Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

6:tiền Tài Động Nhân Tâm ! Thảm Sát !

2352 chữ

Bạch Dạ chăm chú nhìn theo ánh mắt của Vương Ngôn.

Trong tầm mắt của hắn là cảnh một đám người tay cầm vũ khí đang bao vây 2 người bao gồm một nam một nữ, người đang ông gương mặt thường thường, bùn đất lắm lem, có vẻ là một người bình thường.Người phụ nữ gương mặt đoan trang, hiền hậu, có thể gọi là có chút tư sắc đang ôm chắt lấy tay người đàn ông, người đàn ông tay vẫn rung rẩy nhưng vẫn ghì chắt lấy tay người kia.Trao cho người kia một ánh mắt trấn an, nhưng sự sợ hãi và giẫy giụa trong đôi mắt không giấu đi đâu được.

Nhìn lại những kẻ bao quanh hai người này,tất cả có 14 tên, từng tên sắc mặt âm tàn, nham hiểm nhìn hai người trong vòng vây. Trên thân của bọn này không thiếu những vết sẹo, sự bẩn thỉu trên người dường như đã bám sâu vào tiềm thức của chúng khi mà chúng nhìn người phụ nữ với đôi mắt dâm đãng, nở một nụ cười âm lãnh khiến hai người kia run lên bần bật.Một người sắc mặt trắng bệt còn người kia thì mặt xám như tro tàn.

Tình cảnh lâm vào bế tắc, bi thảm đến cực điểm !

Bạch Dạ sắc mặt bình thản, nhìn chăm chú vào khung cảnh trước mắt.

Phía bên kia Vương Ngôn cũng không cảm xúc nhìn cảnh này, sự lí trí không cho phép hắn hành động thiếu suy nghĩ, quan sát luôn luôn là điều đầu tiên hắn làm.

Về phía Bạch Dạ lại không như vậy, hắn bình thản không phải vì hắn lí trí hay tỉnh táo mà là...hắn nhìn quen rồi, kiếp trước không thiếu những cảnh như này ở những khu ổ chuột, kể cả trong thành phố đô thị phồn hoa cũng không thiếu. Hắn cũng từng nhiệt huyết anh hùng cứu mĩ nhân rồi, cũng đã phẫn nộ rồi, giờ quen rồi thì cảm xúc chẳng còn mãnh liệt như trước nữa.Chỉ còn sự bình thản dư lại sau nhiều năm (ngươi chỉ có 17+6 tuổi thôi đấy)

“Xin các người, làm ơn...thả vợ của ta đi, còn ta các người muốn chém muốn giết làm sao thì tùy” Người đàn ông đã bên bờ tan vỡ, phích một tiếng quỳ xuống.Nước mắt từ trong khóe mắt chảy ra.

“Không! Có sống cùng sống, có chết cùng chết ! Thiếp sẽ theo chàng đến cùng trời cuối đất ! Dù có là âm tào địa phủ hay gì đi chăng nữa, thiếp sẽ luôn bên chàng !” Người phụ nữ khóc như mưa, kiên đinh một lòng theo người đàn ông của đời mình.

Hai người ôm cùng một chỗ, nhất quyết không buông. Quả là một mối tình đẹp ! (Ta nổi da gà khi viết xong đoạn này)

Hẳn là bất cứ ai nhìn vào sẽ cảm động cho mối tình của họ nhưng có những kẻ vốn không phải người.

Chỉ thấy những tên cầm thú ấy càng nở một nụ cười dâm tà hơn, liếc mắt nhìn nhau.

“Chúng ta sẽ để cho các ngươi sống nhưng mà… con ả đàn bà kia phải “phục vụ” cho TẤT CẢ chúng ta. Còn tên kia ! Nếu ngươi đồng ý thì chúng ta sẽ đưa cho ngươi thứ gọi là “Phí phục vụ, chừng này đủ cho ngươi mặc sức ăn chơi trong 3 năm, thế nào ? Ý ngươi ra sao ?Suy nghĩ cho thật kĩ, chỉ cần ngươi vứt bỏ nàng liền sẽ có được sống xa hoa phú quý, còn nếu ngươi giữ lại nàng thì nàng vẫn sẽ phải “phục vụ” chúng ta. Thiệt và hại, chắc ngươi cũng hiểu rõ rồi chứ ?”

Chỉ thấy một tên đứng ra trước-có vẻ là thủ lĩnh- đưa ra lời đề nghị với người đàn ông, thần sắc như đang chơi đùa với một con kiến, âm thanh tràn đầy mệ hoặc, dụ dỗ người đàn ông.

Người vợ sắc mặt trắng càng thêm trắng, nhưng nàng vẫn tin vào người đàn ông mình đã chọn. Nàng bặm môi, nhìn về phía hắn.

Người đàn ông đôi mắt vô hồn, vẻ giãy giụa cùng tham lam khó giấu.Đôi mắt nhìn chằm chằm túi tiền đang đung đưa trên tay tên thủ lĩnh mà suy nghĩ thiệt hại. Một bên là tình cảm với người vợ bao năm chung sống, còn một bên là cuộc sống hào hoa phú quý.

Hắn giãy giụa, hắn suy nghĩ về tương lai của mình khi đưa ra lựa chọn.

Trên thực tế, khi hắn nghĩ về “tương lai của mình” mà không phải là “tương lai của cả hai” thì hắn đã bỏ rơi người vợ của mình, bỏ rơi tình cảm của người vợ một lòng với chồng.

Cuối cùng, lòng tham đạp đổ tình cảm. Hắn nói: một câu làm người vợ đờ cả người ra:”Xin hãy thành toàn cho ta”

Sắc mặt tham lam làm Vương Ngôn cảm thấy giận dữ, còn Bạch Dạ vẫn thấy bình thản như cũ, nếu có chỉ là có chút thương hại cho người phụ nữ kia đã chọn nhầm người.

Chỉ thấy nàng cuí đầu không nhìn rõ khuôn mặt, nhưng bờ vai run run đã cho Bạch Dạ biết cảm xúc của nàng không bình tĩnh chút nào..

Nhìn thấy cảnh này, bọn cướp cười lớn, âm thanh không kiêng nể gì cả, chúng cười nhạo sự yếu đuối của người đàn ông, sự bất lực và ngu ngốc của người đàn bà khi đã chọn sai người.

Nghe thấy những tiếng cười, người đàn ông mặt trắng xám, nghĩ tới từng kỉ niệm của hai người, thần sắc day dứt không muốn bỏ. Dưới ánh mắt trêu chọc của tên thủ lĩnh, hắn cầm lấy tiền rồi xoay người bỏ đi, không một chút ngoái đầu nhìn lại người vợ.

Tiền tài động nhân tâm !

Vương Ngôn chỉ cám thán một câu, rồi bắt đầu điều động hồn lực, chuẩn bị ra tay cứu giúp người phụ nữ đáng thương.Bỗng nhớ tới điều gì, Vương Ngôn quay đầu lại.

“Ở yên đây nhé, Bạch …”Nhưng ở đó làm gì có ai ?

Vương Ngôn kinh hãi, Bạch Dạ đi đâu rồi ?

Người đàn ông đang lững thững bước đi thì cảm thấy cổ hơi rát, đưa tây lên sờ thì lại thấy ươn ướt.Tấm tắc kì lạ, hắn đưa tay ra trước để quan sát thì hắn kinh hãi phát hiện.

Bàn tay hắn đỏ thẫm một màu !

Máu !

Và đây là máu của hắn !

Một giọng nói bình thản mà non nớt vang lên:

“Ngươi có cảm thấy bản thân ngươi đáng sống không ?”

m thanh đặc biệt nhẹ nhàng nhưng làm hắn lạnh thấu tâm can.

Phụttttt

Máu từ cổ hắn phun ra, đôi mắt trợn trừng, hắn ôm cổ xoay một vòn rồi nặng nề ngã xuống đất. (ta nhớ trong phim cô dâu 8 tuổi có cảnh 1 ông bị bắn xoay cả chục vòng rồi ngã xuống đất nên ta mới nghĩ ra đoạn này)

Trước khi ngã xuống, hắn vẫn kịp nhìn thấy, một đứa trẻ với mái tóc đen chải ngược, đôi mắt màu hổ phách bình thản, chăm chú mà băng lãnh xuất hiện phía sau hắn.

Bạch Dạ nhẹ giọng lẩm bẩm:”Đúng là ngu ngốc, ngươi nghĩ bọn chúng thật sự sẽ để người đi à ? Nhưng mà hình như mình đã ra tay trước thì phải ?”

Nhưng hắn cũng chả thèm nghĩ nữa, lạnh giọng bồi thêm một câu:

“Người như ngươi, sống chật đất”

Bạch Dạ nhàn nhạt nói, nhẹ nhàng vẩy thanh đao, máu tươi trượt khỏi đao mà không để lại một chút dấu vết, rất nhanh thì hồi phục nguyên trạng.

Hắn thì bình thản còn mọi người thì lau mắt mà nhìn.

Vương Ngôn kinh hãi !

Người phụ nữ chết trân tại chỗ !

Bọn cướp nghẹn họng sững sờ nhìn lấy thân ảnh nhỏ bé trước mắt.

Hắn chỉ mới có 6-7 tuổi, làm sao có thể giết người thành thục như thế được chứ ?

“Giờ đến lượt các ngươi”Bạch Dạ thần sắc như thường mà nói ra một câu kinh trụ tất cả mọi người trên sân.

Và rồi…

“HA HA HA HA HA HA HA HA HA HA” (ta câu chữ đấy). Lũ cướp không kẻ nào đứng được nữa, chúng lăn lộn trên đất mà ôm bụng cười.

Bạch Dạ mặt đen lại, kiếp trước lúc nào hắn nói ra câu này ai cũng phải đề cao cảnh giác mà tránh những đợt tấn công của hắn cơ chứ ? Giờ thì sao ? Chả có tên nào đủ sức đứng ...để mà cười, các ngươi là cướp cơ mà ! Sao không giữ chút hình tượng đi ! Sao mà nằm lăn lộn ra đất thế này ! (em lạy anh, cướp cần giữ hình tượng ?) ! Còn có tên kia ! Tôt ! Tốt ! đáng lẽ các ngươi nên mặt trắng bệch mà há hốc mồm như tên này này !

Trên thực tế thì kẻ mà Bạch Dạ nói đến cười đến thiếu dưỡng khí mới có khuôn mặt trắng bệch.Lúc này hắn đang cười nhưng vẫn phải cố mở miệng hít thở.

“Cười chết ta rồi, một tên nhóc mà đòi giết ta ? Ngươi nghĩ ngươi là ai ? Hồn sư à ? Sợ rằng tuổi ngươi còn chưa có được hồn hoàn đầu tiên nữa ! Ngươi dựa vào cái gì mà giết chúng ta ? HA HA HA” Tên thủ lĩnh thần sắc ngạo nghễ cười nói.

Nhưng rất nhanh hắn liền không cười nổi.

Vì một lưỡi đao lành lạnh kề sát trên cổ hắn, kèm theo là giọng nói hơi có phần cáu giận của Bạch Dạ vang lên:

“Ngươi nói không sai, ta vẫn chưa chính thức trở thành hồn sư, đó là sự thật ! Nhưng ta vẫn cứ đưa đao về phía ngươi đấy ? Làm gì nhau ? Còn về việc ta dựa vào gì để giết ngươi thì ta nghĩ … BỞI VÌ TA MẠNH HƠN NGƯƠI !!”(Đệt mịa nhiều lời VL)

Dứt lời, một dòng máu nóng phun ra từ cổ hắn, hắn nổ lực xoay người để trả đòn lại thì chả thấy ai ở đó cả.

Quán tính cơ thể khiến hắn ngã người về phía sau lưng, và ở đó đã có một thanh đao chờ sẵn.

“Xin lỗi vì đã để ngươi sống lâu đến thế”

Giọng của Bạch Dạ từ phía sau truyền tới khiến tên thủ lĩnh một trận ác hàn.

Mãnh liệt xoay đầu lại, hắn thấy một vật thể màu đen từ từ phóng to, to dần, to dần tới khi nó đâu xuyên đầu hắn.

Phụt.Một âm thanh trầm đục vang lên kéo theo một nhân mạng đã vĩnh viễn rời khỏi Đấu La Đại Lục.

Thân thể của tên thủ lĩnh giữ nguyên tư thế xoay người ra sau kèm theo một thanh đao đâm xuyên mi tâm thẳng ra phía sau đầu.Hắn chết đến không thể chết lại lần nữa. Đến lúc chết vẫn không hiểu vì sao.

Hơi dùng sức, Bạch Dạ rút đao khỏi đầu tên thủ lĩnh, thầm đánh giá về độ sắc bén và tính xuyên thấu của thanh đao.

Vũ hồn của ta không phải dạng vừa a ! (không phải dạng vừa đâu, vừa vừa vừa đâu)

Hài lòng với vũ hồn của mình, Bạch Dạ khẽ nâng đao chỉa về những tên còn lại.

“Giờ đến lượt các ngươi” Cùng một câu nói nhưng hai hoàn cảnh khác nhau, bọn cướp cười không nổi nữa rồi.Chúng kinh hoàng chạy ngược vào rừng.

Lũ cướp chỉ là những người bình thường nhưng ham mê tiền tài gái gú nên chúng bắt đầu đi cướp đốt giết hiếp làm loạn các nơi. Lão đại của chúng chính là chỗ dựa của cả bọn. Giờ mất đi chúng chỉ như những con chó mất chủ chạy loạn khắp nơi.

Bạch Dạ và Bạch Hổ( ngươi đâu ra thế?) nở một nụ cười khát máu, không nói lời nào mà truy sát.

Từng tiếng kêu rên thảm thiết từ khu rừng phát ra, khiến người nghe tê cả da đầu.

Chỉ thấy Bạch Dạ như một tên thợ săn truy đuổi từng con mồi của mình. Trên môi là một nụ cười điên cuồng(thuộc tính khát máu, Kích hoạt !)

Hắn như một hồn ma, luôn luôn xuất hiện ngay phía sau những tên cướp, từng đao từng đao một gặt hái đi sinh mạng của chúng.

Đây hoàn toàn là một trận thảm sát, một trận chiến hoàn toàn nghiêng về phía Bạch Dạ !

Vương Ngôn lúc này cũng từ ngốc trệ tỉnh lại hắn hô lớn

“Bạch Dạ ! Dừng lại ngay !”

Nhưng đã muộn, chỉ thấy Bạch Dạ lững thững bước ra, cả người hắn đầy máu nhưng thanh đao vẫn sạch sẽ như lúc ban đầu, với một nụ cười trên môi từng bước từng bước tiến về phía Vương Ngôn.

Hình ảnh đẹp quá mức khiến con tác không dám tả gì thêm.

Dường như nhớ ra điều gì đó, Bạch Dạ bước về phía xác của người đàn ông, nắm lấy túi tiền chứa “phí dịch vụ” mà đưa cho người phụ nữ, nụ cười sáng lạng kết hợp với máu khiến hắn hơi dữ tợn.Hắn nói với người phụ nữ:

“Cô xứng đáng với những điều tốt đẹp hơn”

Nói rồi hắn tiêu sái quay đầu đi để lại một mình cô khóc, tiếng khóc thương tâm của một người phụ nữ kết hợp với khu rừng nhuốm máu và xác người khiến khung cảnh càng thêm quỷ dị, thê lương.

(Viết xong chương này ta thấy main nói hơi nhiều, lần sau ta sẽ khiến hắn ngậm mồm lại khi giết người, SR ae)

Bạn đang đọc Bạch Dạ Ở Thế Giới Mới của [email protected]
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.