Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

4:người Đến Từ Sử Lai Khắc

1910 chữ

Người tới là một người đàn ông mang vẻ ngoài 33-35 tuổi,khuôn mặt trung khí mà không kém phần nho nhã khiến người ta dễ dàng buông lỏng đề phòng với người này.

Hôm nay Vương Ngôn đến đây để tìm một đứa bé, không hiểu đứa bé này có gì đặc biệt mà Vương Điền Vũ đặc biệt trịnh trọng yêu cầu hắn chiêu vào học viện.Hắn vãn nhớ rõ khuôn mặt nghiêm túc của Điền Vũ khi yêu cầu hắn, cho đến khi hắn hỏi Huyền lão thì lão sư ngài ấy vồn không quan tâm, để rồi khi nghe đến cái tên Bạch Dạ thì ngài lại tỏ ra vô cùng bất ngờ và yêu cầu hắn lập tức lên đường đi đón đứa bé này bằng bất cứ giá nào.

Đứa bé này có gì đặc biệt ?

Đây là câu hỏi luôn vang lên trong đầu hắn trên đường đi.

Lúc này, trong căn nhà cũ kĩ có một đứa trẻ bước ra, thần sắc cảnh giác mà nhìn lấy hắn.

Trong lúc Bạch Dạ đang tự hỏi mình có quen biết kẻ này không thì Vương Ngôn cũng đang đánh giá đứa trẻ trước mắt này

Mái tóc nâu đen cắt ngắn chải ngược ra phía sau,chỉ để lại vài lọn tóc trước trán, đôi mắt màu hổ phách chăm chú nhìn lấy hắn khiến cơ thể Vương Ngôn hơi run lên

Nhanh chóng bỏ qua đôi mắt ấy, Vương Ngôn tiếp tục đánh giá đứa trẻ trước mắt:màu da cổ đồng nhưng không làm người ta có cảm giác bản thỉu mà là vô cùng khỏe mạnh.

Hừm..Mắt màu hổ phách,tóc đen chải ngược,da màu đồng.Hơi hơi so sánh với bức vẽ và Vương Vũ Điền đưa cho.

Hắn chỉ biết câm lặng trước tài năng hội họa của tên đồng nghiệp này.Chỉ có thể dựa vào một ít chi tiết chính như màu da,tóc và mắt để xác định.Đậu xanh rau muống một hồi,hắn chợt nghe đứa bé trước mặt mở miệng:

“Ngươi là ai? Tại sao lại biết tên ta? Ngươi muốn gì?”

Nói rồi Bạch Dạ lặng yên kêu gọi Vũ Hồn của mình, một thanh đao lặng yên xuất hiện trên tay hắn.

Cảnh giác rất cao !

Vương Ngôn khẽ giật mình, vội mở miệng:”Không không không, ta không có ác ý! Ta đến đây để chiêu ngươi về học viện Sử Lai Khắc”

Chỉ thấy đứa bé trước mặt càng đề cao cảnh giác, gần như muốn rút đao đến nơi,Vương Ngôn chỉ muốn chửi má nó.

“Sử Lai Khắc? Học viện đệ nhất đại lục?Cớ sao một học viện như vậy lại đến tận nhà chỉ để chiêu sinh ?”Bạch Dạ lên tiếng, trong giọng nói có sự nghi ngờ không khó để nghe ra.

Sử Lai Khắc tại sao lại muốn tìm ta ? Chẳng lẽ ta có gì để họ hứng thú ? Không ! Tứ Linh là bí mật lớn nhất, với khả năng của Tứ Linh chắc chắn không có ai có khả năng tìm ra dấu vết mới đúng ! Trừ bỏ thứ đó ra chỉ còn vũ hồn của ta,nhưng nó chỉ là 1 thanh đao không hơn không kém ! Vậy thì chỉ còn 1 khả năng….

Những dòng suy nghĩ nhanh chóng chạy qua trong đầu, đôi mắt lóe lên tinh quang, Bạch Dạ mở miệng, giọng đã hòa hoãn mấy phần.

“Chẳng lẽ ngài biết ta, hay nói cách khác có người ở Sử Lai Khắc biết ta ?”

Nghe thấy sự hòa hoãn trong giọng nói, Vương Ngôn nhẹ thở ra, đồng thời cũng nghi ngờ mình khả năng cảm nhận của bản thân bị nhầm,bởi vì lúc Bạch Dạ chuẩn bị rút đao, hắn cảm giác được sự áp bách từ trên người đứa nhỏ này.

Phải biết hắn vốn đã là một giáo sư,dù chỉ mới vào nghề được một khoảng thời gian nhưng hắn cũng đã là một hồn tông à,tại sao lại cảm nhận được áp bách từ một đứa trẻ chỉ mới thức tỉnh vũ hồn được chứ !

Nhất định là ảo giác ! Nhất định !

Dù vậy hắn cũng không thể quên cảm giác như từng cơn gió lạnh thổi qua,cứ như có một con thú nhìn chằm chằm vào hắn, cảm tưởng như chỉ cần di động một chút chắc chắn sẽ bị nó vồ vào người.

“Này ! Ngài có nghe thấy không đấy ? Ngài là ai ?”

Thấy hắn ngẩng người từ lúc gặp mình, Bạch Dạ có cảm giác hơi ơn ớn, chẳng lẽ tên này có sở thích đặc biệt ?(Vương Ngôn mà biết được chắt chớt)

Vùa nghĩ đến đấy, Bạch Dạ hơi lùi ra sau, chỉ cần có động tĩnh là lập tức quay đầu chạy

Vừa nhìn thấy cử động dị thường của hắn, Vương Ngôn lập tức bước lên dự tính ngăn chặn hắn.

Nhưng Ngôn tính không bằng trời tính

Chỉ thấy tên nhóc trước mắt không nói thêm lời nào nữa, lập tức quay đầu chạy, mặc kệ hết mọi thứ, kiếp trước nghe truyền thuyết về mít tờ MinhFat khiến hắn có đề phòng với những kẻ lạ mặt, nhất là khi hắn vẫn là một đứa trẻ nữa

Nhìn thấy tên nhóc mới nãy còn đứng đó mà giờ đã chạy xa tít tắp, Vương Ngôn giờ phút này đã hóa đá toàn thân.

1 cơn gió nhẹ thổi qua

Căn nhà cũ nát

Hình ảnh người đàn ông hóa đá

Tất cả tạo thành một bức tranh tuyệt đẹp(theo một cách nào đó mà chính con tác cũng không nghĩ ra)

Rồi…..

1 giây…

2 giây…

3 giây…

“ĐỨNG LẠI !!! Tên nhóc chết tiệt kia !!!”

m thanh Vương Ngôn truyền tới tai Bạch Dạ càng chạy nhanh hơn.

Lùi lại mang tính chiến thuật.

Nói thẳng ra là quay đầu bỏ chạy.

Người cúi sát mặt đất,điều chỉnh cơ thể thành hình thoi nhằm giảm mạnh sức cản của gió.

Điều khiển hồn lực trong cơ thể xuống mũi chân, cường độ lớn nhất tăng lên tốc độ.

Bạch Dạ như một cơn gió, rất nhanh đã chạy cách xa khỏi căn nhà nhỏ của hắn.

Chạy được một lúc, Bạch Dạ cũng cảm thấy hơi an toàn, đặt tay lên một gốc cây gần đó mà thở hồng hộc lấy lại sức

Thân thể trẻ con quá yếu, nhất định phải tăng cường độ thân thể lên !

Kỳ thật Bạch Dạ nghĩ nhiều, học viện Sử Lai Khắc mà có ý nghĩ xấu với hắn thì giờ phút này Bạch Dạ cũng đâu có còn ở đây.Nếu thật là vậy thì với thủ đoạn của học viện thì cũng đủ khả năng để thần không biết quỷ không hay mà bắt hắn trở lại.

Như vậy thì tại sao người của Sử Lai Khắc lại “mời” hắn đến học viện ?

Bạch Dạ cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, hắn chỉ biết Sử Lai Khắc là học viện đệ nhất đại lục, những cái khác Tứ Linh không nói gì thêm, cũng đừng mong đợi kí ức của 1 đứa trẻ 6 tuổi cho thêm được chút thông tin nào.

Thêm cả lòng cảnh giác của Bạch Dạ quá nặng,tất cả mới tạo thành cục diện khó xử như thế này à (con tác cũng cạn lời rồi)

Tạch !

Bạch Dạ vốn đang nghỉ ngơi thì bỗng nghe có 1 âm thanh rất nhẹ, rồi sau đó là một cơn buồn ngủ ập đến, những cảnh cuối cùng hắn thấy là Vương Ngôn đang bước về phía hắn với khuôn mặt đen lại, cơ mặt giật giật cùng với một...thứ gì đó có dạng ống phóng (tinh?) trên tay.

Đó là những gì Bạch Dạ thấy trước khi hắn chìm vào cơn mê man.

Lách Tách !

Những âm thanh nhẹ nhàng từ đốm lửa (đúng không nhỉ?) vang lên, nơi đó có một người đàn ông tuổi 33-35 đang uống nước, trên dàn lửa là một ít thịt đang được nướng.

Phía đối diện là một cậu bé đang ngồi tựa vào gốc cây

Lúc này, đôi mắt màu hổ phách của cậu bé từ từ mở ra, lặng yên đánh giá người trước mặt này.

Lòng cảnh giác của Bạch Dạ đối với người đàn ông này cũng đã nhẹ bớt, nếu như người này có ý đồ xấu với hắn thì giờ này Bạch Dạ đã không ngồi đây.

Hơi cử động thân thể tiêu trừ cảm giác tê cứng trên cơ thể,giữ một tư thế quá lâu làm cho xương cốt hắn cứng lại.

Nhân thấy động tĩnh từ Bạch Dạ, Vương Ngôn đưa mắt nhìn sang, không còn vẻ hung thần ác sát lúc nãy mà chỉ là vẻ bình thản, nho nhã của một thư sinh.

“Định chạy nữa à ?”Hiển nhiên, Vương Ngôn vẫn chưa hết giận.

Bạch Dạ có cảm giác hơi chột dạ,loay hoay một hồi chỉ nặn ra được một câu:”Thành thật xin lỗi”

Thấy bộ dáng khó xử của hắn, Vương Ngôn cũng thấy hơi buồn cười, dù gì đây cũng chỉ là một đứa nhỏ 6 tuổi à (ờ chắc vậy)

“Vậy xin hỏi ngài là ai vậy?”

Nghe câu nói kế tiếp, Vương Ngôn chỉ biết ôm mặt, hắn có lọt tai chữ nào không vậy trời !!

Vương Ngôn “số khổ” thở dài, tự giới thiệu lại 1 lần nữa:”ta là giáo viên của học viên Sử Lai Khắc, đến đây mời ngươi về học viện để tham gia chương trình học, mặc dù chưa đủ tuổi nhưng phó viện trưởng của chúng ta có hứng thú với ngươi, ý ngươi thế nào ?”

Nói rồi Vương Ngôn chăm chú nhìn đứa trẻ trước mắt này, chỉ thấy trên mặt hắn không hiện ra biểu tình gì.Nhưng đôi mắt khó hiểu, tràn đầy nghi hoặc cùng hơi nghi ngờ.

What dờ Phắc ?

Cái biểu cảm nghi ngờ đó là thế nào ?Ai nghe đến Sử Lai Khắc cũng đều dốc hết sức để mà vào được học viện, dù có táng gia bại sản cũng muốn có được 1 cơ hội để vào học mà tên này lại lộ ra vẻ nghi ngờ, mặt dù không rõ ràng trên mặt nhưng ta cũng đoán được qua đôi mắt của ngươi đấy !!

Vương Ngôn gào thét trong lòng nhưng khuôn mặt vẫn không để lô ra sự khó chịu, tuy nhiên khóe miệng giật giật và đôi mắt cau lại đã bán đứng hắn, gần như là gằn ra hai chữ:”Thế nào?”

Bạch Dạ cũng chú ý đến sự thay đổi trên khuôn mặt của Vương Ngôn, hắn suy nghĩ rất lâu mới trả lời:”Tốt, nhưng ngươi phải cho ta xem thứ đó”

Vương Ngôn ngẩn ra,chỉ thấy Bạch Dạ nhìn chăm chú vào nơi đũng quần...à không là bên hông của hắn.Vương Ngôn vẻ mặt khó hiểu,nói ra:”Ý ngươi là cái hồn đạo khí này ?”

“Hồn đạo khí ? Đó là cái gì?”

Chỉ nghe giọng nói của Bạch Dạ truyền tới, lúc này Bạch Dạ vô cùng hứng thú với thứ mang tên Hồn Đạo Khí này.

Chẳng lẽ đây là khoa học kĩ thuật của thế giới này?

Bạch Dạ hưng phấn nghĩ đến.Khuôn mặt vẫn không có biểu lộ gì nhưng đôi mắt đã ngày càng sáng.

Bạn đang đọc Bạch Dạ Ở Thế Giới Mới của [email protected]
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.