Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mưa sao băng, đại biểu điềm xấu

Phiên bản Dịch · 1741 chữ

Hai ngày sau, mặt trời ngả về phía tây, hoàng hôn buông xuống cũng là lúc mặt trăng dần lên cao chiếu sáng bầu trời đêm đầy sao.

Phía sau ngọn núi cao nhất của Ngũ Uẩn Tông, những bóng người chen chúc nhau đều đi ra, bọn họ nhìn lên bầu trời trong mắt lộ vẻ rung động.

Dãy núi Thương đen như sắt, như một vùng biển ầm ầm dậy sóng, to lớn hùng vĩ. Giữa núi và núi có rất nhiều đệ tử của Ngũ Uẩn Tông ngự kiếm dừng lại trong không trung, họ không dám tin vào mắt mình.

Dường như khắp nơi đều không còn ồn ào náo động hay hào nhoáng, đêm khuya tĩnh mịch tương trợ lẫn nhau với ánh trăng dịu dàng, yên lặng như tơ.

Nhưng đúng vào lúc này một đường sao băng bay ngang qua màn đêm yên tĩnh đã lưu lại một vòng cung dài tuyệt đẹp trên bầu trời!

Sao băng xuất hiện ngày càng nhiều trên bầu trời đêm xanh thẳm. Ngàn vạn ngôi sao băng tựa như từng dải lụa lấp lánh bỗng rơi xuống, chiếu sáng cả bầu trời.

Tuy rằng chỉ thoáng qua chớp mắt nhưng sao băng lại xuất hiện càng ngày càng nhiều làm màn đêm trở nên rực rỡ. Dường như chân trời liên tục xuất hiện vết rách.

Từng ngôi sao băng rực rỡ xẹt qua ngày càng nhanh, càng lúc càng nhiều, xuyên thủng bầu trời đêm đen kịt, cả dãy núi Ngọc Trúc giống như được chiếu sáng.

Yên lặng!

Như thể tiếng kim rơi khắp dãy núi cũng có thể nghe thấy!

Bầu không khí vốn hơi kỳ quái lại đột nhiên khựng lại, yên tĩnh tới mức làm người ta sợ hãi!

Dãy núi, vẻ mặt các đồ đệ ở đó cứng đờ, hoảng sợ trợn mắt nhìn phong cảnh tuyệt đẹp hùng vĩ trên bầu trời.

Ầm...

Cuối cùng, bỗng có tiếng ồn ào lớn xuất hiện trong cả dãy núi. Là tiếng thán phục!

“Trong đêm sao băng rơi như mưa, đây chẳng phải là cảnh tượng trong truyền thuyết đấy sao!”

“Vật từ bên ngoài bầu trời, đây là điềm xấu đó!”

“Sao chổi tuôn như suối, chết rồi... Chẳng lẽ Tu Tiên giới xảy ra chuyện lớn gì ư?!”

“Làm sao có thể chứ!”

Bỗng nhiên, sự yên tĩnh của cả dãy núi Ngọc Trúc lại bị tiếng hét kinh hãi từ bốn phương tám hướng phá vỡ, tiếng gào thét ngút trời, rất nhiều đồ đệ thất lễ hô lớn.

Phía trên các ngọn núi cao nhất, có tu sĩ Kim Đan kỳ bước lên trên không, cau mày đứng lặng hồi lâu.

Tất cả đều nhìn nhau thật lâu, sắc mặt liên tiếp thay đổi rồi tiếp tục ngửa đầu nhìn lên bầu trời.

Từng đường sao băng vẫn đang mang theo ánh sáng rực rỡ không ngừng xẹt qua nhanh như gió, chúng liên tục dùng sức tỏa ra ánh sáng rực rỡ của sự phồn thịnh và tươi đẹp đã tích lũy cả đời ở trong bầu trời đêm.

Những sao băng này không biết từ đâu mà đến, cũng không biết nó sẽ đi tới nơi nào, vô tận, đẹp như một giấc mộng.

Nhưng có một nơi bầu không khí không hợp với bầu không khí căng thẳng trên các dãy núi, đó chính là khe Hối Tuyền Linh Dược viên.

Chỉ thấy một vị thiếu niên đứng trên mặt đất không ngừng kích động gào to, bên cạnh còn có một con Hắc Ngưu cũng đang phấn khích và không ngừng kêu lớn ọ ò.

Bọn hắn có vẻ khá thích thú hơn là than vãn.

“Cmn...”

“Lão Ngưu! Cmn cái gì kìa!!!”

“Ọ ò!”

Bọn hắn ôm nhau, phấn khích lạ thường rồi không ngừng chỉ vào vô số những vì sao băng rực rỡ trên bầu trời, rung động lòng người, đó là bởi bọn hắn chưa từng thấy cảnh tượng tuyệt đẹp của trời đất này bao giờ!

“Trần Tầm sư đệ, mau ra đây!”

“Trần Tầm sư đệ, cảnh tượng tuyệt đẹp như vậy, chẳng phải nên cùng nhau thưởng thức một phen sao!”

Truyền m phù của Trần Tầm liên tục rung lên, hắn vung tay lên, một làn gợn sóng dập dờn ập tới, cấm chế mở ra, hai cái bóng chậm rãi đi tới, đó chính là Thạch Tĩnh và Liễu Diên.

Họ vẫn còn nhớ rõ lời hứa lúc trước, nếu có cơ hội thì chắc chắn sẽ đi cùng nhau.

Thạch Tĩnh có lông mày nhọn như kiếm, mắt sáng, khí thế mạnh mẽ, hắn ta còn có một thứ tà khí mờ nhạt quanh quẩn khắp người, có vẻ như đã đến Trúc Cơ kỳ, tông môn sẽ để những bông hoa trong nhà kính này ra ngoài rèn luyện.

Còn Liễu Diên thì thản nhiên xõa mái tóc dài ra sau lưng rồi nhẹ nhàng buộc lại bằng một dải lụa màu bạc, khác lạ lại thanh nhàn đến khó tả khiến nàng trưởng thành hơn rất nhiều.

"Thạch sư huynh, Liễu sư tỷ, ha ha, đi thôi!"

"Ọ ò ~"

Trần Tầm vui vẻ nói chuyện với Đại Hắc Ngưu, lúc này một con gà rừng lặng lẽ lướt qua, vừa nãy chúng còn vui đùa trong gió nữa đấy.

Không ngờ, Trần Tầm điềm nhiên như không có chuyện gì đi thong dong ngang qua chúng, đột nhiên bị một bàn tay lớn bắt lại, Trần Tầm bỗng hét lớn: "Lão Ngưu, châm lửa, châm lửa, nhanh lên!"

“Ọ ò!”

“Chiêm chiếp!!”

Hai mắt gà rừng hơi hoảng hốt, bay nhảy điên cuồng, nhưng nó làm sao có thể trốn thoát khỏi bàn tay to lớn như kềm sắt đó.

Một người một trâu rất thành thạo nên chỉ chốc lát sau, hương thơm đã tỏa ra, thậm chí còn sử dụng pháp thuật khiến Thạch Tĩnh và Liễu Diên chết lặng.

"Đi thôi, chúng ta tìm một nơi nào tốt, sau đó đệ sẽ đi gọi Cơ Khôn sư đệ đến."

“Cơ Khôn sao? Là vị chấp sự của ngoại môn đang rất nổi tiếng đấy sao, hình như ta có nghe nói qua.”

“Bọn đệ và hắn đều đến từ Cửu Tinh cốc, nhớ lúc đó bọn đệ vẫn đang đứng cùng trên một chiếc phi thuyền."

"Ọ ò ~"

Bọn hắn ngự kiếm, nhanh chóng xuyên qua Linh Dược Viên.

Bên ngoài Linh Dược Viên có hai vị sư huynh canh giữ không ngồi thiền, cả hai người đều ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi.

Dị tượng này kéo dài quá lâu, chắc chắn không phải là điềm lành gì.

Không những Ngũ Uẩn Tông mà còn có Thập Đại Tiên Môn và các đệ tử của các đại tông môn Tu Tiên và tất cả tán tu đều lộ ra vẻ hoảng sợ.

Có quá nhiều truyền thuyết về mưa sao băng nhưng chắc chắn không phải là chuyện tốt.

Từ hoàng thất cho đến thường dân nước Càn lần lượt bước ra khỏi nhà, vẻ mặt người nào cũng đầy sợ hãi, điều này đã làm dấy lên những cuộc bàn luận sôi nổi trên khắp cả nước.

Loại dị tượng này tưởng như là nghìn năm hiếm thấy, đủ để lưu lại dấu ấn đậm trong lịch sử, tất cả mọi người ở thế hệ này đều đang chứng kiến ​​lịch sử.

Những lão tổ của Thập Đại Tiên Môn đều xuất quan nhanh chóng bay lên không trung, phía trên bầu trời mỗi tiên môn truyền đến âm thanh rung động của pháp lực khủng khiếp.

Vẻ mặt bọn họ nghiêm túc, trời giáng dị tượng, có nghĩ một điềm xấu tới!

Dị tượng này có thể không chỉ ảnh hưởng đến nước Càn, nước Vũ mà còn cả những nơi khác nữa, vài vị lão tổ trong đó đã mông lung dự đoán được.

Chẳng lẽ... Vùng đất truyền thuyết thời viễn cổ kia xảy ra vấn đề gì rồi sao?!

Nhưng trong vòng bọn họ chỉ lưu truyền có vài câu nói, cũng không ai biết nơi đó ở đâu, chỉ biết là hình như ở rất xa, rất xa.

Trong sơn môn của Ngũ Uẩn Tông.

Vô số đồ đệ lần lượt phát ra tiếng hét cực lớn, cực kỳ ầm ĩ.

Tiếng ầm ĩ dữ dội truyền đi khắp nơi qua cả những ngọn cây cành cây trên đỉnh núi, phát ra từng đợt âm thanh gào rít, không ngừng xao động dưới bầu trời đêm.

Tối nay Cơ Khôn cũng ở trong tông môn, hắn ta đứng ở một mảnh đất trống ngẩng đầu nhìn lên trời, giữa lông mày chỉ có sự lạnh lùng, dáng vẻ như người lạ chớ tiến đến gần.

Đệ tử chấp sự của ngoại môn ở xung quanh đều co rúm lại, Cơ sư thúc là một người khá đáng sợ, hắn ta đã giết vô số tu sĩ bằng tà khí của mình...

Và vì vẻ ngoài khôi ngô và lạnh lùng của hắn ta nên có một sư muội Trúc Cơ kỳ đã đến tìm hắn ta để kết thành đạo lữ.

Kết quả là bị từ chối một cách tàn nhẫn, Cơ Khôn chỉ để lại một câu dửng dưng: “Trong lòng ta đã có người bảo vệ, khó hứa hẹn người khác.”

“Ta sẽ đợi ngươi.”

Sư muội chỉ để lại một lời buồn bã như vậy rồi rời đi một mình.

Lúc này Cơ Khôn đang xem dị tượng rộng lớn của của màn đêm, trong lòng có chút không chắc, trong trời đất bao la này đời người vẫn là nhỏ bé và tầm thường.

Bỗng nhiên Truyền m phù trên người hắn ta phát ra ánh sáng chói lóa, hắn ta nhíu mày, thần thức đi quan sát, khóe miệng thoáng hiện ra một nụ cười.

Một đạo kiếm quang lóe lên, hướng về một phương hướng nào đó rồi ngự kiếm mà đi.

Vụt!

Vụt!

Đệ tử Chấp Sự ngoại môn xung quanh đều ngạc nhiên, hình như bóng người Cơ sư thúc vừa mới đi ngang qua...

Thế mà lại đang cười, bọn họ không cách nào tưởng tượng nổi chuyện gì mà có thể khiến dạng người như Cơ sư thúc lại vui như vậy.

Bạn đang đọc Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão của Tử Linh Phong Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Domino123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 60

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.