Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dị Thuật

Phiên bản Dịch · 2055 chữ

Phùng Hi đi tới trước mặt của hắn, lấy tay đặt trước mũi Sở Ly, không còn khí tức, quả thực đã tuyệt khí mà chết.

- Xong rồi.

Phùng Hi cất giọng nói.

Từ nóc nhà phía xa có hai người bay ra, một người là Chu Huân, một người khác là Nhược Lan cô nương người mặc la sam màu tím nhạt.

Bọn họ đi tới gần, cúi đầu đánh giá Sở Ly.

- Chết thật rồi sao?

Chu Huân cau mày nói.

Phùng Hi nói: - Tắt thở rồi.

Nhược Lan cô nương nhẹ nhàng cúi xuống, bình tĩnh nói: - Không có dấu vết võ công của Đại Lôi Âm tự, quả thực chưa từng luyện võ công của Đại Lôi Âm tự.

Nàng móc ra một bình ngọc ở trong người, lại cẩn thận từng li từng tí một đổ ra một viên thuốc rồi nói: - Cho hắn ăn vào!

Chu Huân nhận lấy rồi nhét vào trong miệng của Sở Ly.

Nhược Lan cô nương nói: - Đi theo ta đi.

Nàng nói xong nhẹ nhàng rời đi.

Chu Huân nhấc Sở Ly lên rồi đi theo sau, Phùng Hi cũng đi theo sau.

- Ngươi tới làm gì?

Chu Huân cau mày nhìn Phùng Hi.

Phùng Hi mỉm cười: - Cem trò vui.

- Chuyện này thì có gì mà nhìn chứ?

Chu Huân hừ lạnh một tiếng nói:

- Ngươi đã giết chết hắn một lần, xem như là thả thù cho Phùng Xương Văn rồi.

- Lão Chu, không chừng hắn thật sự có vấn đề thì sao?

Phùng Hi mỉm cười nói.

Chu Huân hừ lạnh một tiếng: - Ngươi cảm thấy hắn có vấn đề sao?

- Ta nói hay không không có tác dụng.

Phùng Hi liếc mắt nhìn Nhược Lan cô nương đang đi ở phía trước, cách bọn họ mười thước:

- Nhược Lan cô nương nói mới có tác dụng, mới không có vấn đề.

Chu Huân hừ lạnh một tiếng.

Vừa nãy hắn nhìn thấy Phùng Hi đánh cho Sở Ly vô cùng chật vật, cuối cùng chết đi, miệng thầm hừ lạnh một tiếng, nếu như Triệu Đại Hà thực sự không có vấn đề, y theo tính khí kia của hắn, nhất định sẽ không để yên cho Phùng Hi!

Ba người đi tới một gian tiểu viện, đi vào phòng ngủ, đặt Sở Ly lên trên một cái giường nhỏ.

Hai người lui về phía sau, lẳng lặng nhìn về phía Nhược Lan cô nương.

Khuôn mặt quyến rũ của Nhược Lan cô nương trở nên nghiêm túc trang trọng, chậm rãi vươn hai tay ra, ngón tay xanh nhạt giống như lúa non tạo thành một dấu tay kỳ dị, nhẹ nhàng chạm vào trán của Sở Ly, sau đó đôi mắt sáng của nàng nhắm lại.

Lông mi thon dài của nàng run rẩy, khắp toàn thân không nhúc nhích.

Chu Huân và Phùng Hi cảnh giác đứng ở sau lưng nàng, phòng ngừa có người tiến vào = quấy rầy.

Tuy rằng Sở Ly đã bỏ mình, nhưng thần trí vẫn còn sống, nằm ở trong một loại trạng thái kỳ dị dường như chết mà không phải chết, dường như sống mà không phải sống.

Đây là điểm thần diệu của Khô Vinh kinh, lần trước chết đi, Khô Vinh kinh của hắn tiến vào tầng thứ ba, cũng xuất hiện diệu dụng thần kỳ như vậy.

Chết là khô, thân thể không khác gì đã chết đi, nhưng thần trí tỉnh táo, tất cả mọi thứ ở xung quanh vẫn đang được Đại Viên Kính Trí quét qua.

Chỉ cần hắn hơi suy nghĩ là lại có thể khôi phục lại được như thường.

Loại trạng thái khô này không chỉ dùng để giả chết, mà là một loại phương pháp khôi phục cực kỳ cao minh.

Cũng giống như con người đi ngủ vậy, càng nhập định có chiều sâu hơn thì lại càng là nghỉ ngơi chân chính, hiệu quả khôi phục chữa trị cực kỳ kinh người, còn hơn hắn dùng linh khí vận chuyển tâm pháp chữa thương.

Khô Vinh kinh đến tầng thứ này, có thể chuyển đổi khô vinh, mỗi một lần giả chết tức là một lần sống lại, tân sinh, từ khô đến vinh, lại từ vinh đến khô, giống như một vòng luân hồi của sinh mệnh, sau khi chuyển đổi một lần, thân thể và tinh thần của hắn rực rỡ hẳn lên.

Đây mới là hiển hiện chính thức điểm thần diệu của Khô Vinh kinh.

Đại Viên Kính Trí của hắn không nhìn thấu vị Nhược Lan cô nương này, thế nhưng có thể nhìn thấu Chu Huân và Phùng Hi, cho nên cũng rồi kế hoạch của bọn họ, vì vậy hắn mới phối hợp một hồi, sau đó giả chết một lần.

Hắn rất tò mò, rốt cuộc Nhược Lan cô nương muốn thi triển diệu thuật gì để nhìn xem mình có vấn đề gì hay không.

Một tia kỳ dị khí tức truyền vào trong đầu hắn, tia khí tức này khiến cho đầu của hắn bắt đầu tự mình vận chuyển, không tự chủ được bắt đầu nhớ lại tình hình kỳ ngộ.

Sở Ly âm thầm kinh ngạc, đây là một loại dị thuật, có lẽ tương tự với Độc tâm thuật.

Ở trong đầu hắn bắt đầu tưởng tượng tới tình cảnh lúc gặp được kỳ ngộ.

Lão hòa thượng kia thì hắn tưởng tượng thành Không Hải, làm sao đối phương tiếp được mình ở trên không trung, sau đó truyền thụ Kim Cương Độ Ách thần công cho mình, sau đó hóa thành một đạo ánh sáng biến mất, trên bầu trời hiện ra cảnh tượng kì dị.

Cảnh tượng kì dị như vậy người chưa từng thấy căn bản không thể nào tưởng tượng ra được nổi, tự mình trải qua thì mới có thể nhớ rõ ràng chi tiết nhỏ trong đó được.

Một lát sau, tia khí tức này chậm rãi biến mất.

Nhược Lan cô nương chậm rãi thu hồi ngón tay màu xanh nhạt, lại kết một đạo thủ ấn, chậm rãi trở về trán mình, thở ra mười mấy lần, sau đó mới chậm rãi mở đôi mắt sáng ra.

- Nhược Lan cô nương?

Chu Huân gấp gáp hỏi.

Phùng Hi cũng nhìn theo hắn.

Khuôn mặt quyến rũ của Nhược Lan cô nương vẫn bình tĩnh không lay động, ôn nhu nói: - Hắn không nói sai, quả thật có kỳ ngộ, một lão hòa thượng trước khi viên tịch đã truyền cho hắn Kim Cương Độ Ách thần công, lão hòa thượng này không phải là người của Đại Lôi Âm tự.

- Không phải là người của Đại Lôi Âm tự?

Chu Huân vội hỏi:

- Lẽ nào Triệu Đại Hà thật sự có vấn đề hay sao?

Nhược Lan cô nương liếc hắn một cái, nhẹ nhàng lắc đầu: - Không thành vấn đề, lão hòa thượng kia không cho hắn biết thân phận của mình, hơn nữa đã viên tịch, không còn liên quan với thế gian nữa, vận khí của Triệu Đại Hà vô cùng tốt, nếu như muộn nửa ngày, sợ là sẽ phải bỏ qua cơ duyên này.

- Lão hòa thượng đã hồng hóa kia nhất định là đại đức cao tăng có tiếng đúng không?

Phùng Hi nói:

- Tìm một chút liền là có thể biết được rồi.

- Lão hòa thượng này không phải là hòa thượng trong Đại Ly chúng ta.

Nhược Lan cô nương nói:

- Phật pháp của Đại Lôi Âm tự chính kim thân bất hủy, phật pháp của Kim Cương tự là hồng hóa, lão hòa thượng này hẳn là người của Kim Cương tự, mà Kim Cương tự không hề lo lắng đối với thế tục, sẽ không chọn nội ứng gì cả, vì lẽ đó Triệu Đại Hà không thành vấn đề.

Chu Huân vui mừng khôn xiết.

Phùng Hi nói: - Nhược Lan cô nương, ta có một chuyện rất không rõ, lẽ nào hòa thượng Kim Cương tự này cũng luyện Kim Cương Độ Ách thần công hay không?

Nhược Lan cô nương khẽ đáp: - Thứ Kim Cương tự tu chính là thần thông, đối với võ học cũng không coi trọng như vậy, đối với võ học của Đại Lôi Âm tự bọn họ không để vào mắt, luôn cảm thấy là mạt kĩ, nhưng bởi vì phật pháp của bọn họ tinh thâm. Cho nên nếu muốn tu luyện võ học của Đại Lôi Âm tự sẽ rất dễ dàng, không ít tăng nhân Kim Cương tự cũng sẽ luyện vui một chút.

- Tiểu tử này thực sự là may mắn!

Phùng Hi trừng mắt nhìn Sở Ly đang nằm trên giường nhỏ một chút.

Nhược Lan cô nương nói: - Phùng Hương chủ, bắt đầu từ ngày hôm nay, Triệu Đại Hà trở thành đệ tử dự bị, không được làm xằng bậy nữa.

- Vâng.

Phùng Hi ôm quyền.

Giáo quy của Quang Minh thánh giáo rất nghiêm ngặt, nghiêm cấm tự giết lẫn nhau, Triệu Đại Hà xem như là một bước lên trời, thân phận đệ tử dự bị của Quang Minh thánh giáo khiến cho người ta kiêng kỵ, không ai dám làm xằng làm bậy, chính hắn cũng là đệ tử dự bị, một khi động thủ hại Triệu Đại Hà, như vậy chắc chắn hắn sẽ phải chết.

Chu Huân mặt mày hớn hở nói: - Tương lai Triệu Đại Hà thân mang Kim Cương Độ Ách thần công và Đại Quang minh kinh, không biết sẽ có thành tựu cỡ nào đây!

Nhược Lan cô nương nhẹ nhàng đáp: - Chuyện này phải xem vận mệnh của hắn.

- Khi nào truyền công?

Chu Huân vội hỏi:

- Có lẽ sắp rồi, tuổi tác của hắn đã không nhỏ.

Nhược Lan cô nương lạnh nhạt liếc nhìn hắn một cái: - Hành tung của Thánh nữ phải giữ kín, ngươi không nên nghe ngóng!

- Vâng.

Chu Huân vội vã ôm quyền:

- Là ta lỗ mãng!

- Hắn sẽ ở lại chỗ này, các ngươi đi đi!

Nhược Lan cô nương nói:

- Sau khi hắn được truyền công sẽ trực tiếp rời đi.

- Nhược Lan cô nương, sao không để hắn tiếp tục ở lại đây chứ?

Chu Huân nói:

- Ta có thể chăm nom hắn, chỉ điểm cho hắn.

Nhược Lan cô nương lắc đầu nói: - Tất cả đều phải nghe Thánh nữ dặn dò.

Phùng Hi cau mày, chần chờ nói: - Nhược Lan cô nương, lẽ nào hắn sẽ tiến vào Đại Quang minh phong tu hành hay sao?

- Rất có khả năng này.

Nhược Lan cô nương nhẹ nhàng đáp.

Sắc mặt của Phùng Hi hơi thay đổi.

Nhưng Chu Huân thì lại vui mừng khôn xiết.

Đệ tử dự bị có thể may mắn tiến vào Đại Quang minh phong tu hành, như vậy đã được Thánh nữ thừa nhận, tương lai rất có hi vọng trở thành đệ tử đích truyền.

- Tiểu tử này thực sự là may mắn!

Phùng Hi hừ lạnh một tiếng nói.

Chu Huân cười ha hả nói: - Gặp họa đắc phúc, quả thực vận khí vô cùng tốt.

Phùng Hi bất mãn lườ hắn một cái.

Chu Huân nói: - Lão Phùng ngươi cũng đừng trách hắn, cho dù Phùng Xương Văn sống sót thì cũng không có hi vọng trở thành đệ tử đích truyền đâu!

Phùng Hi không phản bác.

Tư chất của Phùng Xương Văn xem như là rất tốt, thế nhưng hiển nhiên không sánh được bằng Triệu Đại Hà.

Nhược Lan cô nương lúc lắc bàn tay ngọc.

Hai người rất biết điều cáo từ rời đi.

Nhược Lan cô nương nhíu mày nhìn chằm chằm vào Sở Ly.

Nàng tu luyện dị thuật, cảm giác đặc biệt nhạy cảm, đã mơ hồ cảm thấy có một tia dị dạng, thế nhưng lại không tìm ra được.

Nếu như nói Tố Tông thuật xảy ra sai lầm, nàng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này.

Bạn đang đọc Bạch Bào Tổng Quản (Dịch) của Tiêu Thư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thegoodboy12
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 71

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.