Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thời gian còn sót lại

Phiên bản Dịch · 769 chữ

“Hân Vũ , Hân Vũ … Chúng ta không nghĩ , không suy nghĩ gì hết được

không ?” Âu Dương Tề thấy bộ dạng nàng thống khổ như thế , cũng đau lòng

ôm chặt lấy nàng .

Suốt cả đêm , bọn họ đều không ngủ , Âu Dương Tề thủy chung ôm chặt

nàng trong ngực , như ch chở trân bảo mãi cho đến bình minh , khi Hân Vũ mở

hai mắt nhìn về phía hắn thì Âu Dương Tề vẫn còn duy tì tư thế nhìn nàng đêm

qua , chỉ sợ mình nháy mắt , nàng sẽ biến mất không thấy đâu .

“Tứ ca ca , ngươi đừng nói với ta , từ đêm qua đến giờ , ngươi không có

chút nhúc nhích , cũng không nghỉ ngơi ?” Hân Vũ ngồi dậy , rời khỏi ngực hắn

, để cho hắn có thể thả lỏng thân thể .

Âu Dương Tề chống đỡ thân thể đứng dậy , cả người đều cảm thấy cứng

ngắc , vừa rồi còn không cảm thấy ,hiện giờ nàng với rời khỏi , toàn thân tê liệt ,

cảm giác yếu ớt thổi quét đến , Hân Vũ thấy dáng vẻ hắn lung lay sắp đổ , bước

lên phía trước đỡ lấy hắn , cực kỳ áy náy nói xin lỗi : “Tứ ca ca , thực xin lỗi ,

đều là ta quá tùy hứng , ta đỡ ngươi trờ về phòng nghỉ ngơi được không ?”

Âu Dương Tề mỉm cười , vẫn duy trì miệng cười tuấn lãng như trước kia ,

Hân Vũ chạy lên chạy xuống chăm sóc hắn , đều là bởi vì sự tùy ý của nàng ,

bắt tội Tứ ca ca chăm sóc nàng suốt cả đêm , hiện tại nàng cũng phải chăm sóc

hắn mới đúng .

“Hân Vũ , ngươi cũng đừng quá vội vã , ta cũng không có việc gì , nếu

không chúng ta cùng đi lên phố mua sắm được không ?” Đứng dậy đi đến bên

cạnh nàng ,không đợi nàng kịp phản ứng , thì đã kéo tay nàng đi ra ngoài .

Tuy rằng nơi này chỉ là một trấn nhỏ , nhưng trên đường lớn không thiếu

bóng người , hai bên đường đều bày đầy các quán nhỏ , đồ chơi rực rỡ muôn

màu , mỗi một loại đều hấp dẫn ánh mắt tò mò của nàng , khiến nàng không

nhìn kịp , yêu thích không buông tay .

“Tứ ca ca , ngươi mau tới đây , nơi này có người đang diễn xiếc này !” Hân

Vũ đứng phía trước gọi hắn , hai mắt nhìn không rời màn biểu diễn trước mặt .

Âu Dương Tề vội vàng chạy đến bên cạnh nàng , nha đầu này thấy thứ tốt

liền muốn , để cho hắn ở sau lưng nàng trả tiền , không đợi hắn và ông chủ

thanh toán xong , nàng đã kìm không được chạy tới phía trước , để mặc hắn ở

phía sau .

‘Hân Vũ , nếu ngươi còn nổi tính bốc đồng chạy loạn nữa , ta sẽ phải mang

ngươi trở về đấy !” Giữ chặt tay nàng , không cho phép nàng rời khỏi mình ,

Hân Vũ dường như không nghe thấy gì hết , ánh mắt chỉ chăm chú nhìn biểu

diễn phun lửa trước mắt .

“Oa --- thật là lợi hại , trò ảo thuật này làm thế nào vậy , miệng còn có thể

phun lửa , so với nhà ảo thuật hiện đại còn lợi hại hơn !” Trí tuệ cổ nhân quả là

cao siêu , việc gì khó khăn cũng đều không thành vấn đề .

Âu Dương nhìn hai mắt nàng tỏa sáng , không có biện pháp với nàng , bất

đắc dĩ thở dài , cùng nàng đứng ở bên đường xem tạp kỹ , khi còn trầm trồ khen

ngợi cùng nàng , cõ lẽ cuộc sống vợ chồng bình thường chính là giống như thế

này a .

Sau khi kết thúc một màn tạp kỹ đặc sắc , Hân Vũ thấy mọi người xung

quanh đều sôi nổi lấy bạc ra thuorng , nàng cũng học theo , lấy một thỏi bạc trên

người Âu Dương Tề , ném cho đoàn tạp kỹ kia , trong TV đều diễn giống như

vậy , hôm nay nàng cuối cũng cũng được thể nghiệm cảm giác này , nhưng mà

nghĩ lại , nàng hiện tại đích thị là đang ở năm ngàn năm trước !

Bạn đang đọc Bạo Chúa, Bổn Cung Đến Từ 2012 của Nguyệt Mị Ly
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.