Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trục Xuất Gia Tộc, Nguy Cơ Sinh Tử

Tiểu thuyết gốc · 1960 chữ

Thương Lan Vị Diện, Tam Liên Giới Vực, Bắc Châu.

Gia tộc Lục gia!.

Nơi đây thiên địa linh khí nồng đậm bao phủ viễn siêu bên ngoài gấp mấy lần, cây cối thực vật nhờ đó mà phát sinh kinh người biến hóa, bên trong một số thậm chí đã có linh trí, thỉnh thoảng động đậy như yêu như ma đồng dạng.

Kiến trúc thì ẩn núp trong từng tán cây, cẩn thận quan sát có thể thấy, nơi này lộ ra cổ kính, không khí tang thương theo năm tháng chi ý bao phủ bát phương, hiển nhiên tồn tại xa xưa khó có thể phỏng đoán.

Đặc biệt hơn, tại bên trong những ngôi nhà này ẩn chứa lực lượng cuồng bạo, khí cơ thao thiên cự lãng không ngừng du tẩu, điểm xuất phát từ chính Lục gia người, đâu đâu cũng có, người người như rồng.

Hết thảy hoàn cảnh nơi này nếu như ở trong mắt phàm nhân đến nói, đây tuyệt đối là tiên nhân thế giới, một tay nâng lên di sơn đảo hải, một chỉ phía dưới có thể toái sơn nhật nguyệt, làm cho thiên địa biến sắc!.

Giờ khắc này tại Lục gia quảng trường!.

Người người đông nghịt, già trẻ gái trai, xấu đẹp đều có, trên thân khí tức mạnh yếu lẫn lộn, bọn hắn mang theo đủ loại thần thái sắc cảm, đôi lúc còn truyền ra từng tiếng thanh âm nghị luận.

Phía trên cao chính giữa quảng trường đứng đấy mấy người.

Trung tâm là một tên trung niên nam tử, tướng mạo anh tuấn, mái tóc đen kịt, trong đôi mắt còn ẩn chứa tinh thần, một thân khí thế không giận tự uy, sắc bén đến cực điểm, hắn chính là Lục gia gia chủ, Lục Sinh.

Bên cạnh đứng lấy mấy lão già, tướng mạo phần lớn già nua, trẻ nhất cũng hơn năm mươi, đa số đầu tóc bạc phơ, có thể con mắt linh động dạt dào, như muốn hiểu thấu thế gian tâm niệm, cộng thêm quanh thân khí thế cực kỳ kinh người, bọn hắn chính là Lục gia trưởng lão.

Mà hết thảy ngọn nguồn ở diễn biến ngày hôm nay là tại chính giữa quảng trường trung tâm.

Ở đây có một thiếu niên, bị bao phủ bởi đám người để thân ảnh của hắn lộ ra cô độc, xung quanh bao bọc bởi ác ý để quanh thân của hắn hứng chịu trùng kích linh hồn.

Thế nhưng trái ngược hoàn toàn, thiếu niên khuôn mặt rất là bình tĩnh, đối với xung quanh phát sinh tràng cảnh hắn không thèm để ý, một bộ khí định thần nhàn, nhắm lại hai mắt tập trung lắng nghe.

Tướng mạo thiếu niên nhìn kỹ cũng là có chút đẹp trai, mày kiếm mắt sáng, mái tóc đen kịt ngang hông, mặc dù khí chất phổ thông, không lăng lệ sắc bén, không uy nghiêm, không kiêu ngạo, cũng không siêu phàm thoát tục, thế nhưng lại có một loại bình tĩnh đến lạ kỳ, giống như có đứng trước chuyện gì đều tĩnh lặng đến không thể tưởng tượng nổi.

Hắn tên là Lục Thần, tam công tử Lục gia gia tộc!.

" Lục Thần, tuổi tác 18, tu vi phàm nhân, hoang dâm vô độ, cấu kết ngoại tặc trộm cắp, ăn chơi hoang phí, làm thất thoát nhiều tiền bạc, "

" Thân là Lục gia tam công tử, chẳng những không chuyên tâm tu hành, còn làm ra bất nhân bất nghĩa sự tình, ô uế toàn tộc danh khí, căn bản phế vật cũng không bằng "

" Đúc lại một thân tội lỗi ngập trời, hôm nay trục xuất gia tộc, để thế gian người đời phận nộ phỉ nhổ, hành hạ sống không bằng chết, tự sinh tự diệt "

" Lục Thần, từ hôm nay trở đi, ngươi không còn là người của Lục gia, cút đi ".

Lục Sinh tiếng nói uy nghiêm, âm thanh vang vọng quảng trường, vang vọng toàn bộ Lục gia, thậm chí hắn còn dung nạp linh lục vào trong, khiên cho âm thanh càng ngày càng khuếch đại, người nghe đến càng ngày càng nhiều, cho đến lúc bao phủ chín thành Đại Trần vương triều.

Sở dĩ hắn làm ra động tác này cũng muốn bày tỏ với ngoại nhân sự tình bên trong không có giấu diếm, danh khí Lục gia cũng vì đó không bị lây nhiễm, càng có là hắn muốn ngoại nhân biết, từ hôm nay trở đi Lục Thần chỉ là người bình thường, ai động tay động chân thì Lục gia cũng mặc kệ.

Nguyên bản Lục Thần là con ruột của hắn, thế nhưng điều này lại làm hắn vô cùng nhục nhã, tại trong mặt thế nhân, Lục thần đơn giản là cái phế vật, mặc dù cầm kỳ thi họa cái gì cũng biết, chỉ duy nhất tu hành không biết.

Thời đại này lấy võ vi tôn, đứng trước thực lực âm mưu quy kế đều tan thành mây khói.

Nếu mà đơn giản như thế, hắn cũng không làm ra đến nỗi này hành động, đặc biệt Lục Thân tính tình lười nhác, tu hành tư chất vốn đã kém lại không có ý chí tiến thủ, ngôn từ nói năng lại láo toét vô cùng, đắc tội không biết bao nhiêu người, đến đại phu nhân, nhị phu nhân cũng có ý định loạn luân, căn bản phế cũng không bằng.

Bên cạnh một đám trưởng lão cũng lắc đầu ngao ngán, trong mắt toát ra một câu rác rưởi, đời này nhìn thấy người coi như bị bẩn con mắt đẹp của bọn ta.

Giờ phút này tại quảng trường trung tâm, Lục Thần bị sóng xung kích thanh âm nhắm vào, toàn thân run rẫy kịch liệt, màng nhĩ của hắn đau nhức, khóe miệng tràn ra máu tươi, trong đầu càng là quanh quẩn những câu nói kia, chấn động đến tận tâm can.

Lục Thần hai mắt tơ máu, ý thức của hắn đang cố gắng phản chấn lại âm thanh xung kích, thế nhưng là một người bình thường như hắn lấy đâu ra lực lượng đến phản kháng, hắn không tự chủ được quỳ một chân xuống đất, lại phun ra mấy ngụm máu tươi.

Hắn biết, Lục Sinh tại giờ phút này muốn để hắn sinh ra tâm ma, từ nay về sau dằn vặt sống dở chết dở, giày vò đến cuối cuộc đời, thế nhưng hắn không sợ.

Hắn là người sống hai đời, trước kia là người của địa cầu, bởi vì tai nạn xe mà sống lại Lục gia tam công tử trên thân, dưới sinh tử tẩy luyện, cơ bản đạo tâm của hắn vững hơn ai hết, muốn sinh ra tâm ma là khó có khả năng.

Toàn bộ tai tiếng, toàn bộ hành vi bất nhân bất nghĩa ở Lục gia cũng không liên quan đến hắn, toàn bộ đều do nguyên chủ tới làm, cho nên không có việc gì phải hổ thẹn với lương tâm, Lục Sinh ý nghĩ này cơ hồ toái diệt.

Mà dưới ký ức của Lục Thần, nguyên chủ mặc dù hoang dâm vô độ, lười nhác cùng ăn chơi là có, thế nhưng có ý định với các vị phu nhân để loạn luân là không có khả năng, suy ra có người muốn hãm hại chính mình.

Thời gian trôi qua một nén nhang về sau, cuối cùng Lục Thần đã ổn định lại, hắn nhắm lại hai mắt tơ máu, chậm chạp đứng lên, lúc này hắn mở ra hai mắt, mang theo không ba động tình cảm nhìn ngắm phía trước, mang theo hoài niệm.

" Tạ ơn Lục gia, tạ ơn Lục gia chủ, kể từ hôm nay trở đi, Lục Thần không còn gia đình " Lục Thần chắp hai tay, cúi đầu nói.

Ân đoạn nghĩa tuyệt, đường ai nấy đi.

Lục Sinh không thèm nói lời nào, hóa thành tinh quang biến mất khỏi quảng trường, hắn cảm thấy lưu lại chỉ chuốc thêm nhục nhã, đối với loại nhi tử này không xứng đáng.

Bên cạnh trưởng lão cũng rất nhanh biến mất, chỉ còn sót lại bốn phía Lục gia đệ tử vây lại xem náo nhiệt.

" ây ya, đây không phải là Lục gia tam công tử sao, ha ha ha ".

" Súc sinh, Lục gia tam công tử dễ gọi vậy sao, ngươi muốn nhục nhã gia tộc "

" Đáng sợ phế vật, cũng dám làm ra loại bẩn thỉu sự việc, cút đi, cút cút cút "

" Súc sinh, còn không mau cút "

" Phế vật, mau cút khỏi Lục gia, nếu không lão tử một bàn tay đạp chết ngươi "

" Huynh đệ, sao ngươi đứng nhìn không vậy, mau mau sỉ nhục thoáng cái a, thoải mái a ".

" Thôi kệ đi, dù sao hắn trước kia cũng không đối với ta làm cái gì "

" Đúng a, các ngươi a dua thì a dua, hắn đối với ta không thù không oán, dù sao cũng là con người, tha cho hắn a "

" Hắn cũng xứng, loại súc sinh phế vật này có nhảy xuống hoàng hà cũng không hết tội, chó chết mà "

..............

Bốn phía nhao nhao chế nhạo, khinh bỉ chán ghét, sỉ nhục sỉ vả không còn từ nào để diễn tả, cũng có người này người kia, đối với một số người không quan tâm lắm, nhưng cũng có người lộ ra sát cơ, hiển nhiên lúc trước bị Lục Thần cho ăn không biết bao nhiêu thiệt thòi.

" Đợi đấy Lục Thần, thời khắc ngươi bước ra khỏi Lục gia cũng là lúc tử kỳ ngươi đến , haha "

" Súc sinh, không bằng người trực tiếp tự vẫn, đừng để bản tôn phí sức đánh giết. "

" Lục Thần, không nghĩ tới đúng không, nhanh nhanh ra ngoài nhận lấy cái chết "

" kiệt kiệt, không biết mùi vị chém giết tam công tử như thế nào a, kiệt kiệt kiệt ".

Sát cơ tứ phía không kiêng nể gì cả tràn ngập bát phương, từng luồng nguy cơ sinh tử mãnh liệt bao phủ Lục Thần, bọn hắn là đang đợi Lục Thần bước ra Lục gia cánh cổng.

Lấy Lục Thần không có tu vi, căn bản không có một tia hy vọng sống, cũng không có ai cứu hắn cả, cũng không ai muốn cứu, lúc kia một đao trảm đối phương.

Thời khắc này Lục Thần một mặt bình tĩnh quan sát đám người biểu lộ, đôi mắt đen kịt không để lộ ra bất cứ suy nghĩ nào, hắn chậm rãi cảm thụ bốn phía đủ loại ý tứ, thương tiếc có, phẫn nộ có, đáng thương có, khinh thường có, sát cơ có,...

" Muốn giết ta, các ngươi còn non và xanh lắm " Lục Thần đáy lòng cười lạnh, không thèm để ý đám người, trong mắt hắn bọn họ chỉ như một đám ngu xuẩn ý nghĩ mà thôi

Thế là hắn nhìn Lục gia một lần cuối, lần này bước đi về sau chính là ân đoạn nghĩa tuyệt, cái gì muốn đi thì cứ để nó đi, ta hướng về tương lai.

" Nguyên chủ, ngươi coi như là đi thanh thản, bây giờ đến lượt Lục Thần ta tương lai "

Dứt khoát, Lục Thần quay người bước ra ngoài Lục gia cánh cổng.

Một thế mới, bắt đầu!.

Bạn đang đọc Tu Chân Thần Luyện sáng tác bởi kinhthien333
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kinhthien333
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.