Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ông Anh Biến Thái!

Phiên bản Dịch · 1713 chữ

Người dịch: Vô Thần

Biên: Cẩu ca.

Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: TruyenYY.com.

Tô Hạo dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn cô.

- Tôi chỉ là một học sinh cô cũng không tha sao?

- Cặn bã!

Mỹ nữ thì mỹ nữ, nhưng mà tâm quá độc!

Tô Hạo lạnh lùng hừ một tiếng, trực tiếp quay đầu bước đi, để lại Cố Thi Thi đứng ngơ ngác ở đó.

- Ấy! Cố Thi Thi kìa! Tứ Tiểu Hoa Đán kìa!

- Tôi biết cô ấy, cô ấy là nữ diễn viên diễn vai Tam Sinh!

- Thật sự là cô ấy sao? Sao cô ấy lại tới nơi này, hơn nữa còn tới đây... tỏ tình?

Các phụ huynh xung quanh và các học sinh sững sờ hồi lâu mới phản ứng lại, sau đó trong nháy mắt liền như ong vỡ tổ.

- Đại minh tinh như thế mà đến cổng trường học của chúng ta?

- Quan trọng hơn là cô ấy lại đến đây tỏ tình với một một nam sinh? Lại còn bị cự tuyệt nữa chứ?

Mặc dù đã trở thành nữ minh tinh, nhưng tuổi tác của Cố Thi Thi lại không lớn, chỉ có hai mươi hai tuổi, so với Tô Hạo mười tám tuổi thì cũng không chênh lệch mấy.

Nhưng là người ta chỉ là học sinh a!

Nữ minh tinh tỏ tình với học sinh cấp ba...

Tin hot! Tuyệt đối là tin hot!

Không ngờ rằng Cố Thi Thi lại thích phi công trẻ.

- Hừ, cái thằng học sinh được tỏ tình kia là ai? Lão tử rõ ràng đẹp trai hơn hắn cơ mà.

- Ô ô ô, Thi Thi! Tại sao cô có thể vứt bỏ chúng tôi mà trở thành bạn gái người khác...

Tách tách, tách tách!

Mọi người xung quanh đứng chụp ảnh, trên mặt có những phản ứng khác nhau, có hưng phấn, có cảm thán, còn có tự luyến…

Trong lúc nhất thời, tiếng điện thoại và máy ảnh chụp hình vang lên không ngớt.

- Hỏng rồi!

Cố Thi Thi hoảng sợ hét lên, vội vàng che mặt chạy vào trong xe của mình.

Hiện tại cô không quản được cái hệ thống nhiệm vụ chết tiệt kia, chạy trước mới là thượng sách!

- Mình... có thể đã gây ra họa lớn rồi...

Tô Hạo không nghĩ nhiều như vậy, hắn đã sớm nhanh chóng rời đi, ngay cả tiếng ồn ào đằng trước cổng trường học lớn như vậy hắn cũng không nghe thấy.

- Ai da, cũng giống như ở thế giới kia, đều có loại người lãng phí khuôn mặt đẹp đẽ của mình, có gương mặt xinh đẹp lại không chịu đi làm minh tinh mà nhất định phải đi hãm hại lừa gạt người khác. Tô Hạo lắc đầu, hắn thật sự coi Cố Thi Thi là một kẻ lừa đảo.

Kỳ thật ngẫm lại cũng thấy rất bình thường, ai nhìn thấy một cô em xinh đẹp chưa từng quen biết đột nhiên tỏ tình với mình cũng có thể bình thường tiếp nhận hay sao?

Liên tưởng lại chuyện của kiếp trước, một nam nhân nào đó đến khách sạn với bồ, kết quả bị người yêu của bồ nhảy vào bắt gian, Tô Hạo tự nhiên nhớ đến chuyện đó nên lập tức suy ra kết luận.

Mặc dù lừa gạt một học sinh không có tiền cũng hơi kỳ quái một chút...

Nhưng ai biết thế nào được, nói không chừng là do bọn họ cảm thấy học sinh dễ bị lừa gạt!

Tô Hạo đi một mạch về đến nhà, mở cửa chính ra thấy em gái vẫn chưa về.

Hai năm trước bố mẹ hắn đã qua đời trong một vụ tai nạn xe, để lại Tô Hạo cùng em gái kém hắn 3 tuổi.

Trách nhiệm của vụ tai nạn xe kia hoàn toàn lại thuộc về bố mẹ hắn cho nên công ty bảo hiểm cũng không bồi thường cho nhiều tiền, cuối cùng bồi thường xong cho chủ xe, nhà hắn cũng chẳng còn lại mấy đồng.

Những họ hàng có điều kiện bình thường hoặc điều kiện tốt một chút thì không muốn nuôi dưỡng hay giúp đỡ hai anh em hắn, những họ hàng kinh tế kém thì làm sao nuôi nấng hai anh em hắn được.

May mắn, cuối cùng cũng có một người chị họ vừa mới tốt nghiệp, đã bắt đầu kiếm được tiền nên cho bọn hắn đến ở trong nhà mình.

Hiện tại hai người ở cùng với chị họ, căn nhà có ba phòng hai sảnh, hơn 100 mét vuông.

Thực ra, gia đình chị họ cũng chỉ còn mỗi cô, bố mẹ cô và bố mẹ Tô Hạo ngồi cùng một chiếc xe lúc xảy ra tai nạn nên cũng đã qua đời.

Có lẽ nhìn thấy ba người đồng cảnh ngộ nên chị họ mới muốn cưu mang bọn hắn.

Tô Hạo mở cửa lớn ra, nhìn lướt qua tủ đựng giày.

- Tiểu Di còn chưa về, một học sinh cấp hai nho nhỏ còn bận rộn hơn học sinh cấp ba như mình nữa…

Tô Hạo nhún vai, cởi giày ra, chuẩn bị bắt đầu nấu cơm.

Hắn mở tủ lạnh lấy thịt gà đông lạnh ngâm nước ấm cho tan ra, đồng thời lấy thêm mấy quả trứng gà, Tô Hạo chuẩn bị xong đâu vào đấy mới bắt đầu nấu ăn.

Trẻ em mồ côi bố mẹ, có ai không biết nấu ăn chứ?

Chị họ mặc dù học vấn tốt, tiền lương cao, nhưng cũng chỉ có ưu điểm ở phương diện này, còn những kỹ năng sinh hoạt hàng ngày khác thì quá yếu kém.

Em gái thì khỏi nhắc đến, làm gì có đạo lí nào mà em gái chưa trưởng thành lại tự nấu cơm cơ chứ.

Cho nên Tô Hạo cũng dưỡng thành một tay nghề nấu ăn coi như không tệ, tối thiểu thức ăn thường ngày đều có thể giải quyết được.

Chỉ chốc lát sau đồ ăn đã được bày lên bàn, một bát canh cà chua trứng, một đĩa thịt băm, còn có đĩa gà rán như KFC.

Tô Hạo đậy lồng bàn lên thức ăn trên bàn, phòng ngừa ruồi đậu vào, sau đó bắt đầu đi giặt quần áo.

Vỏ chăn, màn cửa, ga ghế sô pha...

Những đồ có thể sử dụng máy giặt hắn liền cho vào máy giặt, một số đồ dễ bị phai màu hoặc là không thể dùng máy giặt hắn mới giặt tay, giặt cẩn thận từng bộ một, còn có cả quần áo của em gái nữa.

Ừm, thành tích học tập của em gái không tệ, nhưng mà kỹ năng sinh hoạt cá nhân lại quá kém.

Tô Hạo thì ngược lại, kỹ năng sinh hoạt cá nhân của hắn rất tốt, cả lớp ít ai có thể làm cơm ngon như hắn, nói không chừng so về tay nghề thì giáo viên cũng không sánh bằng hắn.

Vấn đề duy nhất là, kỹ năng sinh hoạt tốt không thể giúp hắn nâng cao thành tích học tập.

Tô Hạo giặt từng cái từng cái một, bây giờ mà không giặt xong thì ban đêm sẽ không có thời gian…

Chỉ là giặt đến chiếc cuối cùng, hắn có chút hoảng hốt.

- Á? Sao nhẹ thế này nhỉ… Ôi định mệnh!

Trong giỏ đựng đống quần áo bẩn kia, dưới cùng lại là một chiếc quần lót màu lam…

- Loại đồ vật này cũng không thể cất kỹ một chút sao?

Khóe miệng Tô Hạo giật giật hai lần, vừa định để qua một bên thì bỗng nhiên một tiếng két két vang lên, cánh cửa mở ra, một cô bé mặc chiếc váy hoa màu lòng đỏ trứng gà tiến vào…

Khuôn mặt của cô tinh xảo giống như búp bê, da thịt trong suốt như ngọc, ngũ quan tinh xảo đặc sắc mang theo bộ dáng con gái nẩy nở chưa hoàn toàn, nhìn khá đáng yêu.

- Hừ, mệt chết mất, dựa vào cái gì mà làm lớp trưởng lại nhất định phải là người cuối cùng ở lại lớp hả?

Sau đó cô liếc mắt nhìn thấy mảnh vải bị Tô Hạo vo thành cục trên tay, bước chân lập tức dừng lại, gương mặt đáng yêu khẽ đỏ bừng.

Tô Hạo cũng ngẩn người, bàn tay vô thức khẽ động, lại vo vo chiếc quần lót kia một hồi.

Sắc mặt của em gái trở nên âm trầm…

Cô bước nhanh tới giật lấy quần lót của mình, ánh mắt băng lãnh nhìn chằm chằm hắn như nhìn một tên biến thái.

- Cặn bã!

- Ơ, em chờ một chút, rõ ràng là em đem nó để ở chỗ này mà. Tô Hạo cười khổ một tiếng.

- Biến thái!

- Tiểu Di, có ai nói anh ruột của mình như vậy không?

Tô Hạo cười khổ, cái này rõ ràng là ngoài ý muốn.

Tô Tiểu Di ánh mắt lạnh lùng, khẽ nói:

- Thật xin lỗi, em không nhớ rõ là mình có một anh trai biến thái như vậy!

Cố Thi Thi lái xe chạy đến chỗ khá xa mới chậm rãi bình tĩnh trở lại, mở hệ thống của mình lên.

[Nhiệm vụ chi nhánh: Đạt tới mức độ hoàn thành cơ bản, xin hỏi có muốn bàn giao nhiệm vụ hay không?]

Cố Thi Thi do dự một chút, nói:

- Bàn giao!

[Nhiệm vụ chi nhánh vừa hoàn thành]

[Đánh giá nhiệm vụ: Cực kém!]

[Nhiệm vụ ban thưởng: Kỹ năng ca hát +0.1]

Trong nháy mắt, Cố Thi Thi cảm thấy có một luồng ánh sáng xuất hiện bên trong đầu mình, tựa như một dòng nước ấm chậm rãi lượn lờ trong thân thể cô sau đó tiêu tán mất…

- Thật sự có biến hóa gì hay không?

Cố Thi Thi do dự một chút, hơi hắng giọng, cô bắt đầu hát ca khúc mới của mình.

- Trải nghiệm một chút hồi ức đẹp đẽ, thông qua điện thoại, cảm nhận một con người khác của chính mình...

Nhưng mà vừa mới hát được một câu, hai mắt của Cố Thi Thi đột nhiên trừng lớn.

- Đây là…

Bạn đang đọc Bạn Gái Nhà Ta Có Hệ Thống của Cục Gạch Xào Cay
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 16
Lượt đọc 797

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.