Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2140 chữ

CHƯƠNG 7

Cô như vậy là đang làm khó anh Hoài Ân sao?

Hoặc giả đúng như lời mẹ nói, ở sâu trong lòng cô, vẫn luôn tồn tại cảm giác sợ hãi, cảm giác cô không xứng với anh, cố chấp dùng bất kỳ phương thức vô hình hay hữu hình mà yêu cầu anh đảm bảo...

Nếu anh Hoài Ân thích tính tình đơn thuần khả ái kia của cô, vậy cái người xấu xa, luôn đem bất kỳ ai tới gần anh ấy mà đề phòng, sợ anh ấy bị dụ dỗ mất, liệu anh có còn thích được hay không?

Trong tình yêu, không nên có nhiều hoài nghi cùng phòng bị như vậy, đúng không?

Như thế người khổ sở cũng chỉ có mình cô thôi.

Cô nhất định phải thay đổi, mặc dù không làm được gì nhiều nhưng cô vẫn phải cố gắng, bởi cô rất thích rất thích anh, cho nên mới phải tự điều chỉnh bản thân, đầu tiên phải cho anh ấy biết, cô rất quan tâm anh, dùng tất cả mọi thứ của mình quan tâm, những gì cô làm đều là vì anh Hoài Ân.

Sau khi ăn tối xong, cô liền gọi cho anh Hoài Ân, hàn huyên đôi chút về những chuyện xảy ra trong ngày, sau đó anh ấy hỏi:” Hôm nay em không qua anh sao?”

“Em muốn ôn bài, anh cứ làm chuyện của anh đi, không cần để ý tới em.” Để cho anh Hoài Ân có thêm không gian, để cho anh Hoài Ân có thêm không gian, cô tự nói thầm trong đầu.

Ngụy Hoài Ân dường như suy nghĩ cái gì đó, do dự nói: “Bạn học hẹn anh ra ngoài cùng ăn mừng sinh nhật của hắn.”

“Nam hay nữ?” Cô hỏi theo bản năng.

“Đều có.” Anh ngừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Em có muốn anh đi không?”

Chết rồi, mới nói sẽ để anh ấy có không gian riêng, như thế nào lại bệnh cũ tái phát đây?

“Còn nữa, em có muốn đi cùng anh không?” Anh hỏi tiếp

“Không muốn, bạn học của anh em cũng đâu có biết.” Đề tài thảo luận của bọn họ cô vĩnh viễn cũng không thể nào hiểu được, điều này luôn làm cho cô cảm thấy khó chịu, trong vô thức làm cô bài xích; hoặc cũng có thể cô không muốn cho bọn họ biết người ưu tú như anh Hoài Ân lại có người bạn gái học không quá tốt như cô, cô không muốn để hắn mất thể diện.

“Vậy phải làm sao đây?” Anh ấy nói như vậy là muốn hỏi ý kiến của cô, nếu như cô nói một chữ không, anh ấy nhất định sẽ không đi.

Lúc này cô đột nhiên nghĩ lại, mỗi ngày bọn họ đều gặp nhau, coi như không thấy mặt thì cũng gọi điện thoại, không phải là điện thoại di động mà là điện thoại bàn, vậy có nghĩa là anh đều phải ở nhà. Không thể ngày nào cũng đúng lúc như vậy, ngay hôm cô không tìm anh thì anh mới có hẹn...

Trước đây, anh có phải là vì cô mà lỡ biết bao nhiêu lời mời khác của bạn bè hay không? Mà anh cũng chưa bao giờ nhắc tới hay oán trách một lời...

Có phải anh Hoài Ân luôn nhân nhượng cô, mơ hồ chưa bao giờ có cuộc sống của mình không.

“Anh cứ đi đi!” Không thể không chua xót, không thể không khổ sở nha..

“Thật sao?”

“Tất nhiên rồi! Bạn bè anh mời anh mà, sao còn hỏi em nữa?”

“...Anh sợ em tới tìm anh nhưng không gặp.”

Lúc này mà anh ấy còn băn khoăn đến cảm nhận của cô nữa chứ.

Cô hít hít mũi: “Sau này em sẽ không như vậy nữa, em biết là anh có việc bận mà.”

Anh dừng lại mấy giây: “Em có giọng mũi. Huyên Huyên, có phải em đang khóc không?”

“Này, có sao?” Chết rồi, anh ấy sao mà nhạy cảm vậy chứ?

“Rốt cuộc là làm sao? Hôm nay em lạ lắm.” Anh tựa hồ thở dài một cái: “Nếu em không muốn anh đi, anh mong em sẽ nói thẳng.”

“Không phải mà, không phải như vậy.” Cô sợ anh hiểu lầm, vội vàng phủ nhận, phải suy nghĩ một lúc mới chậm chạp trả lời: “Em chỉ muốn chứng minh, em là xứng đáng với tình yêu của anh.”

Sau khi cúp điện thoại, đầu óc cô vẫn không thể nào quên được câu nói cuối cùng của anh.

“Cho dù em không chứng minh cái gì, anh vẫn luôn cho rằng mọi thứ đều đáng giá, chưa từng chất vấn qua.”

Nước mắt cứ như vậy mà rơi, nhưng lần này cô là mỉm cười.

Bọn họ vẫn thường xuyên gặp mặt, thỉnh thoảng anh tới nhà cô, hoặc cô qua nhà anh, cùng nhau ăn bữa cơm, chia sẻ tình cảm ấm áp, chỉ là không giống như lúc trước không phải ngày nào cũng gặp, khi nào muốn gặp anh đến không chịu được, cô sẽ tự nói với bản thân phải cho anh ấy không gian riêng.

Cô cùng anh ước hẹn, khi một trong hai muốn làm chuyện gì khác, không liên quan đến đối phương cũng không cần chuyện gì cũng phải xin phép, có không gian riêng thích hợp, khi đối phương muốn nói sẽ tự nói, không suy nghĩ lung tung, đều đặt lòng tin trọn vẹn cho đối phương.


Vì để ứng phó cuộc thi vào hè năm sau, cô liền nói với anh muốn chuyên tâm học tập, để cho anh tự làm chuyện của mình. Thời gian này số lần cả hai ở chung cũng ít đi rất nhiều, mỗi lần gọi điện thoại cho nhau, dù có ra sao anh cũng không quên nhắc thêm một câu: “Em học được bao nhiêu thì học, đừng có ép buộc bản thân, không ai trách em đâu.”

Vì phần thưởng lớn trước mắt, cô liền bắt đầu khổ học, có đồ gì ngon anh đều sẽ để dành cô một phần.


Thật lâu cả hai không cùng nhau ra ngoài choi, cô liền dành một buổi tối để lên kế hoạch về hành trình hẹn hò ngày hôm sau. Trước tiên đi xem phim ở rạp chiếu bóng, lại đi tới quán mì thịt bò đã lâu không ghé qua, sau đó dạo phố, chơi gấp thú bông, phải gấp được vài con về nhà mới được; còn phải đi chụp hình sticker nữa, sau đó dán vào ví da của anh Hoài Ân, cho người khác thấy rõ quyền sở hữu; buổi tối thì đi tản bộ tâm sự, ăn một ít đồ ăn vặt.

Nhìn một bảng kế hoạch không có chỗ nào chê, ngay cả cô cũng không nhịn được mà sùng bái chình mình, cô làm sao mà thông minh như vậy chứ, ha ha ha!

Nhưng mà...aii, ảo tưởng thì tốt đẹp nhưng thật tế tàn nhẫn quá mà!

Vừa lúc bọn họ đang ở trước cửa chuẩn bị rời nhà, anh Hoài Ân liền nhận được một cú điện thoại, sau đó thì nhíu mày.

Cô hỏi anh là ai gọi tới? Anh vô cùng bình tĩnh đáp lại: “Một người bạn”.

Một đáp án mập mờ như vậy, rất dễ dàng phát hiện được, cô cảm thấy anh Hoài Ân giống như cố ý che giấu cái gì a..

Hơn nữa anh ấy còn áy náy nói cho cô biết, bạn học của anh vừa xảy ra chuyện, anh phải chạy tới xem, không có cách nào cùng cô xem phim được.

Cái gì chứ! Cô mong đợi như vậy, anh cư nhiên cho cô leo cây hả!

“Ngụy Hoài Ân! Em không thèm để ý tới anh nữa!” Thật là tức chết cô mà!

“Đừng mà Huyên Huyên, anh thật sự có chuyện gấp..”

“Đi đi, đi đi, dù sao anh cũng không quan tâm đến cảm giác của em!” Cô đáp, giận dỗi không nhìn tới vẻ mặt áy náy của hắn.

“Em đừng nói chuyện vô tâm như vậy, em nói anh làm sao mà không quan tâm chứ.”

Lại đổi thành cô vô tâm nữa cơ? Còn dùng cái ánh mắt áy náy muốn nói lại thôi đó nhìn cô.

Thật là quá đáng mà, anh ấy biết rõ cô đối với vẻ mặt này của anh là không có cách nào chống đỡ nổi, biết cô nhìn thấy liền mềm lòng, vậy mà còn dùng cái ánh mắt đó nhìn cô.

“Được rồi được rồi, anh đi đi!” Cô dậm chân một cái, không tình nguyện thỏa hiệp: “Em kiếm gì đó làm rồi chờ, được chưa!”

“Thật xin lỗi.” Anh liền cúi đầu hôn cô một cái: “Anh sẽ mau chóng đem chuyện này giải quyết, nhớ mở điện thoại di động nhé, chờ anh xử lý xong xuôi sẽ gọi cho em, đến lúc đó em muốn đi đâu anh đều đi cùng em.”

“Là chính anh nói đó nha!” Thật là không có cốt khí mà, cô cư nhiên bị anh vài ba câu dụ dỗ liền nghe theo rồi..aii, thật xem thường bản thân quá đi.

Nếu anh ấy đã không có cách nào cùng cô đi xem phim, cô cũng không thể làm gì khác hơn mà kiếm người khác đi cùng rồi, cô liền lấy điện thoại ra gọi cho Bình Bình, hỏi xem cậu ấy có rảnh không.

“Lại muốn làm tớ làm người thay thế sao, tớ rất là không hài lòng nha!” Bình Bình tiểu thư sau khi nghe xong liền bất mãn nói.

“Vậy rốt cuộc cậu muốn sao mới đi với tớ đây?” Cô đang rất buồn có được không hả, đừng có chọc tời người vừa mới bị bạn trai cho leo cây mà, nếu không có gì phát sinh cô cũng không tìm tới cậu ấy đâu, huhu.

Vốn là lửa giận đang bốc lớn, khí thế Bình Bình liền yếu xuống, đáng thương thêm vào một câu: “Cậu mời khách”

“Được rồi!” Dù sao vé xem phim này cũng là của Ngụy tiên sinh ra tiền, cô cũng không có một chút nào đau lòng đâu, ai kêu anh ấy dám cho ta leo câu chứ!


Cùng Bình Bình xem phim xong, cô liền theo kế hoạch lúc trước đi ăn mì thịt bò, nhưng chỉ cần nghĩ đến người ngồi đối diện cô chả nhẻ phải là anh Hoài Ân của mình, tâm tình cũng thật là ai oán đó.

“Cậu làm ơn đi, mặt tớ cùng cái bồn cầu giống nhau lắm sao, không bày cái mặt như táo bón ra cho tớ xem chứ? Tớ tuy không phải là cái người bạn trai đẹp mắt đó của cậu, nhưng cũng tự cảm thấy bản thân là một đóa hoa xinh đẹp có được hay không? Không có ủy khuất con mắt ngọc ngà của đại tiểu thư đâu.”

Cái con nhỏ này, thật là..

Cô dùng chiếc đũa ra sức đâm xuống, từng miếng từng miếng ăn hết mì thịt bò cho hả giận.

“Này này này, mỉ thịt bò giết cả nhà cậu sao hay cưỡng dâm cậu mấy trăm lần đây? Cậu không cần phải trút giận lên nó như vậy chứ...”

Cô không thể không trợn mắt nói: “Bác trai cùng Bác gái giáo dục ngươi đúng là rất thành công mà.”

Từ nhỏ sống cùng với cặp cha mẹ nóng tính luôn gây lộn với nhau, công phu miệng quả nhiên là giỏi, nhưng đức hạnh cũng quá...rồi.

Ai, lời nói sắc bén của Bác trai, mà Bác gái thì nhanh mồm nhanh miệng, liền cứ như vậy mà di truyền lại hết cậu ấy.

Thấy cậu ấy như vậy, cô thật sự vì cậu ấy mà lo lắng cho tương lai nha.

“Cá nhân tớ cảm thấy, cậu còn có thể càn rỡ hơn như vậy nữa.” Cô lành lạnh liếc trôm cậu áy.

Ở trong một gia đình bạo lực mà lớn lên quả nhiên không giống những đứa trẻ bình thường, nhìn mặt mà nói chuyện, bản lĩnh nhất định là số một. Bình Bình rụt rụt cổ nói: “Được rồi, cùng lắm thì mì thịt bò này tớ sẽ tự bỏ tiền ra.”

“Tớ vốn không có ý sẽ thay cậu trả phần này đâu, số tiền này một lát nữa tớ sẽ đòi lại.”

“Này...” Bình Bình ai oán gọi, cô làm bộ không nghe thấy, không để ý tới mà nghiêng nghiêng đầu ngước nhìn phía ngoài cửa sổ, thân thể lập tức cứng đờ, hoàn toàn bất động...

Bạn đang đọc Bậc Thang Thứ Mười Tám Hạnh Phúc của Lâu Vũ Tình
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.