Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quyển 2 Chương 26

Phiên bản Dịch · 3635 chữ

Dưới ánh trăng, đóa quỳnh từ bồn hoa vỡ ngã xuống, thân lá quấn quanh người Tiểu Thất, một trận lại một trận gió nhẹ từ từ thổi tới, nụ hoa to như bàn tay buông rũ nhẹ nhàng rung động, đóa hoa đỏ tươi thong thả mở ra, tâm nhụy ở trung tâm hiển lộ rồi sau đó một đóa lại một đóa hoa to như cái chén ở trên người Tiểu Thất nở rộ.

Đình viện nhất thời tràn ngập hương khí, nồng đậm cơ hồ làm cho người không cách nào hô hấp.

Mà trong hương khí mơ hồ còn có thể ngửi được mùi máu tanh nhàn nhạt.

Thân ảnh Đàm Hoa ở dưới nguyệt quang soi chiếu chậm rãi xuất hiện, hắn vẫn cúi thấp đầu nhưng thân ảnh như sương như khói so với bất luận lần nào xuất hiện trước đây thanh tích rõ ràng.

Đàm Hoa chậm rãi ngẩng đầu lên, mắt phiếm lục quang nhìn chằm chằm Đông Phương Lôi Dẫn. Gió mát mới rồi hơi hơi thổi tới cũng dần dần lạnh như băng, bốn phía sương mù mỏng manh trôi nổi, khí âm trầm phút chốc tràn ngập toàn bộ vương phủ viện lạc khiến người ta không rét mà run.

“Hảo a Tiểu Thất, ngươi thực là phúc tinh của ta, nguyệt hạ mỹ nhân ta chờ lâu như vậy không nở lại vì ngươi vừa chạm liền nở. Xem ra ta thương ngươi cũng thật không sai!” Đông Phương Lôi Dẫn tựa hồ không nhìn thấy Đàm Hoa trước mắt, tiếp tục trêu đùa Tiểu Thất.

Cổ tay trái Lan Khánh thoáng cái bị Đông Phương Lôi Dẫn bắt được, còn Tiểu Thất bị đối phương một cước giẫm trên mặt đất.

Thấy bộ dáng Tiểu Thất cùng vô số vết roi trên người hắn, lửa giận trong lòng Lan Khánh mạnh mẽ thoát ra. Hắn đem tay phải tham tiến trong lòng ngực, lúc tái vươn ra, đầu ngón tay đã dính một mạt màu lam, lam sắc kia là “khổng tước đảm” chí âm chí độc, kiến huyết phong hầu, chỉ cần một chút đã có thể làm cho kẻ khiến người chán ghét toàn thân thối rữa mà chết.

Chính tại lúc này, nội viện vương phủ đột nhiên cuồng phong gào thét, nhất thời đất đá mù trời nhật nguyệt vô quang.

Tất cả bồn chậu trồng hoa bên cạnh bị gió quấn lên, cả rượu mâm chén tách bị quét xuống mặt đất trong đình, loảng xoảng loảng xoảng nhắm thẳng Đông Phương Lôi Dẫn nện xuống.

“Ai da— sao lại thế này— người đâu, mau tới cứu tiểu vương!” Đông Phương Lôi Dẫn buộc phải buông tay co chân, một đường thối lui ra sau.

Hắn bị bão cát đầy trời che lấp tầm mắt, bị đồ sứ vỡ vụn cắt cho cả người máu tươi đầm đìa, từng gốc từng gốc hoa tàn đánh lên đầu lên mặt lên người hắn, vô luận hắn trốn tới chỗ nào, trận gió quỷ dị kia liền truy tới chỗ đó, tựa hồ phải đánh chết hắn mới bỏ qua.

“Đông Phương Lôi Dẫn, ngươi cưỡng bắt ta, trong viện dâm nhục sát hại ta… Đánh cho ta miệng phun máu tươi, còn tan mất hồn phách… May mắn trời xanh thương xót ta, cho một nửa hồn phách ta sống trong hoa quỳnh, lại gặp được chư vị đại nhân Quy Nghĩa huyện cứu giúp, ta mới có thể đứng tại chỗ này… Hôm nay sẽ là tận thế của ngươi, ta muốn ngươi nợ máu trả bằng máu, đem mạng ngươi thiếu ta trả lại cho ta!” Thanh âm Đàm Hoa xa xôi thê lương, Tiểu Thất nghe thấy da đầu phát run.

“Người đâu mau tới— các ngươi đi đâu rồi—” Đông Phương Lôi Dẫn vừa kinh vừa sợ gào thét, tóc tai bù xù chạy trốn chung quanh, bộ dáng ngoan lệ hung tàn mới rồi một chút cũng không còn.

Ngoài viện đột nhiên truyền đến một trận lại một trận ầm ĩ, sau đó mười mấy tên quan sai cùng một đám thị vệ vương phủ vừa đánh vừa xâm nhập bên trong.

Kim Trung Báo Quốc đi đầu bên đánh bên kêu: “Hôm nay có người báo quan, nơi này có kẻ cường thưởng dân nam dân nữ, chúng ta mới đến xem xét, các ngươi dám cản trở quan sai phá án, có biết đã phạm tội gì không!?”

Nhóm người này tổng cộng bốn, năm mươi tên khi đánh vào trong viện, cũng nghe thấy Đông Phương Lôi Dẫn kêu cứu, nhưng lúc bọn hắn nhìn thấy Đông Phương Lôi Dẫn bị trận cuồng phong quỷ dị vây quanh không thể thoát thân, hơn nữa máu tươi đầm đìa, mỗi người đều ngây ngốc đứng lặng.

“Tiểu vương gia!” Thị vệ gấp đến độ hô to.

“Tiểu Thất, Tiểu Đầu Nhi!” Kim Trung Báo Quốc cũng kêu.

“Đàm Hoa!” Tiểu Thất giận dữ gào: “Mau mau dừng lại, không thể giết người!”

Đàm Hoa rưng rưng sâu kín khóc. “Tiểu dân ủy khuất, tiểu dân oan khổ… Tiểu dân một thân khổ sở đều là người này gây nên, mất đi tánh mạng… mất đi trong sạch… Hôm nay người này phải đền mạng, trả lại ta hết thảy…”

“Ta biết ngươi oan, càng biết ngươi khổ!” Tiểu Thất hô: “Nhưng hãy để quan sai mang hắn về để Thi đại nhân khai đường thẩm án, Thi đại nhân nhất định trả lại cho ngươi một cái công đạo, không, không chỉ ngươi, còn có tất cả những người vì hắn uổng mạng, Thi đại nhân cũng sẽ trả cho bọn họ công đạo! Nhất định phải cho người trong thiên hạ biết, vương tử phạm pháp cùng tội như thứ dân, không phải bởi vì hắn là tiểu vương gia là có thể muốn làm gì thì làm, coi tánh mạng của dân chúng như rơm rác tùy ý đối đãi!”

Cuồng phong đột nhiên ngừng lại, tất cả cát bụi cùng tàn hoa loạn thảo nhất loạt hạ xuống.

Nhưng một mảnh sứ vỡ phi thường sắc nhọn không gió dừng trước mặt Đông Phương Lôi Dẫn, chỗ bén nhọn trực chỉ cổ họng Đông Phương Lôi Dẫn.

Tiểu Thất nín thở, người bốn phía nhìn thấy tình cảnh quỷ dị này cũng trợn mắt há mồm.

Cuối cùng tiếng mảnh sứ vỡ khuông lang trúc trắc rơi xuống cùng tiếng Đàm Hoa nức nở truyền đến, Đông Phương Lôi Dẫn hai mắt trợn ngược hôn mê bất tỉnh, Tiểu Thất mới thở phào nhẹ nhõm một hơi mềm người ngã xuống.

Đinh Kim nhìn Tiểu Thất áo rách quần manh, thương tích chồng chéo, lại nhìn Lan Khánh cổ áo bị giải khai lộ ra hơn phân nửa bộ ngực sữa, lên tiếng hỏi: “Nơi này xảy ra chuyện gì, hai người các ngươi vì sao y sam không chỉnh?”

Tiểu Thất thở hổn hển mấy khẩu khí, cảm giác không thoải mái trên người lại dâng lên, nóng đến kiểm hồng khí suyễn, cả người giống như bị kẻ khác cầm lông chim cọ cọ, ngứa ngáy khiến hắn chịu không nổi.

Tiểu Thất cảm thấy mình sắp không xong, toàn thân không một chỗ thoải mái, nhưng hắn vẫn chịu đựng đứng lên, dùng một thân thương tích đối mọi người nói: “Hai người chúng ta bị tiểu vương gia Đông Phương Lôi Dẫn cưỡng ép bắt đến, hắn chẳng những có ý đồ dâm nhục chúng ta còn đối chúng ta thi khổ hình. Nhìn xem, y sam chúng ta toàn bộ bị cởi, nhìn xem, trên người của ta đều là vết roi, hành vi ác nhân này mọi người hôm nay đều tận mắt nhìn thấy!”

Tiếp theo Tiểu Thất nói: “Còn có, dưới thư phòng tiểu vương gia có một mật thất, bên trong nhốt rất nhiều nam nam nữ nữ bị hắn cưỡng bắt! Bọn họ đều bị hắn giày vò đến người không ra người, các ngươi nhanh đi cứu bọn họ!”

Thị vệ vương phủ mỗi người hai mặt nhìn nhau, câm nín không lời, Đinh Kim cả giận quát: “Đông Phương Lôi Dẫn thân là tiểu vương gia Túc vương phủ, thế nhưng lại làm ra loại chuyện bại hoại vương pháp, hiện giờ chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực. Người đâu, đem Đông Phương Lôi Dẫn bắt trở về để Thi đại nhân khai đường thẩm vấn!”

“Từ từ!” Quản gia Túc vương phủ có chút do dự tiến đến: “Thanh Châu là địa hạt của Túc vương gia, hiện giờ vương gia không ở, các ngươi không thể tùy ý bắt tiểu vương gia đi…”

Đinh Kim lấy ra lệnh bài bộ khoái nói: “Chúng ta là cửu phẩm bộ khoái, ăn chính là lương của triều đình, cống hiến chính là cho đại nhân trong nha môn cùng đương kim thánh thượng! Đông Phương Lôi Dẫn một phạm mệnh án _ (án giết người) _ , hai phạm hành vi cưỡng gian, hiện giờ nhân chứng vật chứng đầy đủ, chiếu theo luật pháp đương triều phải mang về nha môn thẩm tra xử lý. Các ngươi nếu dám ngăn trở, đó chính là không đem luật pháp cùng đương kim hoàng thượng, còn có đại nhân chúng ta, để vào trong mắt!”

“Vương gia mặc dù lớn nhưng có lớn hơn trời, lớn hơn hoàng thượng không? Nếu việc này rơi vào tai hoàng thượng, biết vương gia dung túng nhi tử hành hung, tiểu vương gia lại không chịu theo chúng ta về nha môn, ta thấy không chỉ các ngươi có chuyện, tiểu vương gia có chuyện, mà ngay cả vương gia nhà ngươi cũng sẽ có chuyện!”

Lời này Đinh Kim nói ra toàn bộ là hù dọa người, nhưng đối với vương gia phủ không có Túc vương, tiểu vương gia lại đang hôn mê như rắn mất đầu vẫn có lực chấn động nhất định.

Quản gia kia ấp úng, có chút sợ sệt nhìn Đinh Kim, Đinh Kim vẻ mặt nghiêm nghị tiếp tục chỉ huy bộ khoái xử lý sự tình kế tiếp.

Bắt trói xong Đông Phương Lôi Dẫn, Lý Trung hướng Tiểu Thất đi tới, cởi ngoại y phủ thêm cho Tiểu Thất. Trong lúc hắn vô tình chạm vào da thịt Tiểu Thất, Tiểu Thất mạnh run lên, thiếu chút nữa cả người liền ngã vào lòng ngực Lý Trung.

“Ngươi không sao chứ?” Lý Trung thành thật nhìn không ra Tiểu Thất bị hạ dược, chỉ cho là hắn bị Đông Phương Lôi Dẫn đánh thực thảm, ngay cả đứng cũng không vững.

An Quốc thì chạy tới muốn đỡ Lan Khánh lung lay sắp đổ nhưng Lan Khánh lại một phen đánh rớt tay An Quốc, khó chịu quát: Cút ngay!”

“Tiểu Đầu Nhi ngươi sao vậy?” An Quốc nhìn trên trán Lan Khánh mồ hôi chi chít, lo lắng không thôi.

Tiểu Thất quay đầu lại thấy bộ dáng Lan Khánh, trong lòng hoảng hốt liền điên điên đảo đảo hướng hắn đi tới.

Nào biết hắn tới gần cũng khiến Lan Khánh giận dữ, Lan Khánh thấy khuôn mặt Tiểu Thất lại nghĩ tới mới rồi hắn lấy thân chịu hại, khóe miệng tràn ra tươi cười âm trầm: “Ngươi được a, ngay cả mạng cũng không muốn, thay ta chắn roi!”

Dứt lời, đầu ngón tay liền chỉ Tiểu Thất, làm bộ muốn bắn kịch độc lên người Tiểu Thất.

Nhưng Tiểu Thất lại hoàn toàn phớt tỉnh, hắn khó nén lo lắng trong lòng trực tiếp bắt lấy tay Lan Khánh, dùng móng tay quệt đi độc đạn, lôi kéo người hướng chính mình nói: “Đứng không vững phải không? Trước dựa vào người ta! Ngươi uống rượu nhiều hơn ta, đầu có choáng váng hay không? Có phải rất khó chịu không?”

Lan Khánh sửng sốt, lời còn chưa nói ra liền đình lại, chỉ tùy Tiểu Thất lôi kéo, lẳng lặng dựa vào người hắn.

Kim Trung Báo Quốc từ trước đến nay quan tâm nhất chính là Tiểu Đầu Nhi trong nha môn bọn hắn, bốn người vội vàng vây quanh hỏi: “Tiểu Đầu Nhi không sao chứ? Cả người đều là mồ hôi.”

Một người kinh ngạc nói: “Mặt hai người các ngươi sao đều hồng như vậy?”

Tiểu Thất ôm Lan Khánh, áp chế run rẩy nói: “Những người trong mật thất đã cứu ra chưa?”

Đinh Kim nói: “Đã phái người đến đó.”

Tiểu Thất gật đầu. “Tốt lắm, các ngươi lưu lại xử lý sự tình kế tiếp.” Tiếp theo hướng Lý Trung nói: “Lý Trung, đưa ta cùng Tiểu Hắc về chỗ các ngươi ngụ lại, mau!”

Một tiếng mau của Tiểu Thất, Kim Trung Báo Quốc nghe được trong lòng run sợ.

Vì không để đả thảo kinh xà, bộ khoái Quy Nghĩa huyện lần này phẫn làm lữ khách thương nhân từng nhóm đi tới Thanh Châu.

Kim Trung Báo Quốc ngủ lại một gian khách điếm trong thành, sau khi Lý Trung hộ tống Tiểu Thất cùng Lan Khánh quay về khách điếm, Tiểu Thất vội vàng phân phó tiểu nhị mang bồn tắm đến, đổ đầy nước lạnh xong xuôi liền đuổi Lý Trung ra ngoài.

Đóng cửa lại, Tiểu Thất vội vàng đi tới bên người Lan Khánh. Lan Khánh toàn thân đã bị dược tính khống chế, cau mày thở ra khí tức nóng bỏng, khó nhịn ngã xuống giường, ngón tay bắt lấy đệm.

Vì thuận tiện hành động, Tiểu Thất mới rồi ở trong vương phủ tái độ triển Hồi Xuân công, đem thân thể khôi phục lại bộ dáng bình thường, chỉ là nội lực bị bế cho nên khôi phục rất chậm, đến khi trở lại khách điếm tay chân mới dài ra một ít.

Tiểu Thất bưng chậu tới, đỡ lấy Lan Khánh, tuy rằng chính hắn cũng trúng dâm độc nhưng vô tâm với thân mình mà đè ép tình dục bốc lên, đối Lan Khánh nói: “Sư huynh, sư huynh ngươi nghe thấy ta nói chuyện không?”

Tiểu Thất vừa nâng Lan Khánh dậy, Lan Khánh liền thở ra một hơi thật dài, mỹ nhân thổ tức như lan, thơm tho say lòng, Tiểu Thất khống chế không nổi, tay khoác lên lưng Lan Khánh liền dùng sức bấu, nhưng một tiếng khó nhịn rên rỉ từ môi Lan Khánh thoát ra đúng lúc kéo tâm trí Tiểu Thất về.

“Nãi nãi cá hùng, Bách Lý Thất ngươi lúc này còn loạn tưởng bậy bạ cái gì vậy?” Tiểu Thất phản thủ cho mình vài cái bạt tai, bạt tai vang vội ngay cả Lý Trung bên ngoài đều nghe thấy, vội vàng hỏi: “Bên trong xảy ra chuyện gì?”

Nghe thấy thanh âm Lý Trung tựa hồ sốt ruột muốn phá cửa vào, Tiểu Thất vội vàng hô: “Không có việc gì! Ta không sao, Tiểu Hắc cũng không sao, ngươi ngàn vạn lần không được tiến vào!”

Lúc sau Tiểu Thất thâm hít vài khẩu khí, đưa ngón tay đặt bên môi Lan Khánh nói: “Sư huynh, ta hiện tại muốn thay ngươi oạt thổ _ (móc ói) _ , cho ngươi nôn sạch rượu vừa uống đi, có chút không thoải mái, ngươi nhẫn nhẫn!”

Ý thức Lan Khánh còn có nửa phần thanh minh, khi hắn nghe thấy lời Tiểu Thất, trong lòng hừ khẽ. Hắn ngay cả oạt nhục đoạn cốt còn không cảm thấy đau đớn, oạt thổ thì có gì không thoải mái?

Chỉ là thanh âm Tiểu Thất sốt ruột như vậy, lo lắng như vậy, phảng phất cả trái tim đều đặt trên thân mình, Lan Khánh đột nhiên nhớ tới người này mới vừa rồi che chắn cho hắn, thay hắn chịu đựng mấy roi kia.

Trên mặt Tiểu Thất còn có vết roi, chiếc cổ mảnh khảnh cùng nửa ngực trần cũng còn lưu vết máu.

Lan Khánh không rõ, Tiểu Thất vì cái gì luôn luôn ở bên hắn, hắn dường như luôn đối với Tiểu Thất không tốt, chẳng những đánh bản tử còn thường thường cười Tiểu Thất nhát gan, nhưng người này luôn luôn không rời đi, luôn luôn lưu lại bên cạnh hắn.

Tiểu Thất luôn đối với hắn cười, tuy rằng bỉ bỉ nhưng khi người này gọi hắn “sư huynh”, trong giọng kia có một chút tôn kính cùng một chút vui vẻ, hắn luôn nghe ra.

Vì cái gì, vì cái gì, hắn khi dễ Tiểu Thất như vậy, người này còn không có đi, thậm chí ngay cả lúc tên quy đản tiểu vương gia kia ý đồ nhúng chàm hắn, người này cũng che trước hắn, vì hắn chịu đựng hết thảy.

“Tiểu Kê…”

Lan Khánh giống như không hiểu, lại có chút hiểu được.

Tâm Tiểu Thất, đều đã đặt trên người hắn…

“Nhanh lên nhanh lên, mau ói ra!” Tiểu Thất đưa ngón tay vói vào miệng Lan Khánh thay hắn gẩy yết hầu, làm cho rượu còn dư trong bụng Lan Khánh toàn bộ phun vào trong chậu.

Tiếp theo, hắn vừa vội vừa loạn đem chậu đặt sang bên, sau đó rút trâm cài trên đầu Lan Khánh xuống, xoay mở một viên trân châu trên đỉnh lấy “thanh tâm giải độc dược” giấu bên trong ra.

Tiểu Thất vội vàng bưng nước tới, trước hết để Lan Khánh ăn một viên rồi mới đến chính mình ăn một viên khác.

Tiểu Thất nói: “Đây là hộ thân dược hoàn sư phụ cho ta, ta vì phòng vạn nhất liền nhét vào trâm cài của ngươi. Nhưng “kim phong dục lộ hoàn” âm độc vô cùng, dược hoàn này chỉ có thể giảm bớt độc tính, không có biện pháp hoàn toàn giải dâm độc.”

Tiểu Thất một bên dùng ống tay áo lau mồ hôi, một bên giúp đỡ Lan Khánh nhảy vào trong bồn tắm, hảo hảo hàng đi một thân khô nóng khó chịu.

“Ngâm nước lạnh một chút, ngàn vạn lần đừng vận công, ngươi chờ ta, ta đi tìm người tới cứu ngươi.” Tiểu Thất nói xong, quay đầu muốn phóng tới cửa.

“Tìm người nào tới cứu ta?” Lan Khánh một đôi nhãn tình sâu không thấy đáy.

Tiểu Thất dừng nện bước nhìn Lan Khánh, trong lòng có chút không yên nhưng vẫn nói: ” ‘Kim phong dục lộ hoàn’ không phải chuyện đùa, phương pháp duy nhất cứu ngươi, đó là tìm người đến… Hai ta mỗi người một cái… Sau đó… Ưm ưm.. Chính là cái kia… sư huynh ngươi hiểu chứ…”

Tiểu Thất tiếp đó lại nói: “Đúng rồi, ngươi thích nam hay là thích nữ… Ta…”

Tiểu Thất nói còn chưa xong, biểu tình Lan Khánh liền dần dần đông lạnh.

Lan Khánh mở miệng cắt lời Tiểu Thất. “Trần Tiểu Kê, ngươi muốn chết sao?”

Mấy chữ cuối cùng nghẹn trong cổ họng, Tiểu Thất lập tức biết Lan Khánh đối với loại sự tình này lòng còn khúc mắc, nhưng mà, nếu có biện pháp khác hắn cũng thật sự không muốn đối với Lan Khánh như vậy, cuối cùng đành phải nói: “Hay là ta kêu Lý Trung tìm vài người đến cho ngươi chọn, nếu không, để chậm trễ liền muộn mất…”

“Vậy còn ngươi?” Lan Khánh phượng mâu nhấc lên, ngưng trú Tiểu Thất.

“Ưm… A…” Tiểu Thất bị nhìn cả người hoảng hốt thiếu chút nữa cất bước nhào tới Lan Khánh. Nhưng một khắc cuối cùng hắn vẫn là cắn răng nhẫn nhịn xuống, xoay người thở gấp nói: “Ngươi, ngươi chọn xong, còn lại ta tái chọn…”

Dứt lời vội vàng đi đến cửa.

Tiểu Thất đã nhiệt đến đầu óc cơ hồ trống rỗng, nếu không còn một tia thanh minh cận tồn duy trì chính mình, hắn thật sự không dám nghĩ tới bản thân đối với Lan Khánh trong bồn đang dùng một đôi sóng mắt ướt át nhìn hắn làm ra loại sự tình gì.

Tiểu Thất mở cửa phòng, đối với Lý Trung thủ ngoài cửa đang gấp như kiến bò trên chảo nóng nhưng không cách nào giúp đỡ, kêu một tiếng: “A Trung!”

“Làm sao vậy, làm sao vậy, Tiểu Đầu Nhi làm sao?” Lý Trung vội hỏi.

“Con bà ngươi!” Tiểu Thất cứng rắn lôi kéo nụ cười, giả vờ cả giận nói: “Trong mắt ngươi chỉ có Tiểu Đầu Nhi, huynh đệ đều nhanh quên tiệt, không thèm nhìn tới!” Tiểu Thất lau một phen mồ hôi, toàn bộ lòng bàn tay ướt đầm đìa.

“Hai người các ngươi đến tột cùng làm sao, có phải bị trọng thương? Muốn ta kêu đại phu không?” Lý Trung đi tới, vươn tay khoác trên vai Tiểu Thất, ngôn từ tràn ra lo lắng.

Tiểu Thất vốn chống đỡ không nổi, hắn một chút thất thần chân đã mềm nhũn, Lý Trung cuống quít nâng hắn dậy.

Tiểu Thất lắc đầu, khàn khàn nói: “Hai người chúng ta không bị thương nặng, bất quá cũng không khác mấy! Ngươi lập tức đến hoan quán tìm về mấy người xinh xắn sạch sẽ, nhớ rõ, phải ôn nhu một chút! Tiểu Đầu Nhi cùng ta trúng xuân dược cũng sắp không xong. Ngươi đi nhanh về nhanh, hai người chúng ta chờ ngươi cứu mạng a!”

“Xuân, xuân, xuân dược?” Lý Trung lắp bắp, không thể tin được bản thân vừa nghe thấy cái gì.

Nhưng mà ngay lúc này, mặt sau cửa truyền đến một thanh âm khác.

“Không cần gọi người.”

Bạn đang đọc Bách Lý Tiểu Kê Lịch Hiểm Ký - Khánh Trúc Nan Thư của Tự Từ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TỷLàDânFarmLinhThạch
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.