Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

15:trận Chiến Thứ Hai !!

2390 chữ

“Ta thua”

Câu nói tràn đầy chán nản phát ra từ miệng Vương Đông cũng khiến cho Bạch Dạ hơi bất ngờ, nhưng hắn cũng nới lỏng khóa ra.

Cả hai đứng dậy, Bạch Dạ phủi bụi trên người,Vương Đông quệt miệng, hặm hực nói:”Lần sau ta chắc chắn sẽ thắng”

Bạch Dạ vốn đang nghi ngờ tại sao thân thể tên này lại mềm và dẻo dai đến như vậy thì nghe lời yêu cầu tái chiến của Vương Đông, hắn cười nguy hiểm nói:”Muốn ăn đánh tới vậy luôn à?”

Vương Đông máu xông lên đầu:”Ngươi nói cái gì ?!!”

Nhưng hắn cũng không ngu ngốc tự tìm đánh, hừ lạnh rồi quay người dự định rời khỏi chốn thị phi này.

Đột nhiên giọng Hoàng Vũ hưng phấn vang lên:”Bạch Dạ !! Chúng ta đánh một chầu đi, ai thua phải bao cả đám đi ăn, à có cả ừm… Vương Đông nữa”

Vương Đông vốn định rời đi thì dừng lại, hắn cảm thấy hứng thú vô cùng.

Bạch Dạ cũng ngẩn ra, Hoàng Vũ không cho hắn cơ hội phản ứng, hưng phấn bước về phía đối diện của Bạch Dạ, hắn hưng phấn:”Ra đi, Khẩu Pháo Chung Kết”

(Ae tự tìm ảnh khẩu Destroyer của Chung trong game Elsword)

Kèm theo vũ hồn của hắn xuất hiện là hai hồn hoàn màu vàng trôi nổi trong không trung, không nghi ngờ gì nữa, Hoàng Vũ đã là một Đại Hồn Sư thứ thiệt.

“Đây là vũ hồn của ngươi ? Ngươi có chắc đây không phải là một món hồn đạo khí hay là một cái trụ chứ” Bạch Dạ khóe miệng co giật nhìn Hoàng Vũ cầm khẩu pháo còn to hơn cả người hắn.

“Ta rất tự hào về nó” Hoàng Vũ vuốt trụ...à nhầm Vũ Hồn của hắn mà nói,”Giờ thì bắt đầu được chứ ?! Ta không thể chờ để được đánh với ngươi”

Nói rồi hắn lập tức thủ thế, Bạch Dạ vốn đang ngẩn người cũng lập tức lấy lại tính thần. Đưa thân thể vào trạng thái chiến đấu.

Lúc nãy hắn có nói đó là một khẩu pháo, như vậy thì phải tập trung né đạn.

Bạch Dạ thầm nghĩ, đồng thời hơi nghiêng thân thể, chỉ cần trong tầm mắt có xuất hiện đạn là hắn có thể tránh ngay lập tức.

Nhưng hắn lại thấy Hoàng Vũ đang… nở nụ cười nham hiểu nhìn hắn. Thầm kêu không ổn thì đã thấy thân hình Hoàng Vũ đã xuất hiện cách hắn 2 mét.

Trong tay hắn đang ôm khẩu pháo dự định quất về phía hắn.

Whắc dờ phắc ?!!?

Bạch Dạ ngẩn ngơ, mọi người nhìn cuộc chiến cũng ngẩn ngơ.

Đó là pháo ! Không phải búa hay côn mà ngươi lại đánh kiểu này ?!! Không khoa học a !!

Hoàng Vũ khá là tự tin với kế sách gây bất ngờ của mình, phải biết để có thể xem vũ hồn là một vũ khí cận chiến mà dùng như búa hay rìu thì hắn đã phải rèn luyện thân thể không ngừng từ lúc 7 tuổi, đến bây giờ cũng đã 5 năm. Trải qua bao gian khổ, cuối cùng hắn đã có thể chịu đựng được sức nặng của một khẩu pháo gần 40kg mà sử dụng nó để vung, vẩy, đập và nện, đồng thời có khả năng chịu lại sức bật của nó khi khai hỏa.

Bạch Dạ ở phía đối diện cũng thầm than thất sách, nhưng thần kinh phản ứng của hắn đâu phải dạng vừa.

Rất nhanh liền nghiêng người là phía sau tránh cú quét của khẩu pháo.

Hoàng Vũ cũng không nghĩ rằng Bạch Dạ có thể tránh được đòn này, hắn đã tính toán gốc độ vô cùng xảo quyệt, để cho khi đối thủ có cố gắng né thì cũng phải chịu 6 phần lực của của cú đánh.

Nhưng hắn rất nhanh liền trợn tròn mắt, dùng mắt thường cũng có thể thấy được thân thể Bạch Dạ không ngừng uốn éo, tất cả bắp thịt trên cơ thể hắn như một dòng nước tránh thoát khỏi khẩu pháo.

Huyền Vũ Chi Vũ !

Đây là một kĩ năng mà Huyền Vũ giao cho Bạch Dạ,dựa theo đặc tính của dòng nước mà tạo thành khả năng điều khiển từng khối bắp thịt trên cơ thể mà tránh đòn,nếu Bạch Dạ cứ tiếp tục luyện tập thì hắn còn có khả năng điều khiển bắp thịt trên khuôn mặt từ đó phát huy ra hiệu quả dịch dung.

Và nó đã giúp Bạch Dạ thoát khỏi một lần nguy cơ bị nện.

Hoàng Vũ vẫn chưa hoàn hồn liền bị một đấm có bao phủ hồn lực cua Bạch Dạ mà hơi lùi lại.

Bạch Dạ thầm than tố chất thân thể của tên này tốt thật.

Hoàng Vũ lúc này đã tỉnh lại sau một đòn của Bạch Dạ, nhanh chóng xoay cổ tay, họng pháo hướng về phía Bạch Dạ chuẩn bị khai hỏa, hắn cũng đã có điều chỉnh môt chút để viên đạn bắn ra chỉ đủ để gây choáng mà không gây sát thương.

Đã vậy thần kinh chiến đấu cũng rất tốt đấy chứ. Bạch Dạ thầm than, nhưng chân thì đã đá mạnh vào họng pháo, cú đá mạnh đến mức khiến nòng pháo quay thẳng xuống đất.

Hoàng Vũ thầm kêu không ổn nhưng đạn đã rời nòng.

Ầm !!

Một tiếng kêu trầm đục vang lên khiến mọi người sững sờ, lúc định thần lại thì đã thấy nấm đấm của Bạch Dạ dừng trước mặt Hoàng Vũ, người kia thì sững sờ nhìn nắm tay gần như dán trên mặt hắn.

Tócc

Hoàng Vũ ôm trán, hắn bị Bạch Dạ búng một phát cực đau.Hắn nghe Bạch Dạ nói:”Ngươi quá ỷ lại vào đòn đánh đầu tiên, đúng là nó có tính bất ngờ khá cao nhưng nếu đối thủ có đủ khả năng phản ứng thì rất dễ dàng né(đó là trong trường hợp tất cả mọi người đều có kĩ năng né đòn giống ngươi), phần còn lại của trận chiến ngươi sẽ rất khó khăn, tuy khả năng chiến đấu của ngươi không tồi nhưng chính vũ hồn của ngươi lại khiến hành động của ngươi chậm lại”

“Nhưng ta biết làm sao giờ ? Nó là vũ hồn của ta a !” Hoàng Vũ cười khổ, hắn cũng biết mình chậm chạp nhưng hắn còn cách nào chứ ?

“Có hai cách, 1 là biến cơ thể ngươi thành một cỗ máy càn quét, con đường này sẽ tập trung huấn luyện thể chất của ngươi, từ đó ngươi sẽ trở thành một tên hung thần trên chiến trường, còn cách thứ 2 thì ta sẽ nói với ngươi sau vì chính ta cũng không xác định được nó sẽ thành công hay không, cách thứ 2 có liên quan đến Hồn Đạo Khí, thực hiện cách này sẽ ép ngươi từ viện Vũ Hồn sang viện Hồn Đạo, hãy suy nghĩ kĩ rồi đến tìm ta sau”

Để Hoàng Vũ suy nghĩ cũng là điều đương nhiên, dù gì đó cũng là con đường ảnh hưởng đến thành tựu của hắn sau này, Bạch Dạ quay đầu nhìn về phía những người đứng gần đó thì thấy họ đang dùng ánh mắt khác lạ nhìn mình.

Bạch Dạ rùng mình hỏi:”Làm sao thế ?”

Không ai trả lời hắn, càng lúc hắn càng lúng túng. Chỉ nghe Tiêu Tiêu rụt rè nói:”Ừm… Bạch Dạ nè, ngươi không phải...hồn thú hóa hình ấy chứ ?”

“Chắc chắn là một con hồn thú hóa hình”Đây là Vương Đông với khuôn mặt cười nham nhở, trông muốn đấm vô cùng.

“Không hẳn, hắn có lẽ là một con quái thú đội lớp người !!” Giọng Tiêu Tiêu chắc chắn nói.

Bạch Dạ khóe miệng co giật, âm lãnh nói:”Làm sao các ngươi biết ? Có lẽ ta phải giết hết tất cả để giữ bí mật” Tất nhiên Bạch Dạ chỉ đùa.

Nhưng để trò đùa càng thật, hắn tạo ra một luồng áp lực vô hình lên tất cả mọi người đứng đó.

Tất cả mọi người cảm thấy như có một lưỡi đao kề lên cổ, lạnh hết cả người. Không ai dám nói gì, khuôn mặt trắng bệch nhìn lấy Bạch Dạ đang mỉm cười nham hiểm.

Chỉ có Hoắc Vũ Hạo thần sắc hơi đỡ đỡ một chút, hắn nói:”Bạch Dạ, ngươi chắc chắn là đang đùa chúng ta phải không?”

“Ừ đùa đấy” Bạch Dạ thu hết áp lực đặt trên người họ, vẻ mặt tươi cười nói ra, hoàn toàn không thấy vẻ mặt lạnh lùng, tàn nhẫn như trước.

Tất cả mọi người đổ mồ hôi lạnh trước khả năng lật mặt còn nhanh hơn lật sách của Bạch Dạ, vừa thở ra một hơi thì lại nghe Bạch Dạ hỏi:

“Thế tại sao các ngươi lại nói ta như thế ? Ta đau lòng lắm biết không ? Con tim ta đau quá man”Kết hợp với vẻ mặt đau đớn và bàn tay đặt lên ngực, Bạch Dạ thành công khiến mọi người ở đây mở rộng tầm mắt.

Thì ra một người mạnh như hắn lại khùng khùng điên điên như thế này.

Đây là suy nghĩ của mọi người trước khi Hoắc Vũ Hạo nghiêm túc nói với Bạch Dạ:

“Bới vì lối đánh của ngươi quá giống một con thú hơn là người. Những đòn đánh của ngươi giống một con thú vồ mồi. Nó nhanh, chuẩn xác, hung ác mà lại cực kì mạnh mẽ. Ngươi giống như...một con hổ vậy !!”

“Có đúng vậy không ? Thiên Mộng ca ?” Hoắc Vũ Hạo đồng thời nói với một người tên Thiên Mộng trong đầu hắn.

“Không sai đâu, lối đánh không chừa chỗ sống đó ta chỉ thấy ở trên người những con hổ đang săn mồi, tên này không tầm thường đâu, có lẽ hắn có bí mật gì đó ở trên người, ngươi nên cẩn thận với hắn” Một giọng nói nghiêm túc mà uể oải vang lên trong đầu Hoắc Vũ Hạo.

“Không, hắn chắc chắn sẽ không hại ta” Chính Hoắc Vũ Hạo cũng không biết tại sao mình nói vậy, nhưng hắn cũng tin rằng Bạch Dạ không có ý xấu với mình.

“Tùy ngươi” Người kia có vẻ cũng không định nói gì tiếp.

Hoắc Vũ Hạo hơi thở ra, bên tai lại nghe âm thanh của Hoàng Vũ truyền tới:

“Mọi người đi ăn thôi, đánh nãy giờ cũng mệt lắm rồi, hôm nay ta bao”

Mọi người mỉm cười nhìn Hoàng Vũ, Bạch Dạ thấy vậy cũng cười khẽ, không nói gì bước về phía Phượng Thiên Xích, người vẫn đang nằm ngủ một bên từ nãy tới giờ.

“Dậy đi ăn thôi Thiên Xích”, âm thanh ôn hòa truyền tới tai Thiên Xích.

Nghe thấy âm thanh quen thuộc, chân mày Thiên Xích hơi nhíu, mở đôi mắt buồn ngủ của mình ra thì lại thấy khuôn mặt Bạch Dạ gần trong gang tấc.

Dường như đã quen với điều này, nàng vòng hai tay qua cổ hắn, mơ hồ nói:”Bế ta dạy”

Bạch Dạ cũng không phản ứng gì, chỉ nhẹ nhàng làm theo yêu cầu của nàng. Hắn như một chàng kị sĩ bế cô công chúa của mình lên. Động tác nhẹ nhàng như sợ nàng bị đau, ánh mắt ôn hòa nhìn nàng, người kia chỉ híp mắt lại mà nhìn hắn, dường như có vẻ yên bình vô cùng.(một thằng FA mười mấy năm nay viết được như vậy là quá tốt rồi đúng không ae?)

Nhất thời không khí chuyển sang màu hường phấn.

Không nhìn được cảnh này nữa, Hoàng Vũ- một tên FA đang ghen tị- hô to:”Nhanh lên ! Không thì chúng ta bỏ lại hai người các ngươi bậy giờ”

Nói rồi hắn hặm hực rời đi, Bạch Dạ nhìn về phía những người còn lại.

Hoắc Vũ Hạo làm như không thấy quay đi chỗ khác, nhưng khóe mắt vẫn vô tính cố ý liếc về phía này.

Tiêu Tiêu thì đang lấy tay che mặt, nhưng thông qua kẽ hở thì vẫn đang nhìn về phía hắn. Thần sắc hưng phấn vô cùng.

Còn Vương Đông, tên này ảo lòi nhất, hắn đang dùng vẻ mặt hâm mộ tràn đầy ước mơ nhìn về phía...Thiên Xích ?!?

Cái éo gì vậy trời ?! Ngươi là nam hay nữ ?! Nam hay nữ ?!

Bạch Dạ đậu đen rau muống một hồi, rồi lại quay về phía Thiên Xích.Nàng đang cố gắng chống đỡ con buồn ngủ xâm chiếm.

Tai nàng lại nghe thấy âm thanh của Bạch Dạ truyền tới:”Không dạy là ta hôn đấy”

Nàng như con thỏ nhỏ bị giật mình. Con ngươi kinh ngạc nhìn lấy hắn, khuôn mặt hơi nóng lên.

Không hiểu sao nàng lại có chút chờ mong, thế là nàng nhắm mắt lại, một bộ sống chết mặc bay.

Bạch Dạ buồn cười nhìn cô gái trong lòng ngực, hắn cười khẽ nói:”Tuy ta rất muốn, nhưng không phải lúc này”

Nghe lời này, Thiên Xích có chút thất lạc, nhưng nghe hết câu, nàng lại bắt đầu xấu hổ.

Không phải lúc này ? Tức là sau này hắn sẽ....

Bạch Dạ không biết nàng đang nghĩ gì, chỉ mặc cho nàng dùi đầu vào vai hắn. Hắn nở nụ cười quay lại phía 3 người Hoắc Vũ Hạo mà nói:”Đi thôi, không nên để Hoàng Vũ chờ lâu”

Nhưng mà chỗ đó chả có ai cả.

Nhóm Hoắc Vũ Hạo không chịu nổi không khí màu hường phấn xung quanh hai người họ liền chạy đi trước.

Bạch Dạ một mặt ngẩn ngơ, bỗng nhớ đến điều gì, hắn hét to:”Này !! Ta không biết nhà ăn chỗ nào a !”

Nhưng không có ai trả lời hắn, tất cả chỉ là một cái sân trống rỗng, nếu có người thì cũng chỉ có hai người họ, ông lão canh cổng-hình như là vậy- cũng biến mất.

Lúc này, Thiên Xích mở miệng nói ra một câu cực kì mờ ám:”Bạch Dạ...Ta muốn….”

Bạn đang đọc Bạch Dạ Ở Thế Giới Mới của [email protected]
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.