Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 14

2567 chữ

Hôm sau, thời tiết vẫn không tốt hơn, mưa vẫn rơi làm người ta cảm thấy nặng nề.

Tâm trạng Tạ Văn Đông không bị thời tiết ảnh hưởng, sáng sớm đã rời giường, thay quần áo thể thao ra ngoài biệt thự vận động. Vừa lúc thấy nữ bác sĩ lạnh lùng cũng đang chạy bộ, không khỏi cảm thấy kỳ quái, cất tiếng hói: "Sao cô lại ở đây?"

Nữ bác sĩ nghiêng mắt nhìn hắn, nói: "Vì sao tôi không thể ở đây?" "Cô không phải bác sĩ sao?" Tạ Văn Đông hỏi.

"Cô ấy là bác sĩ" Niếp Thiên Hành không biết từ đâu chạy ra, tiếp lời Tạ Văn Đông: "Là bác sĩ chuyên môn của Hồng môn chúng ta, hiển nhiên cũng là người một nhà, đều ở trong biệt thự này. Có đúng không 'Băng muội muội'" Thấy vẻ mặt cười cợt của Niếp Thiên Hành, Tạ Văn Đông hiểu được tại sao Đông Tâm Lôi lại thích đánh hắn như vậy.

Nữ bác sĩ không có chút biểu hiện gì, chỉ là cái miệng nhỏ nhắn phát ra một tiếng: "Cút" nói xong quay đầu rời đi.

Niếp Thiên Hành đặt lên ngực mình, nhìn theo nữ bác sĩ đang rời đi, như bị thương: "Ông trời, ông lại làm trái tim tôi bị thương một lần nữa"

Tạ Văn Đông nhìn hắn, cười cười. Đây là lần đầu tiên hắn cẩn thận đánh giá Niếp Thiên Hành như vậy. Phát hiện đối phương đúng là một thằng đẹp trai, hàng lông mi rất nhỏ nhưng lại dài, dán sát vào phía trên mắt. Mọi người đều nói mắt lớn vô thần, nhưng mắt hắn lại sáng ngời. Nếu như hắn là phụ nữ, nhất định là một đại mỹ nhân. Đây là nhận xét của Tạ Văn Đông dành cho Niếp Thiên Hành. Niếp Thiên Hành bị Tạ Văn Đông nhìn như vậy, có chút không được tự nhiên, không nhịn được nói: "Nếu là một muội muội nhìn tôi như vậy, tôi nhất định sẽ rất cao hứng và thỏa mãn, nhưng đàn ông thì lại là chuyện khác"

Tạ Văn Đông cười ha hả, lập tức nghiêm mặt nói: "Tôi nghĩ anh đã quên thân phận của tôi. Tôi bây giờ đang là đại ca Hồng môn"

Niếp Thiên Hành ngẩn ra, nói: "Mọi người đều nói quyền lợi là một thứ rất kinh khủng, xem ra đúng là như vậy. Cậu mới ngồi lên ghế đại ca được một ngày đã biết dùng quyền thế đè người" Vừa nói hắn vừa đặt tay lên ngực mình vỗ vỗ, 'đau khổ' nói: "Cậu làm như vậy không phải làm bị thương trái tim đàn em sao, tôi vốn nghĩ cậu là một anh hùng"

Tạ Văn Đông không biết làm gì với loại người này, cười nói: "Không biết có ai đã nói với anh, cái vẻ 'đau khổ' của anh rất đáng ghét. Còn có, mời anh đừng bao giờ gọi tôi là anh hùng, cũng đừng coi tôi là anh hùng. Tôi là một bại hoại, đặc biệt trong mắt kẻ đối nghịch với tôi, tôi là cơn ác mộng không bao giờ mất của hắn" Tạ Văn Đông xua tay, thở dài nói: "Thật đáng tiếc, nữ bác sĩ xinh đẹp như vậy mà bị anh làm tức nên đã rời đi. Ít nhất vẻ lạnh như băng của cô ấy thoải mái hơn vẻ cười cợt của anh" Nói xong, Tạ Văn Đông đi vào trong biệt thự, không còn hứng thú tập luyện nữa.

Niếp Thiên Hành bĩu môi, bất mãn, lầm bầm: "Ta như thế này mà làm người ta ghét sao?" Nhìn theo bóng lưng Tạ Văn Đông rời đi, hắn cười ha hả, lẩm bẩm: "Bữa tối nay nhất định sẽ rất thú vị"

Vào trong biệt thự, Tạ Văn Đông ngồi xuống chưa đầy hai phút, Đông Tâm Lôi đã vội vàng chạy vào thông báo, đầu đầy mồ hôi, mặt mày khó coi, nhỏ giọng nói vào tai Tạ Văn Đông. Người sau đầu tiên là ngây ra, nhưng sau đó nở nụ cười âm hiểm, lạnh lùng nói: "Như vậy không phải càng tốt sao? Xem ra cái cần đến sẽ đến"

Mặt trời ngả về tây, đảo mắt đã đến tối. Tạ Văn Đông bày tiệc mời các nhân vật chủ chốt của Bắc Hồng môn trong biệt thự. Dù sao hắn mới ngồi lên vị trí chưởng môn đại ca, cần phải thân cận với huynh đệ trong môn. Bữa tiệc được tổ chức vào khoảng bảy giờ. Hơn sáu giờ tối đã có không ít người đến, trong đó có các nhân vật chủ chốt của Hồng môn ở thành phố T, còn có một vài thủ hạ hàng đầu ở bên ngoài. Sáu bàn trong đại sảnh đã được ngồi hết một nửa, nói là bữa tiệc không bằng một lần tụ hội. Người giang hồ vốn hào sảng, hơn nữa lại là đồng môn, thấy mặt nhau liền túm tụm lại nói chuyện, trong đại sảnh rất náo nhiệt.

Gần bảy giờ, Tạ Văn Đông rốt cuộc cũng đi ra đại sảnh, cảnh tượng này mặc dù không thấy nhiều, nhưng hắn dù sao cũng là người thấy nhiều hiểu nhiều, chào hỏi cán bộ Hồng môn cũng không mất lễ nghi. Nhìn thấy người lớn tuổi liền hào với tư cách vãn bối, không có gì là ra vẻ một chưởng môn đại ca. Tạ Văn Đông mỉm cười, khuôn mặt vô hại rất dễ làm người ta có cảm tình. Thấy Tạ Văn Đông đi qua đi lại chào hỏi mọi người, năm trưởng lão nhìn nhau, khẽ gật đầu.

Rốt cuộc mọi người cũng chào hỏi xong. Tạ Văn Đông đi tới góc đại sảnh thở dài một hơi. Đông Tâm Lôi thấy thế liền chạy tới, nhỏ giọng nói: "Các cán bộ chủ chốt đã đến đông đủ, chỉ còn Vạn Phủ chưa tới" Tạ Văn Đông nhìn đồng hồ một chút, đã là bẩy giờ, lạnh lùng nói: "Hôm nay nó nhất định sẽ tới"

Tạ Văn Đông đi đến giữ đại sảnh, vỗ vỗ tay. Mọi người đều biết Lão Đại có lời muốn nói, liền dừng mọi hành động, yên tĩnh nghe hắn nói. Trong đại sảnh lập tức trở nên yên ắng, Tạ Văn Đông rất hài lòng với hiệu quả này, cười nói: "Hôm nay mời mọi người đếu đây là muốn quen biết mọi người, còn nữa là củng cố tình cảm của mọi người với nhau. Dù sao trong mấy tháng tới chúng ta đều ngồi chung một con thuyền, tôi không muốn bởi vì tôi tiếp quản chiến thuyền Hồng môn mà có chỗ xuất hiện sơ hở. Đương nhiên đây không chỉ là cố gắng của riêng tôi, còn là cố gắng của tất cả các vị ngồi đây. Tôi không dám nói trong thời gian tôi tiếp quản Hồng môn có thể làm cho Hồng môn phát triển như thế nào, nhưng ít nhất tôi sẽ dùng toàn lực để không làm Lão gia tử thất vọng. Rất nhiều việc cần các vị tiền bối chỉ bảo. Hy vọng mọi người hoox trợ tôi quản lý tốt Hồng môn trong khoảng thời gian Lão gia tử nằm viện. Tôi rất tự tin vào mình, không biết mọi người có tin vào mình không?"

"Bố bốp bốp" không đợi mọi người trong đại sảnh tỏ thái độ, ngoài cửa đã vang lên tiếng vỗ tay. Vạn Phủ mặc một bộ áo khoác màu đen, cùng mấy tên thủ hạ đi vào đại sảnh, giơ ngón tay cái lên với Tạ Văn Đông, sau đó lớn tiếng nói: "Lão gia tử chọn chưởng môn đại ca mặc dù nhỏ tuổi nhưng không phải kẻ vô dụng, ít nhất mồm mép rất lợi hại. Mọi người nói có đúng không?" Vừa nói liền nhìn quanh một vòng, hỏi ý kiến mọi người.

Các cán bộ Hồng môn không ai tỏ thái độ gì. Ấn tượng về Tạ Văn Đông của mọi người cũng không tệ. Mặc dù còn trẻ tuổi lại mới vào Hồng môn, nhưng khiêm nhường, lễ phép, có phong độ chững chạc. Hơn nữa mọi người rất chán ghét Vạn Phủ, cảm thấy người này quá cao ngạo, ngông cuồng, không coi ai ra gì. Mọi người nhịn hắn là bởi vì Vạn Phủ có thực lực lớn, công lớn.

Tạ Văn Đông mỉm cười nhìn hắn, nhìn đồng hồ nói: "Vạn huynh đến muộn mười phút, không biết có chuyện gì mà Vạn huynh không thể thoát thân vậy?"

"Hừ" Vạn Phủ cười lạnh một tiếng, nghênh ngang tìm một chiếc ghế không ngồi ở bàn đầu tiên, không thèm nhìn Tạ Văn Đông một cái, nói: "Chuyện của tao còn không cần mày, một thằng ranh quan tâm"

Lôi Đình nghiêm mặt, vỗ bàn đứng dựng lên, chỉ vào mũi Vạn Phủ, tức giận nói: "Đây là thái độ của mày với chưởng môn đại ca sao?"

Vạn Phủ nhổ một bãi nước bọt, gạt tay Lôi Đình đang chỉ vào mũi mình ra, lạnh nhạt nói: "Thái độ của tao với thằng chưởng môn chó má này như thế nào, không cần mày quản. Dễ nghe thì gọi mày là trưởng lão, không dễ nghe thì gọi là lão già cứng đầu. Tao muốn hỏi một chút, dựa vào cái gì mà nó ngồi được vào ghế chưởng môn. Kim Lão Đại đã già, bị thương, không đứng dậy được, lại đưa chức chưởng môn cho cháu rể mình, thật đúng là không để cho người ngoài làm. Bây giờ là thời đại nào, ai có thực lực lớn nhất, kẻ đó làm chưởng môn"

"Mày...." Lôi Đình tức giận đến độ râu tóc dựng đứng lên, một lúc lâu không nói thành lời. Bốn trưởng lão còn lại cũng tức giận, chỉ là nhịn không phát tác mà thôi.

Niếp Thiên Hành thở dài, thầm nhủ phiền phức rồi đây, đứng dậy rót một chén rượu cho Vạn Phủ, nói: "Đều là người một nhà cả, đâu cần phải như vậy? Lão gia tử mới vào bệnh viện, chúng ta đã xảy ra nội chiến, đây không phải làm cho Nam Hồng môn cười nhạo chúng ta sao. Điều quan trọng nhất đối với chúng ta bây giờ là bàn bạc xem nên ứng phó thế nào với đại hội Hồng môn ba ngày sau. Mọi người nói có đúng không?"

"Ha ha" Vạn Phủ uống cạn chén rượu, sau đó đật mạnh lên bàn, quay đầu nhìn Tạ Văn Đông, hỏi: "Thằng ranh, mày định sẽ làm như thế nào với đại hội Hồng môn được tổ chức ở Nam Kinh ba ngày sau?"

Tạ Văn Đông cười nói: "Hiển nhiên phải có quan hệ tốt với Lão Đại Hồng môn các nơi, sau đó...." "Quan hệ tốt với bọn họ?" Không đợi Tạ Văn Đông nói xong, Vạn Phủ đã cắt ngang lời hắn nói, tức giận: "Kim Lão Đại bị Nam Hồng môn tính kế nên mới vậy, mày còn muốn quan hệ tốt với Lão Đại Nam Hồng môn sao? Đại hội lần này cử hành ở Nam Kinh, chính là ranh giới giữa Nam Hồng môn và Bắc Hồng môn. Đến lúc đó chúng ta mang nhiều huynh đệ theo, trong đại hội thừa cơ giết chết Lão Đại Nam Hồng môn, Lão Đại các khu khác nếu dám không phục cũng xử lý luôn. Như vậy vừa báo thù cho Kim Lão Đại, lại tận dụng được cơ hội phá tan Nam Hồng môn. Thằng ranh, mày thấy chủ ý của tao như thế nào?"

Ngu ngốc. Tạ Văn Đông và Niếp Thiên Hành đều cười lạnh trong lòng, chẳng qua ngoài mặt không thể hiện gì. Tạ Văn Đông lắc đầu, nói: "Biện pháp thì được, nhưng quá nguy hiểm. Theo tao biết, đại hội Hồng môn hàng năm đều có Đông ca Hồng môn khắp nơi trên thế giới tham gia. Chẳng may không thành công, Bắc Hồng môn chúng ta sẽ thành kẻ địch của tất cả mọi người"

"Phì" Vạn Phủ bĩu môi, châm chọc: "Nhát gan thì về nhà mà giữ trẻ. Thằng ranh, cầu phú quý trong nguy hiểm, mày có biết không. Mày không có gan thì sao làm được đại ca của bọn tao. Tao thấy mày mau giao lệnh bài ra đây. Toi thấy nên quyết định như vậy, người tao cũng đã mang tới, ba ngày sau sẽ ra tay ở đại hội Hồng môn"

Tạ Văn Đông nắm chặt tay, xương ngón tay kêu rắc rắc, nhưng vẫn không phản ứng gì, cười nói: "Tao thấy việc này cần phải thương lượng, không thể nào quyết định gấp như vậy được"

Vạn Phủ nhấc chân đá bay chiếc ghế bên cạnh, vỗ bàn nói: "Thương lượng? Còn thương lượng cái gì? Tao nói sao thì làm như vậy, cho dù bọn mày không đồng ý cũng được. Chẳng qua chỉ sợ mấy trăm huynh đệ của tao chờ ở bên ngoài không nhịn được. Hắc hắc, mục đích hôm nay tao tới đây không phải là bàn chuyện ba ngày sau. Mà muốn lệnh bài chưởng môn vốn nên thuộc về tao"

Mọi người cùng biến sắc, Hướng Huy Sơn không nhịn được nói: "Vạn Phủ, mày có ý gì, thực sự muốn tạo phản sao?"

Vạn Phủ cười lạnh một tiếng, lắc đầu nói: "Không phải tao muốn tạo phản. Mà là đám huynh đệ bên dưới của tao không muốn thấy một thằng chưa ráo máu đầu làm Lão Đại. Vừa lúc hôm nay mọi người đều ở đây, chúng ta mở cửa nói rõ, ai phản đối thì đứng sang phía tao" Vừa nói Vạn Phủ rút súng ra đặt lên bàn.

Ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn vào Tạ Văn Đông. Bọn họ không hề e ngại khẩu súng của Vạn Phủ, điều làm bọn họ e ngại là mấy trăm thủ hạ của Vạn Phủ ở bên ngoài biệt thự. Mặc dù không biết Vạn Phủ nói thật hay giả, nhưng thấy Vạn Phủ tự tin như vậy, có lẽ không sai.

Tạ Văn Đông đi đến sau lưng Vạn Phủ, tay đặt lên bàn, dán sát vào tai hắn, híp mắt cười nói: "Tao chẳng qua chỉ tiếp quản Hồng môn một thời gian. Lão gia tử đã lớn tuổi, sớm muộn gì cũng rút lui. Mà mày là người có công lớn ở Hồng môn, có thực lực nữa, vị trí Lão Đại trên cơ bản sẽ thuộc về mày. Tại sao mày không thể chờ thêm chút nhỉ, tại sao cứ gấp như vậy? Tao vốn định cùng mày đánh thiên hạ, xem ra không thể rồi"

Vạn Phủ lạnh lùng nói: "Điều này không thể, bởi vì mày phải giao lệnh bài chưởng môn ra, nếu không sẽ lên thiên đường làm giấc mơ chưởng môn. Mày chọn đi"

"Ồ" Tạ Văn Đông lắc đầu thở dài nói: "Có một số việc mày không muốn làm, nhưng lại có kẻ ép khiến mày không thể không làm" Tạ Văn Đông cười ha hả nói: "Vạn huynh, xem ra mày còn chưa biết tình huống"

Bạn đang đọc Bại Hoại của Lục Đạo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.