Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phượng hoàng triển dực đại trận

Phiên bản Dịch · 5847 chữ

Phượng Hư không đổi sắc, lạnh lùng nói: "Bọn họ là sao thế này? Ngươi nên biết, nơi đây là cấm địa của bổn tộc, ngươi cùng Phượng Nữ trở về còn mang theo mấy ngoại nhân này, công nhiên coi rẻ tộc quy, chẳng lẽ đây là cống hiến của ngươi đối với Phượng tộc sao?" Lão nói lời này mặc dù là đang to tiếng với Ngọc Như Yên, nhưng không thể nghi ngờ đã thừa nhận thân phận Ngọc Như Yên là thành viên Phượng tộc.

Ngọc Như Yên nhìn rõ Phượng Hư ngoài mặt ra vẻ hách dịch mà thâm tâm nhu mì, trong lòng không khỏi có chút buồn cười, theo vẻ mặt Phượng Không có thể thấy được, bây giờ tình cảnh Phượng tộc hiển nhiên không thực lạc quan, nhưng Phượng Hư trưởng lão vẫn vậy, vì quy tắc trong tộc giả ý làm khó mình, vị Phượng Hư trưởng lão này kỳ thật là một bậc trưởng thượng khả kính nhưng đôi khi quá cứng nhắc.

Ngọc Như Yên biết, lần này trở về chuyện thứ nhất phải đối mặt coi như đã giải quyết xong, nhưng vấn đề thứ hai không dễ dàng như vấn đề thứ nhất. Dù sao, tuổi thơ của nàng lớn lên dưới sự chăm nom của Phượng Hư và Phượng Không, Phượng Nữ cũng vậy, tình nghĩa đó khi các nàng trở lại Phượng tộc tự nhiên đem đến tác dụng then chốt, nhưng vấn đề thứ hai phải đối mặt lại quan hệ đến tồn vong của Phượng tộc.

Do dự một chút, Ngọc Như Yên quyết định ngay lúc này phải đưa vấn đề ra, càng để lâu sẽ càng bất lợi, muốn qua cửa ải thứ hai khó khăn này, mọi người phải cùng cố gắng mới được. Nghĩ tới đây, nàng ngẩng đầu nhìn hai vị trưởng lão nói: "Ta lần này trở về, chẳng những mang Phượng Nữ trở lại, đồng thời đã mang theo nữ nhi của ta, đây là Thần Thần." Vừa nói, nàng hướng Lam Thần vẫy vẫy tay. Lam Thần đi đến đứng bên cạnh mẫu thân, nhìn mấy tộc nhân của mẫu thân trước mặt, nàng trong lòng cũng không khỏi mất bình tĩnh.

Phượng Hư và Phượng Không ánh mắt dừng ở trên người Lam Thần, tướng mạo này không thua kém nữ hài tử Phượng Nữ, còn có vẻ giống Ngọc Như Yên hơn cả Phượng Nữ, chỉ là trên người nàng khí tức lãnh tĩnh làm hai vị trưởng lão cảm giác được có chút không ổn. Phượng Không hỏi: "Đây đã là nữ nhi của ngươi, vậy nó cũng có huyết mạch Phượng tộc chúng ta, ngươi mang nó và những ngoại nhân này trở về lại có quan hệ gì?"

Ngọc Như Yên thở dài một tiếng, hướng Lam Thần gật gật đầu.

Trong khi mọi người nhìn chăm chú, một tầng ánh sáng màu lam dọc theo thân của Lam Thần thân bay lên, vầng sáng hướng ra phía ngoài phiêu tán, khí tức lạnh như băng làm cho mấy Phượng tộc nhân thuộc tính hỏa này không khỏi nhíu mày. Đúng lúc này, một tiếng phượng hót lảnh lót từ miệng Lam Thần phát ra, một đôi cánh màu lam xuất hiện sau lưng nàng, Lam Thần tuyệt mỹ, đôi Phượng tộc vương tộc chi vũ thật lớn nhè nhẹ dập dềnh trong không trung.

Phượng Hư cùng Phượng Không đồng thời giật mình mở to mắt nhìn nhau, run rẩy đồng thanh thốt lên: "Băng phượng!" Băng phượng đại biểu cho cái gì, bọn tiểu bối Phượng tộc có thể không rõ ràng lắm, nhưng hai vị trưởng lão bọn họ sao có thể không rõ ràng chứ? Hai người khó khăn lắm mới dấy lên hy vọng, nay bị kinh hoảng như bất ngờ rơi xuống vực, ánh mắt nhìn Ngọc Như Yên biến sắc.

Ngọc Như Yên thở dài một tiếng, nói: "Hai vị trưởng lão minh bạch chưa? Ta mang Thần Thần trở về, chính là muốn nói cho các ngươi chuyện này, cho các ngươi sớm có chuẩn bị tốt. Ba ngoại nhân bọn họ, ta không thể không mang trở về, bởi vì nhờ thực lực của bọn họ, rất có thể trợ giúp chúng ta ứng phó qua cửa ải khó khăn lần này. Hy vọng hai vị trưởng lão có thể vứt bỏ thành kiến trong tộc, cho bọn họ cùng tham gia Phượng hoàng niết bàn đại điển của chúng ta."

Phượng Hư ánh mắt trở nên dị thường băng lãnh, Phượng Không mới vừa muốn nói gì, lại bị lão giơ tay ngăn trở: "Phượng tộc sở chúc, thi hành!" Thanh âm già nua mà trầm thấp, hơn mười tên Phượng tộc cao thủ nhanh như chớp chiếm lĩnh vị trí có lợi nhất, Cửu ly đấu khí phóng ra, kể cả Phượng Ưng cũng ở bên trong rút ra trường kiếm của mình. Tại Phượng tộc, trưởng lão nói đúng là mệnh lệnh.

Phượng Hư nhìn Ngọc Như Yên, âm thanh lạnh lùng nói: "Từng là hy vọng chi phượng trong tộc, Băng phượng đại biểu cái gì, ta nghĩ ngươi cũng nên hiểu cho rõ ràng, "Băng phượng hiện, Phượng hoàng thăng" điển cố này đại biểu Phượng tộc đã bị vây bên bờ hủy diệt. Dựa theo quy tắc trong tộc, hễ có Băng phượng xuất hiện là lúc phải trước tiên hủy diệt. Trong lịch sử tộc ta, từng ba lần xuất hiện Băng phượng, vì sinh tồn của Phượng tộc, không có ngoại lệ, đều dựa theo tộc quy xử tử. Phượng Yên, nếu ngươi còn tự nhận là trong người bổn tộc, nên biết làm như thế nào!"

Ngọc Như Yên sắc mặt đại biến, nói: "Trưởng lão! Ngài có thể buông tha Phượng Nữ, chẳng lẽ không thể buông tha nữ nhi khác của ta sao?"

Phượng Hư nhìn Ngọc Như Yên, thở dài một tiếng, nói: "Yên nhi! Nhiều năm qua, ta lại một lần nữa gọi ngươi như vậy. Lúc này đây khác với trước kia, Băng phượng xuất hiện, uy hiếp mấy ngàn tánh mạng của Phượng tộc chúng ta, vì Phượng tộc, ta không thể không làm như vậy. Dù cho, nếu vì việc này mà ngươi không chịu trợ giúp chúng ta vượt qua cửa ải khó khăn, ta cũng lựa chọn như vậy.

Niệm Băng tiến lên phía trước đến bên Ngọc Như Yên và Lam Thần cùng Băng phượng chi vũ, nói: "Phượng Hư trưởng lão! Chẳng lẽ Băng phượng này xuất hiện sẽ nhất định là chuyện xấu? Có thể Băng phượng xuất hiện cũng là một cơ duyên của Phượng tộc thì sao?"

Phượng Hư hừ lạnh một tiếng, nói: "Có thể? Chẳng lẽ ta lại đem toàn tộc mấy ngàn tánh mạng tộc nhân ra để đánh cuộc với ngươi sao?"

Niệm Băng lạnh lùng: "Trưởng lão! Ngài nghĩ các ngài mười mấy người có thể giết Thần Thần trước mặt chúng ta sao?"

Phượng Hư nhìn Niệm Băng, nói: "Ngươi cũng quá xem thường Phượng tộc chúng ta rồi, chỉ cần ta gọi một tiếng, trong khoảnh khắc Phượng tộc có thể tập hợp cả ngàn người, tạo thành Phượng hoàng triển dực đại trận, cho dù các ngươi thực lực cường đại thế nào, có chắp cánh cũng khó bay. Vì sinh tồn tộc ta, ta thà rằng để cho phiến Hỏa Mộc Lâm này chịu một lần kiếp nạn."

"Gia gia, không thể! Có lẽ hắn nói đúng." Phượng Ưng đột nhiên phi thân đến bên cạnh Phượng Hư thấp giọng ghé vào tai thì thầm nói vài câu, mặc dù thanh âm của hắn Niệm Băng có thể thông qua thiên nhãn huyệt nhờ năng lượng ba động mà nghe được, nhưng ngôn ngữ hắn là ngôn ngữ đặc biệt của Phượng tộc.

Nghe Phượng Ưng nói, Phượng Hư sắc mặt chợt biến, quả quyết nói: "Không được, ta không thể mạo hiểm như vậy. Yên nhi! Ngươi rốt cuộc quyết định như thế nào?"

Ngọc Như Yên ánh mắt dần dần trở nên lạnh: "Phượng Hư trưởng lão! Ta chỉ có thể hướng ngài nói lời xin lỗi. Thần Thần là nữ nhi của ta, làm mẫu thân, ta sao có thể để cho nữ nhi của mình đi tìm chết? Trưởng lão, Phượng tộc chúng ta sở dĩ dần dần suy bại, đúng là bởi vì chúng ta ngủ quên trên vòng nguyệt quế, không chịu tìm hiểu thế giới bên ngoài mới có kết quả hôm nay. Phượng hoàng triển dực đại trận quả thật là trận pháp cực mạnh của Phượng tộc chúng ta, tập hợp ngàn người uy thế đoạt được đủ để cùng thần hàng thuật so sánh, nhưng đối với chúng ta mà nói là vô dụng. Phượng hoàng niết bàn đại điển sắp đến, chẳng lẽ ngài muốn làm cho bên trong tộc chúng ta loạn trước hay sao?"

Niệm Băng nói: "Mẹ! Mẹ không cần lo lắng! Điều này không thể trách Phượng Hư trưởng lão, có lẽ bọn họ có nỗi khó xử của bọn họ, nếu là người khác cũng vậy thôi, không thể vì một người mà để cho toàn người bộ tộc mình mạo hiểm. Phượng Hư trưởng lão ta có một đề nghị."

Phượng Hư trầm giọng nói: "Đề nghị cái gì?"

Niệm Băng nói: "Ngài đối với Phượng hoàng triển dực đại trận của quý tộc rất tin tưởng. Ta muốn thử một chút, nếu ta có thể từ trong đại trận này xông ra, chứng minh các ngươi không có lực lượng ngăn trở chúng ta rời đi, Thần Thần sẽ không bị các ngươi ép phải chết. Ngài không có lý do gì không mạo hiểm một lần. Lần này chúng ta đến đây là thật tâm muốn trợ giúp Phượng tộc vượt qua cửa ải khó khăn. Nếu ta thành công xông ra đại trận, vậy xin mời ngài để cho chúng ta đối mặt Phượng hoàng niết bàn đại điển."

Phượng Hư nhìn Niệm Băng có chút khinh thường, nói: "Ngươi? Bằng một mình ngươi muốn xông ra khỏi Phượng hoàng triển dực đại trận? Đề nghị của ngươi ta có thể đáp ứng, nhưng nếu ngươi thua thì sao đây?"

Niệm Băng còn chưa kịp mở miệng, thanh âm của Lam Thần trong trẻo nhưng lạnh lùng đã vang lên: "Nếu hắn thua, vậy ta tự sát không sai!"

"Thần Thần!" Ngọc Như Yên vội la lên. Người khác không biết Phượng hoàng triển dực đại trận lợi hại, chẳng lẽ nàng còn không biết sao?

Lam Thần mỉm cười, nói: "Mẹ, mẹ không nghĩ đây là biện pháp giải quyết tốt nhất sao? Con cũng không muốn để mẹ khó xử, con biết, mẹ đến tận bây giờ cũng chưa từng quên Phượng tộc, cả Niệm Băng cũng nguyện ý vì tương lai Phượng tộc mà cùng chúng ta mạo hiểm. Con lại sợ cái gì? Con đối với Niệm Băng tin tưởng chàng nhất định có thể xông ra khỏi trận này."

"Huynh đệ, để ta và ngươi cùng phá cái trận này đi!" Tích Lỗ đột nhiên nói.

Niệm Băng lắc lắc đầu, nói: "Không, ta muốn chính mình xông vào Phượng hoàng triển dực đại trận này." Hắn đương nhiên biết trong đó hung hiểm, nhưng hắn cũng không thể để cho Tích Lỗ tham dự. Vũ kỹ của Tích Lỗ cực kỳ bá đạo, lần này hắn muốn làm chẳng những là xông trận, đồng thời, còn không muốn phạm tới bất cứ người nào của Phượng tộc, nếu không, cho dù thành công xông trận, lại cùng Phượng tộc kết cừu oán. Cho nên, hết thảy chỉ có thể dựa vào chính mình.

Cự tuyệt Tích Lỗ, Niệm Băng tiến lên vài bước đến trước mặt Phượng Hư trưởng lão: "Trưởng lão! Phượng hoàng triển dực đại trận này có phải ta chỉ cần có thể xông ra ngoài là xong không?"

Phượng Hư ngạo nghễ nói: "Đương nhiên, nếu ngươi thật sự có thể từ trong đại trận xông ra, chứng tỏ ngươi có năng lực phá trận. Ta cũng phải sớm cảnh báo ngươi, một khi đại trận bày ra, người trong trận này nếu không thể xông ra, kết cục chỉ có một, là phải tử vong."

Niệm Băng gật gật đầu, nói: "Tốt lắm, ta hiểu được. Ngài bắt đầu sai người bày trận đi!"

Phượng Hư từ trong lòng lấy ra một cây địch dài màu đỏ, đặt lên miệng thổi nhẹ, tiếng địch sắc nhọn vút lên không trung, không ngừng phiêu đãng tạo ra những tiếng vọng biến ảo. Một bên, Phượng Không hướng Phượng Ưng, nói: "Đại trận do ngươi chủ trì!"

Phượng Ưng đáp ứng một tiếng, ánh mắt nhìn thẳng vào Niệm Băng, nói: "Có lẽ, đây không thật là công bình, nhưng ta muốn xem ngươi cuối cùng có thể mạnh mẽ tới mức độ nào."

Niệm Băng mỉm cười, nói: "Ngươi sẽ thấy!" Nói xong, hắn khoanh chân ngồi xuống đất, cảm thụ tiên thiên khí nồng đậm trong không khí, bắt đầu điều tức.

Vào lúc này, một tia thanh âm hư ảo truyền vào trong tai Niệm Băng: "Con cứ ngồi yên nghe mẹ nói này, Phượng hoàng triển dực đại trận là trận pháp liên thủ cực mạnh trong Phượng tộc ta. Uy lực của nó mạnh tới mức cho dù là đại lục cực mạnh hỏa diễm ma long kỵ sĩ đoàn chỉ sợ cũng không thể ngăn cản. Đặc điểm lớn nhất của đại trận này là có thể đem Cửu Ly đấu khí đặc biệt của hơn một ngàn người ngưng tụ cùng phát huy ra hiệu quả hỏa hệ ma pháp, cụ thể có rất mạnh, cả mẹ cũng chưa thấy qua, nhưng có thể tưởng tượng rằng đại trận một khi triển khai, uy lực tuyệt sẽ không kém so với hỏa hệ thần hàng thuật. Hai vị trưởng lão không tham gia là đã để lại cho chúng ta mấy phân cảm tình. Con muốn phá trận, phải lấy điểm phá mặt. Hy vọng con có thể hiểu được ý tứ của mẹ. Mẹ chỉ cần nhất định con phải sống, phải từ trong trận lao ra, vì con, vì Thần Thần." Thanh âm của Ngọc Như Yên mang theo vài phần nghiêm trọng, nàng vừa hy vọng Niệm Băng có thể thành công phá trận, lại vừa hy vọng tộc nhân của mình không bị tổn thương gì. Nhưng, phương pháp lấy điểm phá mặt, rất cần khi từ trong vòng vây phá ra, nơi đây, sao có thể làm được điều này?

Niệm Băng khoanh chân ngồi ở đó, không chuyển động, Tây kinh huyệt trung kỳ khiến cho tiên thiên khí chung quanh không ngừng dung hợp cùng thân thể hắn, mỗi một tia ma pháp nguyên tố ba động đều không lộ chút sơ hở, cảm giác như xuất hiện tại Niệm Băng đại trận cấp bậc thần hàng thuật vậy.

Hỏa vân!

Một quầng mây màu đỏ xuất hiện trên bầu trời Hỏa Mộc Lâm, đám mây đỏ kia là do những người toàn thân tản ra đấu khí màu đỏ tạo thành. Tổng cộng bốn mươi lớp sắp xếp, một lớp hai mươi lăm người, người phía trên cùng mang vương tộc chi vũ của Phượng tộc, ở dưới hắn, một người tiếp một người bắt lấy hai chân người bên trên, khiến cho thân thể bay lên giữa không trung.

Chợt thấy, lấy lực một người kéo theo hai mươi bốn người khác, sức nặng có chút khó tưởng tượng, nhưng mấy người này là những cao thủ Phượng tộc trường kỳ tu luyện Cửu Ly đấu khí, tự thân thực lực đều rất mạnh, dưới tác dụng của đấu khí, bọn họ hoàn toàn có thể khiến cho thân thể mình trở nên nhẹ như én, mặc dù không có cánh nên không thể bay lượn, nhưng bọn họ có thể giảm bớt thể trọng đến mức nhỏ nhất. Bởi vậy, bốn mươi người mang vương tộc chi vũ phi hành phải chịu lực thật cũng không lớn.

Nhìn thấy đấu khí màu đỏ đầy trời này, Ngọc Như Yên sắc mặt có chút thay đổi, nàng không nghĩ rằng mình rời đi mấy năm nay, Phượng tộc lại đã xuất hiện nhiều cao thủ có được vương tộc chi vũ như vậy, mặc dù có được vương tộc chi vũ cũng không có nghĩa là thực lực đạt cấp bậc vũ thánh, nhưng điều này đã đủ để chứng minh, Phượng hoàng triển dực đại trận trước mắt là trận cực mạnh mà Phượng tộc có khả năng bày ra.

Niệm Băng từ trên mặt đất đứng lên, tiện tay búng búng tro bụi trên người, thần sắc vẫn rất thoải mái, tựa hồ một chút áp lực cũng cảm giác không có, dù đối mặt với một ngàn Phượng tộc nhân tinh nhuệ trên không trung kia.

Phượng Hư nhìn về phía Niệm Băng, nói: "Ngươi bây giờ hối hận còn kịp. Mấy năm nay, chúng ta cẩn thận nghiên cứu qua phượng hoàng cửu biến, chúng ta phát hiện, hai biến đầu tiên của phượng hoàng cửu biến có công pháp đặc thù có thể thúc động, trong thời gian ngắn tộc nhân có được Phượng tộc vương tộc huyết mạch có thể đạt tới đệ nhị biến. Thực lực mặc dù bọn họ kém xa Phượng Nữ, nhưng là tổ hợp của ngàn người, ngươi thấy ngươi còn có cơ hội sao?"

Niệm Băng mỉm cười, nói: "Không thử sao biết mình không vượt qua được? Cả Thần Thần cũng tin tưởng ta, ta sao lại có thể lùi bước?!"

Phượng Hư nhìn người tuổi trẻ trước mắt, lão có chút không rõ niềm tin của người tuổi trẻ này là từ đâu mà đến, vừa rồi Phượng Ưng mặc dù đã nói cho lão biết là hắn thua trong tay Niệm Băng, nhưng một Phượng Ưng, làm sao có thể so với Phượng hoàng triển dực đại trận tinh nhuệ cả Phượng tộc tạo thành đây? Ngay từ đầu, Phượng Hư không tính việc Niệm Băng thật sự lại dám xông trận, lão bày ra Phượng hoàng triển dực đại trận này, chẳng những muốn uy hiếp Niệm Băng, quan trọng hơn chính là muốn nói cho Ngọc Như Yên biết, Phượng tộc quả thật có thực lực giữ bọn họ ở lại chỗ này.

"Tốt lắm, ta cho bọn họ bắt đầu!" Ánh mắt Phượng Hư lạnh như băng, sinh tử của một ngoại nhân đối lão mà nói, không tính là cái gì.

Ngọc Như Yên, Tích Lỗ, Phượng Nữ, Lam Thần cùng Long Linh đều đi tới bên cạnh Niệm Băng, năm người, mười cặp mắt đều tập trung trên người hắn. Niệm Băng không nói gì thêm, chỉ là dùng ánh mắt kiên định nhìn bọn họ, sau khi nhìn chung quanh một vòng, mới hướng Phượng Hư nói: "Trưởng lão, ta nghĩ ngài không cần cho bọn họ xuống đây. Đã là Phượng hoàng triển dực đại trận, hãy ở không trung kia thi triển đi! Như vậy, cũng sẽ không phá hư phiến rừng rậm nguyên thủy xinh đẹp này."

Phượng Hư có chút kinh ngạc nhìn Niệm Băng, lời nói đó mang đến cho lão vài phần hảo cảm, gật gật đầu, dùng địch dài trong tay thổi ra một khúc. Ngàn Phượng tộc nhân vốn chuẩn bị hạ xuống, một lần nữa khôi phục đội hình lúc trước. Lúc này Niệm Băng sử dụng ma pháp bay lên nhập vào không trung, miệng phát ra một tiếng ngâm dài.

Âm thanh ngâm xướng rõ ràng xông thẳng chín tầng mây. Phượng Hư cùng Phượng Không tu luyện vũ kỹ nhiều năm đều không cảm giác được rõ ràng, đây cũng không phải là ma pháp gì, mà là lực lượng tự thân, hắn tự nhiên nhảy lên cao như vậy. Sau khi mắt nhìn thấy thân thể Niệm Băng vọt lên mười trượng, còn tiếp tục bay lên nữa, hai người đều sinh ra cùng ý nghĩ, người này chẳng lẽ không chỉ là ma pháp sư, mà là một gã võ sĩ sao?

Niệm Băng dùng hành động trả lời cho bọn họ. Khi thân thể hắn sắp bay lên đến cuối, điểm sáng màu xám ngưng kết tại phía dưới hắn, rống ngâm một hồi rõ ràng cùng tiếng ngâm Niệm Băng tương hợp, phóng lên cao, khí thế trong nháy mắt đại thịnh, không kém chút gì so với Phượng hoàng triển dực đại trận trên không trung kia đang ở bắt đầu biến hình, Cửu Ly đấu khí tràn ngập.

Phượng Hư và Phượng Không đang trợn mắt há hốc mồm nhìn chăm chú, cự long Áo Tư Lạp màu xám thân dài đến bảy trượng chợt xuất hiện dưới thân Niệm Băng. Thân thể Niệm Băng mới vừa mới bắt đầu rơi xuống, đã vững vàng ngồi ở trên lưng Áo Tư Lạp một người một rồng, tiếng ngâm dài ngừng lại Áo Tư Lạp với đôi cánh rồng thật lớn chợt triển khai, dẫn Niệm Băng phóng lên cao, mục tiêu là trung tâm Phượng hoàng triển dực đại trận.

Phượng Hư biến sắc nói: "Rồng? Hắn sao có thể điều khiển một con rồng?"

Phượng Nữ lắc lắc đầu, nói: "Không, đó là bằng hữu của hắn, cũng là đồng bọn hắn. Hoặc có thể nói là một bộ phận thân thể hắn."

Bất luận xuất hiện tình huống gì, bất luận mọi người Phượng tộc trên không trung kinh ngạc như thế nào, khi Niệm Băng đến tới trung tâm bốn mươi người Phượng tộc cũng là lúc Phượng hoàng triển dực đại trận bạo phát.

Đấu khí màu đỏ tràn ngập thật sự khiến cho không gian biến thành một mảnh hải dương màu đỏ, giống như hỏa thiêu vân, trong nháy mắt tràn đến như nuốt lấy thân thể Niệm Băng. Đấu khí của ngàn Phượng tộc chiến sĩ hợp lực phát ra cường đại cỡ nào, chỉ có nhân tài chân chính đối mặt có thể cảm giác được. Đứng trên mặt đất bọn người Ngọc Như Yên cũng có thể rõ ràng nhận thấy không trung nóng rực không ngừng truyền đến.

Tiếng phượng hót vang lên trên không trung, Long ma pháp sư cùng Phượng hoàng triển dực đại trận đã bắt đầu chiến đấu rồi.

Thanh âm của ngàn người đồng thời phát ra lại giống như một người phát ra chỉnh tề. Lấy hỏa diễm màu vàng làm phượng thủ lấy hỏa diễm màu đỏ làm thân thể, Phượng hoàng triển dực đại trận bắt đầu vận chuyển. Cửu Ly đấu khí khổng lồ tại không trung huyễn hóa thành chín con phượng hoàng lửa thật lớn, trong đám mây đỏ cơ hồ cùng một lúc nhất thời hướng Niệm Băng nhào tới.

Niệm Băng lúc này, ngồi ổn định ở sau lưng Áo Tư Lạp, bảy cây siêu thần khí ma pháp đao cơ hồ đồng thời xuất hiện, Phượng Hư và Phượng Không đều không có chú ý tới, vào lúc bọn người Ngọc Như Yên vây quanh Niệm Băng hình thể Tích Lỗ đã đã xảy ra biến hóa rất lớn, bởi vì hắn đem Trường sinh đao trả lại cho Niệm Băng.

Áp lực cực lớn phảng phất nghiền nát mình cùng Áo Tư Lạp, không khí nóng rực kia phảng phất khiến cho thân mình như ở trong lò nung, ma pháp nguyên tố khác chung quanh trong nháy mắt bành trướng, chín con Hỏa phượng hoàng trước mặt cũng trở nên dị thường, hỏa nguyên tố mênh mông bộc phát. Lực của ngàn người quả thật cường đại, lực công kích của chín con Hỏa phượng hoàng kia trong nháy mắt bộc phát ra có lẽ cho dù là Băng Tuyết nữ thần tế tự lúc này, cũng rất khó đối kháng. Nhưng là, Niệm Băng mặc dù không phải Băng Tuyết nữ thần tế tự, hắn cũng không có chắc thắng được Băng Tuyết nữ thần tế tự, nhưng hắn cũng là một gã băng hỏa đồng nguyên ma pháp sư, một gã long ma pháp sư, hắn có biện pháp của mình.

Khai thông khiếu huyệt thứ tư khiến cho Niệm Băng đối với sử dụng khiếu huyệt có cảm thụ hoàn toàn mới, mặc dù chỉ có một ngày thời gian để thích ứng Tây kinh huyệt, nhưng cùng mấy ngày trước, khi so sánh với Thư kích tây huyệt, hắn đã lại trở nên khác hẳn, tài sản quý giá nhất của hắn không phải bảy cây thần đao xoay quanh thân thể cũng không phải ma pháp lực khổng lồ hùng hậu trong cơ thể, mà là tinh thần lực không ngừng phát xuất toàn bộ lực lượng kia.

Nếu đổi là người khác bị vây trong không trung như vậy, khi hắn không phải là một gã hỏa hệ ma pháp sư, có lẽ cả một thành thực lực cũng phát huy không được, nhưng Niệm Băng lại khác, tinh thần lực khổng lồ thông qua uẩn hàm trong thiên nhãn huyệt, thông qua việc mở ra Tây kinh huyệt, hắn tại nhảy vào không trung trước một khắc, đã câu thông tiên thiên khí mênh mông trong thiên địa, cho dù Phượng hoàng triển dực đại trận cường thịnh, hắn vẫn có thể đủ tinh thần lực lao ra chỗ có khe hở. Cho nên, tại thời điểm Niệm Băng tiến vào đại trận này, kết cục cuối cùng đã định.

Chín con Hỏa phượng hoàng thật lớn, Hỏa phượng hoàng hoàn toàn do đấu khí ngưng kết đã phong kín tất cả lộ tuyến Niệm Băng có thể chạy trốn, ở thời khắc này, bảy cây thần đao quanh thân thể Niệm Băng phát sáng lên, thân ảnh bảy đạo thực chất tín niệm phảng phất không có sức nặng dường như lơ lửng ở giữa không trung, lơ lửng ở chung quanh thân thể Niệm Băng. Đao trong tay bọn họ, phát ra ánh ngọc sáng rọi, trong lúc nhất thời, quang mang chói mắt kia lại theo mây lửa lao ra thẳng thấu thiên địa. Uy lực Siêu thần khí tại giờ khắc này bày ra. Niệm Băng một tay đặt ở trên bụng mình, tay kia chỉ xéo bầu trời, ở mi tâm một đạo kim quang chợt hiện, thất thải quang mang phát ra. Cùng ánh đao chung quanh dung hợp, trong nháy mắt hình thành một thất thải long quyển thật lớn. Long quyển kia do cường quang hình thành trong nháy mắt khuếch tán, cơ hồ chỉ trong chớp mắt đã quây lấy chín con Hỏa phượng hoàng to lớn kia.

Lúc này, bầu trời Hỏa Mộc lâm giống như bị cầu vồng che kín, chỉ có điều cũng là cầu vồng bảy màu: lam, hồng, hoàng, thanh, ngân, bạch, hắc đại biểu băng, hỏa, thổ, phong, không gian, quang minh, hắc ám. Dưới tác dụng mãnh liệt của quang mang kia chín con Hỏa phượng hoàng do Phượng hoàng triển dực đại trận ngưng kết mà thành đột nhiên thay đổi, thể tích cơ hồ tại trong nháy mắt thu nhỏ lại một nửa, tốc độ đã chậm lại đến một phần ba lúc trước.

Nhìn thấy một lần nữa trời lam xuất hiện trước mắt, thấy mây đỏ kia giống như băng tuyết tan rã, Niệm Băng nở nụ cười. Thất ảnh khôi lỗi phân biệt cầm giữ bảy cây thần đao đồng thời cầm thần đao trong tay giơ lên, một hồi gào to theo tiếng Niệm Băng phát ra, chung quanh thân thể Áo Tư Lạp tản mát ra một vòng quang mang màu xám kim. Quang mang trực tiếp rót vào thân thể thất ảnh khôi lỗi, sau một khắc bảy đạo quang mang phóng lên cao, quang mang đại biểu bảy thứ ma pháp nguyên tố tại phía trên đỉnh đầu Niệm Băng ngưng kết thành một điểm, một thất thải quang điểm, cái quang điểm kia tựa hồ rất nhỏ, nhỏ đến cơ hồ không thể phát hiện, nhưng lại tựa hồ rất lớn, lớn đến có thể chứa đựng thiên địa.

Lúc này Niệm Băng giống như chân thần trên trời giáng xuống nhân gian, ngón trỏ phải hắn dùng điểm trên cái thất thải quang điểm kia, tâm hắn đột nhiên trở nên bốc lửa, trên mặt một tia mỉm cười nhàn nhạt cả Ngọc Như Yên bọn người trên mặt đất tựa hồ đều có thể nhìn thấy. Tựa hồ trước mặt hắn cũng không phải một cái đại trận tùy thời có thể lấy tính mệnh của hắn, mà là một cái trò chơi.

Niệm Băng ngón trỏ động nhẹ đem quang điểm kia đẩy lên, ngay sau đó, bảy đạo quang mang màu sắc rực rỡ một lần nữa xạ trở lại trên người thất ảnh khôi lỗi, Cơ hồ mọi người mới có thể nhìn thấy, trên bầu trời rơi xuống bảy đạo quang hoa, quang hoa trực tiếp dừng ở trên người thất ảnh khôi lỗi, bảy khí chất hoàn toàn bất đồng, chớp mắt trở nên hư ảo. Ngay sau đó, đao trong tay chúng đồng thời biến mất, đồng thời tan ra vào thân thể chúng, tại không trung truyền đến địa quang hoa, thân thể hư ảo trong nháy mắt bành trướng, mỗi một ảnh khôi lỗi đều xảy ra biến hóa.

Từ trước mặt cũng không thấy rõ hình dáng bọn chúng, mặc dù thân thể bọn chúng lớn dần, nhưng ngược lại trở nên càng ngày càng mơ hồ, Niệm Băng mỉm cười đứng ở trên lưng, mắt nhìn chín con Hỏa phượng hoàng thu nhỏ dần rồi tăng tốc hướng mình vọt tới, nhưng không toát ra vẻ lo lắng.

Mấy người Ngọc Như Yên lúc đó đều có chút không rõ, lúc chín con Hỏa phượng hoàng tốc độ chợt giảm bớt, lúc mà phiến mây đỏ kia do Cửu Ly đấu khí tạo thành đã bị thất thải quang mang hóa đi, Niệm Băng hoàn toàn có thể bằng tốc độ của Áo Tư Lạp lao ra, mặc dù điều đó có hơi tiểu xảo, nhưng đã có thể xem như phá trận mà ra. Dù sao, có thể khiến cho chín con Hỏa phượng hoàng ngàn người tạo thành lực công kích kia trong nháy mắt yếu bớt đi một nửa, tốc độ đồng thời giảm đi, thực lực này phải kinh khủng cỡ nào? Nhưng Niệm Băng vì sao không làm như vậy? Chính thức hiểu được Niệm Băng nghĩ gì, cũng chỉ có Lam Thần mà thôi.

Ánh mắt Lam Thần đã ươn ướt, khi nhìn thấy thất đạo quang mang kia bành trướng nàng đã không quan tâm hết thảy, lúc này giờ phút này, trong lòng nàng chỉ có Niệm Băng kia nguyện ý vì mình nỗ lực hết thảy, trượng phu nguyện ý vì mình không tiếc hao phí đại pháp lực. Kỳ thật, từ lúc trước, khi Niệm Băng dụng xuất thiên sứ chi lệ nàng cũng đã hiểu được, cả tính mạng cũng có thể hy sinh vì nàng, nam nhân như vậy xứng đáng để cho nàng yêu, cho nên nàng mới quyết định "nghĩa vô phản cố" thoát ly Băng Thần tháp, trở thành thê tử chính thức của Niệm Băng.

Nói thì chậm, diễn biến lại quá nhanh, theo Niệm Băng có Áo Tư Lạp cưỡi bay lên không, thất quang ảnh bành trướng trong chớp mắt đã rộng đến ba trượng và xuất hiện biến hóa bất đồng. Biến hóa lúc này đây mới chính thức làm cho mọi người sợ đến ngây người.

Biến hóa cơ hồ là đồng thời. Ảnh khôi lỗi màu lam thân thể thay đổi, nó không hề là hình dáng Niệm Băng, chung quanh thân thể màu lam hư ảo xuất hiện quang ảnh màu lam tạo thành một chiếc váy dài, mặc dù không thể thấy rõ, nhưng ảnh khôi lỗi màu lam này quả thật đã biến thành một nữ tử, một quyền trượng dài đến năm trượng hiện xuất trên tay phải, tại ngực của nó sáng rọi lóng lánh một luồng khí màu lam.

Thân ảnh màu đỏ xuất hiện biến hóa, chỉ có điều, nó không biến thành nữ nhân, mà giống như một tướng quân uy vũ, một thân hỏa hồng sắc giáp trụ hư ảo xuất hiện tại trên mình, thân thể cao tới ba trượng, hai tay nắm lại, giơ lên một thanh trường đao do ngọn lửa tạo thành.

Thân ảnh màu xanh cũng áo giáp bao trùm, chỉ là cùng thân ảnh màu đỏ bất đồng, thân thể nó có vẻ mảnh dẻ hơn nhiều, gió nhẹ như xoắn ốc vòng quanh thân thể hắn xoáy tròn, trong tay nó là một cái bình, miệng bình hướng ra phía ngoài, tựa hồ muốn khuynh đảo cái gì.

Thân ảnh màu vàng biến hóa lớn nhất, không chỉ từ nam biến nữ, như ảnh khôi lỗi màu lam vậy áo váy dài hơn, đồng thời quang mang vốn màu vàng chung quanh thân thể nó đã biến thành màu xanh biếc, màu xanh biếc tràn ngập sinh cơ, nó cầm trên tay một cây liễu giống như tia sáng, trên tia sáng lóe ra bảy lá liễu màu xanh biếc tươi đẹp đầy sức sống.

Thân ảnh màu bạc bảo trì nam tính như cũ, chỉ có điều trong người nó không có áo giáp, trường bào màu bạc không ngừng lóe ra, thân thể hắn không ngừng trải qua quá trình từ không đến có, mỗi một lần lóe ra, quang mang màu bạc kia tựa hồ đều đã trở nên phát sáng hơn vài phân, mà ở trước mặt hắn, nổi lơ lửng một cánh cửa không có mở, đại môn hoa lệ cũng là màu bạc, mặt trên điêu khắc vô số ký hiệu phức tạp, nhưng là bởi vì đây hết thảy đều là do năng lượng tạo thành, đều là hư ảo, cho nên, ai cũng không thể nhìn kỹ được ký hiệu này cuối cùng là cái gì.

Thân ảnh màu trắng lúc này đã biến thành màu vàng thần thánh, trường bào màu vàng đẹp đẽ quý giá mặc ở trên người một mỹ nữ tóc vàng, cao tới ba trượng, nó ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong tay giơ lên một thanh trường kiếm màu vàng, quang mang trên thân kiếm lóng lánh giống như thái dương chói mắt, khí tức thần thánh kia khiến cho không khí phảng phất cũng trở nên thánh khiết.

Bạn đang đọc Băng Hỏa Ma Trù của Đường Gia Tam Thiếu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 476

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.