Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

17:giáo Viên Của Năm

2523 chữ

Trong phòng lúc này cũng không quá nhiều người,lúc Bạch Dạ và Thiên Xích bước vào phòng liền nhận được sự chú ý của tất cả học sinh.

Thiên Xích thì không nói, nàng như một đóa hoa màu máu nở giữa khu rừng.Yêu dị mà diễm lệ, cộng với khí chất mơ mơ màng màng như tiên nữ không thuộc trần gian, chỉ như vậy thôi mà đã khiến bao tên con trai trợn to mắt mà nhìn.

Bạch Dạ thì không phải loại mặt trắng thư sinh nhưng lại khiến người ta cảm thấy ôn hòa lễ độ, làn da hơi ngâm khiến hắn trông luôn tràn đầy sinh lực. Đôi mắt màu hổ phách thâm thúy khiến những học sinh nữ vô tình cố ý liếc mắt nhìn hắn.

Nhưng thấy hai người họ tay trong tay đến lớp thì tất cả cũng từ bỏ ý định.

Hoa đẹp đấy nhưng đã có chủ.

Bạch Dạ không biết lòng bọn hắn nghĩ gì, hắn liếc mắt thì lập tức nhìn thấy Vương Đông đang được các nữ sinh bao quanh.Hắn thực sự rất đẹp trai,bao quanh hắn đều là các nữ sinh xinh xắn đáng yêu, nhưng so với Thiên Xích...thôi dẹp đi.

Cảm thấy có ai đó nhìn mình, Vương Đông quay lại nhìn thấy Bạch Dạ.

Người kia khẽ gật đầu chào, Vương Đông cũng phản xạ tự nhiên chào lại.

“Chào buổi sáng, Vũ Hạo tên kia đâu ?”Bạch Dạ nhìn quanh không thấy Hoắc Vũ Hạo liền hướng về phía Vương Đông hỏi, dù gì cả hai cũng là bạn cùng phòng.

“Ta không biết tên điên đó”Vương Đông hừ lạnh đáp, Bạch Dạ nghe vậy cũng không để ý đến nữa, chỉ là xích mích giữa hai tên nhóc thôi.

Nhưng mà đến mấy ngày vẫn chưa hết thì hơi lâu đấy, với cả tên Vũ Hạo kia cũng có vẻ trưởng thành hơn bạn cùng tuổi cơ mà ?

Bạch Dạ suy nghĩ, tìm kiếm một chỗ rồi hắn và Thiên Xích ngồi xuống, chờ giáo viên.Lúc này Bạch Dạ mới có cơ hội quan sát lớp học.

Phòng học rất lớn, tính sơ sơ cũng đến gần trăm học sinh,theo quy chế ban đầu thì có 1000 học sinh nên có lẽ sẽ có 10 ban.

Một hồi sau, Hoắc Vũ Hạo mới hổn hển chạy vào cùng với tiếng chuông vang.

“Đúng giờ đấy” Bạch Dạ cười nói

Người kia khẽ gật đầu coi như đáp lại, tìm một chỗ ngồi xuống.

Đúng lúc này, một người phụ nữ bước vào, trường bào màu trắng sạch sẽ,mái tóc hoa râm búi chặt trên đỉnh đầu,dáng người trung bình.Nhưng đôi mắt sáng ngời, đặc biệt có thần.

Cả phòng im lặng, đưa mắt nhìn người phụ nữ này.Người kia cũng liếc nhìn họ từ trái sang phải khiến cả bọn cảm thấy như có một cỗ áp lực đặt xuống người.

“Ta là Chu Y,chủ nhiệm của các ngươi năm nay.Ta không biết có bao nhiêu tên có thể trụ được đến hết năm.Nhưng ta chắn chắc một điều rằng,phế vật không có khả năng trong lớp của ta nói riêng và học viện Sử Lai Khắc nói chung.Nơi đây chỉ đào tạo thiên tài hoặc quái vật còn những tên ngu xuẩn thì có thể xách dép rời đi, ngồi đây lâu chắc cũng nóng lắm rồi”

Lời của vị Chu Y này thật sự không dễ nghe, không ít học sinh đều tỏ vẻ bất mãn. Bạch Dạ thì cũng chả thấy có gì lạ, đó chính là bản chất của học viện.

Chỉ đào tạo quái vật !!

Nhưng Bạch Dạ kém chút rớt ghế ở câu kế tiếp của Chu Y

“Từ ngày báo danh đăng kí nhập học đến nay,ai đã từng đánh nhau trong này, đứng dậy !”

Bạch Dạ phản xạ tự nhiên đứng lên, bản chất kỉ luật của người lính khiến cho hắn có một phản xạ tự nhiên với mệnh lệnh.

Cả lớp nghẹn họng nhìn lấy hắn, Bạch Dạ cũng cười khổ,đổ lỗi cho cái phản xạ tự nhiên của hắn, Hoắc Vũ Hạo cũng không để hắn gánh hết trách nhiệm, hắn đứng lên kéo theo Vương Đông hừ nhẹ đứng lên theo.

Ngoài ra còn có...Hoàng Vũ cười toe toét không tim không phổi đứng dậy.

Bạch Dạ có chút bất ngờ với sự xuất hiện của tên này trong Ban 1.

Phòng học nhất thời im lặng, tất cả học sinh ngu ngơ nhìn 4 con người dám làm dám chịu này.

“Có bốn tên ? Hơi ít nhỉ ?”Chu Y nhíu mày nói.Bạch Dạ đổ mồ hôi với bà giáo này, học sinh đánh nhau mà bả chê ít ?!

“Đúng là một đám phế vật.Các ngươi chưa từng nghe chỉ có kẻ bất tài mới sợ phiền phức hay sao ? Trừ bốn tên này ra. TẤT CẢ XUỐNG QUẢNG TRƯỜNG CHẠY CHO TA !!”

Dường như để bổ sung thêm gì, Chu Y nói thêm:”Ai không hoàn thành lập tức khai trừ !! Các ngươi có 2 tiếng để hoàn thành 100 vòng chạy”

Bạch Dạ nghẹn họng nhìn bà giáo truất’s nhất hắn từng gặp.Rất nhanh liền có kẻ không phục.

Nhưng ngay lập tức Chu Y quăng ngay 6 cái hồn hoàn 2 vàng 2 tím 2 đen.

Khí thế của một Hồn Đế đè nặng lên lòng mọi người, Chu Y thản nhiên nói:”Bởi vì ta thích ! Ta là chủ nhiệm của cái lớp này nên ta có thể khai trừ ai chỉ vì ta ta thích ! Cho các ngươi một phút để xuống đến quảng trường, không kịp thì đừng hỏi tại sao nước biển mặn !”

Tất cả xám xịt lục tục đi ra khỏi phòng, Thiên Xích chỉ nói một câu:”Ta đứng trước cửa chờ ngươi” Rồi để lại hắn với 3 tên kia đứng với Chu Y.

Bạch Dạ nhìn thấy Chu Y vẻ mặt hòa hoãn nhiều, vẫy tay về phía 4 người họ.

Cả bồn người vẻ mặt căng thẳng bước tới.

“Khó có được mấy đứa chính trực như các ngươi. Nói đi, tại sao lại đánh nhau”

Hoắc Vũ Hạo nhanh chóng đáp lại câu hỏi của Chu Y:”Thưa, chúng ta là bạn cùng phòng, có chút mâu thuẫn nên đánh nhau”

“Còn các ngươi ?”Chu Y hướng về phía Bạch Dạ và Hoàng Vũ.

“Hai tên này khiêu chiến ta nên đánh”Bạch Dạ chỉ tay về phía Vương Đông và Hoàng Vũ.

Chu Y dường như rất hài lòng nhìn bọ hắn,bà gật đầu cười nói:”Đánh rất tốt, chỉ có đánh nhau mới có cạnh tranh mà để cùng tiến bộ”

Cả đám một người đầy mồ hôi lạnh nhìn bà giáo, thật sự là quá truất’s.

“Đánh nhau là tốt nhưng ta không thích học sinh của mình đánh nhau, có đánh thì đánh mấy tên ban khác ấy.Nội quy của học viện cũng không nghiêm lắm nên đối với chuyện đánh nhau này cũng coi như mắt nhắm mắt mở cho qua.Nhưng lại có chút hạn chế, đệ tử cấp cao không thể chủ động khiêu khích hay công kích đệ tử cấp thấp. Đối với trường hợp khiêu chiến cấp trên thì phải có giáo sư đứng một bên quan chiến chứng tỏ các ngươi không bị ép đánh.Còn cùng cấp thì cứ xõa đi, miễn không chết người là được. Khi lên năm hai thì các ngươi có thể tiến vào Đấu Hồn Khu để đánh, đánh thắng còn được thường tiền. Bởi vì chúng ta tin rằng chỉ có chiến đấu mới làm thực lực gia tăng”

Đấu Hồn Khu ? Hình như năm 6 tuổi mình đã đến đó thì phải ?

Bạch Dạ kí ức vẫn còn mới mẻ với trận chiến với con Bọ Hướng Hồn năm đó, cũng là lần đầu tiên hắn điên cùng với Bạch Hổ.

“Hồi đó vui thật”Giọng nói Bạch Hổ truyền đến, có chút hoài niệm.

“Sau này còn nhiều trận chiến lắm, yên tâm vì sẽ có thêm nhiều lần điên nữa”Nghe thấy Bạch Dạ đáp lời, Bạch Hổ cười khẩy, rồi lại im lặng.

Không biết từ lúc nào mà quan hệ của hai người họ đã tốt lên.Có thể họ hiểu rằng cả hai đều là hai tên điên cuồng chiến đấu chăng ?

“Được rồi, giờ thì các ngươi xuống dưới chạy bộ với bọn kia đi”

Vương Đông nãy giờ im lặng thì nghe câu nói này của Chu Y liền lên tiếng:”Thưa giáo sư, chẳng lẽ ngài nói rằng chúng ta không phải chạy bộ sao ?”

Hoàng Vũ cũng là vẻ mặt nghi hoặc, chỉ nghe Chu Y nói tiếp với nụ cười tươi:”Ta chưa từng nói là các ngươi không phải chạy à. Là bạn cùng phòng nhưng lại đi đánh nhau vào ngày đầu tiên, các ngươi rất có tiền đồ a! Đã như vậy thì ta nghĩ các ngươi phải có một phần thưởng thích đáng. Và đó chính là cơ hội đồng cam cộng khổ với những bạn cùng lớp. À có thưởng thì cũng có phạt, nếu như không thể hoàn thành 100 vòng trong vòng 2 tiếng(1 canh giờ) thì cũng sẽ bị khai trừ như thường”

Như vậy là thành 2 hình phạt !! Bạch Dạ cười cay đắng

Chu Y bổ sung:”À không biết nãy giờ đã qua bao lâu rồi nữa, già cả rồi không cũng không rõ ràng nữa”

Chu Y lắc đầu với nụ cười nham hiểm khiến cả bọn lạnh người. Bạch Dạ cũng không nói thêm gì dẫn đầu bước ra khỏi lớp.

Kế đó là Hoàng Vũ, Hoắc Vũ Hạo kéo theo Vương Đông với khuôn mặt khó coi.

Vừa ra tới cửa liền thấy Thiên Xích đứng chờ mình, Bạch Dạ cười khẽ kéo tay nàng.

“Đi thôi, coi như là tập thể dục buổi sáng” Thiên Xích cũng không nói gì đuổi theo Bạch Dạ.

Rất nhanh bọn Bạch Dạ liền tới được quảng trường Sử Lai Khắc.Quảng trường nằm cạnh Giáo Học Lâu của Tân Sinh năm nhất.

Quảng trường cũng không rộng lắm,Khoảng chừng 300 thước(ta đổi trên GG ra 274,34m).Nhiêu đây đủ khiến bất cứ người thường nào lắc đầu bỏ cuộc nhưng đối với Hồn Sư mà nói thì không hẳn là chuyện gì khó khăn.

Lúc bọn hắn xuống đến nơi thì không thiếu những ánh mắt vui sướng khi người gặp họa hướng tới.Nhưng chả ai quan tâm, bọn họ đã lãng phí kha khá thời gian ở chỗ Chu Y, phải nhanh chóng bù đắp thời gian bị lãng phí.

Bạch Dạ và Thiên Xích chạy theo sau đội ngũ, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông dường như đang nói chuyện trong lúc chạy, Hoàng Vũ thì bỏ lại một câu:”Xem ta thể hiện” rồi bứt tốc vượt qua các học viên ở trước.

Bạch Dạ thì phải vừa chạy vừa canh chừng để Thiên Xích không ngủ gật. Dường như dậy vào giờ này khiến nàng không tươi tỉnh lắm, bằng chứng là cuộc chiến giữa hai mí mắt của nàng đang rất kich liệt.

Không biết vì lí do gì mà Vương Đông đột ngột phóng lên trước, áp sát theo phía sau Hoàng Vũ chạy đầu.

Cả hai không ai chịu thua ai, nhanh chóng đã biến hình phạt lần này trở thành cuộc đua của riêng hai người họ.

Chuyện gì đang xảy ra ?

Bạch Dạ “ha ha ha” cười, hướng ánh mắt về phía Hoắc Vũ Hạo ý hỏi.

Người kia thì vẻ mặt “ta không biết” đáp lại hắn.Bạch Dạ cũng không quan tâm nữa.

Bạch Dạ chú ý đến Chu Y đang đứng ở một góc quan sát bọn họ.Ánh mắt của bà liếc về phía Vương Đông rồi lại chuyển qua hắn, ánh mắt như nói:”Nhìn cái gì ? Chạy đi không ta đuổi học”

Bạch Dạ cũng không dám nhìn bà nữa, tập trung chạy tiếp, lâu lâu lại đánh thức Thiên Xích đang ngủ gà ngủ gật.

Thời gian trôi qua, càng trôi qua càng nhiều, tốc độ của các học viên dần trở nên chậm chạp.Không ít người đã vận dụng đến hồn lực để khôi phục dần.Chu Y đứng một bên cũng không có ý kiến gì khiến càng ngày càng nhiều người sử dụng hồn lực để khôi phục.

Cơ bản những học viên chia làm 3 tốp.

Tốp đầu với Vương Đông và Hoàng Vũ dẫn đầu, cuộc đua của hai người vẫn chưa kết thúc.

Tốp thứ hai tầm 70 học sinh, tốc độ đều đều, chưa có vẻ gì là đã cạn sức lực, với tốc độ này hoàn thành 100 vòng cũng không phải là vấn đề gì.

Tốp thứ 3 là một nhóm khoảng 10 học viên, Hoắc Vũ Hạo cũng nằm trong đó.Vì muốn bù lại khoảng cách nên hắn đã cố gắng chạy nhanh hơn, nhưng không được 20 phút thì đã kiệt sức.Chẳng những vào tốp sau mà còn thua những người khác vài vòng.

Bạch Dạ và Thiên Xích thì ở giữ tốp 2 và 3, tốc độ vẫn đều đều mặc dù thua người khác vài vòng.

Bỗng Chu Y lên tiếng:”Nhanh lên, đích đến là chỗ ta đang đứng”

Vương Đông nhanh chóng xoẹt qua người Chu Y, trở thanh người đầu tiên hoàn thành 100 vòng.Hoàng Vũ thì chậm hơn 1 nhịp,hặm hực trở thành người thứ hai.

Nhưng Vương Đông cũng không để ý đến Hoang Vũ, hắn vừa nhìn liền thấy thân ảnh Hoắc Vũ Hạo tuốt ở phía sau đội ngũ.Khuôn mặt anh tuấn lộ ra vẻ lo lắng.

Phía sau hắn còn có rất nhiều học viên đã gần hoàn thành,chỉ có Hoắc Vũ Hạo nặng nề lê từng bước, khuôn mặt trắng bệch, đồng phục đã mướt mồ hôi.

Chu Y bỏ qua bọn học sinh đã hoàn thành, chăm chú nhìn về phía các học viên đang chạy, ánh mắt khóa chặt vào người Hoắc Vũ Hạo, vô tình hữu ý liếc qua Bạch Dạ và Thiên Xích.

Đến lúc Hoắc Vũ Hạo còn đến 10 vòng với thân thể gần như tan vỡ. Thì một đôi cánh xuất hiện.

Đôi cánh bướm màu lam, đầu cánh màu xanh đậm,dần về sau màu xanh thẫm cùng xanh nhạt đan xen lẫn lộn. Đôi cánh ấy như một bầu trời thu nhỏ, ẩn chứa hào quang,có xanh,có trắng như những áng mây. Đôi cánh này thu hút tất cả ánh nhìn. Bất kể là màu sắc lẫn hình dạng đều mang một vẻ đẹp hoàn mĩ.

Vương Đông cùng vũ hồn của hắn nâng Hoắc Vũ Hạo lên, gia tốc hướng về đích bay đi.

Đây là vũ hồn của của hắn sao ? À không phải là nàng chứ.

Bạch Dạ cười khẽ, bế Thiên Xích như công chúa, vận dụng nội tai của Hồn Kĩ thứ nhất men theo những dòng hồn lực mà đôi cánh kia để lại, từ đó gia tốc đuổi theo.

Bạn đang đọc Bạch Dạ Ở Thế Giới Mới của [email protected]
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.