Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cố nhân lần lượt qua đời

Phiên bản Dịch · 2511 chữ

Năm tháng êm đềm tươi đẹp, gặp lại hoa nở, mùa thu lá rụng, tình nghĩa như rượu, gió dần lạnh đi, lúc đó vui vẻ không cần nghĩ gì cả.

Chỉ chớp mắt giống như đã mấy chục, mấy trăm năm trôi qua, vô số người đều không kịp nói lời từ biệt, đột nhiên bị năm tháng mang đi.

Châu Chi Dương, vùng hoang dã bên ngoài sơn mạch Ngọc Trúc.

Cát vàng vẫn tàn phá như cũ, phàm nhân vẫn bị cấm đi lại, nhưng thứ không giống như trước chính là ba thân ảnh đưa tiễn.

Hai bóng xám bình thường xuất hiện ở chân trời, Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu đã trở về, bọn hắn đi trên mảnh hoang vu này, không chạy trốn nữa, dường như đã qua mấy đời.

Hôm nay Ngũ Uẩn Tông tuyên bố phong sơn, mở đại trận hộ sơn ra, mà tình huống như vậy, Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu tương đối quen thuộc.

Phong chủ Kim Đan sắp đột phá thăng tiên......

Trên mặt bọn hắn không vui không buồn, chỉ đi từng bước một về phía Ngũ Uẩn Tông.

Mấy năm nay Ngũ Uẩn Tông đã xảy ra rất nhiều chuyện lớn, thực lực của tông môn tăng vọt một đoạn, uy vọng cũng tăng lên rất nhiều.

Nhưng cường giả đệ nhất Ngũ Uẩn Tông - Vi Tuân, lại cảm giác ở đây không có hy vọng với Nguyên Anh, một mình rời đi, chỉ để lại hai chữ: Chớ niệm (đừng nhớ).

Ngẩng đầu nhìn lại.

Bóng tối bao phủ mãnh liệt, mực đậm vô biên nặng nề in đậm lên chân trời, không có ánh trăng, ngay cả ánh sao cũng không có, cái gì cũng không có......

Trong Ngũ Uẩn Tông, một nơi trên vách núi.

Một vị nữ tử yên lặng ngồi ở bên vách núi, ánh mắt nàng u ám, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, giống như đang nhớ lại, nhưng trên thân đã tràn ngập mộ khí.

Toàn bộ tông môn dường như cũng đang tràn ngập sự đau thương, tất cả các đệ tử xung quanh dưới núi đều cúi đầu chắp tay.

Phía trên các đại chủ phong, phong chủ đứng chắp tay, nhìn về phía xa, trong mắt đầy phiền muộn, im lặng không nói.

Gió đêm rào rạt gầm thét, thổi những cánh hoa héo tàn ở trong cốc, mang theo sự thê lương, mang theo hương thơm của quá khứ, chậm rãi đắp lên hồi ức trong quá khứ.

Bên ngoài đại điện tông chủ.

Có hai người đang đứng, một vị là tông chủ bây giờ, Đinh Khâu.

Một vị là phong chủ Luyện Khí Điện, Kỷ Hạo Hiên.

Bọn họ cau mày, nhìn về phía thân ảnh có chút mơ hồ ở trên vách núi phía xa, chính là phong chủ Luyện Đan Điện, Liễu Diên.

"Tông chủ, Liễu Diên sư muội......"

Kỷ Hạo Hiên muốn nói lại thôi, xét về tuổi, hắn ta không lớn bằng Liễu Diên, nhưng cũng bởi vì như vậy, hắn thấy được con đường mà Liễu Diên đã đi qua như thế nào.

Đạo lữ buồn bực sầu não mà chết, ở bên trong trận đại chiến kia, các vị sư huynh sư tỷ kia của nàng bản thân họ cũng bị trọng thương, khó có thể đột phá, chiến lực của Luyện Đan Điện cho tới bây giờ đều không mạnh.

Sư tôn nàng kính yêu nhất cũng bị năm tháng mang đi, vị đệ tử yêu thích nhất cũng không thể đột phá Kim Đan, cuối cùng ra đi.

Tu sĩ thế hệ trước của Ngũ Uẩn Tông, dường như cuối cùng chỉ còn lại Liễu Diên......

"Ta biết." Đinh Khâu thở dài một hơi, nhìn về phía Kỷ Hạo Hiên.

Trong mắt Kỷ Hạo Hiên lộ ra sự không đành lòng, Liễu Diên sư muội làm người khiêm tốn, làm việc tự nhiên phóng khoáng, vì sao vận mệnh lại không chiếu cố người như vậy.

"Tông chủ, ông trời thật bất công!"

Lồng ngực Kỷ Hạo Hiên phập phồng, trên mặt tràn đầy sự lo lắng, đột nhiên chuyển sang rống tức giận mà hét lên: "Ông trời thật bất công!!!"

"Kỷ sư huynh!"

Đinh Khâu giật mình, vội vàng trấn an hắn ta: "Tuyệt đối không nên làm ồn đến Liễu sư muội, đây là lần yên bình cuối cùng của nàng."

Kỷ Hạo Hiên trịnh trọng gật đầu, không còn ồn ào nữa, chỉ càng siết chặt nắm đấm hơn, hắn ta thực sự không muốn nhìn thấy Liễu Diên sư muội cứ như vậy mà đi mất.

Đột nhiên.

Ong ong!

Ầm!!

Toàn bộ đại trận hộ sơn trở nên chấn động, hai thân ảnh thần bí đạp không bay đến, phía chân trời vang dội tiếng nổ liên tiếp.

Toàn thân bọn hắn được bao phủ bên trong ánh sáng ngũ sắc, uy áp mạnh mẽ, bao phủ khắp nơi, tất cả các đệ tử đều hoảng hốt, tình huống này là như thế nào?!

Đại trận hộ sơn trực tiếp bị phá, tạo ra một vết rách, hơn nữa không phải dùng pháp lực phá trận, mà là dùng trận pháp phá trận!

"Ai?!"

"Làm càn!!"

"Lớn mật!!!"

......

m thanh giận dữ từ các phong truyền đến, một luồng ánh sáng từ pháp lực khổng lồ bay thẳng lên bầu trời, bọn họ đang muốn bay lên không trung, trong đầu đột nhiên vang lên âm thanh tông chủ truyền âm.

Sắc mặt của các phong chủ có chút không yên, đột nhiên ngừng công kích, bắt đầu trấn an các đệ tử của mỗi phông, đây không phải là kẻ địch xâm phạm.

Tất cả các đệ tử đều mang theo vẻ mặt mờ mịt, nhưng trong mắt mang theo sự hoảng sợ như cũ, cỗ uy áp lúc nãy, coi như là ở trước mặt phong chủ cũng chưa từng thấy qua.

Trên vách núi.

Liễu Diên không hề bị lay động trước sự thay đổi đột ngột vừa rồi, vẫn nhìn lên bầu trời như cũ, ánh mắt dường như càng ngày càng đục ngầu.

Bước đi......

Bước đi......

Hai tiếng bước chân vang lên phía sau nàng, khóe miệng Liễu Diên dần dần lộ ra nụ cười: "Trần Tầm sư huynh, Hắc Ngưu, là các ngươi tới đúng không......"

"Ọ òoo ~" Đại Hắc Ngưu có chút đau thương gọi Liễu Diên.

Trần Tầm im lặng không nói, chậm rãi đi đến, vách núi chỗ này là năm người bọn hắn lúc trước ở cùng một chỗ ngắm ánh sao.

Bước chân hắn nặng nề chậm chạp, trong mắt tràn đầy tâm sự.

Hắn tưởng rằng chỉ cần trốn tránh, chỉ cần không thấy, không nghe, bọn họ sẽ còn sống, cho dù là trong lòng mình cho rằng bọn họ đã mất đi.

"Trần Tầm, rốt cuộc ngươi đang trốn tránh cái gì......" Trần Tầm không ngừng thầm mắng bản thân, toàn thân khẽ run lên.

Bất tri bất giác, hắn đã ngồi xuống bên cạnh Liễu Diên, đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.

Đại Hắc Ngưu cũng ngồi xuống một bên khác của nàng, chỉ chăm chú nhìn Liễu Diên, trong mắt tràn ngập đau xót.

"Liễu Diên...... Sư muội."

Trần Tầm lộ ra một nụ cười khó coi, nhẹ giọng nói: "Chúng ta tới rồi."

Liễu Diên cười như sao, nhìn về phía Trần Tầm: "Ta còn tưởng rằng sư huynh sẽ không nhận ta."

"Ta vốn cho rằng mình đã nhìn thấu, nhưng cuối cùng vẫn không nhìn thấu sinh tử trong thế giới này."

Trong mắt Trần Tầm đột nhiên lộ ra sự tang thương, thứ đã rất lâu rồi chưa xuất hiện: "Liễu sư muội, lúc trước là sư huynh không phải."

"Trần sư huynh, cần gì nhìn thấu, nếu thật sự có thể nhìn thấu, chúng ta vẫn là người sao."

Liễu Diên khẽ mỉm cười, mộ khí trên người càng ngày càng nặng: "Không có tiếc nuối là đủ rồi, nhưng người giống như sư huynh, có lẽ tiếc nuối sẽ chỉ càng ngày càng nhiều thôi."

"Ha ha."

Trần Tầm lắc đầu cười khẽ, không trả lời: "Mấy năm nay có khỏe hay không?"

Cả người Liễu Diên khẽ run lên, giống như đã rất lâu không có ai hỏi mình câu này, những người hỏi qua đã mất rất lâu rồi.

Đôi mắt đục ngầu của nàng bỗng nhiên nổi lên hơi nước, trong lúc lơ đãng câu nói này giống như đã đâm vào trái tim nàng ngay lập tức.

"Trần sư huynh...... Thạch Tĩnh đi rồi, sư tôn cũng đi, bọn họ đều đi rồi......"

Liễu Diên cuối cùng không nhịn được nữa, nước mắt rơi như mưa, một tay nhẹ nhàng nắm vạt áo Trần Tầm, nghẹn ngào nức nở.

"Ọ òoo ~" Đại Hắc Ngưu ở một bên cọ cọ Liễu Diên, trong mắt tràn ngập sự đau lòng.

Trần Tầm hít sâu một hơi, chỉ là lặng lẽ nhìn Liễu Diên, trận đại chiến kia ở Tu Tiên giới đã khiến cho người ta đã mất đi quá nhiều, ảnh hưởng vẫn luôn kéo dài.

"Thạch Tĩnh có để lại lời nào không."

Sự tang thương trong mắt Trần Tầm càng ngày càng nặng nề, cái đầu ngẩng cao đã chậm rãi cúi thấp xuống.

"Biết rằng không thể làm gì được... coi như nghe theo số mệnh."

Liễu Diên tự lẩm bẩm, âm thanh trở nên càng ngày càng nhẹ nhàng: "Ta chưa bao giờ trách huynh ấy, chỉ cảm thấy rất tiếc nuối."

"Rõ ràng ở cùng một chỗ lâu như vậy... cuối cùng ngay cả bộ dáng giống như giao phó cũng không có."

Mộ khí trên người Liễu Diên sắp hóa thành hiện thực, thân thể của nàng cũng đang trở nên càng ngày càng suy yếu.

Trần Tầm nghe xong con ngươi co rụt lại, nhíu mày, cuối cùng cũng không nói lời nào, không nghĩ ở đây bày tỏ ý kiến ​​của mình.

"Trần sư huynh, đừng quan tâm tới ta nữa."

Liễu Diên nhẹ nhàng buông tay, nhìn về phía Đại Hắc Ngưu, sờ đầu nó: "Hắc Ngưu, qua đây một chút."

"Ọ òoo ~" Đại Hắc Ngưu nhỏ giọng gọi, ngồi sát lại bên người Liễu Diên.

Ánh mắt Trần Tầm nhìn về phía Liễu Diên, sinh khí ở trên người nàng đang dần dần biến mất, hô hấp của hắn không khỏi dồn dập hơn.

"Trần sư huynh, vách núi chỗ này chính là nơi chúng ta cùng nhau ngắm sao mưa sao băng."

Liễu Diên nín khóc mỉm cười, trong mắt thoáng hiện lên sự buồn bã: "Nếu như không có cuộc chiến lần đó thì tốt rồi, tất cả chúng ta đều vẫn sẽ ở chung một chỗ."

Trần Tầm khẽ siết chặt nắm đấm lại, nặng nề gật đầu: "Ừ."

"Nhưng mà hôm nay thời tiết không tốt, một ánh sao cũng không có."

"Ừm."

"Trần Tầm sư huynh, Hắc Ngưu, hôm nay có thể nhìn thấy các ngươi, là ngày vui vẻ nhất trong mấy trăm năm qua của ta."

"Ừm."

"Ọ òoo ~"

"Tu tiên ngàn năm, có chút mệt mỏi, hôm nay cũng rốt cuộc cũng có thể quên đi tất cả, nghỉ ngơi thật tốt."

"Ừm."

Ánh mắt Trần Tầm tràn ngập sự tang thương, không ngừng gật đầu, lời nói nặng nề.

"Ta......"

Liễu Diên vừa nói ra một chữ, cả người đột nhiên mềm nhũn, Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu nhanh chóng đỡ lấy nàng.

Đôi mắt nàng càng ngày càng đờ đẫn, giống như đang dần dần biến mất, lẩm bẩm nói: "Trần tầm sư huynh, Hắc Ngưu, Thạch sư huynh, Cơ sư đệ, ta rất muốn cùng với các ngươi lại một lần nữa ngắm mưa sao băng......"

Trần Tầm hơi run lên, một tay ôm lấy bả vai của nàng: "Liễu sư muội, ngươi nhìn về phía bầu trời."

"A?" Đôi mắt đục ngầu của Liễu Diên chậm rãi nhìn về phía bầu trời.

Trần Tầm chậm rãi giơ tay còn lại lên, một tay che trời, ánh mắt của hắn nhìn về phía trời cao, pháp lực cuộn cuộn bùng nổ, từ trước tới giờ lần đầu tiên sử dụng toàn bộ sức mạnh!

Chỉ trong chốc lát, pháp lực mạnh mẽ tạo thành những gợn sóng dập dờn, chấn động khắp nơi.

Ầm ầm......

Ầm ầm......

Mặt đất xung quanh rung chuyển, cuồng phong nổi lên, tiếng vù vù điếc tai, làn sóng từ pháp tạo ra giống như gió lốc đang gào thét.

Thậm chí những cây đại thụ ở gần Trần Tầm đều bị bật gốc, còn có rất nhiều tảng đá lớn lăn xuống, mặt đất không ngừng vang lên những âm thanh chấn động.

Vô số đệ tử sợ hãi thất sắc, kinh ngạc đứng ngẩn người tại chỗ, đây rốt cuộc là cường giả nào mà có thể tạo ra uy thế kinh khủng như vậy.

Mí mắt của các đại phong chủ điên cuồng co giật, chút tức giận còn sót lại trong lòng cũng theo đó biến mất.

"Trên trời!"

"Mau nhìn lên trời!!"

Mặt đất liên tục truyền đến những tiếng la hét rống to, tất cả đều là ngẩng đầu nhìn lên trời, vẻ mặt mọi người chết lặng, toàn thân như nhũn ra, mồ hôi đổ như mưa.

Lúc này, một cỗ uy áp mạnh mẽ từ giữa bầu trời truyền đến, từng quả cầu lửa lớn như sao băng xẹt qua bầu trời, không ngừng phát ra tiếng xé gió ong ong rất lớn.

Toàn bộ bầu trời đêm đều được chiếu sáng, sơn mạch Ngọc Trúc giống như đang ở trong dung nham, mặt đất cũng bị phản chiếu bởi ánh sáng đỏ.

Ong ong—

Ong ong—

Từng quả cầu lửa không ngừng xẹt qua bầu trời, đẹp đẽ lạ thường, nhưng lại mang theo sự dao động cực kỳ đáng sợ của pháp lực, cuối cùng lại biến mất ở giữa bầu trời bên kia.

Ánh mắt Liễu Diên trở nên mơ hồ, khóe miệng hiện lên một nụ cười, nàng giống như đã quay trở lại ngày hôm đó, ngày vui sướng nhất trước cuộc chiến kia.

"Trần Tầm sư huynh, Hắc Ngưu, cám ơn các ngươi."

Giọng nói của Liễu Diên suy yếu, nàng khó nhọc mở to mắt, tay khẽ nắm lấy vạt áo Trần Tầm: "Những ngày sau này, đừng cô độc như vậy..."

"Liễu sư muội!"

"Ọ òoo!!"

Bọn hắn đột nhiên hét lớn một tiếng, Liễu Diên ở trên tay của bọn hắn dần dần tan biến, đã không còn sinh khí nữa, chỉ có điều khóe miệng vẫn nở nụ cười.

Trần Tầm thở hổn hển từng đợt, con ngươi run rẩy kịch liệt, trên thế giới này, vị cố nhân cuối cùng cũng đi rồi......

Trên vách núi tràn đầy kỷ niệm này, cuối cùng chỉ còn lại bọn hắn.

Bạn đang đọc Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão của Tử Linh Phong Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Domino123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.