Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngoại Truyện 4 : Tuyên & Ngạo [4]

Phiên bản Dịch · 4298 chữ

“Xin chào điểm tâm không?” Mạnh Tuyên ở ghế trên ngồi xuống, nhìn người đối diện bàn ăn trên người quấn quít lấy băng vải.

Người này lớn hơn so với y hai ba tuổi, trên mặt có vết thương, mơ hồ có thể nhìn ra dáng dấp đẹp trai sáng sủa, tên là Vị Hàn, tuy rằng không có nói là đang làm gì, nhưng ông già cũng rất chắc chắn nói hắn ta là sát thủ, người này lúc đó trầm mặc uống nước, từ chối cho ý kiến.

Lúc đó y cho rằng người này thầm chấp nhận.

Vị Hàn gật đầu, “Cũng được.”

Mạnh Tuyên liền không hề quản hắn ta, cúi đầu ăn. Mạnh Nghiêm Đình cũng liếc hắn ta một cái, đơn giản hỏi vài câu thân thể như thế nào cũng bắt đầu cúi đầu hưởng dụng bữa sáng, ông cho tới bây giờ chưa từng hỏi vết thương này trên thân Vị Hàn là như thế nào, cũng không có từng hỏi bối cảnh gia đình gì, ngay cả tên cũng là Vị Hàn tự đưa, ông đối với kết luận duy nhất đối với người này chính là sát thủ, mà đây cũng là cùng con trai nhà ông nói chuyện trời đất mới nói, việc khác về hắn ta hết thảy một mực chẳng quan tâm.

Vị Hàn đối với lần này không có biểu thị ra kinh ngạc, bởi vì người bình thường sẽ không để ý tới người quần áo rách mướp, vết máu và nước bẩn xen lẫn cùng một chỗ trên tay còn cầm súng, nhưng người này ngược lại làm như vậy, cho nên hắn ta từ khi đó chỉ biết người này không bình thường, hơn nữa biểu hiện sau đó của người này hắn ta liền dần dần buông cảnh giác, an tâm ở lại.

Vết thương hắn rất tốt nhanh, lúc khôi phục không sai biệt lắm đã đem đồ đạc của mình thu dọn xong, đối Mạnh Nghiêm Đình gật đầu một cái, quay đầu bước đi, bóng dáng chỉ chốc lát sau liền trong đêm đen biến mất dấu vết.

Mạnh Tuyên đang đứng ở thang lầu, nghiêng đầu liếc mắt nhìn ông già nhà mình, “Rốt cuộc hắn thật sự ngay cả một tiếng cảm ơn chưa từng nói.”

“Con còn quá non,” Mạnh Nghiêm Đình nở nụ cười, “Tính tình người này không xấu, hơn nữa có phần bền dai, hắn nếu có thể ở trên hắc đạo sống sót tương lai nhất định bất khả hạn lượng*.” [không giới hạn]

Mạnh Tuyên nhún vai, y đối với lần này cũng không quan tâm.

Mạnh Nghiêm Đình không có tiếp tục nói nữa, để y đi về nghỉ ngơi, ánh sáng đáy mắt của con trai nhà ông vẫn như cũ rất bình tĩnh, đúng thật tựa như ao tù nước đọng* [ẩn dụ về việc trì trệ], không có chút nào gợn sóng, ông đối với lần này chỉ có thể than thở. Sinh hoạt lặng yên mà qua, tuy rằng bình thản so với âm mưu tính toán tốt hơn trước kia, chuyện của Vị Hàn ném sau đầu từ lâu, ông hầu như cũng muốn quên người này, cũng chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày có thể gặp lại hắn ta, hơn nữa còn là ở trong dưới loại tình cảnh này.

Ông đem thư trong tay buông xuống, cách ngọn đèn màu sắc ấm nhìn người đàn ông mặc áo khoác đen trước mặt, tuỳ ý hỏi, “Nhiệm vụ ra?”

Vị Hàn gật đầu.

Mạnh Nghiêm Đình lại hỏi, “Người mua là Trung Quốc thành phố X?”

Vị Hàn gật đầu lần thứ hai.

Mạnh Nghiêm Đình lại cười, “Nếu đã có thể tìm tới nơi này, vậy hắn nhất định phát hiện Tuyên rồi đi?”

“Hắn để tôi đem Mạnh Tuyên mang về,” Vị Hàn nói, “Chẳng qua nhiệm vụ này tôi không có nhận.”

Mạnh Nghiêm Đình a một tiếng, cũng không có bao nhiêu ngoài ý muốn. Vị Hàn lại nói, “Nhưng tôi không tiếp không có nghĩa là người khác không tiếp.”

“Tôi đây biết,” Mạnh Nghiêm Đình hiểu rõ gật đầu, “Cậu có thể sang nói cho tôi biết đã không tệ, nhưng làm như vậy phá hủy quy củ của tổ chức cậu đi?”

Vị Hàn khẽ lắc đầu, “Không có việc gì, tôi đang chuẩn bị đi nước Mỹ phát triển công ty PMC.”

“Oh, vậy cũng so với công việc sát thủ nguy hiểm hơn nhiều.” Mạnh Nghiêm Đình tùy ý nói một câu, nhưng cũng không có ngăn cản, ông khoác đồ tựa ở đầu giường, bàn tay còn đặt tại ở trên trang sách, trầm mặc thật lâu mới cười nói, “Con tôi sau này phải nhờ cậy cậu chăm sóc.”

Vị Hàn chấn động, “Ông …”

Mạnh Nghiêm Đình lắc đầu cắt đứt lời của hắn ta, “Không cách nào, Triệu Bình có thể nhịn vài chục năm mới báo thù có thể thấy được không phải giống như cố chấp, tôi một lão già chết cũng không sao cả, nhưng con tôi bây giờ tuổi vẫn còn trẻ, tôi sống Triệu Bình liền nhất định sẽ tìm tôi khắp thế giới, cho nên chỉ có tôi chết hắn mới có thể thôi.”

Vị Hàn tuy rằng không biết quan hệ giữa bọn họ nhưng có thể từ trong tiền bạc phong phú sau khi hoàn thành nhiệm vụ nhìn ra, nhưng người này dù sao đã cứu mạng của hắn ta, để hắn ta trơ mắt nhìn người này chịu chết thật đúng là …

Mạnh Nghiêm Đình liếc hắn ta một cái, “Không có việc gì, năm đó tôi đoạt quyền sẽ không nghĩ tới đời này có thể chết già, chẳng qua tôi cũng chỉ có một đứa con trai như thế …” Ông nhìn chằm chằm ánh mắt của Vị Hàn, “Nếu như là lời của cậu, có thể để cho hắn tin tưởng Tuyên thật đã chết rồi?”

Vị Hàn nghe ông hỏi như vậy liền biết ý của ông, con ngươi không khỏi sâu chút, “Tôi tận lực.”

“Có những lời này là đủ rồi, nếu như thật sự không được,” Mạnh Nghiêm Đình nói, trong con ngươi dần dần nhuộm một tầng thê lương, giữa thê lương lại mang một phần ngoan lệ, “Vậy cậu liền chính tay tiễn con tôi ra đi đi.”

Vị Hàn vừa chấn động, Mạnh Nghiêm Đình trong mắt mang theo tơ máu, mặt lại dường như già nua chút, nhưng khí thế đã từng xưng bá cho nên ngoan lệ cũng mảy may không đổi, ông thoáng nhắm hai mắt, “Thay vì để nó rơi xuống trong tay chẳng bằng cho nó một sự giải thoát.”

Vị Hàn trầm mặc một chút, thấp giọng nói, “Tôi đã biết.”

Cửa phòng truyền đến tiếng rắc rắc nhỏ nhẹ, phòng ngủ còn dư lại một mình Mạnh Nghiêm Đình, ông ở trên giường ngồi một hồi, đốt một điếu thuốc, cũng không có uống vài hớp, phần lớn thời gian đều đang suy tư, thẳng đến đầu mẩu thuốc lá đốt tới ngón tay mới hơi chút hoàn hồn, ông đem điếu thuốc tiện tay đặt ở trên tủ đầu giường, đứng dậy đi ra.

Ánh trăng từ trong khe hở rèm cửa sổ đánh vào, vẩy ra ánh sáng hơi nhạt, Mạnh Tuyên ngủ cũng không được ổn định, hơi chút cau mày, lúc Mạnh Nghiêm Đình ở bên giường y ngồi xuống thì y lập tức tỉnh, y nhìn hình dáng trong bóng tối, chỉ cảm thấy ánh mắt kia nặng nề lại quen thuộc, “… Ba ba?”

“Ừ,” âm thanh của Mạnh Nghiêm Đình rất bình tĩnh, “Ta tới thăm con một chút có đạp chăn hay không.”

Mạnh Tuyên bật cười, “Con đã trưởng thành rồi.”

“Đúng vậy, trưởng thành rồi trưởng thành rồi,” Mạnh Nghiêm Đình cười đáp lời, sờ sờ đầu của y, “Ngủ đi, ta nhìn con ngủ.”

Mạnh Tuyên nhạy cảm hỏi, “Có đúng hay không xảy ra chuyện gì?”

“Đúng vậy,” Mạnh Nghiêm Đình nói, “Ta vừa làm một ác mộng, lo lắng tới thăm con một chút.”

Mạnh Tuyên cười vỗ vỗ cánh tay ông già nhà mình, “Con không sao, thật tốt.”

Mạnh Nghiêm Đình lại sờ sờ đầu của y, “Ngủ đi, chờ con đang ngủ ta lại đi.”

Mạnh Tuyên không nghi ngờ ông, trái lại nhắm mắt lại, chỉ chốc lát sau liền đi ngủ, Mạnh Nghiêm Đình nhìn y thật lâu, trong yêu thương nặng trịu mang theo không nỡ, than thở một chút, “Đều là lỗi của ta, ta không thể bảo vệ con tốt …”

Ông ngồi thật lâu mới rời khỏi, vừa muốn mở rộng cửa thì nghe được sau lưng thì thào, “Hiên Viên …” Ông hơi ngẩn ra, quay đầu lại nhìn con trai nhà mình, mặt của Mạnh Tuyên chôn thật sâu vào trong gối màu tuyết trắng, cau mày thật chặc, hiển nhiên ở trong mộng rất thống khổ. Ông vừa ngẩn ra, lập tức thở dài, mà thôi ông nghĩ, nếu con của ông cùng Hiên Viên cũng có may mắn còn sống lại mai sau có thể gặp được, ông cũng không phản đối nữa, chỉ cần Mạnh Tuyên hài lòng là được.

Ông nghĩ như vậy, xoay người đi ra.

Về sau Mạnh Tuyên từng nhiều lần nhớ lại tình cảnh ngày đó, y nghĩ nếu như y lúc đó có thể lại nhạy cảm chút, có thể phát hiện nhiều nặng nề nhiều hơn trong mắt ông già nhà y thì có phải kết quả không giống như vậy hay không, ít ra y sẽ không lưu lại tiếc nuối.

Y khẽ nhắm mắt, trên đời này không có nếu như.

Vị Hàn đứng ở bên cạnh y, thấp giọng nói, “Cậu nghĩ thoáng chút, phụ thân cậu cũng không muốn thấy cậu như vậy.”

Mạnh Tuyên không có mở mắt, cũng không có mở miệng, nước mắt lại theo gò má tái nhợt chậm rãi trợt xuống, rậm rạp chằng chịt thấm ướt cả khuôn mặt.

Vị Hàn nhìn hai ngôi mộ mới trước mặt, thấp giọng hỏi, “Tôi muốn đi nước Mỹ, cậu sau này có tính toán gì không?”

Mạnh Tuyên toàn bộ quá trình đều rất an tĩnh, cho dù khóc cũng không có phát ra âm thanh nghẹn ngào, y nghe vậy mở mắt ra, con ngươi trong mắt phượng một mảnh trong trẻo nhưng lạnh lùng lợi hại, gằn từng chữ một, “Tôi phải về thành phố X.”

“Trở về làm gì? Báo thù?” Vị Hàn nghiêng đầu nhìn y, “Đây không phải là ước nguyện ban đầu của phụ thân cậu.”

Mạnh Tuyên đứng dậy liền đi, “Chuyện của tôi không cần anh quan tâm.”

Vị Hàn vịn lại bờ vai của y, Mạnh Tuyên cựa không ra, “Buông tay!”

“Cậu ngay cả tôi cũng không thể chế ngự lấy gì báo thù?” Giọng của Vị Hàn vẫn như cũ không có gợn sóng gì, “Thật ra tôi vốn không cần phải xen vào cậu, ân huệ của tôi từ lúc cứu cậu đi ra thì đã trả sạch.”

“Vậy cút!” Mạnh Tuyên cố sức đi bẻ tay hắn ta, cũng không quay đầu lại đi nhanh đi về phía trước, Vị Hàn đứng tại chỗ nhìn y đi xa, lại nhìn lướt qua ảnh chụp trên mộ bia, chợt nhớ tới âm thanh hơi già nua kia –– con tôi sau này phải nhờ cậu chăm sóc.

Hắn ta mím môi một cái, chậm rãi đi theo.

Mạnh Tuyên lúc trở lại thành phố X đầu tiên đi tìm quản gia trước kia nhà y, chú Lý. Người nọ biết được chuyện đã xảy ra thiếu chút nữa bất tỉnh, bi thương ôm y khóc lớn, một lúc lâu mới buông y ra, nghẹn ngào hỏi, “Thiếu gia cậu còn trở về làm gì? Đi nhanh đi, sau đó đừng trở về.”

Mạnh Tuyên trầm mặc không đáp. Người nọ lập tức nghĩ tới nguyên nhân, kích động nắm lấy y, “Thiếu gia cậu … Cậu muốn báo thù?”

Mạnh Tuyên vẫn chưa đáp lời, đường cong gương mặt thanh tú gần như sắc bén, chú Lý ở tại chỗ quỳ xuống y, “Thiếu gia cậu nghe lời tôi khuyên một tiếng, đừng rơi vào tiếp nữa, lão gia ông ấy nếu là ở trên trời có linh cũng không nguyện thấy cậu như vậy a, người nọ chúng ta không thể trêu vào, hắn làm chuyện xấu sớm muộn có một ngày phải gặp báo ứng.”

Mạnh Tuyên vội vàng đi đỡ ông, luôn miệng cam đoan mới để cho ông yên tâm.

“Thật?”

Mạnh Tuyên gật đầu, “Thật, con ở vài ngày rồi đi.” Người này vẫn là không yên lòng, lại chỉ để y ở ba ngày, mấy ngày nay ông quan sát một chút, thiếu gia nhà ông gầy gầy gò cũng trầm mặc, ông không khỏi thở dài, cũng là, đầu tiên là người yêu qua đời lại là cửa nát nhà tan, ai có thể chịu đựng được đả kích như vậy?

Một bộ phận linh hồn của thiếu gia nhà ông … Sợ là đã chết, mà lại cũng không sống được.

Mạnh Tuyên ở ba ngày, chú Lý treo hai tấm hình ở bên trong từ đường, Mạnh Tuyên nhìn Mạnh Nghiêm Đình trong hình chừng năm mươi, cung kính dâng lên ba nén nhang, quay đầu đi. Chú Lý tự mình đưa y đến sân bay nhìn y đi vào mới yên tâm, nhưng ông không biết ông đi rồi Mạnh Tuyên lại từ sân bay đi ra, đón một chiếc xe, đến một khách sạn tầm thường, Vị Hàn vẫn âm thầm đi theo phía sau y, lúc này đối hành động của y không có chút ngoài ý muốn nào, cũng theo sát phía sau.

Ám sát của Mạnh Tuyên rốt cuộc không có thành công, Triệu Bình được một đám vệ sĩ vây vào giữa, ánh mắt từ khiếp sợ biến thành ngạc nhiên đến cực nóng, nhưng mà gã còn chưa để người ra tay y đã được Vị Hàn cứu đi, hơn nữa rất nhanh theo đường thuỷ ra thành phố X.

“Hiện giờ nên nhận rõ sự thật đi,” Vị Hàn băng bó vết thương cho y, thấp giọng nói, “Cậu bây giờ còn chưa bản lĩnh giết hắn, chờ cậu luyện hai năm rồi hãy nói, tôi muốn đi công ty PMC ở nước Mỹ, cậu không phải muốn báo thù sao, đi không?”

Mạnh Tuyên ngẩng đầu nhìn hắn ta, sắc nhọn trong con ngươi cũng không vì thất bại mà yếu bớt, “Đi.”

“Vậy đi thôi.”

Thủ hạ đem chuyện này báo cáo cho Triệu Bình, hỏi, “Muốn đi bắt cậu ta trở về chứ?”

Ánh mắt của Triệu Bình vẫn như cũ rất nóng, nghiền ngẫm nói, “Không vội, tôi đợi cậu ta cũng không sao, dù sao cậu ta sớm muộn có một ngày sẽ quay về.”

Hiên Viên Ngạo ở Bắc Kinh chịu khổ một năm, một bên thành lập thế lực của mình cùng đấu với mẹ con kia một bên không ngừng phái người tìm kiếm tung tích Mạnh Nghiêm Đình, hắn luôn cảm thấy sự tình có chuyện, dựa theo trí nhớ của hắn ngay lúc đó vết thương của Mạnh Tuyên không nghiêm trọng lắm, cho nên sẽ không có sao, hơn nữa hắn lấy được tin tức cũng nói Mạnh Tuyên lúc đó là cứu về rồi, về phần sau còn chưa kịp cứu liền chết hắn cũng hiểu được căn bản không có khả năng, theo như mức độ thương yêu của Mạnh Nghiêm Đình đối Mạnh Tuyên nếu thật gặp chuyện không may sao có thể không giận chó đánh mèo bác sĩ? Nhưng sự thật là những bác sĩ kia chưa từng gặp phải trách cứ, một chút việc cũng không có, hơn nữa Mạnh Nghiêm Đình sau lễ tang di cư ra nước ngoài, Mạnh gia bị Triệu Bình chiếm đoạt … Cho nên rất có thể là Mạnh Nghiêm Đình an bài Mạnh Tuyên lừa chết cùng nhau chạy ra nước ngoài, hắn nghĩ có khả năng vô cùng lớn, vẫn chưa từ bỏ ý định tìm kiếm.

Một năm này hắn đều là ôm lòng tin Mạnh Tuyên còn chưa chết mà sống, mặc kệ gặp phải bao nhiêu trắc trở đều cắn răng vượt qua, để lần thứ hai đứng ở trước mặt người đó, cho nên khi có người nói với hắn ở Malaysia phát hiện đầu mối thì hắn liền lập tức ném chuyện trong tay chạy vội qua, nhưng hắn không nghĩ tới hắn đối mặt sẽ là hai ngôi mộ bia!

Hắn chết gắt gao nhìn ảnh chụp phía trên, vẫn không nhúc nhích, âm thanh tất cả đều kẹt trong miệng, một chữ đều nói không nên lời.

Thủ hạ một bên nhìn gương mặt trắng bệch của hắn, không yên lòng đi qua vỗ hắn, ai ngờ Hiên Viên Ngạo lại lảo đảo một chút, bỗng nhiên ho ra một bụm máu, trong nháy mắt ngã xuống trước mộ bia.

Thủ hạ vội vàng vây lại, “Thiếu gia!”

Hiên Viên Ngạo quỳ một chân trên đất, lấy tay chậm rãi lau khô máu khóe miệng, “Đi tra cho tôi …” Hắn thở hổn hển mấy cái mới mở miệng, âm thanh rất trầm, xen lẫn loại bão tố nguy hiểm và máu tanh, từng chữ từng chữ từ kẽ răng nặn ra, “Đi tra bọn họ chết như thế nào, ai đã ra tay.”

Thủ hạ vẻ mặt rùng mình, “Vâng.”

Sự tình rất nhanh thì tra được, trên người Hiên Viên Ngạo cuồng dã rất nặng, nhưng hắn hiện giờ vừa cất bước nhân thủ không đủ, liền lập tức liên hệ ông già, trực tiếp sảng khoái, “Tôi muốn mượn tiền.”

Ông cụ nhà Hiên Viên gia đương nhiên biết hắn hiện giờ ở đâu, lo lắng mở miệng, “Giết người là phạm pháp a ta đã nói với con, con không bằng trước nhịn một chút, tập hợp chút chứng cớ phạm tội, đến lúc đó là có thể …”

Hiên Viên Ngạo đương nhiên biết còn có biện pháp này, nhưng hắn không muốn chờ, liền rất nhanh cắt đứt lời của ông, “Sau này tôi bồi còn gấp đôi ông.”

“… Được rồi, ta để người chuyển vào tài khoản của con.”

Hiên Viên Ngạo liền cúp điện thoại đi nhanh đi về phía trước, phân phó, “Tiền vừa đến là phải đi liên hệ lính đánh thuê.”

“Vâng.”

Triệu Bình cho dù lợi hại hơn nữa cũng chẳng chống đối nhân thủ được trải qua huấn luyện ra từ quý tộc cách mạng, huống chi còn có một đội dong binh, chẳng qua gã rốt cuộc không có chết ở trong tay những người này, bởi vì Hiên Viên Ngạo không cho, hắn muốn đích thân thu thập gã.

Ngực Hiên Viên Ngạo còn có chút đau nhức, thân thủ đương nhiên giảm bớt nhiều, chờ hắn đem Triệu Bình giải quyết thì bản thân cũng là một thân vết thương, hắn phất tay để thủ hạ thu thập tàn cục, mình thì nằm ngửa trên đất trống nhìn bầu trời đen nhánh, mưa nhỏ vụn đánh vào trên mặt của hắn, hòa tan một chút vết máu, mà lúc này mưa trên mặt đột nhiên biến mất, dư quang có thể thấy một đoạn vạt áo đường trang, hắn mí mắt cũng không nâng một chút, “Tống đại công tử thế nào bỗng nhiên có rãnh rỗi đến thành phố X?”

“Tôi cũng không muốn,” âm thanh trên đỉnh đầu rất ôn hòa, “Ông già nhà cậu gọi điện thoại cho ông nội tôi, sau đó ông nội tôi lại gọi điện thoại để tôi tới xem một chút.”

Hiên Viên Ngạo hừ một tiếng, nói trắng ra là vẫn làm cho mẹ con kia nhìn, có Tống Triết ở đây để cho bọn họ nhiều ít sản sinh điểm cố kỵ, để tránh khỏi bỗng nhiên sinh sự, thế nhưng … Hắn rốt cuộc liếc hắn ta một cái, “Tôi không cho là cậu ngược lại sẽ nghe lời.” Ý kia chính là cậu chọn đứng ở bên tôi cứ việc nói thẳng, tìm nhiều lý do như vậy làm cái gì.

Tống Triết không để ý tới lời của hắn, chỉ nói, “Cậu lại nằm tiếp cảnh sát liền tới.”

Hiên Viên Ngạo không tình nguyện ngồi dậy, đưa tay cho hắn ta, “Kéo tôi một cái.”

“Không được,” Tống Triết gần như ưu nhã lắc đầu, “Tôi có khiết phích.”

Hiên Viên Ngạo không khỏi hứ một tiếng chậm rãi đứng lên, theo hắn ta đi về phía trước, “Khiết phích? Tôi cũng không tin cậu sau này tìm được vợ không hôn môi.”

“Việc này ai biết.”

“Nói đi, cùng tôi liên thủ nguyên nhân là gì?”

“Toà cao ốc lần trước cậu nói tôi tương đối cảm thấy hứng thú,” Tống Triết lại cười nói, “Tôi muốn tham gia một phần.”

“Tôi có nói là hình thức đầu tư cổ phần chứ?”

“Chỉ nhập 10%, còn lại đều vẫn là của cậu.”

“Nói trắng ra là cậu chính là chỉ còn chờ góp tiền đúng không?” Hiên Viên Ngạo liếc mắt nhìn hắn ta, “Hơn nữa cho dù sau này xảy ra chuyện cậu nếu muốn phủi sạch quan hệ cũng dễ chút.”

“Đừng nói trắng ra như vậy,” ngón cái Tống Triết chậm rãi vuốt chuôi cây dù trong tay, “Nếu thật đến ngày cậu gặp chuyện không may đó, tôi đoán chừng cũng không xa.”

“Cậu có biết người trong giới gọi cậu là rắn độc có biết hay không?” Ý kia chính là cậu mới có thể gặp chuyện không may sao?

“Không biết.”

“Tôi đây hiện giờ nói cho cậu biết.”

“Cám ơn.”

“Hứ!” Hiên Viên Ngạo chậm rãi đi về phía trước, đột nhiên hỏi, “Cậu có từng thích người nào chưa?”

“Không có,” Tống Triết ôn hòa nói, “Cho nên tôi không cách nào cảm nhận được tâm tình hiện giờ của cậu, cũng thoải mái không ngớt cậu —— đương nhiên tôi nghĩ cậu cũng không cần thoải mái.”

Hiên Viên Ngạo haiz một tiếng tiếp tục đi, trầm mặc thật lâu sau đó mới nhẹ giọng nói, “Tôi hy vọng cậu vĩnh viễn cũng không phải có tâm tình hiện giờ của tôi —— rất đau.”

Tống Triết tương đối hiếu kỳ, “Có bao nhiêu đau?”

Hiên Viên Ngạo cười khổ, “Sống không bằng chết.”

Mạnh Tuyên nhận được tin tức này thì mới vừa từ công ty PMC thuận lợi đi ra, y trong nháy mắt bối rối, như là cây cột trụ sống sót ầm ầm sụp đỗ, khiến y một mảnh mờ mịt, “… Ai làm?”

“Con ông cháu cha mới nổi ở Bắc Kinh, Triệu Bình hình như chọc tới hắn,” Vị Hàn giương mắt nhìn y, “Cậu có khỏe không?”

Mạnh Tuyên vẫn là đờ đẫn ở đó, thật lâu mới nhẹ giọng hỏi, “Anh nghĩ một người rõ ràng không có ý nghĩa sống tiếp, vì sao còn phải sống?”

Vị Hàn không nói, Mạnh Tuyên lại hỏi, “Không có lý do gì còn sống được làm cái gì?”

“Tôi là một người con riêng, còn là đứa con riêng cha không hy vọng nhìn thấy …” Vị Hàn chậm rãi mở miệng, nói đạo lý chuyện lúc trước của hắn ta, “Tôi lúc đó cũng không biết có còn giá trị tồn tại hay không, cậu xem tôi hiện giờ bây giờ không phải là rất tốt sao.”

Con ngươi Mạnh Tuyên vẫn là trống rỗng, “… Tôi cho dù lại sống tiếp cũng không có khả năng tìm được mục tiêu.”

“Loại sự tình sống tiếp này trước nhìn mới có thể kết luận, hoặc là sau này cậu cũng sẽ không nghĩ như vậy,” Vị Hàn nói, “Hiện giờ Triệu Bình đã chết cậu còn có tính toán gì không? Tôi có một người bạn mấy ngày hôm trước đang tìm người đại diện, cậu có hứng thú đi công ty giải trí chứ?”

“Người đại diện?” Mạnh Tuyên kinh ngạc một chút, “… Không quan trọng.”

“Vậy được, tôi đi liên hệ.”

Hiên Viên Ngạo mang thương trở lại Bắc Kinh nghỉ ngơi một trận bắt đầu từ thương nghiệp, làm ăn làm được rất lớn, chờ tích lũy tài chính đến nhất định bắt đầu ở thành phố X xây khách sạn, gọi là “Dạ Mị” cũng một bước nâng danh tiếng khai hoả trong hắc đạo.

“Lời thề tình yêu tôi em, hẹn nhau trăm năm, cũng không gì có thể đem chúng ta chia lìa …”

Ngày toà cao ốc khai trương Hiên Viên Ngạo đứng ở tầng chót cô đơn lẻ loi nhìn ngắm xuống dưới, bên trong thả âm nhạc nhàn nhạt, giọng nữ thanh thuý ngân dài, khúc ca Helefna Be Hobena [1] tên tiếng Trung được đặt là “Lời thề tình yêu” ——

“Tôi yêu người, chúng ta có thể nào chia lìa, tôi yêu người, chúng ta sao chia lìa …”

Hắn chậm rãi uống một ngụm rượu, quay đầu lại nhìn gian phòng trang hoàng này.

“Nếu như không có em làm bạn bên cạnh, anh đem sinh mang lúc ban đầu giữ lại, anh đem bản thân lưu lại trong trời đất …”

Hắn rốt cuộc nước mắt chảy xuống từ từ.

“… Tuyên.”

[Hoàn]

Bạn đang đọc Bảo Hộ Của Giới Hắc Bạch của Nhất Thế Hoa Thường
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.