Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 11

Phiên bản Dịch · 1807 chữ

Chapter 11

Mưa mùa hè.

Bora và Ki Yul hối hả chạy tới mái hiên tránh mưa. Bora than thở:

" Làm sao mà chỉ có mấy phút trước, trời đang nắng đẹp mà đùng 1 cái đã mưa xối xả được thế này ? "

" Đừng hỏi tôi ! Tôi không phải là nhà dự báo thời tiết ! " Ki Yul nhăn nhó đáp.

Mưa xối xả mang đi những oi bức của mùa hạ cùng bụi nắng và thay thế vào đó là gió lạnh ướt át. Chỉ trong có vài phút thôi

mà không gian không còn bất cứ dấu tích nào của 1 ngày đẹp trời nữa. Chỉ còn mưa ....

Bora khoanh tay lại tự nhủ: " Nếu biết thế này thì mình đã mặc cái áo khác rồi ! ". Cô thầm ước cho cơn mưa này qua nhanh

trước khi Ki Yul chứng kiến cảnh cô đang rét run đến nỗi 2 hàm răng đánh cầm cập vào nhau. Anh sẽ lấy đó làm đề tài trêu

chọc cô suốt à coi !

Nhưng may thay, Ki Yul không để ý tới việc Bora đang co ro trong chiếc áo ngắn tay mỏng tang mà chỉ đăm đăm nhìn vào

khoảnh không đang bị che kín bởi nước mưa. Dường như anh đang tính toán cái gì đó.

Bất chợt, Ki Yul cởi chiếc áo vest đang mặc ra phủ lên đầu Bora và nói:

" Ở yên đây chờ tôi ! "

Bora liền kéo chiếc áo xuống khoác vào hẳn hoi rồi lo lắng hỏi:

" Anh định làm gì vậy ? "

" Chỗ này không cách bãi đỗ xe là bao xa, cô khoác tạm áo tôi vào rồi chờ tôi đi lấy xe. Sẽ không lâu đâu ! "

Ki Yul liền bước ra khỏi mái hiên và hòa mình vào những đợt mưa đang giăng kín không gian. Bora chỉ còn nước trơ mắt nhìn

theo mà không kịp làm gì để ngăn anh lại.

Bên trong chiếc áo vest của anh, gió và mưa không còn là vấn đề đáng lo ngại của cô nữa. Hương nước hoa còn thoang

thoảng cùng hơi ấm của người vừa mặc nó. Bora kéo 2 vạt áo kín lại và mỉm cười 1 mình: " Nếu lúc nào anh ta cũng như thế

này có phải tốt không ? ".

Thời gian trôi đi sao chậm quá ....

Hay là do trời đang mưa tầm tã nên Bora hoàn toàn không có khái niệm gì về sự chảy trôi của thời gian ? Cũng đúng thôi khi

mà bây giờ cái duy nhất cô cảm nhận được chỉ là tiếng mưa rơi ồn ã và màu xám xịt buồn tẻ của bầu trời ....

Bora căng mắt nhìn vào khoảng không. Trong màn mưa giăng kín không gian đó khó mà tìm ra sự chuyển động của bất cứ

sự vật nào. Cô nóng ruột bước tới bước lui ....

Có âm thanh lạ xen vào giữa tiếng mưa rơi. Bora quay đầu lại thì trông thấy chiếc xe Mercedes quen thuộc đang trờ tới gần

mái hiên. Cánh cửa trước của xe bật mở :

" Mau vào đi ! " Tiếng của Ki Yul hòa lẫn với tiếng nước mưa rơi lộp độp trên mái.

Tự dưng đôi chân Bora như hóa đá. Cô không hiểu sao mình lại chần chừ không chạy tới chỗ ngồi để trống đó cho nhanh.

" Cô không muốn bị chết vì lạnh đấy chứ ? Mau vào trong đi ! "

Trước những lời thúc giục đó, Bora chỉ còn nước chạy vào trong xe cho nhanh trước khi chủ nhân của nó hết kiên nhẫn nổi

với cô.

Khi đã yên vị rồi, Bora bỏ chiếc áo vest ra. Hơi hụt hẫng khi bị mất đi cảm giác được che chở trong hơi ấm của chiếc áo đó.

Cô bèn nhìn sang Ki Yul. Anh đang ở trong tình trạng mà như người ta vẫn hay nói là " ướt như chuột lột ": Chiếc áo sơmi

ướt mem dính chặt vào người. Nước từ trên tóc chầm chậm rỏ xuống khuôn mặt vẫn còn lấm tấm những hạt nước nhỏ.

" Xin lỗi, tôi đi hơi lâu ! "

" Không sao, anh quay lại đón tôi là tốt rồi ! " Bora bèn lảng tránh việc nhìn chòng chọc vào bộ dạng ướt sũng của anh.

Gần trở về khách sạn Evergreen Seoul, Bora lên tiếng:

" Để tôi mang áo vest của anh đi giặt rồi trả lại sau được không ? "

Ki Yul vẫn chăm chú nhìn đường, thản nhiên đáp:

" Không cần ! Nếu cô mang về thì cũng chỉ là đưa bộ phận giặt giũ làm mà thôi, thế thì thà tôi đưa cho chị giúp việc nhà tôi

cho nhanh còn hơn ! "

Bora bực bội nghĩ thầm: " Anh đúng là đồ ngốc mà ! Ai nói là tôi sẽ nhờ người khác làm hộ chứ ? ".

Cánh cửa xe vừa được bật mở trước bậc tam cấp của khách sạn thì Bora chỉ nói ngắn gọn 1 câu:

" Tôi đi đây ! "

Rồi vùng vằng đi vào trong.

Ki Yul tự nhủ: " Mình đã nói gì sai sao ? "

Bora sải bước về văn phòng, vừa đi vừa nắm chặt tay tự nhủ: " Oh Ki Yul là đồ ngốc, ngốc, ngốc ! ".

Ngày hôm sau.

" Giám đốc, mời giám đốc xem qua bản kế hoạch ! "

Ki Yul nhận tập tài liệu từ tay cô thư kí rồi mở ra đọc. Cô thư kí trong lúc chờ đợi, vừa nhìn anh vừa nói khẽ:

" Sắc mặt giám đốc hôm nay không được tốt lắm ạ ! "

" Vậy sao ? " Ki Yul mỉm cười, " Cảm ơn cô đã quan tâm ! "

" Nếu mệt thì giám đốc nên về nghỉ sớm đi ạ ! "

" Tôi không sao đâu mà ! "

Quả thực từ sáng tới giờ, Ki Yul có cảm thấy hơi nôn nao. Anh tự nhủ mình sẽ cần vài viên thuốc để uống sau bữa trưa rồi.

Kim đồng hồ báo hiệu đã đến giờ nghỉ trưa. Ki Yul đứng dậy ngoẹo cổ vài cái cho tỉnh táo rồi ra khỏi văn phòng.

Anh vừa bước đi vừa nới lỏng chiếc cà vạt ra: " Điều hòa hỏng hay sao mà nóng thế này ? ". Anh tiến đến bên thang máy,

nơi có vài nhân viên nữa đang chờ.

" Giám đốc cũng chuẩn bị đi ăn trưa ạ ? "

Ki Yul cố nở nụ cười thật tự nhiên trước mặt họ. Anh bước đến trước cửa thang máy bên cạnh, vươn tay về phía bảng điều

khiển:

" Quái lạ ! Sao lại có nhiều nút bấm thế này ? "

Đầu óc Ki Yul quay cuồng. Nút bấm có mũi tên chỉ hướng lên chuyển sang màu đỏ cũng là lúc anh khụyu xuống. Rất nhiều

tiếng hét thất thanh bên tai anh:

" Giám đốc ! "

Khách sạn Evergreen Seoul.

Bora vươn vai lên rồi bước ra khỏi bàn làm việc. Cô sốt ruột nhìn vào chiếc điện thoại chờ đợi 1 hồi chuông. " Đáng lẽ giờ

này anh ta phải gọi rồi mới phải ! ".

Cô vừa sải bước trên hành lang vừa nhấn số gọi cho Ki Yul.

" Alô ? "

Bora ngạc nhiên:

" Cô Oh ạ ? Sao cô lại cầm máy của anh Ki Yul ạ ? "

" Bora đấy à ? Ki Yul, nó đang ở trong bệnh viện cháu ạ ! "

Nửa tiếng sau.

Bora chạy đến bên bà So Yeon, lo lắng hỏi:

" Anh ấy làm sao đấy ạ ? "

" Nó bị sốt cao. Đang được truyền. " Bà nói, " Lần đầu tiên nó bỏ bữa sáng. Cô đã nghĩ nó không được khỏe trong người rồi

... "

" Cháu ... cháu có thể vào thăm được không ạ ? " Bora rụt rè hỏi.

Bora nhẹ nhàng lấy ình 1 chiếc ghế rồi ngồi xuống bên cạnh giường bệnh. Ki Yul khẽ mở mắt ra và nói:

" Là cô à ? "

" Anh ... sao rồi ? "

" Đây chắc là hậu quả của việc tắm đêm mà ! Tôi toàn bảo mẹ tôi rằng tắm muộn không có vấn đề gì nhưng bây giờ chắc

sẽ không thể tái diễn chuyện đó được nữa rồi ! " Ki Yul cười gượng gạo.

Bora im lặng. Ki Yul bèn nói tiếp :

" Chỉ tối nay là tôi được ra khỏi đây thôi. Mùi thuốc sát trùng làm tôi phát ốm mất. Cô thấy không ? 2 tuần dự trữ cho hợp

đồng của chúng ta chính là dành cho những lúc như thế này đấy ! "

Sống mũi Bora cay cay. Ki Yul càng cố thuyết phục cô rằng anh bị như thế này không phải do lỗi của cô bằng những lời nói

huyên thuyên thì cô càng thấy khó chịu trong lòng.

Bora khẽ nói:

" Tôi cần ra ngoài 1 chút ! "

Cô vội vã đi tới 1 góc khuất rồi ngồi thụp xuống.

Tại sao anh luôn khiến cho cô thấy khó chịu như thế này ? Thà rằng anh cứ đổ trách nhiệm cho cô còn hơn khiến cho thấy

day dứt trong lòng còn hơn. " Anh đúng là tên ngốc nhất mà tôi từng hẹn hò ! Ngốc dễ sợ ! "

Cô lấy điện thoại trong túi xách ra và gọi về khách sạn:

" Thư kí Hwang ! Bảo với quản lí Juu chiều nay tôi có việc bận không thể đi làm được. Nhờ anh ta coi sóc mọi thứ hộ tôi. "

Bora hít 1 hơi thật sâu rồi quay trở lại phòng bệnh với Ki Yul. Cô thản nhiên nói:

" Số anh hơi bị may mắn đấy ! Hôm nay đại tiểu thư này sẽ hạ cố chăm sóc cho anh cho đến khi anh ra viện. Anh thấy sao ?

"

Ki Yul ngạc nhiên:

" Tôi có nghe nhầm không đây ?! Cô đang nói thật hay đang diễn vậy ? "

" Anh thích nghĩ thế nào thì tùy. Táo hay cam ? " Bora giơ 1 tay cầm quả táo, 1 tay cầm quả cam lên trước mặt anh.

" Táo. " Ki Yul mỉm cười. Cho dù hành động kì lạ của cô tiểu thư kiêu ngạo này mang ý nghĩa gì thì điều đó cũng khiến cho

anh thấy ... khỏe hơn.

Mưa lại tiếp tục rơi, nhưng nhẹ nhàng hơn ...

Bạn đang đọc Bản hợp đồng kì lạ của kian20712000
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.