Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 14

Phiên bản Dịch · 3608 chữ

Chapter 14

1 buổi sáng ở khách sạn Evergreen Seoul.

" ... Tôi cần rèm cửa ở các phòng deluxe phải được thay hết, ngoài ra nội thất hành lang trong dãy phòng đó cũng cần phải

chỉnh sửa lại. Khung tranh, cây cảnh, thảm ... và quan trọng nhất là hệ thống chiếu sáng nữa. Vòi nước của dãy phòng

standard cũng cần được bảo dưỡng nữa. Bản kế hoạch về các thay đổi đó phải có mặt trên bàn làm việc của tôi vào sáng

thứ 2 tuần tới. Mọi người đã rõ chưa ? "

" Vâng, thưa giám đốc ! " Đội ngũ nhân viên theo sát Bora đồng thanh đáp.

" Còn khu vực quầy bar .... "

" Giám đốc, cây cảnh mới ở đó đang được chuyển đến rồi ạ ! " 1 người nhanh nhảu nói.

" Tôi không nói về cây cảnh mà nói về bàn ghế. Chất lượng của chúng đang xuống thấp rồi đấy ! "

" Tôi hiểu rồi, thưa giám đốc ! "

Bora quay người lại nói với cấp dưới của cô đang đi phía sau:

" Được rồi, chúng ta kết thúc ở đây ! Chậm nhất là thứ 6 tuần sau, tôi phải được thấy sự thay đổi theo chiều hướng tốt lên

của những việc chúng ta đã đề cập tới hôm nay. Mọi người đi ăn trưa đi ! "

Sau khi Bora đi rồi, tất cả mới dám thở phào, họ tự hỏi không biết động lực nào đã khiến cho giám đốc của họ trở nên ...

sung sức như vậy ? Mấy ngày qua, toàn bộ nhân viên trong khách sạn đã bị tốc độ làm việc đáng kinh ngạc của Bora xoay

như chong chóng. Lịch kiểm tra trở nên dày đặc hơn và mức độ ... căn vặn cũng cao hơn. Hầu như không có hôm nào mà

người ta không thấy nhân viên của khách sạn Evergreen chạy như đèn cù quanh nơi làm việc của họ, từ những nhân viên

cấp cao cỡ quản lí cho tới phục vụ phòng ...

Bora thả người xuống chiếc ghế dựa. Cô vừa đung đưa trên chiếc ghế vừa nhìn lên trần. Mấy ngày nay, bất cứ ai cùng làm

việc với Bora đều hết sức ngạc nhiên trước sự tận tình bất chợt với công việc của cô. Ngày nào trong bữa tối, bà Il Kyung

cũng hỏi dò xem tại sao cô lại trở nên tích cực như vậy nhưng có thể chắc chắn 1 điều, Bora sẽ không hé ra với ai nguyên

nhân sâu xa của động lực làm nên sự nhiệt tình thái quá này. Bây giờ mà có phải làm tăng ca 20 tiếng thì với Bora cũng

chẳng phải là vấn đề to tát cho lắm.

Từ sau sự kiện phải diễn cảnh tình cảm với Ki Yul, Bora không thể kiểm soát nổi ý thức của mình. Lúc nào tinh thần của cô

cũng ở trong trạng thái " đã sạc đầy pin " hay nói 1 cách đơn giản là " lâng lâng hạnh phúc ". Bởi vì lần đầu tiên trong đời Jin

Bora biết thế nào là yêu thực sự. Cho dù đối phương không biết đến tình cảm của cô nhưng cô có thể bảo đảm rằng giây

phút đó là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong suốt 26 năm sống trên đời của cô.

Bora xách túi ra ngoài ăn trưa. Cô tự nhủ sau khi ăn sẽ gọi cho Ki Yul, như mọi ngày. Mới nghĩ tới thôi là tai cô lại nóng bừng

lên.

Đang bước trên lối đi lát đá ở vườn sau thì bất chợt 1 cô gái đứng chắn ngay trên đường của Bora:

" Chị là Jin Bora ? "

Bora lên tiếng:

" Xin hỏi cô là ai ? "

Bất thình lình:

" BỐP ! "

Cảm giác phấn chấn bất ngờ tắt phụt và thay vào đó là cảm giác ran rát ở 1 bên má. Như bị bạt tai vậy. Mà đúng là cô vừa

bị cô gái lạ mặt này bạt tai thật !

Ngay lập tức:

" BỐP ! "

Bora liền thẳng tay đánh trả cô gái nọ.

Cô gái kia ôm lấy bên má vừa bị đánh, sững sờ nhìn Bora. Cái nhìn giận dữ. Cô ta lắp bắp:

" Chị ... dám ... "

" Xin lỗi, nhưng tôi không được dạy phải để yên cho người khác đánh mình mà không có lí do chính đáng ! " Bora lạnh lùng

đáp.

Bora trừng mắt nhìn thẳng vào cô gái kia. Từ khi sinh ra đến giờ, chưa bao giờ mẹ cô đánh cô chứ đừng nói là người không

quen biết.

" Jin Bora, tên tôi là Min Hee Won. Hôm nay chúng ta chưa giải quyết xong với nhau đâu. Chị nhớ đấy ! "

Cô gái lạ mặt đùng đùng bỏ đi. Bora đứng sững ra 1 lát rồi vội vã quay về văn phòng. Nếu 1 cô gái mà bị 1 người cùng giới

đánh mà không có lí do thì chỉ có 1 khả năng xảy ra mà thôi: vấn đề đàn ông. Và người duy nhất cô nghĩ đến lúc này là bạn

trai hiện tại của cô - Oh Ki Yul.

" Ki Yul, anh có quen ai tên là Min Hee Won không ? " Bora hỏi giọng vồn vã.

" Có chứ. Có chuyện gì vậy ? "

" Anh với cô ta ... có quan hệ gì ? "

" Đó là em họ tôi. " Ki Yul đáp tỉnh bơ, " con gái của cô ruột tôi. "

Bora ngạc nhiên hỏi lại:

" Hồi trước chẳng phải anh từng nói gia đình bên nội của anh sang Anh hết rồi sao ? "

" Đúng thế, nhưng con bé Hee Won xin phép mẹ nó chạy sang đây thăm mẹ con tôi ít ngày ấy mà ! Nhưng sao cô lại biết

tên nó vậy ? "

" Không có gì cả ! Tôi dập máy đây ! "

Bora tức tối tắt máy đi. Tự dưng ý định mách Ki Yul về cô em họ đanh đá của anh bỗng tan biến đi đằng nào. 1 bên má bị

đánh vẫn nóng bừng bừng ...

Tối.

Bora sắp xếp giấy tờ trên bàn để chuẩn bị về thì điện thoại của cô lại rung lên:

" Alô ? "

" Bora phải không ? Là cô So Yeon đây. Cháu vẫn đang ở khách sạn sao ? "

" Chào cô ạ ! Cháu đang chuẩn bị về đây, cô có việc gì thế ạ ? "

" Là thế này, cô muốn mời cháu ngày mai sang nhà cô ăn tối. Nhân thể giới thiệu cháu với cô em họ mới về nước của Ki Yul

luôn. Cháu có bận không ? "

Bora nghĩ bụng: " Lại phải đụng mặt con bé đó sao ? ", cô nhẹ nhàng đáp:

" Cảm ơn cô đã có lời mời ! Cháu sẽ cố gắng thu xếp ạ ! "

Bora dập máy, tự nhủ: " Ngày mai sẽ vui lắm đây ! "

Chiều hôm sau.

Bora đạp chân phanh lại trước cổng nhà Ki Yul. Cô nhìn vào tấm gương chiếu hậu, chỉnh lại kiểu tóc mà cô mất gần 1 tiếng

để làm trong phòng thẩm mỹ của khách sạn. Xong đâu đó, Bora tự tin bước ra khỏi xe và nhấn chuông.

" Xin cô đợi 1 lát ! " Giọng cô giúp việc nhà Ki Yul vang lên.

Cánh cổng sắt từ từ mở ra, và người mở cổng là Ki Yul. Anh hơi chững lại trước Bora.

" Không chào đón cô bạn gái của anh sao ? " Bora cười nửa miệng.

" Tóc mới đẹp đấy ! " Ki Yul nhận xét.

" Cảm ơn ! " Bora bình thản đáp nhưng trong lòng đang mừng húm: " Tốn 1 tiếng đồng hồ quả là không phí phạm chút nào !

"

Bora bước lên những bậc thang lát đá dẫn lên nhà. Ki Yul đi sát sau cô. Đang đi thì đột nhiên Bora nhìn sang ngang, nơi có

bộ bàn ghế được đặt giữa khu vườn. Cô gái lạ mặt hôm qua đang ngồi ở đó, vừa nhâm nhi ly trà, vừa lơ đãng ngắm mấy bụi

hồng được xén tỉa cẩn thận. Cảm thấy có ánh mắt đang soi mình, cô ta quay đầu về hướng xuất phát của cái nhìn đó rồi

đứng dậy, 1 cách bình thản.

Ki Yul vội sải bước lên phía trước, giơ tay ra giới thiệu:

" Bora, giới thiệu với em, đây là Hee Won, em họ của anh vừa từ Anh trở về. Hee Won, chị này là Jin Bora, bạn gái anh. "

Bora tiến tới gần Hee Won, cố gắng nhìn cô ta 1 cách thân thiện:

" Lần đầu gặp mặt ! Rất vui được quen biết em ! "

Hee Won hơi cúi người:

" Lần đầu gặp mặt. Em đã được cô So Yeon và anh Ki Yul kể rất nhiều về chị ! "

Cả 2 cùng nhìn nhau và cười thật duyên dáng. Nhưng trên đầu họ, sấm chớp đang nổ đì đùng ! Chapter 14

Hee Won nhanh nhảu đi vào trong nhà trước, còn Bora và Ki Yul đi tụt lại phía sau. Bỗng Ki Yul kéo quai túi xách của Bora

lại.

" Cái gì vậy ? " Bora nhăn mặt.

" Có chuyện gì giữa cô và Hee Won vậy ? " Ki Yul thắc mắc, " Cái cách 2 người cười với nhau ... trông chả tự nhiên chút nào

! Chẳng khác gì kiểu cười xã giao mà người ta hay dành cho địch thủ của mình vậy ! "

" Anh muốn biết thật sao ? " Bora quay hẳn người lại, khoanh 2 tay trước ngực, " Con nhỏ em họ của anh, nó đã ... tìm tới

chỗ tôi. Và ... "

" Và sao ? "

" Nó ... bạt tai tôi. " Bora nói 1 cách khó khăn.

Ki Yul hết sức kinh ngạc, lặp lại:

" Nó bạt tai cô thật ư ? "

" Chẳng lẽ tôi lại thừa hơi đi đặt điều bịa chuyện về nhỏ em họ của anh sao !? "

Ki Yul vò đầu nói:

" Con nhóc này, thật là ... "

Bất chợt, anh đặt tay lên má cô, khẽ hỏi:

" Có đau lắm không ? Tôi thay con bé xin lỗi cô ! "

Máu trong huyết quản của Bora lập tức ào ạt chạy ngược lên não. Cô có cảm tưởng như tai cô sắp xì khói đến nơi.

" Không sao đâu ! " Cô vội ngoảnh mặt đi. Nếu tay anh còn ở trên mặt cô chỉ thêm vài giây nữa chắc cô sẽ lăn ra ngất mất !

" Hee Won chỉ có 1 cậu em trai. Nó coi tôi như anh ruột của nó chứ không phải như anh họ. Từ hồi còn bé, trong mắt con

nhỏ, tôi giống thần tượng của nó vậy. Sau khi sang Anh, lâu lâu nó lại về đây chơi với mẹ con tôi ít lâu vào dịp nghỉ hè. Có lẽ

nó nghe được chuyện chúng ta qua cô tôi nên nó mới chạy về đây kiểm chứng. Tôi đã nghĩ con bé sẽ có chút ... ganh tị với

cô nhưng không ngờ lại hơi quá đáng như thế này. "

" Mau vào nhà thôi ! " Bora nhìn lên căn nhà đánh trống lảng.

Trong suốt bữa tối, Bora chỉ ước cho bà mẹ của Ki Yul làm ơn đừng thao thao bất tuyệt về cô nữa. Mối quan hệ sâu sắc giữa

bà và mẹ cô đã khiến cho bà trở thành cuốn bách khoa toàn thư sống về cô. Những chuyện như kiểu cô học nấu ăn ở chỗ

đầu bếp khách sạn, dọn dẹp, làm việc nhà cho đến thực hành công việc quản lý ở khách sạn ... bà đều biết hết và lấy

chuyện đó ra như 1 cách " khoe " cô con dâu tương lai mà bà đã nhắm cho con trai của mình trước mặt cô cháu họ.

Đã bị tra tấn bởi bà mẹ chồng hờ suốt bữa ăn chưa đủ, chốc chốc Bora lại bị Hee Won kín đáo ... " liếc đểu ". Trong lòng

Bora chỉ thầm ước cho bữa tối nay trôi qua nhanh nhanh lên.

Sau khi ăn, Bora và Ki Yul cùng Hee Won kéo nhau lên thăm phòng riêng của Ki Yul.

Tới hành lang bên ngoài phòng, Hee Won thản nhiên ngồi xuống bộ sofa, mặt đối mặt với Bora, trong khi chờ Ki Yul ... tống

khứ những thứ đang để bừa bãi trong phòng anh.

" Chị Bora ! " Hee Won lên tiếng.

Bora, nãy giờ đang giả bộ ngắm khung cửa sổ, quay lại:

" Có chuyện gì sao ? "

" Chị có thật là người yêu của anh Ki Yul không vậy ? "

1 thoáng im lặng.

" Cô có ý gì mà lại hỏi câu đó ? " Bora bình tĩnh đáp.

" Tôi chả thấy chị giống người-mà-anh-ấy-sắp-cưới chút nào ! Mặc dù cô So Yeon hết lời ca ngợi chị như 1 cô gái hiền thục,

đảm đang, nữ tính, thành đạt nhưng tôi không tin những lời đó cho lắm ! "

" Cô muốn tôi chứng minh không ? "

Hee Won ngồi thẳng dậy:

" Có thể việc nấu ăn và dọn dẹp nhà cửa thì chị hơn người nhưng về khoản hiền thục, nữ tính thì tôi phải kiểm tra lại ! "

Bỗng Ki Yul từ sau cánh cửa phòng xuất hiện.

" 2 người lại có chuyện gì vậy ? "

" Bọn em đang đàm đạo vài vấn đề riêng tư thôi mà, " Bora đáp, không quên cười nửa miệng tinh quái với Hee Won " anh

yêu ! "

" Anh Ki Yul ! " Hee Won gọi to.

" Em không cần gọi giật giọng như thế đâu, anh ở ngay đây thôi mà ! " Ki Yul nhẹ nhàng nói.

" Có thật anh sẽ kết hôn với chị ta ? "

Ki Yul thở dài:

" Em bức xúc chuyện đó sao ? "

Hee Won đúng là đang tỏ ra rất khó chịu. Cô nói:

" Chị ta không giống như anh nghĩ đâu ! "

" Làm sao mà lại không giống ? "

Hee Won đứng bật dậy, nhìn thẳng Bora và giải thích:

" Em dù không chạm mặt với chị ta nhiều lần nhưng em có thể biết chị ta không phải là kiểu người như lời cô So Yeon ca

ngợi trong bữa tối đâu ! Chị ta ... như người 2 mặt vậy ! "

" Tại sao em lại nghĩ thế ? " Ki Yul cố tỏ ra kiên nhẫn lắng nghe.

Hee Won ấp úng 1 chút rồi quyết định khai ra:

" Vì ... chả có người nào hiền lành mà lại đi đánh trả ngay lập tức người vừa đánh mình cả ! "

" Min Hee Won, em thôi đi ! Anh biết có thể em không hài lòng với Bora ở điểm nào đó nhưng hãy tỏ ra tôn trọng cô ấy 1

chút đi, bởi vì dù sao cô ấy cũng là người yêu của anh và sẽ trở thành chị dâu của em đấy ! "

Hee Won sửng sốt nhìn anh. Chưa bao giờ Ki Yul lại tỏ ra gay gắt với cô như thế kể từ khi còn thơ bé.

Bora ngẩng lên nhìn Ki Yul. Có lẽ trong cả buổi tối dài dằng dặc này, đây là giây phút mà cô thấy hạnh phúc nhất từ khi đặt

chân tới đây.

1 lát sau ....

Ki Yul sải bước xuống những bậc thang để tiễn Bora trong khi cô lẽo đẽo đi theo sau anh.

" Ki Yul à, lúc nãy rất cảm ơn anh ! "

Bora chưa kịp nói gì thêm thì Ki Yul đã quay đầu lại, như thể anh đoán được những gì cô định nói.

" Đừng cảm ơn, chẳng qua tôi không muốn chuyện của 2 ta bị lộ vì cô là đối tác của tôi nên mới làm thế thôi chứ đừng nghĩ

rằng tôi muốn bảo vệ cô trước Hee Won ! "

Thái độ cộng thêm lới nói thẳng thừng của anh khiến Bora khó chịu vô cùng. Cô nhanh chân vượt lên trước anh, đùng đùng

đi về phía cổng.

" Cô làm sao vậy ? Đợi tôi tiễn cô ra ngoài đã chứ ! "

" Không cần ! Tôi có thể tự về được mà không cần sự đưa tiễn của anh ! "

Có tiếng đóng cửa xe giận dữ vang lên kèm theo tiếng động cơ rú lên như thể muốn chia sẻ cơn giận cùng chủ nhân của nó.

Về đến nhà ....

" Oh Ki Yul là đồ ngốc ! Ngốc hết thuốc chữa ! "

Bora vung cánh tay gạt hết những thứ trên bàn làm việc xuống. Sau đó, cô ngồi phịch xuống giường, ôm lấy chiếc gối lông

vũ lẩm bẩm 1 mình:

" Tôi ghét anh nhất ! Anh là tên ngốc đáng ghét ! Đâu cần nói toẹt ra như thế chứ ! "

Cô tức muốn phát khóc. Từ sau khi bị đá, đây là 1 trong số ít những lần cô bị đàn ông làm cho giận điên người.

Có những lúc Bora muốn quên đi việc anh và cô quen nhau chỉ là do bản hợp đồng đó, nhưng đôi khi cô không thể lờ đi sự

thật rằng mối quan hệ này chỉ là giả tạo. Anh không giống như những người khác chỉ biết chiều lòng cô, coi cô là nữ hoàng

trong mắt họ. Bản chất của anh là ác khẩu, lời nói của anh luôn làm cô thấy bực tức. Nhưng dù có bị chọc tức thế nào đi

chăng nữa, cô cũng không thể phủ nhận rằng anh là người duy nhất khiến cô thấy bối rối, thấy xao xuyến, ... Sự tinh ý của

anh, cách anh cười, cách anh làm cô mất hết vẻ điềm tĩnh thường ngày, ... chúng làm cô quên rằng anh chỉ là người yêu hờ

của cô.

Anh tinh ý thật nhưng với cô, anh lại kém cỏi trong việc phán đoán cảm xúc của người khác. Vì thế trong suy nghĩ của Bora,

anh là 1 tên ngốc. Tên ngốc khôn ngoan nhất mà cô từng biết.

Ở nhà Ki Yul.

Ki Yul đóng cửa phòng vào, không quên chốt lại. Anh đứng tựa lưng vào cửa trong giây lát và quay ngoắt lại ... tự dộng đầu

liên tục vào tường côm cốp.

" Trời ơi ! Sao con ghét cái miệng của mình quá đi mất ! "

Bây giờ anh đã hiểu được câu " Cái miệng hại cái thân " là gì. Tại sao anh lại không thể tìm ra được lời lẽ nào thích hợp với

lúc đó cơ chứ ? Tại sao anh lại không thể ngăn bản thân mình khỏi việc làm cô ấy tức giận ?

Anh ghét cảm giác yêu đơn phương như bây giờ. Anh không có cách nào đưa Bora lại gần mình mà càng lúc anh càng đẩy

cô ra xa hơn. Anh biết trong mắt Bora lúc này, hình ảnh của anh sẽ càng khó coi hơn bao giờ hết. Thà lúc đó anh im lặng

còn hơn, thà nói ra câu gì đó ngu ngốc còn hơn ...

Ki Yul gõ đầu nhè nhẹ vào tường, suy nghĩ. Anh đang làm gì thế này ? Từ khi hiểu ra rằng mình đã bị " sét đánh trúng tim ",

anh không tài nào kiềm chế nổi mình. Cứ nhìn thấy cô, nghe thấy giọng nói của cô, anh lại thấy bối rối. Cô không giống

những người phụ nữ bình thường, trước cô, anh trở nên thành thật hơn, không phải khoác cái vỏ bọc giả tạo lên làm gì.

Nhưng cũng chính vì thành thật hơn nên anh khó lòng kiểm soát nổi lời nói của mình. Tại sao cô lại khác với những người

xung quanh anh chứ ? Thà rằng anh có thể cười đùa, làm cô vui như đã làm với họ còn hơn là nói lời chân thực mà bị ghét

như bây giờ ...

Bora ôm chiếc gối nhìn chằm chằm lên trần nhà, tự nhủ: " Nếu bày tỏ thì ... "

Ki Yul ngồi bệt xuống sàn nhà, nghĩ thầm: " Nếu bày tỏ thì ... "

Cả 2 đều biết nếu nói lời yêu với đối phương thì những gì họ đang có bây giờ sẽ mất hết. Cái tôi của họ không cho phép tình

yêu đích thực xuất hiện trong đời họ. Tình yêu chỉ có trên phim ảnh, tiểu thuyết mà thôi. Nếu nói ra thì bị từ chối thì sao ?

Sẽ không còn những phút vui vẻ, sống thực với bản chất như bây giờ nữa. Sẽ khó lòng gặp được nhau mà không tỏ ra ngại

ngùng, lúng túng. Tệ nhất là sợi dây liên kết họ - bản hợp đồng sẽ không còn hiệu lực nữa. Tệ nhất là nghe thấy lời " Xin lỗi

... "

Nếu bày tỏ thì ....

Bạn đang đọc Bản hợp đồng kì lạ của kian20712000
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.