phẫn nộ, đốt xác diệt tích hất tro cốt, bố trí hiện trường gây án thành một cộng dây chuyền, cho dù cao thủ tra án tới cũng phải nói một câu nơi này không có chuyện gì xảy ra.

Hai đạo thân ảnh dần dần biến mất, chỉ có điều mặt mũi bọn hắn đều rất khó chịu, đây là gặp phải chuyện gì, thật quái lạ.

Nhưng coi như dạy cho Trần Tầm một bài học, lòng người hiểm ác. Bọn hắn thay quần áo chuẩn bị xuống núi hỏi thăm, dù sao bọn hắn thật sự không có làm chuyện gì xấu cả.

Ngày hôm sau, Trần Tầm đeo sọt trúc, tắm cho mình và Đại Hắc Ngưu thật sạch sẽ, cõng dược liệu bọn hắn bồi dưỡng bắt đầu xuống núi, ánh mắt tràn đầy vô hại.

Dưới chân núi, không chỉ có dân chúng còn có quan binh cùng một ít người trong giang hồ, ai nấy cũng đều ngẩng đầu ưỡn ngực, ánh mắt càng trâu bò, trong miệng còn không ngừng nói làm thế nào để vây quét dã nhân.

"Đại ca, trên núi phát sinh chuyện gì mà lại ra quân ồ ạt như vậy."

Trần Tầm dắt Đại Hắc Ngưu đi tới, ánh mắt của người chung quanh chỉ là đánh giá hắn hai mắt liền phóng về nơi khác, một đứa chăn trâu mà thôi.

"Tiểu huynh đệ, ngươi còn chưa biết chuyện sao? Sơn mạch có dã nhân xuất hiện. ”

Một vị nam tử trung niên kêu gào: "Nghe nói hắn giết người còn ăn cả xương, huynh đệ tuyệt đối đừng lên núi. ”

"A?" Trần Tầm kinh hãi, đây sẽ không phải nói chính mình chứ, ngoại trừ hôm qua, hắn ở trên núi mấy năm nay vẫn chưa giết người.

"Ha ha, cho nên mạng nhỏ quan trọng hơn, sơn mạch lớn như vậy, muốn tìm được dã nhân cũng không dễ dàng."

Nam tử trung niên nhìn biểu tình giật mình của Trần Tầm, tựa hồ tương đối hưởng thụ, nói thêm hai câu.

"Cám ơn đại ca, vậy ta sẽ không đi sơn mạch."

Trần Tầm chắp tay, dắt Đại Hắc Ngưu đi vào trong thành, trong mắt càng ngày càng cảm thấy thái quá, giống như bắt được cái gì đó nhưng lại nói không ra.

Hắn luôn cảm giác, rõ ràng là một chuyện nhỏ, không hiểu sao bị người nào đó phóng đại.

"Lão Ngưu, quên đi, đừng đi liên lụy những chuyện này."

Trần Tầm vỗ vỗ Đại Hắc Ngưu, tiêu sái nói: "Chuyện này có thể là do một đại nhân vật sắp xếp. ”

"Mu?"

Đại Hắc Ngưu không nghe hiểu, nhưng đã không còn quan trọng, dù sao bọn hắn cũng đã chạy.

Trần Tầm trở lại trong thành, đi Ninh gia nhìn một chút, hết thảy đều ổn, Ninh Tư tóc bạc đi rất nhiều, Trần Tầm còn lấy ra mấy phần dược liệu trân quý biếu tặng.

Ninh Tư không ngừng cảm thán, nói mình đã thu một đồ đệ tốt, chỉ là tâm địa quá mức thiện lương, sợ sau này hắn chịu thiệt, cho nên liền lôi kéo Trần Tầm nói chuyện xuyên đêm.

Ngày hôm sau, Trầm Tầm chắp tay tạm biệt Ninh Tư, bọn hắn phải về tiệm lò rèn ở thành Bàn Ninh, chỉ có nơi đó mới chính là nhà của bọn hắn.

Vài ngày sau, Trần Tầm để lộ nét cười đẩy mở cửa, tro bụi khắp phòng khiến người ta sặc không ngừng.

Hắn nhìn về phía vị trí trống không kia, nhẹ giọng nói: “Lão Tôn, bọn ta trở về rồi.”

“Mu mu~” - Đại hắc ngưu cũng kêu một tiếng với hắn.

“Lão ngưu, làm việc thôi, dọn dẹp lại một chút.”

“Mu!”

Một người một trâu bắt đầu bận rộn quét dọn sạch sẽ khắp nơi một lần, cả tiệm rèn sáng bừng lên, trông rất gọn gàng ngăn nắp.

Hàng xóm qua đường liếc mắt một cái, không ngờ lại nhìn thấy cửa tiệm rèn đã mở, hắng giọng nói: “Là Trần Tầm huynh đệ về rồi đấy à? Ta là Lý đại thẩm của ngươi đây.”

“Lý đại thẩm, là ta.”

Trong tiệm rèn truyền ra một tiếng rống đáp lời khiến Lý đại thẩm vui mừng khôn xiết, vội vã giậm chân nói cho láng giềng khắp nơi rằng Trần Tầm huynh đệ đã trở về.

Trần Tầm mười năm không thấy đâu vậy mà giờ đây lại quay về, đây là một tay thợ rèn có nghề, những món đồ sắt của bách tính thường dùng đến giờ vẫn chưa hỏng chính là do Trần Tầm rèn đấy.

Hàng xóm láng giềng chen chúc kéo đến, có người Trần Tầm quen biết, cũng có những khuôn mặt lạ lẫm, tất cả mọi người đều nói với hắn những tiệm thợ rèn gần đây rất tệ, giá tiền cao như thế nào, vẫn là của nhà ngươi tốt nhất.

“Ấy, Trần Tầm huynh đệ, sao ngươi không thay đổi chút nào hết vậy, cảm thấy như trẻ ra không ít nhỉ.”

Lý đại thẩm quan sát Trần Tầm từ trên xuống dưới, tặc lưỡi cảm thán, nàng đã già hơn so với trước khi không chỉ bấy nhiêu.

“Ha ha, bởi vì ta đi bái sư học y, biết được thuật dưỡng sinh.”

Trần Tầm giải thích, nhìn sang Lý đại thẩm: “Quan trọng nhất là vẫn luôn giữ tinh thần phải vui vẻ, càng sống càng trẻ ra.”

“Trần Tầm huynh đệ, thật à?”

“Sao lại không, chui vào chăn của lão đầu tử nhà ngươi rồi sẽ biết.”

“Ha ha ha...”

Hàng xóm xung quanh cười lớn, Lý đại thẩm đỏ mặt, mắc cỡ mắng: “Không đàng hoàng gì cả.” - Nói xong liền vội vã chạy đi.

“Được rồi, ngày mai mọi người lại đến nhé, ta cũng phải chuẩn bị một chút.”

"Biết, Trần Tầm huynh đệ, chúc ngươi khai trương thuận lợi.”

“Đúng vậy, ta nhất định sẽ đến ủng hộ.”

Bạn đang đọc Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão của Tử Linh Phong Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Domino123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 194

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.