Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hàng Ma, Tình Thế!

Phiên bản Dịch · 4307 chữ

Sở Ly nhướng mày, thầm gật đầu. Hắn đã bắt đầu mở Đại Viên Kính Trí, Pháp Thiện thực sự rất xảo quyệt, rất dứt khoát, lập tức uống bí dược, kích thích tiềm lực bản thân, khiến công lực tăng lên vô số lần, vận Kim Cang Độ Ách Thần Công tới mức tối đa, xuất hiện màu tử kim.

Phương pháp tu luyện Kim Cang Độ Ách Thần Công gồm có ba mươi sáu thức, chia thành sáu tầng, luyện da, luyện thịt, luyện gân, luyện mạch, luyện xương, luyện tủy.

Tầng thứ nhất là màu vàng, tầng thứ hai là màu tử kim, ánh sáng tử kim xuất hiện, đao thương bất nhập, nóng lạnh bất xâm.

- A di đà phật…

Pháp Thiện niệm pháp hiệu, trấn áp lửa giận bừng bừng và sát khí cuồng bạo, bay tới trước mặt Sở Ly như một chiếc lá, vung chưởng đánh tới, Sở Ly quay người chạy đi. Hắn có Bích Hải Vô Lượng công, có thể cộng dồn công lực, nhưng Đại Lôi Âm Tự là thiên hạ đệ nhất tông, chắc cũng không thiếu loại võ học này, chỉ là không ai có Khô Vinh kinh nên rất ít người tu luyện, có luyện cũng không dám sử dụng, nhưng tới thời khắc sinh tử đâu còn có thể kiêng dè.

Công lực của Pháp Thiện tăng lên gấp bội, lại thi triển Thôi Sơn chưởng, Sở Ly không đỡ đòn trực diện mà né sang một bên.

- Chạy đâu cho thoát.

Pháp Thiện giận dữ thét lên, bước đi nhanh như sao băng lướt qua nền trời tới sau lưng Sở Ly, chưởng vung ra nhìn có vẻ chậm rãi nhưng chỉ trong nháy mắt đã tới sau lưng hắn.

Ngay khi lão tấn công Sở Ly liền né người tránh đòn, xông vào trong rừng. Pháp Thiện đuổi theo phía sau, thân pháp cực nhanh, vung chưởng nhanh như chớp nhưng Sở Ly đều có thể né được trong gang tấc, chỉ trong chớp mắt hai người đã truy đuổi ra hơn mười dặm.

Sở Ly len lỏi trong rừng, lợi dụng cây cối cản đường, những cây nhỏ chừng cổ tay Pháp Thiện dùng một chưởng đánh gãy, uy lực đáng sợ, những nơi họ đi qua hơn hai mươi cây bị chém ngang thân. Pháp Thiện vẻ mặt giận dữ, lấp lánh ánh sáng tử kim giống như Nộ Mục La Hán, khí thế mạnh mẽ, hàng long phục hổ, uy mãnh vô cùng. Sở Ly biết tình hình này sẽ không thể kéo dài, đan dược lão ta uống cho dù mạnh, thần kì thế nào đi nữa cũng không thể cầm cự lâu dài, vì thế nên kiên nhẫn đối phó lão.

Bích Hải Vô Lương công đã cộng dồn tới tầng thứ ba, kinh mạch có chút đau đớn. Nghĩ tới đây, hắn lấy một bình sứ trắng trong ngực, đổ hai viên Thông Cân đan ra. Thông Cân đan uống xong lập tức hóa thành một luồng khí mát lan tỏa trong kinh mạch, bồi dưỡng kinh mạch đang đạt tới cực hạn, chữa lại những tổn thương xuất hiện.

Sở Ly vừa thi triển khinh công lao nhanh đi, vừa cảm thấy may mắn vì có Thông Cân đan, có thể cầm cự được tiếp, giờ bản thân đang giằng co tiêu hao với lão, coi ai có thể chịu đựng được tới phút chót.

Chỉ trong chớp mắt, hai người một đuổi một chạy đã ra xa tới hơn năm mươi dặm, sắp sửa ra khỏi khu rừng, Pháp Thiện đột nhiên quay người bỏ chạy mất hút khỏi tầm mắt của Sở Ly. Tốc độ của Sở Ly chậm lại, không vội vàng đuổi theo, hắn đọc được ý đồ của Pháp Thiện, muốn đánh một đòn bất ngờ, nếu hắn đuổi theo sẽ trúng ý lão ta, lão đang vận đòn Thôi Sơn chưởng mạnh nhất để đợi hắn!

Hắn dựa vào một gốc cây, linh khí cuồn cuộn truyền vào trong người xuôi theo tâm pháp Tẩy Mạch quyết, cải tạo kinh mạch, giống như một dòng suối nước nóng đang lan tỏa. Hiệu quả của linh khí cỏ cây sau khi vận Tẩy Mạch quyết tăng lên đáng kể, chỉ trong tích tắc, mọi đau đớn trong kinh mạch đều tan biến, hồi phục lại như ban đầu, thậm chí còn dẻo dai hơn hẳn. Hắn không vội vã đuổi theo, công lực của Pháp Thiện tăng mạnh, rất khó có thể khống chế hoàn toàn nguồn sức mạnh này, dấu chân của lão để lại rõ rệt hơn hẳn trước đây, có Đại Viên Kính Trí, lão không thể ẩn nấp.

Nửa canh giờ sau, Sở Ly đoán rằng công hiệu thuốc của Pháp Thiện đã qua đi, hắn lao người về phía trước, đuổi tiếp nửa canh giờ thì nhìn thấy Pháp Thiện ở trước một dòng sông rộng lớn.

Lão đang ngồi xếp bằng trên một tảng đá to bằng một chiếc giường nhỏ, mặt hướng ra dòng sông cuộn cuồn, dáng vẻ trang nghiêm.

Cảm nhận được Sở Ly đang tới gần, lão lập tức mở mắt, nhíu mày nhìn Sở ly.

Sở Ly đứng bên sông, sau lưng là nước sông cuồn cuộn, mỉm cười với Pháp Thiện:

- Hòa thượng, chúng ta lại gặp mặt nữa rồi!

- Sở thí chủ sao có thể tìm được ta?

Pháp Thiện bình tĩnh hỏi, giọng nói hơi khàn.

Sở Ly cười đáp:

- Mũi ta rất thính.

Đối mặt với kẻ gian ảo thế này sao có thể nói ra sự thật.

- Thì ra là vậy…

Pháp Thiện lắc đầu thở dài:

- Sở thí chủ đúng là kì tài, đáng tiếc không gia nhập bổn tự, đáng tiếc, đáng tiếc…

Pháp Thiện có phần yếu ớt như thể di chứng của bí dược khiến cho lão nói chuyện cũng rất khó khăn.

Sở Ly cười nói:

- Ta cũng thấy đáng tiếc, hòa thượng chuẩn bị lên đường chưa?

Pháp Thiện nhìn hắn cười, đột ngột lao xuống sông, tốc độ cực kì nhanh.

Sở Ly vung tay, một luồng hàn quang phóng về phía Pháp Thiện, sau đó nước sông dậy sóng cuốn theo cơ thể gã nổi lên, xuất hiện một vùng nước đỏ, nhưng sau đó bị đánh trôi đi. Cơ thể lão chìm xuống đáy sông, Sở Ly dùng Đại Viên Kính Trí phát hiện lão ta không sao cả, trúng một đao ở cổ họng nhưng không chết. Sở Ly nhíu mày, lão này thật khó đối phó, vừa nãy chỉ là giả vờ yếu ớt, Đại Lôi Âm tự quả nhiên không thể xem thường, chắc còn có bí dược khắc chế suy yếu. Phi đao chỉ đâm rách da ở cổ lão, chảy không ít máu nhưng không có gì đáng lo ngại.

Sở Ly lao nhanh bên bờ sông, đuổi theo dòng nước cuốn Pháp Thiện trôi đi, hắn cần tấn công xử lý triệt để lão ta.

Pháp Thiện nín thở bơi dưới đáy sông, đáng tiếc Đại Viên Kính Trí của Sở Ly có thể nhìn thấy lão, cho dù lão có ẩn nấp kĩ càng thế nào cũng không thể thoát được, hắn cứ đuổi theo trên bờ chứ không vội xuống nước.

Sở Ly không biết bơi, nhảy xuống nước sẽ ở vào thế bị động, nước sông sẽ hạn chế uy lực của phi đao, chỉ đành ở lại trên bờ, Pháp Thiện có lặn lâu thế nào đi nữa cũng phải lên bờ.

Đợi thêm một canh giờ, Pháp Thiện ngỡ tưởng có thể thoát được khỏi Sở Ly, liền nhảy lên mặt nước, toàn thân kim quang thoáng ẩn thoáng hiện, cho dù trong hoàn cảnh này lão vẫn rất cẩn thận đề phòng Sở Ly.

Sở Ly lao tới, hai người giao chiến ở bên bờ sông, quyền chưởng qua lại hai trăm hiệp, Pháp Thiện quay người bỏ đi.

Sở Ly đuổi theo không buông tha, nhưng cũng không làm gì được Pháp Thiện, Kim Cang Độ Ách Thần Công khi đã thi triển thì đao thương bất nhập, chỉ có thể tiêu hao nội lực của lão, hai người nhanh chóng lao vào rừng.

Sở Ly lập tức nhíu mày dừng bước, trong rừng có mai phục bốn hòa thượng đầu trọc, tu vi của họ đều không tầm thường, thậm chí có một người còn hơn cả Pháp Thiện. Xem ra Đại Lôi Âm tự có cách truyền tin mà mình không biết, hắn dùng Đại Viên Kính Trí biết rằng Pháp Thiện không hề biết sự xuất hiện của bốn hòa thượng này, là bốn hòa thượng này tìm được Pháp Thiện. Sở Ly lắc đầu, cuối cùng thở dài: - Hòa thượng, coi như ngươi lớn mạng, tạm biệt!

Hắn quay người lao đi, Pháp Thiện đứng tại chỗ đưa mắt nhìn theo hắn, nhíu mày không hiểu, hắn ta tuyệt đối không tốt bụng tới mức tha mạng cho mình!

Bốn hòa thượng bay tới như đại bàng sải cánh, áo xám tung bay, nhảy xuống bên cạnh lão, một hòa thượng hỏi:

- Pháp Thiện sư đệ, không sao chứ?...Có cần đuổi theo không?

- Là các sư huynh sao?

Pháp Thiện ngạc nhiên, sau đó lắc đầu:

- Không đuổi kịp!

- Lẽ nào tha cho hắn đi vậy sao?

- Sư huynh, kẻ này gian xảo, thủ đoạn quái dị, không thể không đề phòng!

- Ngươi bị hắn làm cho khiếp sợ rồi sao?

- Hai sư huynh Pháp Chính, Pháp Nhãn đã bị hắn giết, về miền cực lạc rồi!

- Hắn giết Pháp Chính, Pháp Nhãn rồi ư?

- Pháp Thiện sư đệ, hắn ít tuổi mà tu vi cao vậy, thuộc phái nào thế?

- Phủ Dật Quốc Công!

- Phủ Dật Quốc Công mấy năm nay có chiều hướng lụi bại, giờ xuất hiện một nhân vật như vậy, lẽ nào là công tử Tiêu gia?

- Chỉ là một phủ vệ.

- Phủ vệ mà lợi hại tới vậy, xem ra phủ Dật Quốc Công cũng không thể xem thường!

Bọn họ bàn tán rôm rả nhưng không có ý định đuổi theo, Pháp Thiện thuật lại một lượt tình hình giao chiến, sắc mặt bốn hòa thượng đều sa sầm.

- Pháp Thiện sư đệ, việc này không thể coi nhẹ!

Một hòa thượng trung niên nhíu mày nói:

- Nhân vật như vậy cần sớm loại trừ, nếu không sau này sẽ trở thành hiểm họa đối với Đại Lôi Âm tự chúng ta!

- Đúng, ta cũng có ý đó!

- Hãy mời sư huynh của Hàng Ma Viện ra tay đi!

- Được!

Pháp Thiện chậm rãi gật đầu.

Sở Ly cuối cùng cũng kìm nén ý định đánh lén giết chết Pháp Thiện, quay về lại Sùng Minh thành.

Trời đã về tối, nhà nhà đã lên đèn, khi hắn về lại khu nhà kia, cả khu nhà đèn đuốc sáng trưng, tiếng cười không ngớt, tiếng nói trong trẻo, dễ nghe. Sở Ly mỉm cười, nghe họ cười vui như vậy hắn cũng thấy an lòng, mong rằng họ sớm bước ra khỏi quá khứ để bắt đầu cuộc sống mới!

Hắn bước vào ngoại viện, Lý Việt ra đón, vội vàng bước tới kéo chặt lấy hắn:

- Huynh đệ, cuối cùng đệ cũng về rồi!

Sở Ly cười nói:

- Đã sắp xếp ổn thỏa rồi chứ?

- Ổn cả rồi!

Lý Việt lau trán, cười khổ:

- Huynh đệ, nếu đệ không về chắc ta sẽ mệt chết mất!

Sở Ly cười nói:

- Không tới mức đó chứ?

- Ta xin phục mấy bà cô này rồi, không ai là người an phận cả!

Lý Việt vội xua tay, làm ra vẻ như muốn tránh xa rắn rết.

Sở Ly nhướng mày:

- Họ biết võ công sao?

- Họ mồm mép lợi hại quá!

Lý Việt lắc đầu không ngớt, than thở vạn phần:

- Nói sai một câu là họ không chịu buông tha, mỗi người một câu, nói tới mức khiến ta choáng váng… huynh đệ, ta phải đi thôi, hoa viên không có người chăm sóc.

Sở Ly cười ha ha nói:

- Vốn định tìm giúp huynh một việc nhàn nhã lại được bao nhiêu mĩ nữ vây quanh, sướng quá còn gì!

- Ta phúc bạc, không hưởng thụ nổi, đệ tự xử lý đi!

Lý Việt vội vàng xua tay, lắc đầu nguây nguẩy, thần sắc khiếp sợ.

- Được rồi, huynh về trước đi, tối nay ta sẽ ở lại đây.

Sở Ly nói.

Lý Việt vẻ mặt kì quái nhìn hắn:

- Đệ ở đây thật sao?

- Ừ.

Sở Ly gật đầu.

- Nhà của ta, lẽ nào không ở được?

- Nhiều mĩ nữ vậy đệ tận hưởng hết được không?

- Cút, không bỉ ổi như huynh nghĩ đâu!

Sở Ly tỏ vẻ bực dọc đẩy hắn một cái, Lý Việt thừa thế cười ha ha chạy đi.

Triệu Dĩnh nhẹ nhàng bước vào, nói khẽ:

- Sư huynh, sao rồi?

Sở Ly lắc đầu, sầm mặt:

- Để hắn thoát rồi!

- Thoát rồi?

Triệu Dĩnh mặt biến sắc, nhíu mày nói:

- Vậy thì phiền phức rồi!

Đại Lôi Âm tự nhất định sẽ không tha cho Sở sư huynh, Đại Lôi Âm tự muốn truy sát ai chưa bao giờ thất bại, Sở sư huynh sẽ gặp nguy hiểm!

Sở Ly mỉm cười:

- Không nghiêm trọng như vậy, ta trốn trong phủ, không ai dám làm gì!

- Sư huynh cũng không thể trốn cả đời trong phủ được, thế lực của Đại Lôi Âm tự quá lớn, họ sẽ không ngừng truy sát huynh!

Triệu Dĩnh nhíu mày lo lắng, than thở:

- Giờ phải làm sao đây?

Sở Ly nói:

- Rồi đâu sẽ vào đấy… muội đã tìm được phòng chưa?

- Muội…?

Triệu Dĩnh chỉ vào mình.

Sở Ly cười nói:

- Ta là đàn ông, họ sẽ cảm thấy bất tiện, việc này phải làm phiền muội mới được, muội chạy tới chạy lui suốt ngày sẽ rất lãng phí thời gian, tìm một phòng ở đây, thỉnh thoảng ở lại!

Triệu Dĩnh do dự, dù sao đây cũng là nhà của Sở Ly, huynh ấy nói có lý, mình không thể không để mắt những cô gái này, nhưng nếu ở lại nhà của huynh ấy, nói ra sẽ không hay, hơn nữa cũng không phải phép cho lắm.

Sở Ly cười nói:

- Yên tâm đi, ta sẽ không làm gì cả!

Triệu Dĩnh liếc mắt nhìn hắn.

Sở Ly nói:

- Một thời gian nữa, khi họ thích nghi hoàn toàn, muội có thể dọn đi.

Chỉ cần dọn tới là có thể bước qua được cửa ải tâm lý, từng bước tiếp cận, khiến nàng không còn ý định dọn đi. Để theo đuổi được Triệu Dĩnh, Sở Ly cũng đã phải rất hao tâm tổn sức.

Sở Ly thấy nàng do dự không quyết, cười nói:

- Quyết định vậy đi, phòng phía tây không có người chứ?

- Không có.

Triệu Dĩnh lắc đầu:

- Bọn họ không ở chính viện.

- Vậy muội ở phòng phía tây.

- Nhưng…

- Nhưng nhị nhiều quá!

Sở Ly ngắt lời nàng ta:

- Không lẽ nào muội bỏ mặc không lo, từ sáng tới tối chạy qua chạy lại, làm gì có thời gian luyện công nữa… yên tâm đi, phần lớn thời gian ta đều ở Đông Hoa viên, không về đây!

Triệu Dĩnh vẫn do dự nhưng không nói thêm gì nữa.

Sở Ly cười nói:

- Ta cần điều khí, nhờ muội chăm sóc họ nhé.

Triệu Dĩnh nói:

- Họ có thể làm được mọi việc, muội còn không bằng họ.

Sở Ly gật đầu:

- Ở trong nhà thì vậy, vào thành sẽ khác, đúng rồi, muội chọn ra mấy người quét dọn nhà cửa.

- Được.

Triệu Dĩnh khẽ gật đầu, nhìn sắc mặt Sở Ly không được tốt lắm vội vàng nói:

- Được rồi sư huynh, huynh đi nghỉ sớm đi.

Sở Ly gật đầu, tới tiền viện, bước vào phòng ngủ phía đông bên cạnh đại sảnh, ngồi trên giường bắt đầu vận công.

Hắn ngồi trên giường hồi tưởng lại từng cảnh giao đấu lúc trước, tổng kết võ học của Đại Lôi Âm tự, quan sát vận hành tâm pháp của Pháp Thiện để biết cách đối phó nếu sau này gặp phải.

Đại Lôi Âm tự tuyệt đối sẽ không dừng tay, nếu không cũng sẽ không gọi là Đại Lôi Âm tự, Pháp Thiện nhất định sẽ tìm đồng bọn để truy sát mình. Bản thân mình là Tiên Thiên cao thủ, so với các cao thủ cùng cảnh giới có lợi hại hơn chút ít, nhưng một khi gặp phải cao thủ Thiên Ngoại Thiên, e rằng sẽ không có khả năng phản kháng, cách biệt về cảnh giới giống như thiên đường và địa ngục, rất khó vượt qua.

Đại Lôi Âm tự nền tảng thâm hậu, chắc chắn sẽ có rất nhiều cao thủ Thiên Ngoại Thiên, họ mà ra tay mình chắc chắn lành ít dữ nhiều, liều mạng luyện công tới được cảnh giới Thiên Ngoại Thiên mới có thể bảo vệ được bản thân.

Ở tại phủ Quốc Công thì không thể đạt tới cảnh giới Thiên Ngoại Thiên, cần phải có bí cảnh Ý Cảnh.

Bí cảnh Ý Cảnh đại đa số đều ở các đại tông phái, thân là thị vệ của phủ Quốc Công, có thể tới một số môn phái để tu luyện nhưng không phải ai cũng có thể đi. Số lượng những người này rất ít ỏi, không có cống hiến đặc biệt, phủ Quốc Công sẽ không ban cho phủ vệ.

Hắn thở dài, vẫn phải lập công, phải lập được công trạng đặc biệt thì mới có hi vọng, cũng may Tiêu Kỳ rất công bằng, ban thưởng hậu hĩnh, chỉ cần lập công là có cơ hội, huống hồ Tiêu Kỳ cũng chưa đột phá Thiên Ngoại Thiên.

Sáng ngày hôm sau, Sở Ly về lại phủ Quốc Công, vừa về tới Đông Hoa viên đã thấy Lý Việt đang bận rộn nhổ cỏ cho vườn hoa Nguyệt Quang lan, cỏ dại trong vườn hoa Nguyệt Quang lan mọc rất nhanh do được Sở Ly cung cấp linh khí, cứ hai ngày lại phải làm cỏ một lần.

Lý Việt ngẩng đầu lên nhìn thấy hắn liền cười rất nham nhở, quan sát hắn một lượt từ trên xuống dưới.

Sở Ly trợn mắt nhìn hắn.

Lý Việt cười nói:

- Mùi vị các mĩ nhân thế nào?

Sở Ly trừng mắt, cúi đầu thấy Nguyệt Quang lan và Đàm Mộng hoa đều phát triển bình thường, không cần mình phải lo lắng.

- Huynh đệ, đệ lấy đâu ra nhiều mĩ nữ tới vậy, lẽ nào định mở thêm một Yêu Nguyệt lâu?

Lý Việt kéo tay áo hắn.

Hắn ta hiếu kỳ cả đêm không ngủ được, những cô nương này ai nấy cũng đều quyến rũ, mọi hành động cử chỉ đều rất hút hồn, hắn thấy rằng họ hơn hẳn những mĩ nữ của Yêu Nguyệt lâu.

Yêu Nguyệt lâu là thanh lâu nức tiếng nhất thành, là chốn tiêu tiền như nước, những người tới với Yêu Nguyệt lâu không giàu có thì cũng rất quyền thế, người bình thường không thể vào cửa, vừa vào cửa đã mất trăm lượng bạc, trong khi đó hai trăm lượng đã có thể mua được một căn nhà nhỏ, có thể thấy chi phí ở đó đắt tới nhường nào.

Sở Ly lắc đầu, nói với hắn ta lai lịch của họ.

Lý Việt nghe xong liền, vung tay đấm mạnh một cái, thở dài:

- Thật đáng thương, không ngờ đệ lại làm được một việc lớn như vậy, đúng là công đức vô lượng!

Sở Ly cười khổ:

- Việc này là chọc vỡ tổ ong, chuốc họa vào người, gã trại chủ đó là đệ tử của Đại Lôi Âm tự, mặc dù là đệ tự phản tự nhưng ta giết hắn là có tội, Đại Lôi Âm tự còn đang truy sát ta kìa. - Đại Lôi Âm tự…?

Lý Việt trợn tròn mắt.

Sở Ly gật đầu.

Lý Việt há hốc miệng không nói lên lời.

Đại Lôi Âm tự là một tông phái hùng mạnh, thế lực lợi hại hơn phủ Quốc Công nhiều, thị vệ của phủ Quốc Công được phủ Quốc Công bảo vệ, những cao thủ võ lâm thông thường sẽ không dám gây sự, nhưng Đại Lôi Âm tự thì khác hẳn.

Sở Ly xua tay nói:

- Ta đi bẩm báo với tổng quản một tiếng.

- Ài…

Lý Việt thở dài, gật đầu:

- Đi nhanh rồi về, sau này đệ ở lại trong phủ, đừng ra ngoài nữa, nguy hiểm lắm!

Cho dù Sở Ly có võ công cao cường thì hắn ta cũng không cho rằng Sở Ly có thể chống đỡ lại được sự truy sát của Đại Lôi Âm tự, cao thủ của Đại Lôi Âm tự nhiều vô kể, hơn hẳn phủ Quốc Công, nghe nói còn có cả cao thủ Thiên Thần vì thế mới trụ vững ngàn năm không sụp đổ.

Sở Ly tới Ngọc Kỳ đảo.

Vừa vào đảo, Tô Như đã bước tới đón, nàng mặc áo vàng đào duyên dáng, nửa cười nửa như không cười quan sát hắn.

Sở Ly rời thuyền lên bờ, chắp tay hành lễ:

- Tổng quản.

Tô Như xua tay khẽ cười:

- Nghe nói ngươi mua nhà, cất giấu một bầy mĩ nữ?

Sở Ly cười khổ, lắc đầu thở dài, nói lại một lượt những việc gặp phải.

Sắc mặt Tô Như lập tức biến đổi, vẫy tay dẫn hắn tới tầng cao nhất của Quan Tinh lâu, thấy Tiêu Kỳ mặc một bộ xiêm y màu trắng tuyết đang luyện kiếm.

Kiếm quang như tuyết, hàn khí tỏa ra xung quanh, Sở Ly lùi lại một bước, tránh luồng hàn khí lạnh lẽo, uy lực của kiếm pháp này thực sự đáng sợ, bản thân mình muốn ứng phó chắc cũng phải cộng dồn bốn tầng của Bích Hải Vô Lượng công, nếu không sẽ không phải là đối thủ. - Tiểu thư.

Tô Như đợi Tiêu Kỳ dừng lại mới đón lấy trường kiếm, tra vào bao và nói:

- Lần này Sở Ly gây ra đại họa rồi.

- Sao vậy…?

Đôi mắt trong veo của Tiêu Kỳ nhìn tới.

Sở Ly liền nói lại sự việc một lần.

- Pháp Thiện…

Tiêu Kỳ trầm ngâm, gật đầu:

- Là đệ tử Giới Luật Viện của Đại Lôi Âm tự, phụ trách truy bắt đệ tử phạm giới, ngươi có thể đánh thắng được hắn, võ công cũng khá lắm, không tồi!

Sở Ly lắc đầu nói:

- Pháp Thiện nhìn qua không phải lợi hại lắm.

- Đúng, đệ tử Giới Luật Viên võ công tầm thường, nếu thực sự truy sát ngươi sẽ dùng đệ tử Hàng Ma Viện.

Tiêu Kỳ khẽ lắc đầu:

- Những kẻ này giết người không chớp mắt, võ công cao cường, không thể sơ ý.

- Tiểu thư, vậy phải làm sao?

Tô Như nhíu mày nói:

- Thương lượng với Đại Lôi Âm tự có được không?

- Vô dụng thôi.

Tiêu Kỳ nhỏ nhẹ nói:

- Bọn họ vô cùng ngang ngược kiêu ngạo, không xem phủ Quốc Công ra gì.

- Lẽ nào cứ để Sở Ly bị truy sát sao?

- Né tránh thôi.

- Ôi… thế thì thật ấm ức, bực bội.

- Tình thế ép người, Sở Ly nếu như đi ra ngoài bọn họ chắc chắn sẽ giết hắn không khách sáo, chúng ta có thể làm gì được chứ, khai chiến với Đại Lôi Âm tự sao?

Tô Như nói:

- Vậy thì cảnh cáo bọn họ trước, bọn họ dám giết Sở Ly, chúng ta sẽ giết đệ tử của Đại Lôi Âm tự, trong Sùng Minh thành, gặp tên nào giết tên nấy!

Tiêu Kỳ liếc nhìn nàng ta.

Tô Như chu môi, nói:

- Kẻ nào cũng dám ức hiếp chúng ta, tức quá đi mất!

Sở Ly nói:

- Tổng quản, Đại Lôi Âm tự không giống vậy.

- Mặc kệ là chùa nào, đụng tới phủ Quốc Công chúng ta thì phải trả giá!

Tô Như nói.

- Muôi… không chịu suy nghĩ gì cả!

Tiêu Kỳ lắc đầu nói:

- Nếu phủ Quốc Công thực sự uy phong tới vậy thì cách diệt vong cũng không xa nữa!

Sở Ly gật đầu.

Uy phong như vậy thì đặt hoàng cung đại nội ở đâu, phủ Quốc Công dù sao đi nữa cũng không giống với Đại Lôi Âm tự, muốn tồn tại cần phụ thuộc vào hoàng quyền.

Sở Ly nói:

- Được rồi, vậy thời gian này ta sẽ không ra khỏi phủ.

- Như vậy là tốt nhất.

Tiêu Kỳ gật đầu:

- Việc về linh thổ cũng bắt đầu làm thôi, đã chuẩn bị xong hết rồi, ngươi định ở trên Ngọc Kỳ đảo?

- Đúng vậy.

Sở Ly gật đầu.

- Được, vậy thì ở lại Ngọc Kỳ đảo.

Tiêu Kỳ nói:

- Tiểu Như, hai ngươi đi chọn địa điểm, chọn chỗ kín đáo một chút, cố gắng giúp Sở Ly!

Tô Như bất mãn, uể oải trả lời:

- Vâng, tiểu thư!

Bạn đang đọc Bạch Bào Tổng Quản (Dịch) của Tiêu Thư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thegoodboy12
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 69

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.