Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sao có thể là giả được?

Phiên bản Dịch · 748 chữ

Nghĩ vậy, hai tay người đàn ông chậm rãi siết chặt, từng lời nói ra đều rét lạnh.

“Em cho rằng tôi sẽ tin sao?”

Trong ánh mắt người đàn ông tràn ngập sự nghi ngờ, hắn vô cùng tức giận và thất vọng khi bị cô lừa dối.

Haiz ---

Quân Khinh thở dài trong lòng. Hai năm nay, người xuyên vào cô không biết đã làm biết bao nhiêu chuyện quá giới hạn, thậm chí còn mắng hắn, đánh hắn … Tứ ca không đuổi cô đi đã là kỳ tích rồi.

Nghĩ một hồi, Quân Khi chạy vọt vào phòng chứa quần áo, cầm ra một đôi giày.

“Bây giờ em sẽ đi tìm anh ta nói chia tay!”

Vừa mới chạy qua mặt Đế Lâm, hắn đã chụp lấy cánh tay cô.

“Sau đó thì sao …” Hắn kéo cô đến trước mặt mình, trong ánh mắt tràn đầy sự châm biếm, “Mượn cơ hội này để cao chạy xa bay?”

Loại thủ đoạn này, không phải lần đầu tiên cô sử dụng. Lần nào hắn cũng tin cô, kết quả thế nào … Từng lần một, cô lấy sự tín nhiệm của hắn đập tan tành.

Quân Khinh vội vàng bày vẻ mặt trung thành, “Tứ ca, em không có, em thật sự muốn chia tay mà, em không nói dối, em …”

“Không nói dối?” Đế Lâm hừ lạnh, “Chứng minh cho tôi xem!”

Chứng minh?

“.....”

Quân Khinh nghẹn lời.

Nếu Hoàng Phủ Tuần ở trước mặt cô, cô lập tức nói chia tay với anh ta, cả đời không gặp lại, thậm chí còn có thể cầm dao đâm tên hỗn đản ấy mấy nhát …

Nhưng với trường hợp này, chứng minh thế nào đây?

Rõ ràng Đế Lâm không tin cô, nếu cô không thể chứng minh, hắn chắc chắn sẽ nghĩ cô đang lừa gạt hắn.

Nhìn chăm chăm vào khuôn mặt xuất chúng trước mắt, Quân Khinh lanh trí khẽ động.

Có rồi!

Cô vịn lên bả vai hắn, nhón chân lên, nhắm ngay đôi mỏng vì tức giận mà hơi vểnh lên, nhẹ nhàng thâm tình hôn một cái. Sau đó hạ người về chỗ cũ, Quân Khinh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, ngang hàng đối diện với ánh mắt của hắn.

“Nếu em thật sự thích Hoàng Phủ Tuần, em sẽ không hôn anh, đúng chứ?”

Đế Lâm hít một hơi thật sâu, con ngươi chậm rãi nheo lại, khuôn mặt tuấn tú chợt căng thẳng. Mơ hồ biết hắn nghĩ gì, Quân Khinh nhanh chóng buông vai hắn ra.

Tiêu rồi, tiêu rồi!

Người này rất ghét phụ nữ sáp vào, cô đúng là dại trai mà, sao có thể nghĩ ra loại giải pháp đó chứ?

“Tứ ca, em …”

Ngay lúc cô cảm thấy ân hận, người đàn ông giơ tay phải lên. Nhiều năm tôi luyện trên biển, ngón tay từng cầm súng cầm đao vô cùng thô ráp, gắt gao nắm lấy cằm cô. Buộc cô phải ngẩng lên nhìn hắn, Đế Lâm cúi người xuống gần cô.

“Em thật sự muốn chứng minh?”

Quân Khinh không chút sợ hãi đón nhận ánh mắt ấy, khăng khăng nói.

“Chỉ cần để anh tin tưởng, muốn dùng cách gì chứng minh em cũng đồng ý!”

Đôi mắt người đàn ông như có một trần cuồng phong bão táp, hơi thở tràn ngập sự nguy hiểm.

“Vậy chứng minh cho tôi xem đi!”

Quan trọng là chứng minh thế nào a? Quân Khinh vừa định mở miệng, đối phương đã áp môi xuống môi cô.

…..

…..

Sau một hồi.

Đế Lâm thẳng người dậy, hàng mi dài rũ xuống, che khuất đi đôi mắt như sóng nước dập dềnh. Trên khuôn mặt đẹp trai ấy, biểu cảm yên tĩnh lạnh lùng giống như trước, chỉ riêng cái ánh mắt cuồng phong bão táp khi nãy không phải của hắn.

Buông cằm cô ra, đôi môi mỏng nhạt của người đàn ông chậm rãi nói ra 4 chữ.

“Đây mới là hôn!”

Thanh âm người đàn ông có chút khàn khàn, ngữ điệu vẫn lạnh lùng như trước, đáng ghét …

Trêu người!

Nghe thấy tiếng hắn đã đi xa, Quân Khinh tựa trên cửa phòng, tim cô vẫn đang còn kinh hoàng đập liên hồi. Tứ ca hôn cô? Cô luôn tâm niệm Đế Lâm là tình trong mộng của cô … vậy mà người đó lại hôn cô?

Bạn đang đọc Bảo Bối Của Lão Đại Xuyên Trở Về của Công Tử Như Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi khanguyethoay
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 141

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.