Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nguyệt Nguyệt Muốn Giở Trò Lưu Manh

Phiên bản Dịch · 1382 chữ

Chương 41: Nguyệt Nguyệt Muốn Giở Trò Lưu Manh

Tư Mã U Nguyệt đi qua, nhìn tảng đá nhuốm máu nói:

“Người này chảy nhiều máu như vậy có khi nào chết không?”

“Nguyệt Nguyệt, ta nghe được tiếng hít thở của hắn.”

Tiểu Hống khinh thường nói.

Ai, từ lúc sống lại tới giờ, nàng càng ngày càng ngốc.

“Ở địa cầu mà chảy ngần này máu thì sớm chết ngắt rồi.”

Tư Mã U Nguyệt nói.

Dường như Tiểu Hống rất hứng thú với người này, Tư Mã U Nguyệt chưa đi tới mà Tiểu Hống đã nhảy từ lòng ngực nàng ra, bay tới trên người đối phương.

“Nguyệt Nguyệt, bộ dáng tên này rất đẹp mắt.”

Tiểu Hống nhìn người nọ, kinh hô.

Tư Mã U Nguyệt đi qua, thấy rõ khuôn mặt tuấn dực, sống mũi thẳng đứng, môi nhỏ kiều mọng. Đôi mắt nhắm chặt nên chẳng biết đẹp không, bất quá hàng lông mi kia rất hấp dẫn ánh nhìn.

Quả nhiên là mỹ nam! Bất quá kiếp trước Tư Mã U Nguyệt thấy nam nhân có dáng vẻ thế này nhiều rồi. Tuy không đẹp như người trước mắt nhưng nàng vẫn có sức miễn dịch.

Tư Mã U Nguyệt bĩu môi nói:

“Đúng là đẹp thật. Người có bộ dáng sinh đẹp hơn ta đều là kẻ địch, chúng ta đi thôi.”

“Nguyệt Nguyệt, ngươi không cứu hắn à?’

Tiểu Hống thấy Tư Mã U Nguyệt chỉ nhìn người này một hồi rồi đi, nó liền kinh ngạc chạy theo.

“Vì sao phải cứu hắn?”

Tư Mã U Nguyệt liếc người nọ một cái:

“Lúc trước ngươi đi do thám hắn không có ở đây, thời điểm chúng ta tới đây hắn mới xuất hiện. Mắc gì chúng ta vừa tới hắn lại xuất hiện? Ngươi không thấy kỳ quái à?”

“Có lẽ vừa vặn hắn bị linh thú đả thương, chạy tới đây thì té xỉu.”

Tiểu Hống nói.

Tư Mã U Nguyệt tiến về phía trước hai bước, cầm Tiểu Hống đang nhìn người nọ chảy nước miếng lên:

“Tiểu Hống, đừng tưởng ta không biết bề ngoài ngươi thuần khiết nhưng sắc tâm bên trong đậm đà cỡ nào. Ngươi là thụy thú, không phải sắc lang!”

“Ta không phải sắc lang!”

Tiểu Hống bị Tư Mã U Nguyệt xách cổ, bốn chân ngắn cũn nghoe nguẩy trong không trung:

“Nguyệt Nguyệt, không chừng cứu hắn chúng ta có thể biết mình đang ở đâu đó. Hỏi người tốt hơn hỏi linh thú, nhiều nhất linh thú chỉ biết đây là đâu, còn người biết cách đi khỏi đây.”

Tư Mã U Nguyệt vừa tính rờ đi thì đột nhiên ngừng lại, nàng suy tư một chút.

Tiểu Hống nói:

“Lời ngươi nói cũng đúng, trước mắt cứu hắn đi.”

Trở lại bờ suối, Tư Mã U Nguyệt lập nam tử lại, nhìn vết thương thật dài kéo từ ngực trái tới bụng phải như bị móng vuốt linh thú gây ra.

“Trọng thương chảy máu nhiều như vật mà chưa chết. Đúng là kỳ tích.”

Tư Mã U Nguyệt nhìn vết thương của nam tử, tấm tắc cảm thán.

“Nguyệt Nguyệt, hắn còn cứu được không?”

Tiểu Hống hỏi.

“Trước mắt hắn chưa chết.”

Tư Mã U Nguyệt nói, sau đó tìm đan dược trong nhẫn không gian rồi cho nam tử dùng. Ăn xong nàng mới phát hiện đây là đan dược tứ phẩm. Nghĩ tới đan dược tứ phẩm ở Đông Thần quốc có thể nói là trân bảo đếm trên đầu ngón tay mà bản thân lại lấy cho một người lạ dùng thì tâm Tư Mã U Nguyệt đau như lóc da lóc thị.

“Vậy là xong rồi hả?”

“Đây là đan dược tứ phẩm. Lúc trước ta bị thương, phủ tướng quân khó có nổi một viên, gia gia phải tìm cái tên Thạch đại sư gì đó đổi mãi chỉ được hai viên tam phẩm.”

Nới tới Tư Mã Liệt, Tư Mã U Nguyệt có chút nhớ nhung người nhà.

“Không biết hiện tại gia gia thế nào rồi. Lâu như vậy không có tin tức của ta, gia gia và các ca chắc lo lắng lắm.”

“Nguyệt Nguyệt, ngươi đừng lo, chờ chúng ta cứu hắn tỉnh thì biết ở đâu thôi, cũng biết được cách quay về!”

Tiểu Hống an ủi.

“Ai, cũng chỉ có thể chờ hắn tỉnh.”

Tư Mã U Nguyệt thở dìa:

“Thân thể của ngươi biến lớn được không?”

“Được được.”

Tiểu Hống gật đầu.

“Vậy ngươi cõng hắn về sơn động đi.”

Tư Mã U Nguyệt nói.

“Cái…cái gì? Ngươi muốn ta cõng hắn?”

“Không phải ngươi nói muốn cứu hắn à?”

Tư Mã U Nguyệt ngoáy lỗ tai nói:

“Hắn to thế này, đường tới sơn động lại xa, sao ta kéo hắn được. Chỉ sợ chưa tới sơn động là hắn chết ngắc rồi. Còn nữa, ta cho ngươi có cơ hội tiếp xúc với trai đẹp, này chẳng phải tốt lắm sao.”

“Ta có tiết tháo của thuy thú!”

Tiểu Hống phản kháng.

“Vậy ngươi chở hay không chở?”

Tư Mã U Nguyệt hỏi.

“Ta… chở!”

Tiểu Bạch Cầu quyết định hi sinh vì mỹ nam, tiết tháo, mấu chốt gì đó đều là mây khói.

Nó run run bay lên không trung, thân hình vốn nho nhỏ bỗng biến lớn, mãi tới khi dài chừng một người mới dừng lại.

Tư Mã U Nguyệt kéo nam tử tới trên lưng Tiểu Hống rồi tự bò lên. Tiểu Hống chở hai người họ về sơn động.

Tới sơn động, Tư Mã U Nguyệt lâu lâu tốt bụng mà lấy một cái giường cũ ra khỏi linh hồn châu. Tuy khi có người ngồi lên, giường cũ sẽ lung lay muốn đổ nhưng nếu có gối mền vẫn đỡ hơn nằm đất.

Sau khi trải nệm xong, Tư Mã U Nguyệt kéo người lên giường, rồi biến Linh Lung thành cái kéo, cắt rời quần áo trên người nam tử ra.

“Nguyệt Nguyệt, ngươi muốn chơi trò lưu manh?”

Tiểu Hống biến về bộ dáng nho nhỏ thì ngồi xuống một bên, nhìn Tư Mã U Nguyệt cắt quần áo của nam tử ra. Nó vươn móng vuốt che hai mắt mình lại, có điều che thì che mà nửa con mắt vẫn lòi ra.

Tư Mã U Nguyệt thấy vậy thì mặt đầy hắc tuyến:

“Thế à, ta còn tưởng ngươi muốn làm trò lưu manh, chiếm tiện nghi của hắn!”

Tiểu Hống nhìn chằm chằm thân thể nam tử, miệng mở to, hai mắt hóa thành trái tim.

Tư Mã U Nguyệt không muốn nhìn bộ dáng mị sắc của Tiểu Hống nữa, vung tay lên ném nó ra ngoài.

Không có Tiểu Hống quấy rồi, lực chú ý của Tư Mã U Nguyệt dồn hết lên người nam tử. Nàng lấy khăn bông và nước ra lau sạch vết máu trên người đối phương. Tiếp tục cẩn thận lau rửa sạch sẽ, vì không muốn bệnh nhân đau tỉnh, Tư Mã U Nguyệt cố gắng hãm nhẹ động tác.

Trong lúc Tư Mã U Nguyệt đang vệ sinh vết thương, nam tử tỉnh dậy, hắn mở hai mắt mông lung nhìn đôi mắt trong sáng đang chăm sóc mình.

Hắn được cứu?

Nam tử cảm nhận thân thể, xác định bản thân đã được cứu thì tiếp tục hôn mê bất tỉnh.

Lúc này Tư Mã U Nguyệt đang khom người vắt khăn nên không thấy. Chờ nàng làm xong mọi thứ thì miệng vết thương cũng đóng vảy.

“Tuy mình đã thấy hiệu quả của loại này vài lần nhưng lần nào nhìn thấy cũng phải khiếp sợ.”

Tư Mã U Nguyệt duỗi tay sờ vết thương.

“Có rảnh mình phải tìm vài thư tịch đan dược tới xem, học một chút về luyện đan.”

Chờ Tư Mã U Nguyệt dọn dẹp xong, trong sơn động chỉ còn giường lớn. Nàng nghĩ tới thời gian gần đây do tu luyện mà chưa chợp mắt được, vừa vặn thấy giường trước mắt cũng có điểm mệt nhọc.

Nhìn nam nhân ngủ ngon lành, hiện tại bản thân cũng đang vận nam trang thì quyết đoán bò vào bên trong nằm ngủ.

Bạn đang đọc Bạo Sủng Cuồng Thê: Thần Y Ngũ Tiểu Thư (Bản dịch) của Phiến Cốt Mộc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 42

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.