Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không Có Ta Cho Phép, Ngươi Không Được Chết!?

Tiểu thuyết gốc · 2048 chữ

Trong phạm vi vạn dặm xung quanh tuyết sơn, Quang mang thất sắc thắp sáng thiên không.

Trên trời cao, Dạ Nguyệt mặc một thân tử y dính đầy máu tựa như tiên nữ rơi rớt xuống thế gian.

Nàng hai mắt phượng mở ra, nhìn xuống dưới nơi các trưởng lão đang đứng, Dạ Nguyệt từ trên cao nhẹ nhàng hạ xuống.

"Dạ Nguyệt Bái kiến các vị trưởng lão, đa tạ các vị đã hộ pháp" Nàng chắp tay thi lễ, âm thanh nhẹ nhàng khiến người nghe thấy thoải mái, nói.

Nghe thấy thanh âm của Dạ Nguyệt các trưởng lão vốn đang thất thần đều mau chóng hoàn hồn lại, tất cả nhanh chóng đáp lễ.

"Chúc mừng Thánh nữ đột phá Hóa thần."Tất cả trưởng lão đồng thanh

Ban đầu Thân phận Thánh nữ có thể ngang hàng với các trưởng lão, bây giờ nàng lại đột phá hóa thần, địa vị trong tông môn thậm chí còn càng cao hơn trưởng lão vài phần, nếu không có gì sai biệt, vậy nàng chắc chắn là chưởng môn đời tiếp theo của Hạo Nhiên Tông.

Chào hỏi xong, Nàng thân thể mảnh mai nhanh chóng lướt qua các trưởng lão, đến trước một thi thể đang nằm trên tuyết, máu của hắn chảy ra nhiễm đỏ cả một vùng tuyết trắng.

Các trưởng lão vốn đang có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói đành phải nuốt ngược vào trong lòng, đi theo sau nàng.

Nhìn thi thể đẫm máu của Bạch Vân, trong đầu nàng hiện giờ chỉ hiện ra một ý niệm là "Cứu Hắn!!"

Nếu hỏi vì sao nàng muốn cứu hắn?, nàng cũng không biết. Có thể vì để hỏi hắn tại sao lại làm như vậy, cũng có thể chỉ là vì nàng muốn trả ơn cho Tiên cốt hắn tặng nàng?.

Không chần chừ, Dạ Nguyệt lấy từ trong nhẫn trữ vật một viên đan dược màu xanh lục, mùi hương dịu nhẹ khiến người hít vào tinh thần sảng khoái, ánh sáng phát ra từ đan dược khiến sinh cơ xung quanh mười dặm lập tức tràn đầy, hoa cỏ lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy nhanh chóng sinh trưởng.

Thất Phẩm đan dược, Tái Sinh Đan. Người ăn vào lập tức khôi phục trạng thái khỏe mạnh nhất, dù là phàm nhân hay tu tiên giả chỉ cần không chết cho dù có bị thương nặng tới đâu cũng phục hồi được.

"Thánh nữ, không được, đó là vật bảo mệnh mà Chưởng Môn cho người" Các trường lão thấy hành động của nàng liền biết được nàng muốn làm gì, nhanh chóng ngăn cản nàng

Nhưng là...Đã muộn rồi, Đan dược đã nhập thể nội của Bạch Vân khiến bọn họ chỉ biết lắc đầu thở dài tiếc nuối.

Lúc này, Nhị trưởng lão đột nhiên lên tiếng, thanh âm khàn khàn nói:

"Thánh nữ, Hắn đã chết rồi, sinh cơ tan biến, tử khí bắt đầu nhập thể. Cho dù có dùng Tái Sinh Đan cũng vô ích mà thôi"

"Đúng đó Thánh Nữ, người làm như vậy cũng là quá uổng phí đi?"

Thất Phẩm đan dược tuy không tính là quá quý giá, nhưng để có được một viên thì Hạo Nhiên tông cũng phải tiêu một cái vốn không nhỏ, chỉ có đệ tử chân truyền lập được công lớn hoặc Thánh tử thì mới được ban thưởng cho một viên, có thể được xem là tăng thêm một cái mạng.

Dạ Nguyệt như không nghe thấy lời nói của bọn họ, ánh mắt nàng vẫn chăm chú nhìn vết thương trên người Bạch Vân đang lấy tốc độ kinh người nhanh chóng khôi phục, kể cả vết thương trước ngực và toàn bộ kinh mạch của hắn do linh khí mất kiếm soát tạo thành tàn phá cũng đều được khôi phục hoàn toàn.

Một lúc sau, nàng mới lên tiếng nói:

"Các trưởng lão, ta xin nhờ các vị hộ pháp".

Mọi người nghe xong, ai cũng biết nàng định làm gì.

"Thánh nữ, hắn đã chết rồi?" Một vị trưởng lão âm thanh có chút phẫn nộ nói lớn

Người vừa lên tiếng chính là Tam trưởng lão, tính tình nổi tiếng nóng nảy, Cho dù là thân phận ngang bằng nhưng dù sao bọn họ cũng là trưởng bối của nàng, vậy mà hết lần này tới lần khác nàng coi lời nói của bọn họ như gió thoảng mây bay, điều này khiến hắn không kìm được mà tức giận muốn giáo huấn nàng một trận.

Chỉ là hắn còn chưa kịp nói câu thứ hai liền bị nàng cắt ngang.

"Mong Các Vị Giúp Ta Hộ Pháp!" Nàng mắt phượng nhẹ nhàng nhìn về phía bọn hắn.

Theo lời nói phát ra, một tia uy áp của đạo như có như không tràn tới, bao trùm toàn bộ các trưởng lão.

Tia uy áp này tuy không hùng mạnh và cổ xưa như hồi nãy bọn hắn cảm thụ, nhưng lại mang theo một sự uy nghiêm giống nhau trong đó. Chỉ đơn giản một tia đạo uy hạ xuống, bọn hắn liền im lặng nhìn nhau, trong ánh mắt hiện rõ sự rung động sâu sắc.

Muốn dùng đạo uy ảnh hưởng tới đối thủ không phải là hiếm có, nhưng đa số đều là cường giả có cảnh giới cao hơn mới có thể làm được, thậm chí bọn họ còn nghe nói có thiên tài cùng cảnh giới chưa cần động thù chỉ cần đạo uy xuất ra liền có thể trấn áp được đối thủ. Nhưng đó đều là lời đồn thổi, còn chưa có ai nhìn thấy người thật bằng xương bằng thịt.

Còn Dạ Nguyệt thì sao, nàng mới vừa đột phá Hóa Thần sơ kỳ chưa lâu, căn cơ chưa vững chắc, Chỉ với một tia uy áp liền có thể khiến đạo của bọn hắn run rẩy, nếu cho nàng thời gian để củng cố căn cơ thì sao?, so với kẻ cùng cấp dễ dàng áp chế đối thủ đã được gọi là thiên tài đỉnh cao, vậy nàng gọi là cái gì? Yêu Nghiệt a!.

Nhanh chóng từ uy áp của Dạ Nguyệt đi ra, nhìn thấy ánh mắt tĩnh lặng như có như không lướt qua bọn họ, tất cả đều cúi đầu chắp tay nói: "Tuân lệnh Thánh nữ"

Nhanh chóng, bọn hắn cùng bay lên đứng ở các nơi khác nhau cách nàng mười dặm, thần thức tỏa ra bao phủ trăm dặm xung quanh, kể cả dưới lòng đất đều được kiểm tra để đề phòng có kẻ ẩn nấp.

Yên Tĩnh...

Dạ Nguyệt nhắm mắt lại, hai tay niệm quyết, miệng nàng đọc hàng loạt chú ngữ kỳ lạ.

"Âm Dương chuyển hóa sinh tử, Sinh đi đến cuối là tử, Tử đến cuối là sinh. Sinh sinh tử tử hữu luân chuyển, Tử khí hóa sinh, Luân hồi".

Theo âm thanh Dạ Nguyệt, Tử khí trong thể nội Bạch Vân đang liên tục sinh sôi lại bắt đầu cắn nuốt lẫn nhau làm cho tử khí càng ngày càng giảm nhưng khí tức tử vong càng mạnh lên, chỉ là bên trong nó lại ẩn hiện một tia sinh cơ mong manh cực kỳ khó phát hiện, nếu không phải là người thi pháp, có lẽ nàng cũng không thể nhìn thấy nó.

Chỉ là chưa kéo dài được lâu, khi tử khí mạnh lên, chúng nó bắt đầu ngừng cắn nuốt, chậm rãi tách nhau ra. Nếu tiếp tục như vậy thì chắc chắc tia sinh cơ mới hình thành kia sẽ tan biến theo, nếu nó biến mất vậy thì thật sự nàng cũng không còn cách nào cứu được Bạch Vân nữa.

"Không có ta cho phép, ngươi không được chết!!".

Không chần chờ, Nàng đưa tay ngọc ra, một đạo kiếm khí chém xuống cổ tay, từng giọt máu mỹ lệ như ngọc chảy xuống rơi lên thân thể Bạch Vân, tử khí vốn đang tách ra lại bắt đầu điên cuồng cắn nuốt nhau, tốc độ lần này còn nhanh hơn lần trước. Dạ Nguyệt cũng không dừng lại, nàng liên tục đọc chú ngữ giống như ba nghìn phật đà xướng kinh.

Tia sinh cơ trong cơ thể Bạch Vân theo tử khí cắn nuốt nhau mà lớn mạnh lên, dù chỉ là một tia mỏng manh nhưng sinh khí trong nó vẫn không ngừng tăng lên, dần dần ngưng thực thành một tia bạch khí khác hẳn với tử khí màu nâu xung quanh, giống như một người đang vũng vẫy giữa sự sống và cái chết để sinh tồn.

Chỉ là Nghịch Thiên Cải Mệnh, đâu có dễ như vậy.

Một người khi chết đi sinh cơ sẽ bắt đầu tiêu tán, sau đó là linh hồn sẽ trở về luân hồi để đầu thai. Chỉ là Bạch Vân hắn dù đã chết, nhưng linh hồn vì hệ thống bảo vệ nên vẫn còn ở trong cơ thể, đây chính là lý do Dạ Nguyệt tin tưởng có thể hồi sinh hắn.

Nàng tu chính là Luân hồi đạo, trong luân hồi lại bao hàm sinh tử. Tuy nàng chưa hoàn toàn ngộ ra sinh tử nhưng đã có cảm ngộ khá sâu, tiền đề chính là tu vi của nàng quá thấp, căn cơ còn chưa kịp củng cố đã cưỡng ép xuất quan lại tự hao tổn thọ nguyên thi pháp cứu người, nhẹ thì chỉ là cơ thể suy nhược hao tổn trăm năm thọ nguyên, nặng thì tu vi trực tiếp giảm xuống, ảnh hưởng đến căn cơ sau này rất khó để tăng tu vi lên lại.

Nhưng nàng không thể không vội được, vì từ khi hắn chết đi tới lúc Dạ Nguyệt đột phá hóa thần đã trôi qua hơn ba canh giờ. Thời gian trì hoãn càng lâu thì muốn cứu hắn lại càng phải trả giá lớn hơn, thậm chí là hồi sinh thất bại. Đây cũng là lý do nàng không kịp củng cố cảnh giới mà cưỡng ép xuất quan, nhất là lại đang trong giai đoạn ngộ đạo chỉ có thể ngộ không thể cầu này.

Thật lâu về trước Thiên Nguyên giới từng có phàm nhân một đêm ngộ đạo liền phi thăng, điều này đã dấy lên cơn sóng lớn trong một khoảng thời gian dài khi đó, khiến rất nhiều kẻ điên cuồng tìm cách tiến vào trạng thái "Ngộ Đạo". Chỉ là chưa từng ai thành công qua đi, ngộ đạo nhanh thì một ngày, chậm thì vài tuần tới vài tháng đều có thể.

Nhưng mà nàng không đợi được lâu như vậy.

Thời gian một tách trà qua đi, không biết Dạ Nguyệt đã mất bao nhiêu máu chỉ thấy vết thương trên tay nàng đã đóng vảy, dung nhan xinh đẹp tái nhợt nhưng trong mắt lại ánh lên sự bình tĩnh cùng chăm chú nhìn thân thể Bạch Vân.

Trong nội thể của hắn, tử khí cắn nuốt đã tới giới hạn. Tất cả đều ngưng tụ lại một điểm, tia bạch khí kia đang không ngừng hấp thu tử khí mà lớn mạnh. Cuối cùng toàn bộ tử khí biến mất, chỉ còn lại một tia bạch khí tràn đầy sinh mệnh chi lực đang nhảy nhót giống như đứa trẻ vậy.

Thấy vậy, Dạ Nguyệt lại lấy trong nhẫn trữ vật một lá cây màu lục diệp, lá cây bằng bàn tay trẻ em không ngừng phát ra từng đoạn quang mang màu xanh.

"Diệp Lục Bất Diệt Sinh", tác dụng chính là bảo vệ tính mạng, để ở trong cơ thể chỉ cần còn một tia sinh cơ liền có thể bảo vệ khiến sinh cơ bất diệt, chỉ dùng được một lần. Sau khi dùng sinh cơ trong lá sẽ không ngừng tăng cường và nuôi dưỡng sinh cơ chi lực.

Lá cây bay vào thể nội của Bạch vân, bao bọc tia bạch khí kia, bạch khí dường như có linh trí cũng không phản kháng liền không ngừng phối hợp hấp thu sinh cơ trong lá làm nó ngày càng ngưng thực.

Bạn đang đọc Bạch Nguyệt Vân Thiên sáng tác bởi Tue_Nguyet
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tue_Nguyet
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.