Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại Hoa loạn lạc. Anh Minh gặp người thân.

Tiểu thuyết gốc · 2025 chữ

Ngoại thành Nam Giang, Đại Hoa, mười mấy ngày trước.

Chu Chấn hiện đang dẫn cả đại quân hộ tống lương thực mang về phía Bắc. Hắn đã nghe nói tới một kẻ tên Vương Phong hiện đang được trọng dụng

“Có lẽ mình thử tạo quan hệ với tên này xem sao?”

Hiện tại, Sầm Tự Lý đã nổi dậy ở tình Tây Thiểm, Tây của Đại Hoa. Trong khi đó, quân của hậu duệ Trương Văn Kiến cũng đã nổi dậy chiếm một số tỉnh ở phía Nam.

Hơn trăm năm trước, trước khi Bách Việt bị Đại Hoa đánh chiếm, chiến tranh Nan Tĩnh bùng nổ. là một cuộc nội chiến trong những năm đầu sau khi Trương Nguyên Chương chết, giữa Trương Văn Kiến, và chú của ông – Trương Đệ. Cả hai phe điều sử dụng lá cờ có in hình con rồng không cánh. Phe Trương Đệ sử dụng con rồng màu đen trên nền đỏ trong khi phe Văn Kiến sử dụng con rồng đỏ trên nền đen, quốc kỳ tiêu chuẩn từ khi lập quốc. Cuộc chiến kéo dài được 3 năm. Chiến dịch đã kết thúc sau khi các lực lượng của Trương Đệ chiếm được kinh đô Kinh Nam. Sự sụp đổ của Kinh Nam kéo theo là sự sụp đổ của hoàng đế phía Nam, và Trương Đệ giành được ngai vàng đăng quang thành Hoàng Đế.

Trong vòng hơn 60 năm sau đó, lực lượng phe Văn Kiến ở hải ngoại tổ chức tổng cộng 4 cuộc biến loạn nữa, hầu hết đều do bản thân Văn Kiến và các con trai, cháu trai của hắn dẫn đầu. Đội quân mà họ sử dụng gồm chủ yếu là lính đánh thuê, lấy tên chung là Hoàng Kim Quân Đoàn. Tuy nhiên, giống như cuộc phản loạn đầu tiên, những lần xâm lăng này đều bị Đại Hoa chặn đứng.

Tức giận vì bị tấn công liên tục và sự lên ngôi của tư tưởng bảo thủ, các đời hoàng đế phía sau Trường Đệ thi hành chính sách cấm biển, vô tình hủy diệt ngành hàng hải Đại Hoa.

Trong khi đó, Hoàng Kim Quân Đoàn trở thành lính đánh thuê vang danh khắp phía Nam Lục địa Đông Thổ và cả vùng Trung Địa. Đây là tập đoàn đánh thuê lớn (10,000 người) và được xếp vào đội quân nguy hiểm bậc nhất trên thế giới. Khi đụng độ với quân từ Tây Thổ họ tiến hành cải tiến súng ống, mùa cả rồng lửa phương Tây.

Với Anh Minh và Vương Phong thì có thể không quá nguy hiểm nhưng với quân lính Đại Hoa, vốn suy thoái từ sau thất bại ở Bách Việt thì đúng là ác mộng.

Lúc này, cả đám đang dàng trận để đối mặt với một đám sư tử đầu chim đang lao lao tới. Đúng theo nghĩa đen, chúng là những con vật mang hình dạng sư tử với cái đầu như chim ưng. Những kẻ cưỡi trên chúng mang loại giáp chống đạn súng hỏa mai cùng với thanh gươm đang bốc cháy dữ dội.

Phía trên đám “kỵ binh” là một con rồng không lồ, to hơn cả rồng đã tham chiến với Anh Minh. Từ miệng của nó, một ngọn lửa được phun ra, thiêu cháy toàn bộ quân lính.

Do rồng phía Nam đã bị hạ ở Bách Việt và Drapura nên cánh quân này hoàn toàn không có “không quân”. Từng người la hét trong cơn phỏng. Chu Chấn kinh hoàng nhìn trận hình tan vỡ mà không làm được gì. Nếu như hắn bắt được tên Anh Minh kia, bắt hắn chế vũ khí, liệu kết quả có thay đổi?

Sau đó, đám sư tử đồng chim xông về phía của quân Đại Hoa. Thực ra, chúng cũng là quân Đại Hoa chỉ là không phải trung thành với tên hoàng đế ở Đại Đô mà thôi.

Quân lính vỡ trận nhanh chóng bị tàn sát không thương tiếc. Dù Anh Minh hay Vương Phong, nếu không dùng trận hình ô vuông cũng khó thoát chết. Từng tên, từng tên bị giết. Máu tuông ra từ cổ không ngừng rơi xuống đất. Chiến tranh với vũ khí lạnh luông khiến người khác rùng mình.

Kế tiếp, những hàng phòng thủ còn lại nhanh chóng bị hạ bởi đội súng hỏa mai kiểu cũ. Sau đó, kỵ binh lại tràn san giết sạch toàn bộ.

Tiếp đó, ngọn lửa rồng tiếp tục giết chết một số lượng lớn binh lính.

“Cung ma thuật. Chuẩn bị”

Lúc này, đội cung thủ dựa vào pháp thuật chuẩn bị phóng tên. Bằng ma thuật, những mũi tên bay cao hơn, xe hơn và mạnh hơn. Tuy nhiên, con rồng được điều khiển bởi Trương Minh, cao thủ cưỡi rồng đã nhanh chóng né đòn tấn công cực mạnh.

Lúc này, một tên lính của Hoàng Kim Quân Đoàn xông lên định lấy đầu của Chu Chân. May thay, một tên thân binh đã nhanh chóng đỡ đòn giúp hắn

“Đại nhân, người nhà của tôi”

“Ngươi không cần lo. Chỉ cần Chu Chấn ta còn sống thì ta bảo đảm họ sẽ không sao” Chu Chân nói.

Dù vậy, hắn cũng chả biết mình có sống nổi không. Thất bại ở Drapura, nhờ thế lực phụ thân, hắn bị điều đi chuẩn lương thực. Giờ lương thực bị mất, không biết hắn có sống nổi không.

……………………………………..

Dù Đại Hoa đang loạn thành một đống thì Bách Việt vẫn khá bình yên. Tuy nhiên, trong lòng Anh Minh vẫn có chút dao động.

Thăng Long rốt cuộc còn có một ngôi nhà đang đợi mình, bất kể là lạnh lẽo hay ấm nồng, Anh Minh đều nôn nóng muốn nhào vào lòng nó, đồng thời sẵn lòng vì nó mà trả bất kỳ giá nào.

Anh Minh rối bời, chẳng phải mình luôn né tránh gánh nặng cuộc sống sao? Đó là cách sống của một đặc vụ. Thế nào mà còn có tinh thần gánh vác hơn kiếp trước cả trăm lần? Lẽ nào ý nghĩa của cuộc sống là nằm ở đó? Duy trì sinh mệnh, trói buộc tình thân, tiễn đưa người già, chiều chuộng trẻ nhỏ, để rồi sau đó được người khác trưởng thành chôn vào lòng đất? Biến thành quỷ hồn ở thứ nguyên không gian nhìn hết đời này tới đời khác tuần hoàn như thế?

Khi con ở nhà họ Lý, thường có một bà cô trung niên đến thăm Anh Minh. Người đó gọi mình là Bà Sáu. Sau vài lần tiếp xúc, người phụ nữ kia nói mình được cụ tổ của nhà họ Phạm, một gia tộc tưởng như đã tuyệt diệt sau khi người đứng đầu, Phạm Trãi, bị xử tử cùng với dòng tộc do phạm tội ám hại đương kim hoàng thượng lúc đó. Mấy ngày sau đó, sau khi này nĩ, người phụ nữ trung niên kia đã không còn tới nữa, thay vào đó là một người đàn ông trung tuổi, phụ thân của Phạm Trãi. Người đàn ông đó to lớn, da ngăm, ánh mắt bặm trợn, râu lờm xờm.

Giờ đây, thành trì không thể xô đổ đó đang ngồi trước mặt Minh và Như. Ông tự tiện pha trà thiết mộc, bốc bánh kẹo nhai nhồm nhoàm. Mà cũng phải, đây là nhà ông. Người già thường bất lịch sự, “Cụ Cố” bất lịch sự gấp mười. Chẳng giấy tờ hay nhân chứng nào xác nhận ông già rách rưới hôi hám kia là kẻ mạnh, phụ thân của doanh nhân Phạm Trãi, người có tiềm năng trở thành Vệ Thận. Tuy nhiên, Anh Minh có thể cảm nhận.

Trong khi đó, Anh Như hồi hộp bởi nói theo cách nào đó, nàng là dâu mới về nhà chồng. Mười đầu ngón tay nàng hơi run, mười đầu ngón chân lạnh toát, sống lưng căng ra co giật từng hồi – chúng đang sợ và chúng không nói dối nàng.

-Ngài là... Cụ Cố

Cụ Tổ nuốt miếng bánh, nốc ngụm trà, súc miệng sòng sọc rồi trợn mắt nuốt ực. Ông ta già, rất già. Bộ mặt ổng dài thuỗn kéo lớp da nhăn nheo chảy xệ hai bên má, vành mắt lẫn gò má chi chít dấu đồi mồi, tóc bạc trắng không chừa một sợi đen. Cụ Cố chép miệng chép lưỡi tèm tẹp:

- Đúng vậy, ta là cha của Phạm Trãi. Người con thứ hai của ta là ông nội của thằng Minh. Mọi chuyện diễn ra quá bất ngờ, hai thằng cha họ Trịnh… ta xin lỗi vì hơi nặng lời với sư phụ và sư thúc con, Như nhưng mà đúng là bọn chúng đã không làm gì khi thằng Trãi và người thân của nó bị giết. Tiện thể, Bà Sáu mới mất năm ngoái. Cũng ra đi trong binh yên. Cả đời ta chả làm được cái gì nhưng mà lại sống rất thọ mà cũng có lẽ ngày chết của ta sắp tới rồi.

Anh Minh nghe Cụ Cố nói một hơi mà không phản ứng gì nhiều. Dù là tay đặc vụ ở kiếp trước hay tên thư sinh của kiếp này, hắn đã đau qua đủ rồi, cũng như Cụ Cố vậy

“Còn trẻ vậy mà có tính trãi đời, đúng là cháu cố của ta.” Cụ Cố lên tiếng.

“Đúng rồi, con nghe nói người có quan hệ thương mại khá rộng, thậm chí với cả Lục địa Tây Thổ?” Anh Minh mở lời

“Đúng vậy. Cái đám Nho Đạo luôn xem thương nhân là hạ đẳng nhưng nếu không có thương nhân thì kinh tế làm sau phát triển. Tiến thuế mà và cả tiền để hối lộ bọn chúng ở đâu ra?”

Anh Minh gật đầu. Điều này làm Cụ Cố kinh ngạc, pha chút bất ngờ. Nói theo góc độ nào đó, hắn thuộc Nho Đạo. Từ nhỏ hắn đã được chuyển tới nhà họ Lý do bản thân Cụ Cố vẫn không lường trước được thái độ của triều đình, chưa tính tới nhiều thế lực bóng tối đang nhắm vào ông. Sau này, do không học được phép thuật, Tiên Long Giáo lại đang suy thoái. Do đó, hắn trở thành Nho sinh.

Thực ra, dù không có kiến thức xuyên không, Anh Minh cũng không tán đồng với quan điểm Nho Đạo. Thứ này gần giống như Nho Giáo ở chỗ hắn. Lúc mới được phát minh, không ai để ý, về sau, người ta thay đối nó để phục vụ cho tầng lớp thống trị, đưa một đám chỉ biết đạo đức và bảo thủ lên nắm chính quyền.

“Được rồi, Minh. Trong khu vực, hiện giờ đang biến động khá mạnh, mấy ngài trước Hoàng Kim Quân Đoàn, cũng chính là tập hợp của hậu duệ hoàng đế Trương Văn Kiến vào hơn 160 năm trước khi ông ta chạy qua đảo Loan Đài vì bị Trương Đệ đánh bại. Thêm vào đó, tộc Ma cà rồng biển vì giao tranh ác liệt với đám Tây dương mà chạy về quần đảo Trường Hoàng, tấn công ngư dân”

Ngừng lại, Cụ Cố lại lên tiếng:

“Tóm lại hoàng đế muốn thông qua ta để tìm hiểu kĩ thuật đóng thuật ở Lục địa Tây Thổ. Ngày mai, ta sẽ cùng con hẹn gặp đại diện của Công ty thương mại Castilla để bàn chuyện mua công nghệ tàu chiến. Đừng có ngạc nhiên. Dù không biết tại sao nhưng ta linh cảm giao chuyện này cho con là ổn nhất. Đại diện là mỹ tưởng đó nha. Tiện thể, công ty thương mại là……”

“Cụ Cố, con biết công ty thương mại là gì rồi….” Anh Minh nói. Hắn tin chắc nếu không cản thì Cụ Cố sẽ nói đến tháng sau.

“Thôi được rồi, hai đứa tạm nghỉ đi. Ta sẽ kêu người hầu sắp xếp phòng cho hai đứa”

Tuy nhiên lúc này, một nguy cơ khác lại sắp xảy ra.

Bạn đang đọc Bách Việt Đế Quốc truyền kỳ sáng tác bởi dangtuanviet2018
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dangtuanviet2018
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 57

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.