Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 61

Phiên bản Dịch · 3445 chữ

Tả Xuyên Trạch lại gọi một cú điện thoại cho thủ hạ, dặn dò vài câu rồi ngắt, nhắm mắt tựa ở trên lưng ghế ngồi phía sau, lông mi đẹp mắt khẽ nhíu, không nói lời nào.

Fanmeting … Nếu như đến lúc đó phát tác Tiểu Tuấn có thể lao xuống sân khấu đi giết người hay không? Không … Nói không chừng so với việc này còn nghiêm trọng.

Loại sự tình này y ở chín năm trước đã từng tự mình trải qua, tuy rằng y sau này cũng giết rất nhiều người, lại vẫn như cũ không thể quên trận mưa đêm điên cuồng cùng lạnh lẽo, huống chi thuốc trên người Tiểu Tuấn so với y còn muốn nghiêm trọng và kinh khủng hơn, nếu như người nọ tỉnh táo sau đó biết được mình làm gì thì như thế nào?

Sau khi tỉnh táo nhìn tay mình đầy máu tươi, nhìn thi thể khắp nơi, đồng thời nói không chừng trong đó còn có bạn bè của mình thậm chí là người yêu, cậu sẽ như thế nào, sẽ … Điên sao?

Như vậy một người lạc quan, cũng sẽ điên sao?

“Không có chuyện gì, không nên lo lắng,” Tống Triết thấy dáng vẻ của y, không khỏi tiến tới đem cậu ôm vào trong lòng, dịu dàng an ủi, “Không nên cố ý suy nghĩ việc nghiêm trọng này, nói không chừng fanmeting của cậu ta sẽ có thể kết thúc trước nửa đêm.” Dứt lời xoa đầu của cậu, nghĩ thầm người này lúc trước tác dụng thuốc trong cơ thể đi qua khi tỉnh táo thì thấy gì? Có phải cũng biết sợ hay không? Đêm mưa chín năm trước của Phùng Ma, trong giới chỉ biết là Phùng Ma thay đổi đương gia, lại chưa bao giờ từng nghĩ tới người này rốt cuộc là có tự nguyện hay không, có mưu đồ đã lâu hay không.

“Em nói cho Doãn Mạch rồi sao?” Hắn hỏi.

“Không có, ai biết hắn ta có thể đem Tiểu Tuấn giấu đi hay không.” Tả Xuyên Trạch hướng trong lòng hắn rụt một cái, giọng nói vẫn là rất trầm, mắt y cũng nhìn chùm sáng màu hồng mở vầng sáng bên ngoài cửa sổ, con ngươi không khỏi trầm sâu chút, ông trời còn thật biết nói đùa, đêm nay vừa vặn đêm mưa, giống như đang nhắc nhở màu tươi kia trên người bọn họ mặc kệ tắm rửa thế nào cũng không sạch.

“Không bình thường mới có thể.” Tống Triết gật đầu đồng ý.

“Tôi ngày hôm nay muốn đem Tiểu Tuấn mang về.” Tả Xuyên Trạch tuyên bố.

“Hắn sẽ không đồng ý.” Tống Triết đem cằm để ở trên vai của y, giọng nói khẳng định hoàn toàn.

Tả Xuyên Trạch khẽ ừ, “Ai quan tâm hắn có đồng ý hay không, mặc chỗ hắn có thuốc thử trì hoãn, nhưng lần đầu tiên phát tác loại đồ vật kia không dùng được, huống chi tôi cũng không biết Hắc Yến ở trên người em ấy trang bị có phải giống như thuốc trong cơ thể tôi hay không, cho nên chỉ có thể sau khi kiểm tra.”

“Ừ,” Tống Triết dịu dàng đáp lời, đưa tay nhấc một chòm tóc đặt ở trong tay thưởng thức, thử dò xét hỏi, “Lúc trước em … Cảm giác gì?”

Cuộn lông mi vểnh của Tả Xuyên Trạch rủ xuống phía dưới, ánh sáng trong con ngươi hơi trầm xuống, trầm mặc một lát mới nói, “Dù sao không dễ chịu.”

Tống Triết liền không hỏi nữa, nghiêng đầu ở trên mặt y hôn một cái, đợi xe đưa bọn họ đến nơi.

Xe ở trên đường đi rất nhanh, chờ bọn họ đến thì cách hừng đông vẫn chưa tới một giờ.

“Xem ra vận may của chúng ta tương đối tốt,” Tống Triết mỉm cười nhìn người đi ra hội trường, “Dường như vừa kết thúc.”

Lòng thấp thỏm của Tả Xuyên Trạch hơi chút buông xuống, lấy điện thoại ra gọi điện cho Tả An Tuấn, hỏi cậu lúc nào đi ra, sau đó rất nhanh cúp máy xuống xe, thủ hạ của y chờ ở một bên từ lâu, y liền liếc mắt nhìn bọn họ, dẫn đầu hướng phía hội trường đi, thủ hạ của y thấy thế vội vàng đuổi theo.

Tống Triết bất đắc dĩ nhìn thoáng qua bóng dáng màu đỏ từ từ mơ hồ trong đêm mưa, đưa tay tiếp nhận cây dù tài xế đưa tới, chậm rãi đi tới.

“Cái này là từ ở đâu ra?” Tả Xuyên Trạch nói từng chữ một, tà khí trên người tăng mạnh, thẳng làm người khác nhượng bộ lui binh, y còn chưa đi tới hội trường thì chỉ thấy em trai của y và Doãn Mạch hướng y đi tới, mà em trai nhà y biểu tình happy còn ngâm nga bài hát đi qua, chẳng qua những thứ này đều không phải là trọng điểm, trọng điểm là trên tay em trai nhà y đang cầm cây đường đao thân yêu!

Một hơi thở của y thiếu chút nữa không trì hoãn được, nghĩ thầm đây là muốn để làm gì? Giết người thuận tiện?

Tả An Tuấn bị hơi thở trên người anh trai nhà cậu làm cho gan có chút run rẩy, vô ý thức rụt rụt cái cổ, run run rẩy rẩy nói, “Bởi vì em có một MV hình ảnh bên trong có thứ này, em ngày hôm nay vừa vặn hát bài hát này, vũ đạo phải dùng, liền cầm tới.”

“Vậy em không biết dùng đạo cụ sao?” Hơi thở trên người Tả Xuyên Trạch lại nâng lên một tầng.

Tả An Tuấn nhất thời bĩu môi, vẻ mặt oan ức, “Cái này dùng thuận hơn …”

Doãn Mạch thấy tiểu thụ nhà mình trên mặt oan ức lập tức tiến lên đem cậu kéo vào trong lòng, nhìn Tả Xuyên Trạch, lạnh nhạt hỏi, “Có việc?”

Tả Xuyên Trạch gật đầu, lần thứ hai nhìn thoáng qua đường đao trên tay em trai nhà mình, đưa tay, “Trước đưa đao cho anh.”

Tả An Tuấn không dám có câu oán hận, bước nhỏ chạy tới dâng hai tay, nhu thuận vô cùng.

Tả Xuyên Trạch nắm thứ đó trong tay, đáy lòng rốt cuộc ổn định chút, bắt đầu chuyển tới việc chính, “Ngày mai có việc gì thế? Đêm nay cùng anh đi Phùng Ma đi.”

“Ừm, được.” Tả An Tuấn lập tức gật đầu, bỗng nhiên dường như nhớ tới gì đó ngẩng đầu nhìn vệ sĩ nhà mình, liền thấy người sau vẻ mặt lạnh nhạt nhìn cậu, con ngươi màu lam đậm gợn sóng không sợ hãi, lại chẳng biết tại sao chính là khiến cậu nhìn gan run rẩy.

“A, việc này …” Người nào đó nhất thời do dự.

“Em cũng có thể đem anh ta mang theo,” Tả Xuyên Trạch biết cậu muốn nói gì liền sớm nói đáp án, sau đó trực tiếp đi kéo cánh tay của cậu, kéo cậu đi hướng ô tô, “Đi thôi.” Y hiện giờ cũng làm lỡ một khoảng thời gian.

Doãn Mạch thấy thế không khỏi nhíu mày, đi kéo cánh tay khác của Tả An Tuấn, lần thứ hai hỏi một câu, “Có việc?”

“Có việc.” Tả Xuyên Trạch cũng không muốn cùng anh lời vô ích, nhìn thẳng ánh mắt của anh, tâm tình đáy mắt trầm rất sâu.

Lẽ nào … Con ngươi màu lam đậm của Doãn Mạch híp một cái, Tả Xuyên Trạch lập tức gật đầu, lòng của anh nhất thời trầm xuống, “Không có khả năng không phải còn …”

“Việc này nói sau.” Tả Xuyên Trạch cắt đứt lời của anh, lôi kéo em trai nhà mình tiếp tục đi về phía trước, Doãn Mạch vô ý thức nhìn đồng hồ, con ngươi vừa trầm xuống, liền không ngăn cản nữa, lôi kéo một cánh tay khác của Tả An Tuấn đi về phía trước rất nhanh.

“Ơ ơ? Anh ơi, có chuyện gì a?” Tả An Tuấn bị hai người này lôi kéo thật nhanh về phía trước, ánh mắt cực kỳ hoang mang.”

“Đến rồi sẽ nói cho em biết.” Tả Xuyên Trạch ứng phó nói một câu, tiếp tục tốc độ nhanh hơn.

Tống Triết đi về phía trước vài bước, nhìn người trước mặt, lại nhìn gương mắt vô hại trưng ra của Tả An Tuấn, mỉm cười đứng vững, chờ bọn họ đi tới, mà đúng lúc này dư quang của hắn thấy được một bên bỗng nhiên xuất hiện vài người, con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng không khỏi híp lại.

Mấy người này đồ đầy ẩm ướt, trên mặt đều là ánh sáng mong đợi, cho nên chắc là …

“A! Tả An Tuấn! Mau nhìn, tôi đã nói anh ấy sẽ từ nơi này đi ra!” Âm thanh này vô cùng hưng phấn.

“A — thật là Tả An Tuấn!” Sau đó lại một tiếng thét chói tai, mấy người họ lập tức liền vọt tới, vẻ mặt vô cùng kích động, tổ ba người trước mặt không khỏi ngẩn ra, mặt của Tả An Tuấn trắng bệch, vô số vết xe đổ từ lâu khiến cơ thể cậu sinh ra phản xạ có điều kiện, bất chấp việc khác quay đầu liền chạy như điên.

Hu hu hu, cậu che mặt nức nở, fan của cậu thật sự là quá kinh khủng.

Trong tay của Tả Xuyên Trạch và Doãn Mạch không còn, thầm nghĩ không tốt, Tả Xuyên Trạch vội vàng để thủ hạ sau lưng ngăn chặn bọn họ, mà y thì cùng Doãn Mạch đuổi theo, nhưng tốc độ của Tả An Tuấn nhanh, phương hướng chạy trốn lại là đầu hẻm nhỏ bên kia hội trường, tia sáng rất tối, hơn nữa bầu trời mưa nhỏ, đường nhìn càng thêm không tốt.

Tống Triết mắt thấy mạt bóng dáng đỏ kia biến mất khỏi đường nhìn, lại nghĩ tới người nọ cầm đường đao trên tay, mắt xếch trong trẻo nhưng lạnh lùng không khỏi trầm sâu chút, vội vàng đuổi theo.

Tả An Tuấn như con ruồi không đầu ở trong hẻm nhỏ xoay quanh, sau cùng lại đi tới một chỗ ngõ cụt, cậu chớp mắt, buồn tẻ nhìn một bức tường trước mặt, lại thử dò xét lắng nghe động tĩnh sau lưng, phát hiện không có tiếng thét chói tai hưng phấn, rốt cuộc thở ra một hơi.

“Chết tiệt, nó đi đâu rồi?” Tả Xuyên Trạch nhìn lối rẽ trước mắt, yêu mị trong con người đậm vô cùng.

“Không biết,” Doãn Mạch nhìn xung quanh một chút, mượn ánh sáng mỏng manh thấy được thứ gì đó trên một ngã ba đường, nhanh chóng đi tới nhặt lên, “Đây là chùm chìa khoá của em ấy, em ấy mỗi lần chạy trốn tổng sẽ rơi ít đồ.

“Vậy đi thôi.” Tả Xuyên Trạch quay đầu hướng bên kia đi qua. Doãn Mạch theo sát phía sau, hỏi, “Vì sao trước thời hạn? Là thuốc của Lâm Triết Tịch?”

“Ừ.” Tả Xuyên Trạch tuy rằng khó chịu vì người này gạt y chuyện quan trọng như vậy, vẫn là không tình nguyện lên tiếng.

“Trước tôi tìm Trác Viêm đòi thuốc thử trì hoãn mang theo để sẵn trên người, tôi biết lần đầu tiên phát tác không có tác dụng, sau nửa đêm chứ?”

“Hẳn là có thể được đi, anh thử xem,” Tả Xuyên Trạch cũng không quay đầu lại nói, “Dù sao bây giờ về Phùng Ma là khẳng định không còn kịp rồi.”

“Thứ đó trên người cậu là bao lâu thì hết sạch?”

“Nửa năm.”

“Tiểu Tuấn sao?”

“Không biết,” Tả Xuyên Trạch quay đầu lại liếc anh một cái, dừng một chút thêm một câu, “Hơn nữa tôi cũng không rõ lắm trên người nó cùng tôi giống nhau hay không, theo tôi biết đồ trên người nó so với tôi phải phiền phức hơn, hết thảy đều phải đợi sau khi kiểm tra mới có thể hiểu rõ.”

Con ngươi Doãn Mạch nhất thời trầm xuống, Tả Xuyên Trạch lại cũng không quay đầu lại tiếp tục đi, “Đừng hỏi tôi vì sao, anh nếu muốn biết có thể đi hỏi Hắc Yến một chút, đương nhiên điều kiện đầu tiên là anh có thể tìm tới ông ta.”

Nắm đấm của Doãn Mạch nắm thật chặt, vạn phần hối hận lúc trước thế nào không thưởng cho Hắc Yến một viên đạn, nhưng bây giờ suy nghĩ thì cũng đã muộn, anh chỉ có thể hít sâu một hơi đè xuống không hài lòng dưới đáy lòng, đi tìm nhân vật mục tiêu của sự kiện.

Tả An Tuấn nhìn xung quanh vắng vẻ, run run rẩy rẩy do dự như vậy một lát, đang suy tư rốt cuộc có nên ra ngoài hay không thì nghe thấy được một chuỗi tiếng chuông thanh thuý, từ xa đến gần, cậu nhất thời vỗ vỗ tim, vẻ mặt rực rỡ liền nhào tới, “Anh ơi, Mạch, các anh có thể tới thật sự là quá tốt, em rất nhớ các anh a, hu hu, vừa rồi thật sự là làm em sợ muốn chết.”

Tả Xuyên Trạch có chút bất đắc dĩ xoa cái trán, mà Doãn Mạch thì trực tiếp đi qua bóp mặt của cậu, “Tả An Tuấn, lần sau có chút đầu óc được không, vừa rồi bao nhiêu người? Hả? Ứng phó đôi chút không phải qua sao? Em sợ cái gì?”

“Nhưng em chính là sợ a …” Tả An Tuấn đem gương mặt để sát vào tay của anh để giảm bớt đau đớn, thút thít, “Mạch, buông tay, đau quá a …”

“Cho đau chết em!” Doãn Mạch lại dùng lực bóp một cái, lúc này mới buông cậu ra.

Tả An Tuấn oán ức xoa mặt, tội nghiệp nhìn anh, “Em chẳng qua là …” Cậu còn chưa có nói xong thì dừng lại, một đôi mắt trong nháy mắt đó trở nên vô cùng hoang mang, trong cơ thể dường như dần dần xông lên một hơi thở xa lạ, nó theo máu nhanh chóng chạy khắp toàn thân, khiến tay cậu không khống chế được run lên, “Mạch …”

Doãn Mạch ngẩn ra, con ngươi của Tả Xuyên Trạch lại chợt co rụt lại, không chút nghĩ ngợi trực tiếp chạy lên trước lôi kéo Doãn Mạch vội vàng lui về phía sau, ngay sau đó một hơi thở vô cùng lạnh lẽo tản ra xung quanh, thẳng khiến người ta sợ hãi.

Lòng của Doãn Mạch nhất thời căng thẳng, bỗng nhiên ngẩng đầu, liền thấy người trước mắt cúi đầu má đứng, im lặng như tĩnh lặng, anh há miệng, thử tính kêu một tiếng, “Tiểu Tuấn …”

Tả An Tuấn giật giật đầu, nâng lên, con ngươi đen nhánh sâu không thấy đáy, sau đó khoé miệng của cậu chậm rãi gợi lên một nụ cười mỉm, máu tanh mà nguy hiểm.

Tả Xuyên Trạch biết không thể làm lỡ thời gian, thấp giọng dặn dò, “Cẩn thận một chút, bản lĩnh của nó nhưng không bình thường, tôi kiếm chế nó, anh tìm cơ hội đem thuốc thử trì hoãn tiêm vào.”

Duẫn Mạch gật đầu, còn chưa mở miệng người trước mặt liền đối với bọn họ vọt tới.

Tống Triết lúc này vừa vặn mới vừa đi tới chỗ rẽ, đang suy tư phương hướng liền đã nhận ra một hơi thở quen thuộc, hơi thở này hắn trước đây ở trên người Tả Xuyên Trạch thấy rất nhiều lần, liền nhấc chân hướng bên kia đi tới.

Bản lĩnh của Tả An Tuấn là Hắc Yến cố ý bồi dưỡng nên, ngay cả Tả Xuyên Trạch đối phó cũng muốn vướng tay chân, huống chi Duẫn Mạch, chẳng qua anh cũng không để tâm bản thân bị thương, thầm nghĩ nhanh lên một chút đem thuốc thử trì hoãn tiêm vào, cho nên khi tay Tả An Tuấn đưa sang chuẩn bị xé cánh tay của anh thì, anh liền giãy dụa cũng không giãy dụa, hướng về phía bờ vai của cậu đánh đi vào.

Thuốc thử trì hoãn sẽ không có tác dụng lập tức, Tả Xuyên Trạch mắt thấy không tốt vội vàng tiến lên ngăn cản động tác người này xé người kia, mà tay kia của y còn cầm đường đao, lúc này chuôi đao rơi vào ngay đáy mắt của Tả An Tuấn.

Con ngươi của Tả An Tuấn nhất thời nổi lên biến hoá, cây đao này bồi cậu quá lâu, lâu đến cho dù không có lý trí cũng vẫn như cũ đến mức quen thuộc, cậu cơ hồ là không chút nghĩ ngợi liền đưa tay rút đao ra, thuần thục vung lên, sau một chốc cảm thấy quen thuộc mũi đao đâm nhập vào cơ thể người lập tức truyền tới, bên tai trong nháy mắt vang lên một tiếng kêu đau, mùi máu tanh cũng từ từ tràn ra, khoé miệng của cậu không khỏi gợi lên nụ cười máu tanh, mà thuốc thử trì hoãn trong cơ thể rốt cuộc nổi lên tác dụng, ý cười nơi khóe miệng của cậu chậm rãi biến mất, ánh mắt cũng mê man theo, lại trở nên tỉnh táo.

Cậu vô ý thức lui về phía sau một bước, mờ mịt nhìn tình huống trước mắt, liền thấy cây đao kia không có vào toàn bộ phần bụng của Tả Xuyên Trạch, máu theo rãnh vẫn chảy đến trên tay của cậu, nóng hôi hổi.

“Anh ơi …” Cậu kinh ngạc nhìn mọi thứ này, “Anh ơi … Anh ơi!!!”

Hơi thở xung quanh vốn biến mất lại có xu thế dâng lên, Tả Xuyên Trạch biết trong khoảng thời gian này người này không thể lại có tâm tình không ổn, vội vàng lớn tiếng quát lên, “Đánh nó ngất!”

Doãn Mạch không nói hai lời lập tức đi tới phía sau cậu, nâng tay hạ xuống, trước mắt Tả An Tuấn tối sầm, mất đi ý thức, Doãn Mạch đem người hôn mê ôm vào trong lòng, ngẩng đầu nhìn Tả Xuyên Trạch, ánh sáng đáy mắt rất phức tạp, “Cậu …” Anh còn chưa có nói xong liền dừng lại, chỉ cảm thấy một âm u lạnh lẽo quen thuộc ném tới, anh quay đầu, người này mặc đường trang, Tống Triết.

Tống Triết từ lúc nghe được một tiếng “Anh ơi” liền thầm nghĩ không tốt, bước chân vội vàng hơn, nhưng hắn không ngờ tới nhìn thấy cũng là tình cảnh này, tình cảnh này!

Vết thương của Tả Xuyên Trạch rất nặng, cây đao kia toàn bộ xuyên thấu thân thể y, y thở hổn hển mấy hơi, nhíu mày nhìn đao trên người, cây đao này có rãnh, nếu như y không rút ra đem máu chảy tới chết, y không khỏi hít sâu một hơi, dùng sức lực còn sót lại cầm chuôi đao, cố sức rút ra, máu tươi nhất thời tuôn ra nhiều hơn, y không khỏi lảo đảo một chút.

Một đôi tay mãnh mẽ đúng lúc đỡ y, y cúi đầu nhìn vạt áo đường trang trước mắt, không có ngẩng đầu, thuận thế lại dựa sang, Tống Triết ném cây dù từ lâu, lúc này liền đem y ôm ngang lên, quay đầu bước đi.

Tả Xuyên Trạch cau mày, ý bảo Duẫn Mạch đuổi theo, sau đó cúi đầu nhìn quần áo hai bên một chút, thấp giọng nói, “Đồ của anh cũng dính vào rồi, anh không phải có khiết phích?”

Cánh tay Tống Triết nắm thật chặt, bước chân nhanh hơn.

Tả Xuyên Trạch vẫn không có ngẩng đầu nhìn sắc mặt của hắn, chỉ nói, “Không sao, thể chất của tôi đặc biệt, không chết được.”

Tống Triết vẫn là trầm mặc không nói, Tả Xuyên Trạch cũng không lên tiếng, máu tươi hàng loạt xói mòn khiến ý thức của y càng ngày càng không rõ, sau cùng trước mắt tối sầm, ở trong lòng Tống Triết hôn mê bất tỉnh.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Oh oh, sớm hơn so với hôm qua, tôi nói tuần lễ này đặc biệt bận, có thể sẽ không có thời gian thêm, tôi cố gắng đổi mỗi ngày, cố gắng …

Bạn đang đọc Bảo Hộ Của Giới Hắc Bạch của Nhất Thế Hoa Thường
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.