Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kẻ xuyên không thứ hai

Tiểu thuyết gốc · 2316 chữ

Thành An Hội

Mặt trời chói lọi đã lên cao, người đi đường bắt đầu đông dần. Phải nói sau một khoảng thời gian, tình hình của các vùng lãnh thổ mới chiếm được cũng đã ổn định. Trong khi đó, tin đồn giữa hai người Anh Minh và Ái Nhi vẫn đang khá phức tạp. Anh Như sau khi nói chuyện với sư phụ và Anh Minh thì đã không còn quan tâm tới chuyện này. Dù sao thì trong xã hội phong kiến này, nàng cũng không có quyền can thiệp chuyện hắn muốn lấy thêm vợ hay không.

Tuy nhiên, bản thân Anh Minh và cả Ái Nhi vẫn chịu khá nhiều rắc rối. Nguyên nhân chính là bởi các lời đồn ngày càng khó nghe. Nói thật lòng, Anh Minh lập công quá lớn dẫn đến khá nhiều người ganh tỵ. Họ không làm gì nổi hắn nhưng có thể làm tổn hại danh tiếng của hắn chút ít mà người chịu thiệt nhiều nhất lại lạ Ái Nhi. Trước tình hình này, công thêm ông nàng đã từ trần, hai huynh muội liền bạn nhau rời khỏi An Hội để tới Ninh Quảng, vùng thương cảng trù phú bật nhất ở phía Bắc của Đế quốc.

Trước khi đi, nàng có nói chuyện với Anh Minh. Chỉ cần hắn muốn nàng ở lại thì nàng sẽ ở. Về phần mình, hắn tuy quan tâm tới nàng nhưng có quá nhiều nguy cơ phải lo. Bản năng đặc vụ nói cho hắn biết con đường phía trước, kẻ địch vô số. Hắn dù có tình cảm nhưng nguy cơ trước mắt đòi hỏi hắn còn cần phải lo nhiều thứ hơn. Thêm vào đó, một đoàn khách tới An Hội đã đưa ra quyết định giúp hắn.

Lúc này, cổng thành bắc bỗng nhiên xuất hiện một đội ngũ kỳ dị: mười sáu gã cấm quân Bách Việt vận quân trang, đao dắt bên hông, đang hộ tống một chiếc xe ngựa được sơn sáng bóng chạy vào thành.

Tuấn mã cao lớn tuyền một màu trắng, yên ngựa hoa lệ, khôi giáp những gã võ sĩ trên ngựa mặc tinh mỹ hơn trang phục của quân biên phòng gấp không biết bao nhiêu lần. Sau khi vào thành, xe ngựa không hề dừng lại, đội nghi trượng tiến thẳng về phủ nha

Trong phủ, một gã dịch tốt vội vội vàng vàng chạy vào bẩm báo:

- Đại nhân, có quan viên đi qua đây, dường như là từ kinh thành.

Ngay sau đó, hắn cùng với tri phủ ra ngoài tiếp đón.

Trên con đường truyền tin trước mặt một chiếc xe ngựa đang chầm chậm đi tới, ở hai bên chiếc xe, mỗi bên có tám thớt tuấn mã được cưỡi bởi những kỵ sĩ đầu đội mũ thân mặc giáp, thập phần uy vũ.

Vừa thấy đoàn xe, tri phủ tới lại gần lên tiếng

“Anh Minh, đây hình như là tới tuyên chỉ”

Anh Minh khẽ gật đầu, đứng trang nghiêm trước cửa. Chiếc xe ngựa tiến đến trước mặt y rồi dừng lại, rèm cửa vén lên, từ trong một người khom lưng bước ra. Trông lão tuổi độ hơn năm mươi, khuôn mặt gầy gò, mặc trang phục thái giám trong cung.

Mười sáu tay võ sĩ bước vào đại sảnh đứng sang hai bên, tay dằn cán đao bên hông, mắt nhìn thẳng. Lưu công công đi đến chính giữa đại sảnh rồi quay người lại, đằng hắng một tiếng, cất cao giọng:

“Lý Anh Minh tiếp chỉ.”

Hắn vẻ mặt lơ ngơ luống cuống, không biết phải làm sao. Nghe nói hoàng đế hạ thánh chỉ cho mình, y vô cùng ngạc nhiên. Còn về phần tiếp chỉ, có phải làm giống như trong phim hay không, y cũng không rõ lắm. Hắn tuy sống ở thế giới nay gần mười tám năm nhưng không ai dạy hắn vụ này cả.

May mà Lưu công công cũng đã thấy nhiều người như vậy, thánh chỉ không phải là tờ rơi, có bao nhiêu quan viên thật sự được tiếp thánh chỉ chứ? Thậm chí ngay cả đại thần làm quan trong triều, có không ít người trong lần đầu tiếp thánh chỉ cũng đã gây ra những chuyện nực cười. Lão khẽ mỉm cười, hai tay cầm thánh chỉ, nhẹ giọng bảo:

“Anh Minh, cho phép ta gọi cậu như vậy. Không cần sợ, quỳ xuống nghe tuyên chỉ là được!”

Anh Minh đưa mắt ánh mắt cảm kích nhìn lão rồi vội vàng quỳ hai gối xuống, nói:

- Thần Lý Anh Minh xin nghe.

Lần đầu quỳ trước kẻ khác, trong lòng Dương Lăng vẫn hơi có chút không thoải mái, chỉ đành coi như là nhập gia tuỳ tục vậy, dù sao y cũng không có gan kháng cự.

Vị công công này từ từ mở thánh chỉ ra, rồi cất cao giọng:

“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết. Trẫm nghe nói Lý Anh Minh, con nuôi nhà họ Lý, là kẻ tài đức hơn người. Trước chế hỏa khí phi thường giết muôn vạn quân địch. Sau hiến kế đỉnh cao làm quân thù tan vỡ. Kẻ như vậy há trẫm lại không dùng. Nay truyền chỉ cho khanh làm tức nhập cung, một lòng vì nước. Còn về chức quan cùng phong thưởng, trẫm cùng với triều đình bàn luận. Khâm thử”

-Thần lĩnh chỉ tạ ân!

Anh Minh cuối đầu hô lớn

Hai tay y đón lấy thánh chỉ trong tay Lưu công công. Liếc thấy lão không có ý bắt mình thực hiện ba quỳ chín lạy, y bèn đứng lên.

“Anh Minh, thời gian không còn nhiều. Mọi thứ ta đã chuẩn bị ở dịch trạm rồi. Hoàng thượng lệnh cho ta phải nhanh chóng đưa ngày lên kinh thành càng sớm càng tốt”.

Như một cơn lốc, Trần Ái Nhi quất ngựa phi đến phủ nha. Sau đó, nàng chớp mắt lại phóng ngựa chạy thẳng đến thành bắc. Tiếng những chiếc vó ngựa to bằng cái bát gõ xuống nền đá vang lên dồn dập như mưa rơi. Khoái mã phi ra khỏi thành, trong đồng cỏ bát ngát đã không thấy bóng dáng cỗ xe đâu. Trần Ái Nhi cầm cương nấn ná dưới cổng thành trong chốc lát, sau đó không dùng con đường cái quan vòng qua sườn núi mà nàng phi ngựa theo đường tắt, thẳng qua giữa những thửa ruộng chưa được canh tác, phóng về phía trước.

Nàng không lại gần mà chỉ đứng từ đằng xa quan sát.

“Nàng ta quả thật rất si tình với chàng” Anh Như nói. Thái độ như dòng nước chảy, không buồn, cũng không ghen tuông. Nói theo góc độ, nào đó nàng còn có chút cảm thông với Ái Nhi. Liệu sau này hắn có cưới thêm vợ không, nàng không lo nổi, chỉ cần hắn ở bên cạnh nàng là đủ rồi.

Sau đó, đoàn xa bắt đầu đi xa dần, thành An Hội to lớn đã không còn thấy nữa. Lúc này, một âm thanh vang lên:

“Anh Minh, ta vào có tiện không?”

“Văn Siêu, ngươi làm gì ở đây? Vào trong đi” Anh Minh nói. Hắn cũng không ngờ tên “đồng nghiệp” khác vũ trụ này lại ở đây.

“Vệ thần đại nhận nhờ ta đưa cho ngươi cái này”

Văn Siêu cầm lấy một bao nhỏ. Bên trong đựng những viên ngọc màu xanh da trời, to gấp đôi một viên bi thông thường.

“Tướng công, thiếp biết chàng có năng lực ma thuật bẩm sinh mà. Không cần nôn nóng, rồi chàng sẽ biết sử dụng nó ra sau thôi” Anh Thư nói.

Thực lòng thì hắn cũng chả quan tâm việc thành pháp sư được hay không nhưng nếu “nhạc phụ” đã cho thì hắn đành nhận vậy.

“Siêu, nếu ta đoán đúng thì người tới đây không phải chỉ vì chuyện này đúng không” Anh Minh nói.

“Đúng vậy. Ngoài chuyện về đám ác quỷ ra thì còn vài thứ khác nữa” Hắn nói

Sau đó, hắn lấy một từ giấy bằng chữ Nôm đưa cho Minh.

“Đây là tin tình báo mới nhất được chuyển về từ phía Bắc của Đại Hoa. Hoàng thượng đã xem qua rồi. Giờ ta đưa thứ này cho ngươi” Văn Siêu nói một cách nghiêm túc

Vừa đọc xong, Anh Minh há mồm. Đôi mắt của hắn mở to hết mức có thể

“Còn có kẻ xuyên không khác sao?” Hắn nghĩ thầm

Tuy từng được sư phụ của Anh Như nhắc nhở nhưng hắn cũng không nghĩ là mọi thứ lại tới mức này. Thực sự hắn không nghĩ là ông ta đang ám chỉ kẻ xuyên không. Xem ra mọi thứ sẽ còn cực kỳ khó khắn với hắn

……………………………………………

Đại Hoa, phía bên ngoài Đại Tường Thành

Đó là bức tường băng và đá đồ sộ cao hơn 200 mét, kéo dài 300 dặm trải ngang biên giới phía bắc của Đại Hoa, chia tách hầu hết Đế quốc Đại Hoa với vùng đất hoang vu phương bắc. Thêm vào đó, Đại Tường Thành được canh giữ bởi một số quân lính khổng lồ cùng hỏa khí. Theo truyền thuyết, Tường Thành được dựng lên khoảng hơn 1500 năm trước bởi vị Hoàng đế đã thống nhất Đại Hoa bằng bàn tay sắt.

Bao nhiêu năm, phần lớn quân lính đều dựa vào thành trì mà phòng thủ

Tuy nhiên, giờ đây, có một kể lại phải đối mặt với kẻ địch ở bên ngoài bức tường này.

Kiếp trước của hắn cũng như bao nhiều học sinh Trung Quốc, cố gắng học như điên để kiếm việc làm nhưng cuối cùng lại thất nghiệp, không dám về quê vì xấu hổ nên đành ở trong thành phô ô nhiễm mà sống qua ngày. Một ngày kia, tay nạn xảy, hắn xuyên không tới đây, trở thành một võ tướng nhỏ nhoi canh giữ đoạn giáp biển của Đại Tường Thành.

Cái nước Đại Hoa này còn yếu hơn cả thời Minh mạt. Hoàng đế vốn định gây ra chiến tranh toàn diện giữa Bách Việt và Drapura để nhảy vào kiếm lợi ích nhưng cuối cùng thua thảm hại. Đại quân ở biên giới cũng phải rút về vì các tỉnh phía Nam xảy ra bạo loạn. Nói theo cách nào đó, vận số Đại Hoa đã sắp tận.

Vốn hắn chính là kẻ lập công lao nhiều nhất nên có hơi tự đắc. Phải nói đỉnh cao của sự gan lỳ chính là chiến đấu ở ngoài tường thành với quân địch. Tuy nhiên, hắn không được dùng lính chính quy mà phải tự tuyển.

Trong thời gian này Vương Phong dạy đám nông dân mà vẫn vừa tuyển chiến thuật bắn theo hàng bằng súng hỏa mai, kiểu thế kỷ XVIII

Sáu trăm binh lính chóng tập hợp lại một chỗ. Đây là lần thứ hai hắn huấn luyện nên có chút bớt căng thẳng.

Sau đó, Vương Phong hạ lệnh cho họ đứng thành sáu hàng, mỗi hàng 100 người.

Thời gian cấp nên Vương Phong lập tức đi vào vấn đề chính, lớn tiếng truyền đạt: -Tất cả mọi người đều phải nhớ rõ bản thân là thuộc đội nào, khi ta hô đội thứ nhất, thì đội thứ nhất hành động, năm đội còn lại đứng yên, còn khi mà ta hô tất cả thì mọi người lập tức hành động, tất cả đã hiểu chưa?

-Hiểu rõ.

600 tên lính lập tức hô lớn đáp lại.

-Tốt! Vương Phong gật đầu, rồi đột nhiên hô lớn: -Đội thứ nhất, ngồi xổm xuống!

Đội lính thứ nhất nhanh chóng ngồi xổm xuống.

-Đội thứ hai, ngồi xổm xuống!

Đội thứ hai cũng ngồi xổm xuống theo.

Vương Phong lần lượt hạ lệnh, sáu đội gia đinh cũng lần lượt ngồi xuống.Vương Phong lại hô lớn: -Tất cả đứng dậy

600 nông dân đồng loạt đứng dậy.

-Tốt lắm, chính là như vậy đó! Vương Phong gật gật đầu, tỏ ý khá hài lòng, tiếp tục hô vang: -Khi ta hô đội thứ nhất chuẩn bị, các huynh đệ trong đội thứ nhất sẽ giơ cao hỏa khí về phía trước, nhưng tuyệt đối không được bắn, phải đợi đến khi nào bản tướng quân hô: “bắn” thì mọi người hãy cùng nhau bắn, sau khi bắn xong, đội thứ nhất lập tức lui về phía sau cùng, tranh thủ thời gian chuẩn bị cho đợt bắn tiếp theo, nghe rõ chưa?

-Nghe rõ!

600 người lại đồng thanh hô vang.

-Tốt lắm! Vương Phong lại gật đầu thêm lần nữa, rồi hô lớn: -Đội thứ nhất, chuẩn bị!

Những tên nông nô ở hàng đầu nhanh chóng giơ cao hỏa khí trong tay và đồng loạt chĩa súng về phía trước.

-Bắn!

Vương Phong vừa hô xong, 100 người đồng loạt áp móc câu xuống, trong không trung đột nhiên vang lên những tiếng nổ đinh tai nhức óc, mùi thuốc súng nhanh chóng lan tỏa khắp nơi. Sau khi bắn xong, hàng thứ nhất nhanh chóng lui về phía sau cùng, nhanh chóng lắp đạn dược chuẩn bị cho lượt bắn thứ hai.

Vương Phong nhẹ nhàng gật đầu, biểu hiện của đám gia đinh cũng khá tốt, khiến hắn khá hài lòng.

Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, đây cũng chỉ là diễn tập, đến lúc họ đối mặt với thế xung phong như dời non lấp biển của kỵ binh Thánh Thiết, trong lúc chiến sự căng thẳng liệu họ có thể đủ bình tĩnh, đủ bản lĩnh để nghe theo mệnh lênh của hắn hay không? Vậy thì cũng chỉ có thể.

Hoặc hắn hơi ảo tưởng sức mạnh.

Bạn đang đọc Bách Việt Đế Quốc truyền kỳ sáng tác bởi dangtuanviet2018
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dangtuanviet2018
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 70

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.