Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 2

2576 chữ

“ Đến DL ngồi xe lửa mấy bao nhiêu lâu?” “Phải hai mươi sáu tiếng!”

“Vậy ngồi ô tô?”. “ Phải mười sáu tiếng!”

“Máy bay?”. “ Ba tiếng!”

“Được, đi máy bay đi!” Tạ Văn Đông gõ một ngón tay, cười nói với Đông Tâm Lôi: “Tôi chưa bao giờ ngồi máy bay cả, không biết cảm giác thế nào?”

Đông Tâm Lôi rất nghiêm túc đáp: “Cảm giác giống như là bay!” Tạ Văn Đông trừng mắt nói: “Nói nhảm!”

Gần tối, đường phố chính của thành phố H, đường đi dành riêng cho người đi bộ, sóng người nối tiếp nhau.

Tạ Văn Đông nắm tay Bành Linh bước chậm, Đông Tâm Lôi rất biết điều, chậm rãi đi theo cách hai người một đoạn.

Mặt trời ở phía phía chân trời sắp lặn, đám mây bị đốt đến đỏ rực. Bành Linh ngửa đầu nhìn về phía xa từ đáy lòng than thở: “Đẹp quá!”

“Quả thực rất đẹp!” Tạ Văn Đông nhìn khuôn xinh tươi trắng nõn của Bành Linh được ánh nắng chiều chiếu vào, nhịn không được buông ra lời khen ngợi. Bành Linh thấy hắn nhìn mình, mặt đỏ bừng nói: “Ta đang nói đám mây hồng, ngươi nhìn ta làm gì?”

Tạ Văn Đông nghiêm trang nói: “Mây hồng không tính là gì, nó đẹp so ra cũng kém nụ cười của ngươi.”

“Ôi?” Bành Linh híp mắt to nhìn trên dưới, quan sát Tạ Văn Đông thật tỉ mỉ, bĩu môi nói: “Ta nói này em trai, miệng ngươi hôm nay sao ngọt thế, có phải là vừa mới ăn mật hay không?(Trước đây ngươi nói chuyện đâu có dễ nghe như vậy chứ!)”

Tạ Văn Đông lắc đầu nói: “Mật thì chưa ăn, nhưng hoàng liên thì ăn không ít” Thấy đôi mắt đen của Bành Linh nhìn về phía mình, lại nói: “Ngươi không tin thì có thể tự mình thử một chút sẽ biết.”

“A? Thử thế nào?” “ Hôn ta một cái chẳng phải sẽ biết trong miệng ta là ngọt hay đắng sao! Ha ha!”

Bành Linh đỏ bừng mặt nhìn xung quanh, thấy người đi đường không ai chú ý mới yên tâm một chút, nũng nịu lấy làm lạ hỏi: “Mật thì không ăn, chủ yếu là da mặt dày.” Hình dáng đáng yêu của Bành Linh khiến cho Tạ Văn Đông cười ha hả, trong khi cười nói, hai người bất tri bất giác đi tới bên bờ sông. Nước sông gợn sóng, trên mặt nước thỉnh thoảng nhìn thấy những con thuyền qua lại, dáng vẻ tươi cười thể hiện trên khuôn mặt của mỗi một du khách. Hai người Tạ Văn Đông ngồi bên bờ đê, Bành Linh trong phút chốc cảm thấy ngọt ngào, khẽ nhẹ nhàng tựa đầu vào vai hắn.

Lúc này sắc trời đã đỏ sậm, mặt nước cũng ánh lên đỏ tươi, trời nước nối liền một đường. Tạ Văn Đông trong lòng ôm người đẹp, cảnh đẹp trước mặt làm lòng hắn có một cảm giác không nói nên lời, dùng lời hùng tráng than thở: “Bạc nhược đánh kiêu căng, cuồn cuộn nổ lên ngàn đống tuyết, giang sơn như bức tranh, nhất thời có bao nhiêu hào kiệt.”

Bành Linh ngẩng đầu, thấy Tạ Văn Đông vẻ mặt tràn đầy khí phách, nhịn không được hỏi: “Văn Đông, ngươi hôm nay làm sao vậy?”

“Không có gì.” Tạ Văn Đông nhẹ nâng tóc mềm của Bành Linh, dừng một lúc lâu, mới nói: “Ngày mai ta phải đi nơi khác để bàn chuyện làm ăn.”

“Có đúng không?!” Dáng vẻ tươi cười trên mặt Bành Linh biến mất, vỗ má nói: “Phải bao lâu?”

“Không biết, có thể là một tháng, có thể là mấy tháng.”

Bành Linh không hỏi nhiều, hai tay vòng qua đầu gối, không nói tiếng nào nhìn về phía xa. Tạ Văn Đông ngược lại dựa sát vào bả vai nàng, ngửi hương thơm trên người Bành Linh không nhịn được có chút rục rịch, nhỏ giọng nói: "Đêm nay đến nhà anh nhé..."

Ngày hôm sau, Tạ Văn Đông lại mở cuộc họp, đem mọi việc trong bang hội an bài tỉ mỉ, đồng thời để Tam Nhãn chưởng quản tất các những sự việc lớn nhỏ của bang hội trong lúc mình đi xa. Rất nhanh hội nghị dưới sự sắp xếp một loạt của Tạ Văn Đông đã kết thúc. Thấy tất cả mọi người đã đi gần hết, Đông Tâm Lôi cũng từ trong phòng Ngũ Hành Ngũ nhân đi ra, nhịn không được lo lắng nói: “Anh Đông, tất cả quyền lực trong bang hội anh giao cho một người sợ rằng có chút không thích hợp đó?”

Lúc này Tam Nhãn vốn đã đi rồi lại vòng vèo trở lại, hắn còn mấy việc cần Tạ Văn Đông đồng ý, đang muốn gõ cửa, vừa lúc nghe được lời Đông Tâm Lôi nói, tay đưa lên lại thả xuống.

Tạ Văn Đông cười nói: “Thế nào? Lão Lôi không tin tưởng anh Trương sao? Không cần lo lắng, trước đây tôi cũng làm như vậy, tôi không ở đây thì tất cả đều do anh Trương làm chủ! Hắn không chỉ là thủ hạ của tôi, còn là bạn của tôi, càng là anh em của tôi! Nhiều năm như vậy rồi, tôi nếu như không tin tưởng hắn thì còn có thể tin tưởng ai?”

Đông Tâm Lôi than thở: “Chỉ sợ có người có thể đồng cam cộng khổ, không thể cùng hưởng phú quý!”

“Ha ha!” Tạ Văn Đông ngửa đầu cười to nói: “Trong những người anh em của tôi không có người như vậy, chúng tôi đều là huynh đệ chí thân có thể giao tính mạng của mình cho đối phương!”

Tam Nhãn ở ngoài cửa có chút nghẹn ngào, hít vào một hơi thật dài để mình bình tĩnh trở lại, sau đó khẽ gỡ cửa hai cái rồi đi vào. “ Anh Đông, ở chỗ này em còn vài chuyện muốn anh xử lý…” Thấy Tam Nhãn đột nhiên đến, Đông Tâm Lôi có chút không được tự nhiên, sau thấy sắc mặt hắn không có gì khác thường thì mới buông lỏng tâm thần.

“Món đồ chơi này không lớn như trong tưởng tượng!” Tạ Văn Đông ngồi trong khoang máy bay trò chuyện cùng Đông Tâm Lôi. Hôm nay hắn mặc một bộ quần áo nhàn nhã, so với bình thường thiếu đi một chút trầm ổn, nhưng lại sáng sủa hơn một chút, hơn nữa hôm nay tâm tình hắn không tệ, luôn tươi cười hớn hở, khuôn mặt vốn còn rất trẻ lộ ra vẻ hoạt bát, ngay cả tiếp viên hàng không đi tới trước mặt hắn đều nói: “Em trai, máy bay sắp cất cánh, mời thắt dây an toàn vào!”

Tạ Văn Đông ngẩng đầu lên nhìn, trong lòng thở dài, tiếp viên hàng không đều đẹp như vậy sao? Hắn cúi đầu thật sâu xuống phía dưới, nói một tiếng: “Được!” Nhưng lập tức lại ảo não nói: “Chị ơi, tôi không biết thắt!”

“Không sao, chị đến giúp em!” Tiếp viên hàng không tốt bụng giúp Tạ Văn Đông thắt dây an toàn, người kia nhìn về phía Đông Tâm Lôi vẻ mặt kinh ngạc, con mắt trợn to đến mức chỉ sợ rớt ra ngoài lộ ra vẻ tươi cười đắc ý. Đông Tâm Lôi thầm nghĩ: Trời ạ, đây chính là anh Đông thường ngày sao?

Tạ Văn Đông dường như nhìn ra trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì, sau khi chờ tiếp viên hàng không đi khỏi nhỏ giọng nói: “Chúng ta đang hưởng kỳ nghỉ, khẩn trương làm gì, thả lỏng một chút đối với thân thể mới có lợi!” Tạ Văn Đông ra lệnh như vậy khiến Đông Tâm Lôi có chút không thích ứng được, đờ đẫn gật đầu, không có lời nào để nói.

Máy bay, thực sự là phương tiện giao thông nhanh nhất, vốn buổi sáng đang còn ở thành phố H, vài giờ sau đã ở trên bầu trời bên ngoài DL, giống như là thay đổi thời không. Tạ Văn Đông cảm khái từ đáy lòng, trong lòng thầm nói: “Sau này có cơ hội ta nhất định phải có một chiếc máy bay cho riêng mình!

Thành phố ven biển – DL, sân bay quốc tế Chu Thủy.

Từ trong sân bay đi ra, Tạ Văn Đông vặn vẹo gân cốt một chút, thở phào nhẹ nhõm. Nhìn cảnh vật bốn phía xung quanh, lắc đầu nói: “Ở đây không ngờ sầm uất hơn trong tưởng tượng!”

Đông Tâm Lôi trước đây không ít lần đã tới DL, hiểu biết hơn so với Tạ Văn Đông, cười nói: “Nơi này là vùng hẻo lánh, gần giống với vùng ngoại thành của chúng ta, nơi thực sự sầm uất là ở khu phố trung tâm – Khu Trung Sơn, anh Đông có hứng thú đến xem không?

Tạ Văn Đông lần đầu tiên đi xa nhà, hứng thú muốn đi chơi nổi lên, cười nói: “Nhà cao tầng không có gì hay để nhìn, đến thành phố ven biển mà không ngắm biển chẳng phải là đáng tiếc sao?”

“Ngắm biển?” Đông Tâm Lôi mặt khổ sở nhìn lại bản thân mình, nói: “Anh Đông không định đi với tôi đó chứ?!”

“Thông minh!” Tạ Văn Đông giơ ngón tay khen, vừa rút điện thoại ra vừa nói: “Lần trước Tiểu Mỹ và Tiểu Ngọc đến thành phố H thăm tôi thì tình hình rất gay go, lại phải ứng phó với hai nàng và Bành Linh, kết quả là chỉ có thể để hai nàng vội vã rời khỏi, nếu như không lợi dụng cơ hội lần này bồi thường thì sau này nhất định sẽ rất phiền phức.” Suy nghĩ một chút, Tạ Văn Đông lại cất ĐTDĐ đi, đi đến chiếc ta-xi đang đậu bên đường, quay đầu nói: “Hay là trực tiếp đến trường học của Tiểu Ngọc đi, cho nàng một chút ngạc nhiên so với gọi điện thoại thì tốt hơn nhiều lắm, đúng không?”

“Ài!” Đông Tâm Lôi trong lòng xúc động, than thở: “Còn có động vật nào sống mệt mỏi hơn so với nam nhân đây!”

Tạ Văn Đông nghe xong cười ha hả, sau đó nói với Đông Tâm Lôi: “Nhưng cũng không có động vật nào có thể sống hạnh phúc hơn so với nam nhân!” “ Ừ, cũng có lý!”

Thành phố DL cũng không quá lớn, so với thành phố H kém hơn rất nhiều. Đông thời cả tòa thành thị dường như xây ở trên núi, khu vực thành thị đường núi lộ ra rất nhiều.

Tạ Văn Đông vừa nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ vừa nói chuyện phiếm với tài xế, hỏi thăm những phong cảnh chủ yếu của DL. Có một số nơi ngay cả Đông Tâm Lôi cũng không hiểu rõ lắm, hắn mặc dù đã tới mấy lần, nhưng mỗi lần đến là vội vội vàng vàng mà đến, đừng nói đến đi chơi, cũng rất ít khi ở nơi này đến hai ngày. Trong thời gian nói chuyện ta-xi đã đi tới cổng trường đại học ngoại ngữ thàng phố DL, đám học sinh túm năm tụm ba đi lại không ngừng, ăn mặc quần áo khác nhau. Mặc kệ là thời đại nào, SV luôn luôn mới mẻ, sự vật mới mang đầu tiên, là đại biểu cho trào lưu mới, cho nên Trung Quốc cũ tiếp thu tư tưởng chủ nghĩa cộng sản đầu tiên chính là SV, ở nơi nào có loạn động, người xông vào đầu tiên cũng là SV.

Tạ Văn Đông đã từng nghe Cao Tuệ Ngọc nói lớp của mình, chuẩn bị hỏi thăm một chút, thấy bên cạnh cổng trường đại học có đứng một người không tới hai mươi, vóc người khôi ngô, tướng mạo thân thể cường tráng, mặc quần áo học sinh, đi đến nói: “Đồng học, làm mất chút thời gian của bạn, bạn biết phòng học tiếng Anh năm hai ở đâu không?”

Người kia nhìn Tạ Văn Đông từ trên xuống dưới một chút, thấy hắn tuổi cũng không lớn, đoán rằng cũng có thể là một học sinh, nói: “Biết thì biết, nhưng tôi đang đợi người, không có thời gian dẫn bạn đi, thật xin lỗi!” Nói xong quay đầu không hề nhìn Tạ Văn Đông.

Tạ Văn Đông cười nói: “Bạn nói cần phải đi như thế nào là được rồi.”

Người kia thở dài, thầm nghĩ phiền phức, quay đầu, mỉm cười nói: “Được, bạn nghe cho kỹ. Từ nơi này đi vào thì quẹo trái, đi năm mươi mét thì quẹo phải, đi thẳng thấy một cái đình thì quẹo trái… (bỏ qua trăm chữ) cuối cùng, lại quẹo phải, đi hai mươi mét, thấy một tòa nhà màu trắng. Đồng học, bạn nhớ kỹ chưa?”

Tạ văn đông gật đầu, đem những thứ người này vừa nói không sai một từ lập lại một lần, cuối cùng nói: “Tôi nói không sai chứ?”

“Trời ơi!” Người kia lại càng hoảng sợ, thầm nghĩ chỉ số thông minh của người này sợ rằng phải trên một trăm hai mươi, quan sát Tạ Văn Đông một lần nữa, nói; “ Thằng nhóc cũng rất lợi hại đấy! Nói không sai, cứ theo đó là có thể tìm được rồi.”

Tạ Văn Đông vừa muốn nói cảm ơn, Đông Tâm Lôi ở bên cạnh nghiêm mặt tiến lên nói: “Thằng ôn kia, mày khôn hồn thì đừng gạt bọn tao, không thì… Hắc hắc!” Đông Tâm Lôi mở cái miệng rộng, lộ ra hai chiếc răng trắng. Người kia vóc người tuy rằng không thấp, thế nhưng đứng đối diện với Đông Tâm Lôi cũng chỉ có thể ngẩng đầu lên nhìn, nhìn hắn một chút, đầu lại cúi xuống thật sâu, vai có chút run lên. Đông Tâm Lôi hừ một tiếng, nói: “Nhớ kỹ, tốt nhất là đừng lừa bọn tao! Không thì, ông mày sẽ đánh cho mày ngay cả cha mẹ cũng không thể nhận ra!”

Tạ Văn Đông ngược lại có chút xấu hổ, người ta tốt bụng chỉ đường lại gặp phải lão Lôi tương đối ác ôn, người ta sợ đến thân thể run lên, trong lòng áy náy, tiến lên vỗ nhẹ vào vai người kia: “Đồng học thật xin lỗi, bạn tôi hơi thô lỗ…”

Không đợi Tạ Văn Đông nói hết câu, vai người nọ run lên, gạt tay hắn ra, tiện tay nắm lấy thùng rác bên cạnh, thân thể dùng một chút lực, nâng thùng rác lên cao. Tạ Văn Đông và Đông Tâm Lôi bị dọa cho ngẩn người, thầm nghĩ khí lực thật lớn, thùng rác này ít ra cũng trên dưới trăm cân, vậy mà người này dùng tay không chút nhọc nhằn nâng nhấc lên, sức bật của cơ thể mạnh mẽ đến kinh người. Người kia ngẩng đầu, nhìn hai người ngẩn tò te, cuối cùng ánh mắt rơi trên người Đông Tâm Lôi, cắn răng nói: “Con bà nó, hôm nay nếu không phải ở đại học ngoại ngữ, tao sẽ đánh cho mày ngay cả gấu chó cũng không dám ăn!”

Bạn đang đọc Bại Hoại của Lục Đạo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.