Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tai Nạn Xe Bị Thương Đầu

Phiên bản Dịch · 2326 chữ

“Tiểu tử cậu mạng cũng lớn quá nha

Hải Minh Vũ xách theo giỏ hoa quả đi vào phòng bệnh VIP, bên trong phòng bệnh Mộ Dung Lăng Phong nằm nghiêng trên giường, trên đầu quấn đầy băng gạc trên cánh tay còn đang truyền nước muối

Đúng vậy, anh quả thật là mạng lớn, đâm phải xe buýt tẫn nhiên chỉ bị thương đầu những chỗ khác đều không sao, chuyện này không thể không may mắn. “Tôi nếu xảy ra chuyện gì, cậu cũng không thoát được trách nhiệm” Mộ Dung Lăng Phong đùa nói

“Đúng thế, giờ thấy cậu không có việc gì tôi cũng thở được một hơi, sớm biết thế tối hôm qua tôi đã đưa cậu về rồi, bằng không cậu cũng sẽ không đụng phải chuyện như vậy” Hải Minh Vũ thật đúng là có chút hối hận, bất quá cũng may bạn tốt không có việc gì, nếu không hắn sẽ phải hối hận cả đời.

Chỉ có anh biết rõ anh không phải vì uống say nên mới xảy ra tại nạn, mà là bởi vì —– “Cậu đợi giúp tôi làm một chuyện

“Cậu sẽ không lại bảo tôi đi tìm Tiểu Á đi?

“Mặc dù phải đi gặp Tiểu Á nhưng không phải bảo cậu đi khuyên thằng bé trở về, mà là bảo cậu khuyên nó đi học, thằng bé đã nghỉ vài ngày không đi học rồi” Chuyện này tuy là Phú Đình Đình phó thác nhưng trong lòng anh cũng có suy nghĩ, cho dù Tiểu Á không muốn gặp anh nhưng việc học vẫn là trên hết.

“Chuyện này đơn giản” Vừa nghe được là chuyện này Hải Minh Vũ rốt cuộc cũng thở được một ngụm

“Vậy cậu mau đi đi” Mộ Dung Lăng Phong thúc giục

“Tôi biết rồi, nhưng còn cậu ——–

“Tôi đây không có việc gì, bác sĩ nói đến chiều là tôi có thể xuất viện rồi, tôi cũng muốn về nhà tĩnh dưỡng” Ở trong này ngửi mùi thuốc anh thật đúng là có điểm chịu không nổi, vẫn là ở nhà thoải mái hơn.

“Tôi đây đi trước

“Cậu —- đừng nói chuyện tôi bị tai nạn cho Tiểu Á

“Cậu —- được rồi được rồi —– tôi biết” Hải Minh Vũ không rõ, nếu để Tiểu Á biết Lăng Phong tai nạn, hắn cũng không tin Tiểu Á sẽ nhẫn tâm không lo lắng cho Lăng Phong, như vậy Lăng Phong cũng có thể gặp được Tiểu Á ngày đêm mong nhớ không phải sao? Thật tốt nha.

Hải Minh Vũ vừa rời đi, Mộ Dung Lăng Phong cũng đứng dậy đi xuống giường.

“Lão gia, lão gia ngài như thế nào đã dậy rồi?” Quản gia vừa đi vào thì liền thấy Mộ Dung Lăng Phong đứng ở bên giường.

“Lão Vương, thu dọn một chút chúng ta trở về đi

“Thế nhưng mà lão gia ngài ——–

“Tôi không sao, tôi cũng không có thói quen ngốc ở bệnh viện” Mộ Dung Lăng Phong vừa nói vừa cởi bệnh phục ra đổi lại quần áo của mình.

“Vậy được rồi, tôi gọi điện thoại cho lái xe tới đón” Nếu lão gia nhà ông muốn về ông cũng không có biện pháp, chỉ có thể làm theo mà thôi.

“Chị y tá, xin hỏi phòng của bệnh nhân này ở đâu?” Ở trường học nghe Tần Tình nói Mộ Dung Lăng Phong bị tai nạn, đợi tan học cậu liền vội vàng chạy tới đây.

“Vị tiên sinh này buổi sáng đã xuất viện rồi

“Kia, chú ấy bị thương có nghiêm trọng không?” Từ Trạch Á vội vàng hỏi

“Không quá nghiêm trọng chính là đầu bị thương

“Nga, tôi đã biết, cảm ơn chị ý tá” Vừa nghe được Mộ Dung Lăng Phong bị thương không quá nghiêm trọng Từ Trạch Á cũng thở ra được một hơi.

Ra khỏi bệnh viện, Từ Trạch Á nhịn một chút nhưng vẫn nhịn không được đi tới biệt thự Mộ Dung gia, đứng ở trước cổng, Từ Trạch Á hướng vào bên trong nhìn nhìn, toàn bộ nơi này cậu đã từng cỡ nào quen thuộc, cỡ nào cảm thấy ấm áp, mà hiện tại lại trở nên xa lạ như vậy.

Chú ta không sao chứ? Từ Trạch Á ở trong lòng tự hỏi nhìn lên phía cửa sổ trên lầu, đâu là phòng của Mộ Dung Lăng Phong a.

“Trạch Á thiếu gia, Trạch Á thiếu gia, đúng là Trạch Á thiếu gia rồi” Từ bên trong quản gia cũng loáng thoáng nhìn thấy một người ngó đầu nhìn vào bên trong đặc biệt lại nhìn lên phòng trên lầu hai, cho nên ông ra nhìn một chút không thể tưởng tượng được tẫn nhiên đúng là Trạch Á thiếu gia, ông không khỏi cao hứng kêu lên

“Vương thúc, cái kia ——– nghe nói chú ta bị tai nạn, thế nào rồi?” Nhìn về phía Vương Trung, Từ Trạch Á hỏi biết rõ người kia xảy ra tai nạn cũng không quản cậu chuyện gì, nhưng cậu chính là nhịn không được lo lắng nhịn không được muốn đến nhìn xem, cậu biết nếu không đến đêm nay khẳng định cậu sẽ ngủ không được, trong lòng này cũng khẳng định là một vạn thứ bất an.

“Lão gia tối hôm qua không biết như thế nào lại mắc mưa còn phát sốt hơn nữa lại mưa to cho nên mới xảy ra tai nạn, bất quá không có chuyện gì to tát chính là đầu bị thương cũng không quá nghiêm trọng, hiện tại vừa uống thuốc xong cũng đã ngủ rồi” Thấy bộ dáng Từ Trạch Á quản gia biết Từ Trạch Á khẳng định là lo lắng, bằng không cũng sẽ không tới đây.

Mắc mưa phát sốt? Khẳng định chính là đêm hôm qua ở dưới lầu mới ——– đều do cậu, nếu hôm qua cậu đi xuống bảo chú ta đi đi, chú ta cũng sẽ không mắc mưa cũng sẽ không tai nạn càng sẽ không bị thương đầu, đều do cậu. “Vương thúc, chú ta không có việc gì thì tốt rồi, con đi về trước

“Trạch Á thiếu gia, cậu vào nhìn lão gia đi?” Quản gia cầu xin nói

“Không — con không đi” Trong lòng rất muốn nhưng cậu biết cậu không thể.

“Trạch Á thiếu gia, lão gia là bởi vì quá yêu cậu cho nên mới phải —– cậu liền tha thứ cho lão gia đi, cậu không thấy được lão gia mấy ngày nay rất gầy cơm cũng không ăn chỉ vội vàng công tác, đặc biệt lão gia hiểu lầm cậu cùng Phú tiểu thư về sau càng tự trách trằn trọc không ngủ được ——

“Vương thúc, chú ta không yêu con mà là baba con Từ An Bình, mà con bất quá chỉ là thế thân của baba mà thôi

“Trạch Á thiếu gia, người khác có thể nói như vậy, nhưng cậu cũng không thể nói như vậy, lão gia đối với cậu thế nào tôi nghĩ trong lòng cậu rõ hơn ai hết” Quản gia nhắc nhở nói ông cũng không muốn nhìn hai người biến thành như bây giờ, rõ ràng đều để ý đối phương như vậy, lại cũng bước không qua cái bờ kia, ông nhìn cũng nóng vội.

Trong lòng cậu? Trong lòng cậu? Trong lòng cậu —— trong lòng cậu đã không rõ, hiện tại càng không rõ “Vương thúc, con đi đây đừng nói với chú ta là con đã tới

“Trạch Á thiếu gia, coi như là tôi xin cậu đi nhìn lão gia đi” Quản gia giữ chặt Từ Trạch Á còn kém chưa quỳ xuống trước mặt Từ Trạch Á mà thôi.

“Con —–” Từ Trạch Á do dự, tuy rằng đã quyết định quyết tâm không gặp chú ta nữa, nhưng trong lòng cũng mãnh liệt chờ đợi có thể thấy chú ta, thấy chú ta không có việc gì.

“Trạch Á thiếu gia, lão gia mỗi ngày ngủ rồi cũng đều gọi tên cậu, cậu chẳng lẽ thật sự liền nhẫn tâm cả đời cũng không gặp lão gia sao?” Lão quản gia rớt nước mắt, hai hàng nước mắt cứ thế chảy xuống

“Vương thúc — con ——” Cậu cũng không nhẫn tâm để một lão nhân gia rơi lệ, thế nhưng mà —–

“Trạch Á thiếu gia, nếu không cậu cho ta quỳ xuống xin cậu đi nhìn lão gia một chút được không

Nói quỳ quản gia liền thật sự định quỳ xuống lại bị Từ Trạch Á kéo lại “Vương thúc, ông đừng quỳ con đáp ứng ông

“Thật sự sao?” Quản gia vừa nghe Từ Trạch Á nói như vậy bật người ngừng khóc mỉm cười, ông cũng biết Trạch Á thiếu gia là người mềm lòng nhất, Trạch Á thiếu gia cũng vẫn luôn để ý lão gia.

“Dạ” Từ Trạch Á gật gật đầu đi theo quản gia vào trong

“Trạch Á thiếu gia, lão gia hiện tại đại khái là đang ngủ, cậu đi lên đi” Quản gia đưa Từ Trạch Á đi lên lầu, nhẹ giọng nói

“Vương thúc, con ——” Từ Trạch Á còn đang do dự

“Mau đi đi, Trạch Á thiếu gia, cậu yên tâm, lão gia đang ngủ không biết là cậu tới

“Dạ ——” Nhìn quản gia đi xuống dưới lầu Từ Trạch Á mới bước chậm rãi đi tới phòng Mộ Dung Lăng Phong, cậu từng đi trên hành lang này vô số lần, cũng từng đi tới gian phòng kia vô số lần, nhưng chưa lần nào khiến tim cậu đập nhanh như vậy, vài ngày, đã vài ngày không có chân chính nhìn đến chú ta, cậu biết cậu rất nhớ rất nhớ chú ta.

Đi tới trước cửa phòng, cửa phòng khép hờ, hai tay Từ Trạch Á run rẩy nhẹ nhàng đẩy cửa ra, trên giường lớn Mộ Dung Lăng Phong nhắm hai mắt nằm đó, trên đầu còn có quấn băng gạc thật dày.

Từ cửa phòng Từ Trạch Á nhẹ nhàng bước từng bước qua, mỗi bước đi này trong lòng lại nhói đau một chút, mỗi bước mỗi gần là có thể thấy rõ hơn người trên giường.

Rốt cục Từ Trạch Á không biết đi bao lâu mới tới được bên giường, người trên giường phát ra tiếng hít thở đều đều, lông mày lại nhíu chặt, Từ Trạch Á biết người trên giường khẳng định là ngủ cực không an ổn, cậu vươn tay nhẹ vuốt ve gương mặt, vuốt ve hàng lông mày nhíu chặt của người trên giường, rồi sau đó lại nhẹ nhàng xoa lên lớp băng gạc thật dày kia.

“Đau sao? Nhất định rất đau” Cậu nhẹ giọng nói nước mắt cũng chảy xuống dưới, vì sợ đánh thức người trên giường, cậu vội vàng dùng ống tay áo lau nước mắt đi, lại khống chế không được thanh âm nức nở run rẩy, cậu liều mạng che miệng lại, thân thể cũng co rúm lại, cậu cũng không biết nguyên lai cậu yêu chú ta cỡ nào, nhớ chú ta cỡ nào, đã yêu đến mức không còn cách nào kiềm chế, yêu đến mức không có thuốc nào chữa được.

“Khụ khụ — khụ khụ ——-“

Nhìn thấy người trên giường bởi vì ho khan mà sắp tỉnh lại, Từ Trạch Á vội vàng đứng lên đi ra ngoài.

“Tiểu Á, Tiểu Á, thật sự là con sao?

Nghe thanh âm gọi tên của cậu, thanh âm kia cậu rất quen thuộc, Từ Trạch Á dừng bước nhưng không có xoay người lại vẫn đưa lưng về phía người trên giường.

“Tiểu Á, Tiểu Á, thực xin lỗi, đừng đi, được không?

Nước mắt lần nữa rơi xuống, Từ Trạch Á che chặt miệng không cho chính mình bật ra tiếng, kiên quyết lần nữa đi ra ngoài.

“Tiểu Á, đừng rời khỏi baba, Tiểu Á ——“

Phía sau thanh âm Mộ Dung Lăng Phong khàn khàn mãnh liệt kêu lên, nhưng không đổi được Từ Trạch Á dừng bước.

Ngay lúc Tiểu Á sắp đi đến cầu thang thì nghe thấy “Bịch” một tiếng, trong lòng cả kinh, xoay người vừa thấy Mộ Dung Lăng Phong cơ hồ nằm úp sấp bò tới tận cửa phòng, miệng như trước thì thào gọi: “Tiểu Á, Tiểu Á, đừng rời khỏi baba, Tiểu Á ——–“

“Tiểu Á ——” Quả thật là Tiểu Á anh ngày đêm mong nhớ, Tiểu Á của anh đến nhìn anh, đến nhìn anh, bởi vì kích động Mộ Dung Lăng Phong liền từ trên giường té xuống, lại sợ chính mình nếu trễ một giây đuổi theo Tiểu Á sẽ rời đi liền đơn giản bò ra cửa phòng.

“Chú, chú không sao chứ?” Thấy Mộ Dung Lăng Phong nằm bò ở đó, trên đầu băng gạc lại chảy máu, Từ Trạch Á rốt cuộc khống chế không được lo lắng chạy tới.

“Tiểu Á, Tiểu Á đừng rời khỏi baba” Vừa thấy Từ Trạch Á đã đi tới Mộ Dung Lăng Phong rất nhanh lại kích động bò tới chỗ cậu, trên mặt che dấu không được hưng phấn cùng kinh hỉ.

“Không nên cử động, miệng vết thương sẽ vỡ ra” Khẽ đè Mộ Dung Lăng Phong lại, Từ Trạch Á lo lắng nói

“Tiểu Á —- Tiểu Á của baba rốt cuộc đã trở lại, Tiểu Á —– đúng là Tiểu Á của baba rồi” Mộ Dung Lăng Phong gắt gao đem Từ Trạch Á ôm vào trong *g ngực, lúc này anh bất chấp vết thương trên đầu cùng trên người, bởi vì Tiểu Á của anh đã trở lại bên cạnh anh rồi, mấy vết thương này đã tính là gì.

BB, LNMACN – 85 Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc Bảo Bối, Lão Ngưu Muốn Ăn Cỏ Non của Họa Thi Ngữ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.