Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

9:trận Đấu Đầu Tiên !

2375 chữ

Đấu thú tràng.

Dưới một sân đấu hình tròn, Bạch Dạ đã triệu hồi sẵn vũ hồn của mình, thủ một thế cơ bản, điều chỉnh hồn lực tạo thành một lớp giáp mỏng bao phủ toàn thân, sẵn sàng cho trận chiến sắp tới có thể bắt đầu bất cứ lúc nào.

Xung quanh đấu trường hắn đứng hắn có 2 vị hồn tông giữ vai trò làm hộ pháp, sẵn sàng lao lên bất cứ lúc nào phòng ngừa bất trắc

“Sẵn sàng chưa ?” Giọng nói hùng hậu của người đàn ông tóc đỏ vang lên, kế bên là Huyền lão đang gặm đùi gà, đôi mắt vẫn nhìn về phía này.

Đây là trận chiến đầu tiên của ta, nhất định không được phép thất bại !!

Bạch Dạ hít sâu, trầm giọng nói :”Bắt đầu đi !”

Con Hồn thú được thả ra, nó không lao lên ngay mà cúi thấp người, bản năng một một con thú săn mồi đã thấm sâu vào xương máu không cho phép nó lao lên ngay mà chọn quan sát con mồi.

Nó cứ từ từ đi dạo vòng quanh đấu trường, Bạch Dạ chăm chú nhìn theo thân thể nó di động, đôi mắt không bỏ qua bất cứ động tĩnh nào.

Vụt !

Con hồn thú bắt đầu tấn công, tốc độ cực nhanh, đôi vuốt của nó lóe lên vẻ sắt lạnh, như một tia chớp đánh về phía Bạch Dạ.Trong một khoảnh khắc ngắn, Bạch Dạ dường như mất đi tung tích của nó.

Nhưng bản năng cảm nhận nguy hiểm của Bạch Dạ bộc phát, nâng đao đỡ được một vuốt quét về phía hắn.

Nhanh ! Sắc bén ! Nhưng không đủ mạnh !

Đánh giá đầu tiên của Bạch Dạ về đối thủ của mình.Và theo hắn sy đoán thì con hồn thú kia có khả năng ẩn hình trong một thời gian ngắn. Bỗng tròng mắt Bạch Dạ co rút lại, tại sao chỉ có một cái vuốt ?!

Chết tiệt !

Chỉ thấy cái vuốt còn lại của con hồn thú quét về phía chân hắn. Tuy nhiên nó không dễ dàng liền đắc thủ, Bạch Dạ đã tập trung hồn lực vào chân từ sớm nên chỉ cần vận động một chút thì liền có thể tránh thoát. Bạch Dạ nhảy lên, đạp vào đầu đối thủ, mượn lực nhảy về phía sau 5 mét, tránh khỏi tầm đánh của con hồn thú.

Nguy hiểm thật ! Nhưng cũng đến lúc phản công !

Những ý nghĩ xẹt qua đầu thật nhanh, mắt thấy đối thủ vẫn còn đang choáng vì cú đạp vừa nãy, Bạch Dạ lập tức lao lên, đây là bộ cú bổ chẻ thẳng từ phía trái của con hồn thú. Trên thanh đao cũng đã được bao phủ một tầng hồn lực, Bạch Dạ tin chắc, nếu một đòn này đắc thủ chắc chắn con hồn thú sẽ rơi mất một chi.

Nhưng hắn kinh hãi rồi. Chỉ thấy đôi vuốt tím của nó lóe lên liền chặn lại đao của hắn.

Không những vuốt của nó sắc bén, mà còn rất cứng !!

Trận này khó rồi ! Bạch Dạ thở dài nghĩ đến. Một đao tuy không đắc thủ nhưng đòn này đã giúp hắn đã định hình được lối tấn công cho đòn kế tiếp.

Vận dụng hồn lực vào chân, Bạch Dạ như một mũi tên phóng về phía đối thủ.

Nhưng lần này không dễ dàng như thế, con hồn thú trước mắt bỗng dưng biến mất, một luồng cảm giác ớn lạnh bốc lên. Bạch Dạ cấp tốc quay đầu lại, một đôi vuốt thẳng tắp quét về phía chân hắn.

Nó lại biến mất ! Chắc chắn là có kĩ năng ẩn hình ! Đã vậy còn có khả năng áp sát cực mạnh !

Thần kinh phản ứng của Bạch Dạ luôn luôn rất tốt, nhất là những khoảnh khắc sinh tử như thế này.

Keng !!

m thanh va chạm từ đao và vuốt của con hồn thú vang lên, một giọt mồ hôi từ trán Bạch Dạ chảy xuống, dù sao thì đây vẫn chỉ là thân thể của một đứa trẻ sáu tuổi, rất nhanh liền mất gần hết sức sau vài lần đánh với một con hồn thú trăm năm như thế này.

Quá mạnh ! Không phải là về sức mạnh hay gì cả mà là khả năng tấn công nhanh và độ quỉ dị cao, nếu thần kinh phản ứng của hắn không tốt thì chắc chắn sẽ là một vong linh dưới đôi vuốt đó rồi.

Nhưng Bạch Dạ cũng nghĩ đến một điểm kì lạ, tại sao nó lại biết trước mình sắp làm gì, mình chỉ vừa chuyển hồn lực đến chần mà nó đã…

Khoan !

Đôi mắt nó trắng dã, làm sao nó biết được hành động của mình ? Chẳng lẽ nó nghe, không ! Mình đến cả thở mạnh cũng không thì làm sao nó nghe được ? Ngửi ? Tuy rất có thể nhưng việc đoán được hướng tấn công của mình là điều không thể !! Như vậy thì nó làm thế nào ?

Bạch Dạ nhíu chặt mày, như nghĩ đến điều gì, hắn thử rút đi tất cả hồn lực hộ thể, chỉ để lại hồn lực trên thân đao. Đồng thời cắm mạnh đao xuống đất.

Thanh đao vốn sắc bén lại có hồn lực trên thân đao nên rất nhanh liền đâm ra một lỗ trên mặt sàn.Bạch Dạ tay nắm chặt đao, như đang chờ đợi điều gi.

Vụt !

Đôi vuôt của nó lại giơ lên !

Con hồn thú một lần nữa ẩn hình, trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó nó đã thực hiện một cú đánh về phía Bạch Dạ.

Nhưng điều kì lạ là nó chỉ dùng vuốt đánh về phía thanh đao của Bạch Dạ.

Keng !

Đôi vuốt của nó lẫn đao của Bạch Dạ đều hơi run lên.

Thanh đao cắm xuống đất không hề động đậy nhưng con hồn thú đã có vẻ hơi choáng do cú chấn động, thân thể nó hơi trì trệ.

Vẻ sắc lạnh từ trong đôi mắt Bạch Dạ lóe lên,lợi dụng khoảnh khắc trì trệ ngắn ngủi này, hắn liền hành động, tập trung hồn lực trên tay, một quyền đấm con hồn thú ra xa. Con hồn thú vốn đang choáng nên Bạch Dạ cũng dễ dàng đắc thủ.

Thân hình nó bay ra xa, lăn hai ba vòng trên mặt đất rồi dừng lại.

Lúc này Bạch Dạ đã rút hết hồn lực trên người, chăm chú nhìn con hồn thú đang nhìn đông ngóng tây, như đang tìm kiếm thứ đồ gì.

Hành động kì lạ của con hồn thú khiến mọi người nơi đây khó hiểu, vẻ mặt bất ngờ của người đàn ông tóc đỏ hiện ra, Huyền lão cạnh bên không biết lúc nào đã cất đi đùi gà, đôi mắt sáng sủa nghiền ngẫm nhìn lấy Bạch Dạ.

Dưới sân, Bạch Dạ thần sắc vui mừng, hắn cuối cùng cũng tìm thấy cách để chiến thắng đối thủ, Bạch Dạ không đợi được liền dự định tiến lên thì hắn cảm thấy thân thể trở nên cực kì nặng nề, dường như đeo lấy cả cục ta vậy !

Đôi mắt Bạch Dạ co rút lại, không cam lòng a ! Tại sao lại kiệt sức lúc này ? Khó khăn lắm mới là được đến bước này a !!

Hắn không cam tâm, nhưng đây vẫn chỉ là thân thể của một đứa trẻ, còn đứng được đến bây giờ đã là một kì tích rồi ấy chứ !!

Người đàn ông tóc đỏ quan sát biến hóa trên cơ thể của Bạch Dạ, hắn lẩm bẩm:”Đây là…

Tuyệt cảnh !!”

Tuyệt cảnh !

Đây chính xác là từ duy nhất nói lên tình cảnh của Bạch Dạ lúc này, hắn cuối cùng cũng phát hiện ra cách mà con hồn thú “Nhìn” thấy mình, cũng đã có cách để khắc chế nó.

Nhưng vào đúng lúc mấu chốt lại rơi vào tình huống xe tuột xích.

Khốn nạn !

Bạch Dạ cắn răng, hắn không cam lòng ! Làm sao có thể thua được ! Không thể để những cố gắng của mình lãng phí được !

Làm sao bây giờ ? Làm sao bây giờ ?

Bạch Dạ nhíu chặt lông mày.

“Nếu như ngươi bỏ cuộc vào lúc này, ta không cần biết những tên kia phản ứng như thế nào, nhưng ta chắc chắn sẽ không chấp nhận ngươi làm truyền nhân của Tứ Linh !!”

Giọng của Bạch Hổ vang lên, Bạch Dạ cắn răng gầm nhẹ:” Thế ngươi muốn gì ? Ta đã gần như là kiệt sức ! Tiếp tục chiến đấu cũng sẽ thua mà thôi !”

“Truyền nhân của Bạch Hổ không được phép lùi bước trước bất kì cuộc chiến nào !! Cho dù ngươi chỉ là một con sâu hay một con kiến thì cũng phải chiến đấu, cho dù có trở thành hạt bụi và trở về với đất thì đã sao ? Ít nhất chúng ta đã có những phút giây đẹp nhất trong cuộc đời rồi không phải sao ?” Bạch Hổ âm thanh hùng hậu, điên cuồng.

Đúng là một tên điên !!

Nhưng ta không muốn lùi bước, cho dù có thua cũng phải đánh ! Điên một lần cũng có sao ?!

“Ngươi sẽ làm trò điên cùng ta một lần chứ ? Bạch Hổ ?” Bạch Dạ đôi mắt điên cuồng, nâng đao ngang tầm mắt,truyền hết tất cả hồn lực ít ỏi còn sót lại,một luồng hơi thở cuồng bạo lan tràn từ cơ thể Bạch Dạ,hắn thở ồ ồ nhìn chằm chằm vào đối thủ của hắn- con hồn thú vừa cảm nhận được khí tức cuồng bạo từ trên người hắn. Nó cũng đưa cặp vuốt ngang đầu, chuẩn bị một lần nữa chiến đấu.

“Một lần ? Đừng đùa ! Một trăm lần còn được !” Bạch Hổ điên, Bạch Dạ cũng điên, con hồn thú cũng như sôi máu lên.

Cả hai bên lao vào nhau, chuẩn bị một đòn phân thắng bại.

Giờ phút này tất cả những thứ gọi là kĩ thuật, hồn lực đều vô nghĩa. Chỉ có thuần túy nhất chiến đấu, chỉ có thuần túy nhất … chém giết !!

Xoẹtttttttt

Đao cùng vuốt va chạm, tia lửa lóe lên khắp nơi.(thêm kịch tính chút)

Tất cả những gì của Bạch Dạ đều dồn hết vào đòn này, con hồn thú kia cũng không vận dụng khả năng đặc biệt của nó nữa mà chỉ dùng bản năng săn mồi thuần túy nhất.

Không hoa lệ ! Không có chiến đấu rực lửa ! Chỉ có một người một thú dùng những gì thuần túy nhất của mình mà đánh !

Rắc Rắc

Đoi vuốt của con hồn thú đã bắt đầu vỡ ra, một nét mừng xuất hiện trong đáy mắt của Bạch Dạ, rồi bỗng nhiên một ngụm máu phun ra.

Hắn chóng mặt, khí thế lại yếu hơn một chút so với ban đầu.

Nhưng đây là điểm chí mạng nhất, nhất là khi cả hai đều đang áp chế lẫn nhau ở trạng thái cân bằng. Nhưng sự yếu thế của Bạch Dạ khiến sự cân bằng đó bị phá vỡ khiến tâm của hắn như chìm vào đáy vực sâu.

Mắt thấy cặp vuốt lởm chởm vết nứt ngày càng đến gần, Bạch Dạ nghiến răng, rồi hắn bỗng nhiên trở nên càng hung tàng hơn nữa, một ngọn lửa không tên xuất hiện trong lòng hắn.

Thắng ! Thắng ! Thắng ! Ta phải thắng !

Bạch Dạ lấy hết sức lực bình sinh của mình, quật cường dùng tay trái đẩy lấy cổ tay phải-cánh tay cầm kiếm vốn đã bị đánh bật ra- mà chém về phía con hồn thú.

Rắc Rắc

Tiếng nứt vỡ từ cặp vuốt của con hồn thú xen lẫn tiếng xương vỡ của Bạch Dạ làn tim tất cả mọi người đang xem trận đấu run lên.

Khó tin nhìn lấy màn này. Những người hộ pháp vốn đã lao lên bỗng dừng bước. Họ trừng mắt nhìn lấy thân ảnh quật cường mà điên cuồng giữa sân.

Với tấm thân bạc nhược đó, với thân thể gần như muốn gục ngã đến nơi. Vậy mà, vậy mà chém bay đầu con hồn thú ấy.

Mọi người ánh mắt bội phục nhìn lấy đứa trẻ trước mắt, họ nhìn thấy xương tay phải của cậu bé đã hơi vặn vẹo vậy mà không một tiếng kêu đau, bàn tay vẫn nắm chặt lấy thanh đao, mặc cho máu của con hồn thú bắn vương vãi trên thân thể mình.

Cạnh đó còn có đầu của con hồn thú và thi thể của nó, một chiếc vòng màu vàng lẳng lặng xuất hiện ở thi thể nó.

Bạch Dạ lúc này đau đến chết lặng rồi, hắn biết thứ bay ra từ thi thể của con hồn thú là hồn hoàn-mục đích của trận chiến này.

Hắn tập tễnh từng bước một bước đến cạnh hồn hoàn, ngồi xếp bằng bắt đầu hấp thu.

Không ai nói gì nhìn một màn này, bọn họ đã triệt để bội phúc đứa trẻ này.

“Mau chữa trị đồng thời hộ pháp cho hắn” Không biết ai nói câu này, nhưng nó đã đánh thức được tâm hồn rung động của mọi người ở đây.

Nhìn thấy Bạch Dạ bắt đầu hấp thu hồn hoàn, cả khung cảnh mọi người cùng nhau hộ pháp cho hắn, Huyền lão cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi, tâm tình lo lắng cuối cùng cũng đã biến mất, giờ phút này lão chỉ còn sự cảm khái vô hạn.

“Đứa con của ngươi chắc chắn không tầm thường đâu, Thiên Thanh a”

Nói rồi hắn lại trầm mặc, người đàn ông tóc đỏ cũng im lặng, tất cả đều nhìn chăm chú vào thân ảnh nhỏ bé mà không tầm thường nơi giữa sân.

Bạn đang đọc Bạch Dạ Ở Thế Giới Mới của [email protected]
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.