Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Biến Cố!

Tiểu thuyết gốc · 1948 chữ

Dạ Nguyệt thấy vậy thần sắc cũng không đổi chút nào.

Tên ban nãy bị giết là một gã Nguyên Anh trung kỳ lén lút đi theo sau nàng, Dạ Nguyệt từ lâu đã phát hiện nhưng vẫn luôn mặc kệ hắn.

Bất quá nàng cũng không ngờ Trương Bách Phong lại chỉ cần một chữ liền có thể diệt sát được một tu sĩ Nguyên anh trung kỳ.

Điều này càng chứng minh thực lực của y thâm tàng bất lộ.

"Dạ Nguyệt?"

Trương Bách Phong bất ngờ lên tiếng, giọng nói của hắn vô cùng khàn đặc giống như rất lâu rồi chưa từng mở miệng.

Mãi một lúc lâu sau, hắn mới tiếp tục nói.

"Nguyệt... Người đang bị thương.. là đạo thương sao?"

Trương Bách Phong khó khăn lắm mới nói được một câu hoàn chỉnh, giống như y vừa tập cách nói lại vội vàng muốn biểu đạt vậy.

Bất quá nàng lại không có tâm trạng quan tâm chuyện đó, bởi vì đối phương lại phát hiện ra nàng đang bị thương.

"Rõ ràng thương thế đã được ta khống chế rồi, ngay cả sư phụ cũng không thể phát hiện ra được, hắn làm sao chỉ vừa nhìn liền biết chứ?" Dạ Nguyệt lập tức cảnh giác, linh khí trong cơ thể được nàng âm thầm khu động.

Trương Bách Phong dường như nhận thấy sự lo lắng của nàng, hắn lại bập bẹ đọc từng chữ.

"Nguyệt.. lần này... Ta sẽ.. bảo vệ.... Người"

Dạ Nguyệt dùng ánh mắt khó hiểu nhìn đối phương, nàng chắc chắn rằng đây là đầu tiên hai người gặp nhau, nhưng nghe ý tứ trong lời hắn nói giống như hai người từng quen biết nhau vậy?

Vào lúc định hỏi lên nghi hoặc trong lòng, đột nhiên ở phía xa truyền tới bốn luồng linh khí mạnh mẽ đang bay về phía bên này.

Nàng ngẩng đầu lên nhìn, lông mi nhíu lại, phiền phức tới rồi!

Chỉ trong chớp mắt đó, bốn đạo thân ảnh bao bọc trong thiểm quang đã bay vào trong tầm mắt hai người.

Dạ Nguyệt bình tĩnh quan sát, đối phương gồm có ba nữ một nam, đặc biệt là cả bốn người nàng đều có chút quen biết.

Lần lượt từ trái qua là Chiến Thần Điện - Chiến Vô Cực, Thiên Ma Tông - Nam Cung Uyển Nhi, Đế Nữ Cung - Huyền Dao và cuối cùng là Thanh Dương Tông - Lãnh Ngưng Sương.

Tất cả đều là Thánh tử Thánh nữ của các siêu cấp thể lực, hơn nữa tu vi của bọn hắn còn viễn siêu người cùng thời đại, có thể coi là thiên mệnh chi tử của thiên địa này.

"Thật trùng hợp a, không ngờ lại có thể gặp được Dạ Nguyệt tỷ tỷ ở nơi đây nha."

Người chưa tới, Tiên âm mê người đã từ xa truyền tới chỗ Dạ Nguyệt.

Bất quá nàng hoàn toàn không để tâm trả lời, chuyện nàng quan tâm bây giờ chính là nếu như Trương Bách Phong nói về đạo thương của nàng với bốn người kia, có khả năng nàng sẽ bị bọn hắn vây bắt lấy.

Hiện tại nếu chạy trốn sẽ càng dễ dàng bị lộ ra sơ hở, hơn nữa Trương Bách Phong cũng đang ở gần đây, hắn nếu có khả năng diệt sát nguyên anh chỉ bằng một ý niệm thì có lẽ việc ngăn chặn nàng trong một lúc hoàn toàn không thành vấn đề.

Cách tốt nhất hiện tại là án binh bất động, tùy cơ ứng biến!

Nhanh chóng, cả bốn người đều đã phi hành tới chỗ hai người Dạ Nguyệt đang đứng.

Nam Cung Uyển Nhi vui vẻ dẫn trước hạ xuống dưới mặt đất, ba người kia thấy vậy cũng mau chóng theo sau nàng.

Cả bốn người đều nhanh chóng tiến tới chỗ Dạ Nguyệt, dù sao tất cả mọi người đều là thiên kiêu cùng một thời đại, thù hận có thể không có nhưng tình giao hữu với nhau chắc chắn tồn tại.

Bất quá vừa đi được một đoạn đột nhiên một bóng người xuất hiện chặn đường bọn hắn khiến mọi người kinh ngạc.

Nhìn kỹ, hắn mặc thanh bào, tóc dài cuốn theo thanh phong, ánh mắt trầm tĩnh tựa như hải vực sâu thẳm.

Nhưng điều khiến bốn người bất ngờ chính là đối phương giống như từ hư vô xuất hiện vậy, rõ ràng ban nãy bọn hắn đều đã dùng thần thức quét ngang qua nơi đây nhưng căn bản không phát hiện ra ai ngoài Dạ Nguyệt.

Mà xung quanh đối phương đều không có chút dao động không gian hay trận pháp, như vậy chỉ có hai lý do để lý giải việc này.

Một là hắn có khả năng che giấu sự hiện diện của bản thân xuống mức thấp nhất, hai là tu vi của đối phương đã vượt qua cả bốn người nên bọn hắn không thể cảm nhận được.

Dạ Nguyệt cũng có chút nghi hoặc hành động của đối phương, nhưng cũng không lên tiếng mà chỉ yên lặng đứng xem.

Ba người kia tạm thời dừng lại, chỉ có một mình Nam Cung Uyển Nhi là tiếp tục đi tới.

"Ngươi là kẻ nào a, tại sao lại không biết phép tắc như vậy, cản đường ta và tỷ tỷ nói chuyện với nhau" Nam Cung Uyển Nhi chậm rãi bước tới, âm thanh có chút tức giận, lại như kiều mị khiển trách.

Trương Bách Phong giống như không nghe thấy vẫn đứng đó dùng lãnh đạm thần sắc nhìn nàng.

Nam Cung Uyển Nhi tới gần, dừng trước hắn bốn năm bước, cái miệng nhỏ nhắn trách vấn.

"Dạ Nguyệt tỷ tỷ, rốt cuộc là tỷ kiếm đâu ra tên hộ vệ đầu gỗ này vậy a?"

ẦM ẦM!

Ngay lúc này, không gian đột nhiên tối sầm lại, từng đợt sóng xung kích phá không vang động cả bí cảnh khiến bất kỳ người nào cũng có thể nghe thấy.

Dạ Nguyệt và đám người Nam Cung Uyển Nhi ở gần nhất có thể cảm nhận được sức mạnh chấn động bộc phát có khởi nguồn từ bên trong thác nước kia.

RẦM!

Một tiếng nổ lớn vang lên, theo sau là hai bóng người vô cùng chật vật từ trong thác nước bay ra, linh thủy mạnh mẽ bị đánh tan bay lên trời, hoá thành nước mưa rơi xuống cả một vùng.

Không để cho mọi người kịp định hình, ngay sau đó từ trong thác nước lại bay ra hai luồng ánh sáng lấy tốc độ khủng bố đuổi theo hai bóng người vừa mới chạy ra kia.

"Hừ, chỉ là năng lượng còn sót lại cũng muốn ngăn cản lão tử, xem chiêu!"

Hai thân ảnh trên người lập tức bùng phát khí tức khủng bố gấp nhiều lần ban nãy, xung quanh trăm dặm hai người lập tức hình thành một vòng xoáy thái cực lấy hai người làm trung tâm.

Hai luồng ánh sáng kia cũng không chịu thua kém, chúng bắt đầu quấn lấy nhau rồi dung hợp lại, năng lượng mạnh mẽ bộc phát ra cùng đối kháng với vòng xoáy thái cực kia.

Trận chiến của hai bên khiến thiên địa ảm đạm, không gian vỡ nát rung chuyển cả bí cảnh.

Đám người Dạ Nguyệt ở dưới mặt đất cũng chịu phải tàn dư từ trận chiến, chỉ riêng khí thế đối kháng đã hoàn toàn nghiền ép bọn hắn không thể chuyển động.

Nếu như hai bên cùng dốc toàn lực ra tấn công thì sẽ còn khủng bố như nào?

"Hỗn Nguyên Thái Cực"

Tiếng gầm từ hai thân ảnh kia song song vang lên, vòng xoáy thái cực mạnh mẽ xoay chuyển, hắc bách quang mang bùng phát che phủ cả thiên không.

Ở bên trong, hai thân ảnh kia mỗi bên đưa một cánh tay về nhau, toàn bộ lực lượng bị cả hai tích súc lại nén thành một quả cầu thái cực nhỏ nằm trong lòng bàn tay hai người.

Hai luồng ánh sáng kia dường như cũng cảm nhận được nguy hiểm, chúng nhanh chóng hoà tan vào nhau, sinh ra một đạo cầu kim sắc chói mắt.

Ở bên trong đạo cầu đó mơ hồ thấy được một bóng người làm bằng kim sắc chi quang đang dần được ngưng tụ.

Hai đạo nhân ảnh trên bầu trời thấy vậy liền biến sắc, đồng thời gào lên:

"Hỗn Nguyên Nhất Pháp, Diệt!"

Chỉ thấy ngọc cầu thái cực bị bọn hắn đưa lên phía trước, ném thẳng vào kim sắc đạo nhân đang ngưng tụ kia.

Trên đường ngọc cầu đi qua không gian bị bóp méo rồi nổ tung thành từng mảnh. Nó lấy tốc độ cực kỳ khủng bộ bay thẳng đến trước mặt kim sắc đạo nhân.

Ngay khi hai bên va chạm vào nhau, trong một khoảnh khắc toàn bộ âm thanh dường như biến mất, thế giới trong bí cảnh biến thành một nơi hoàn toàn không có âm thanh.

OANH OANH!

Ngay sau đó là một tiếng nổ lớn rung chuyển cả thiên địa. Lực lượng mạnh mẽ tán loạn hủy diệt mọi thứ, khiến cho đại địa nứt vỡ, núi non sụp đổ, biến nơi đây thành một chốn tan hoang vỡ nát.

Kẻ chịu tội chính là đám người Dạ Nguyệt, bởi vì ở quá gần với vụ nổ khiến tất cả mọi người đều trọng thương rồi rơi vào hôn mê, nếu không phải mỗi người đều có tu vi cao cường cộng thêm có bí bảo phòng hộ mạnh mẽ thì cả lẽ tất cả đều đã bị dư lực đánh thành đống thịt vụn rồi.

...

Ở một nơi nào đó trong bí cảnh, nơi đây vì cách khá xa vụ nổ nên chỉ bị tàn phá nhẹ, nếu không nhìn kỹ căn bản không thể phát hiện ra.

Ngay lập tức, Bạch Vân đang ngồi thiền mạnh mẽ mở hai mắt ra, hắn cảm nhận được cả bí cảnh này đang rung chuyển.

Bất chấp gián đoạn việc phá giải nguyên văn trên Thần thạch, hắn đứng dậy thu lại trận pháp rồi dùng tốc độ nhanh nhất đi tới nơi vụ nổ phát ra, chính là trung tâm bí cảnh này.

Nếu là để hắn tự đi thì phải mất ít nhất vài ngày mới tới được nơi đó, nhưng hiện tại hắn đang nhờ ảnh vệ đưa đi, có lẽ chỉ mất khoảng nửa canh giờ liền đủ.

Cùng lúc này, toàn bộ bí cảnh đã trở thành một mớ hỗn loạn, có không ít người vì bảo mạng mà lựa chọn chạy ra ngoài, nhưng càng nhiều hơn là những kẻ tò mò không sợ chết thi nhau chạy về phía phát ra năng lượng chấn động.

"Ha ha ha, bảo vật có thể bộc phát ra năng lượng mạnh như vậy chắc chắn là chí bảo vô cùng mạnh mẽ, Trần Lâm ta nhất định phải có được nó". Trung niên nam tử hoá thành thiểm quang lập tức biến mất trên bầu trời.

"Khí tức mạnh thật, không biết là bảo vật gì?" Một thiếu niên lưng đeo hắc kiếm, ngẩng đầu nhìn về phía xa kia.

Tại sơn lâm phía trên đỉnh núi cao nhất, một lão già tóc hoa râm đang tại vị, lão đưa mắt nhìn như có thể thấy được toàn bộ mọi chuyển xảy ra ở nơi kia, giọng nói già nua khàn khàn.

"Chim chết vì mồi, người chết vì tài mà!!"

Bạn đang đọc Bạch Nguyệt Vân Thiên sáng tác bởi Tue_Nguyet
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tue_Nguyet
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.