Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh

Phiên bản Dịch · 3660 chữ

Conan đó là tên của một cuốn truyện tranh mà tôi thích nhất. Tôi thích nhân vật conan. Thường thì con người ta ai cũng có lý do để thích một cái gì đó, nhưng còn tôi thì k. Đối với tôi, thích là thích k cần phải suy nghĩ đến điều gì. Và lý lẽ sống của tôi cũng thế. Tôi k quan tâm người ta nghĩ về tôi ra sao, tôi chỉ biết là những gì tôi thích thì tôi làm, mặc kệ mỗi người nghĩ thế nào. Có thể vì thế mà tôi k có nhiều bạn bè, nói chính xác là k có lấy một người bạn thật sự. K quan trọng...k có bạn thì tôi vẫn có thể sống mà.

Hôm nay tôi được nghĩ làm nên ở nhà tiếp tục nghiên cứu mấy cuốn truyện tranh của tôi. Cuộc sống của tôi vốn vĩ cũng chỉ có thế, ở nhà và đi làm. Công việc của tôi là một nhân viên phục vụ ở một quán nước tuổi teen (Icy). Bản tính của tôi thì k quan tâm đến chuyện của người ta. Từ nhỏ tôi đã sống một cuộc đời thật nhàm chán. Có thể nói đó là địa ngục của đời tôi. Tôi k hề có lấy một người bạn. K bao giờ được làm những gì mình muốn và thậm chí tôi còn mang trên mình một trách nhiệm nặng nề. Người nhà của tôi họ là những con người thật ích kỷ, đặc biệt là ba tôi. Nói tiếng ba, chứ chúng tôi chưa bao giờ có chung một quan điểm. Ông ta mãi mãi cũng là một người đàn ông đỉnh thiên lập địa, trong con mắt của mỗi người. Còn với tôi, ông ta đã làm được gì?

K nhắc đến những gì về gia đình tôi nữa, thật mệt mỗi để có thể giải thích tất cả về những gì tôi đã trải qua. Điều mà bây giờ tôi quan tâm là cuộc sống hiện tại. Tôi rất thỏa mãn với những gì tôi đang có, một công việc coi như ổn định. Ngày ngày tôi đi làm ở Icy, về nhà thì luyện sách hay ngồi tập viết truyện. Tôi rất thích viết truyện, mặc dù tôi biết nó k ra gì hoặc k đúng văn học, bởi vậy tôi muốn được đi học tiếp để học thêm văn học, nhưng k hiểu sao tôi lại k đi vì tôi làm biếng chăng?

Quay lại với tôi bây giờ, tôi đang bị cuốn hút bởi một vụ án mạng, một cô gái trẻ bị giết chết trong toilet ở một quán café. Ở đây có 4 nghi phạm, họ bao gồm một người phụ nữ, tiểu hơn 30, xinh đẹp và sắc xảo, một thanh niên trẻ đẹp trai, lãng tử, một vận động viên bóng chày, và một anh chàng sinh viên nghèo. Đang đến lúc hung thủ sắp lộ mặt thì...tiếng chuông dt kêu ầm ỉ làm phá sự tập chung của tôi, nhưng ai lại dt cho tôi vào giờ này. Đừng tưởng tôi nói thế mà nghĩ là nữa đêm hay là sáng sớm nha, bởi vì thật ra tôi k hề có bạn bè nên người mà biết số dt của tôi chỉ có thể là chị Ngọc và thằng nhóc Đăng Khoa em của chị Ngọc.

-Alo

-Gia An hả, bây giờ em có thể đến quán phụ chị được k? Hôm nay tự nhiên quán đông khách quá, gặp thêm con Châu hôm nay bị gì đó nên xin phép nghĩ

-Ok, em đến liền

Tắt dt, tôi liếc mắt nhìn qua cuốn truyện, thế là phải đến tối tôi mới có thể biết được hung thủ là ai. Bước vào phòng nhìn vào tủ quần áo, tôi lấy nhanh một cái áo polo màu trắng và quần jean. Đó là đồng phục của quán, nhưng được cái nó rất là hợp với tôi. Có lẽ vì tôi có dáng người rất chuẩn (1,78). Thay đồ xong tôi nhanh chóng lấy chiếc xe đạp đến chỗ làm. Vừa chạy đến cuối con đường Hùng Vương thì k biết người ta làm gì mà bu quanh làm tắt ngạt giao thông.

Ở gần đó k xa...

-Fans của em đang đứng chờ ở ngoài kìa. Họ làm tắt giao thông luôn, giờ em tính sao? Chúng ta mà đi ra thì bảo đảm k thể nào thoát

-(Cô gái mĩm cười trả lời người quản lý, một nụ cười như của một thiên thần) Cách cũ đi

-Lại bắt chị làm vật thế thân nữa sao

-Đi nha chị

-Nhưng em tính ra bằng cửa nào. Ở đây k có cửa sau

-Chị cứ ra trước, rồi em sẽ ra sau

Quay lại với tôi...

Tôi đang hậm hựt với mấy đứa nhóc này lắm rồi. Hâm mộ thần tượng quá đáng. Mà nghĩ lại ở vn có ai mà nổi tiếng còn hơn cả diễn viên nước ngoài nữa. Thoáng thoáng tôi nghe 2 đứa trẻ kia bàng tán.

-Chị Bảo Nghi sao lâu ra quá vậy

-Uh, lần này tao phải xin được chữ ký của chị ấy

-Tao cũng vậy, chị ấy là một người thật tuyệt vời, vừa hát hay, xinh đẹp, và đóng phim thì khỏi phải nói

-Dĩ nhiên bởi vậy chị ấy mới được nhận giải diễn viên xuất sắc nhất 3 năm liền

Nghe 2 cô bé đó nói chuyện mà tôi thấy họ thật là dễ thương. Đúng là tuổi teen, hồn nhiên và trong trắng. Chỉ cần được chữ ký của thần tượng thôi mà sẵng sàng bỏ ra thời gian và công sức để chờ đợi. Nghĩ lại bản thân tôi, cái thời mà tôi bằng tuổi họ thì tôi đã làm được biết bao nhiêu chuyện. Thời gian để nghỉ còn k có lấy đâu ra mà để hâm mộ thần tượng.

Tôi đã rất bực mình với bọn nhóc này rồi đấy. Họ đã làm tôi phải đứng yên tại chỗ 15 phút. Bảo Nghi ư, là ai? Chỉ vì cái người tên Bảo Nghi đó mà đã làm k biết bao nhiêu người phải chờ đợi và trong đó có cả tôi, chờ đợi để được đi khỏi con đường này. Nghĩ đi nghĩ lại đứng đợi kiểu này k xong, nên tôi quay xe định là kiếm con đường khác. Thì một chiếc limousine màu đen bóng láng chạy ngang qua tôi và sẵng tiện cán lên vũng nước trên đường. Thế thì đủ biết tôi có số hưởng, mà cũng may công lực của tôi cao, nên tránh được. Chỉ bị trúng chiêu có một chút. Chiếc xe đó vừa chạy ngang qua tôi thì ngừng lại trước đám nhóc kia. Bọn nhóc đến bây giờ mới chịu tách ra hai bên để chiếc xe đó chạy, nhưng k hiểu sao chiếc xe lại k chạy mà chỉ ngừng ở đó. Bọn nhóc thì bắt đầu hô hào lên cứ như là cổ động viên đang ăn mừng khi mà đội bóng của họ yêu thích vừa đá vào lưới ở phút 89 vậy. Cánh cửa lớn của căn Building mở rộng, một người phụ nữ chùm kính mặt mũi bước ra, đi cùng thì có đến 4 chàng bảo vệ to khỏe. Cô ta vừa bước ra thôi thì bọn nhóc đó đã bu quanh. Dù ấy anh chàng bảo vệ kia có ra sức cản ngăn thế nào. 4 chàng bảo vệ mỗi người một gốc bu quanh cô gái đó. Nhưng vì do quá đông người, nên bọn họ dường như k còn đủ sức để cản bọn nhóc quỷ kia được. Lần này lại thêm 6 chàng chạy ra. Đẩy bọn nhóc để cô gái đó có thể bước lên xe.

Còn tôi khi thấy bọn nhóc đó tránh đường thì mừng rõ vì cuối cùng mình cũng có thể thoát thân. Tôi leo lên xe và bắt đầu...nhưng...“Ầm”...nguyên vũng nước bay hết lên người một cô gái. Tôi vừa chạy thì tự nhiên ở đâu ra một cô gái cũng chùm kính mặt như cái cô diễn viên kia. Cô ta đâm thẳng vào tôi, thế là tôi phải né, nhưng né thì lại cán ngay cái vũng nước hồi nảy. Hậu quả là cô ta hưởng hết đấy. Cô gái đó ngớ người nhìn tôi. Tôi chống cái xe xuống bước lại hỏi cô ta, nhưng chưa kịp hỏi thì...

-(Cô ta hét vào tôi) Có biết chạy xe k hả?

-Cô có sao k?

-Anh nhìn tôi thế này mà còn hỏi nữa sao

-(Tôi móc bốp và nhét vào tay cô ta 50 ngàn) Về nhà giặt đồ đi

-Đồ điên, với số tiền này sao, anh có biết là bộ đồ trên người tôi đáng giá bao nhiêu k

-Điều đó k liên quan đến tôi. Cô tự nhiên đâm đầu vào xe tôi thì cô rán mà chịu

-(Cô ấy tức giận nói k nên lời) Anh...(Chắc là giận dữ nên đã làm rơi chiếc khăn bịch mặt ra, bây giờ tôi mới có thể nhìn rõ khuôn mặt của người đang nói chuyện với tôi. Cô ấy là một cô gái rất trẻ, trông cũng xinh đẹp, mái tóc nâu nâu)

-Vậy đi nha (Tôi quay mặt bỏ đi)

-Cái tên kia...(Cô ta hét to lên, làm ấy người đi quanh cũng quay lại nhìn, khi phát hiện ra là mỗi người đang nhìn mình, cô

ta liền kéo khăn bịch mặt lên)

-(K biết sao cô ta lại hạ giọng với tôi) Anh gì đó ơi, hãy làm ơn giúp tôi

-Tôi đã đưa cho cô tiền giặt đồ rồi, cô còn muốn gì nữa

-(Cô ta lại nhét tờ tiền vào tay tôi) Tôi k cần tiền này, anh có thể chở tôi về nhà thay đồ được k

-Cái gì? (Đến phiên tôi chợng mắt nhìn cô ta) nhà tôi...k được tôi có công việc rồi

-Anh hãy làm ơn làm phước đi, chẳng lẽ anh lại để một người con gái quần áo thì dơ bẩn thế này mà đứng đây sao

-(Nghe mà cũng thấy tội) Tôi đi xe đạp đó, tiểu thư như cô đi được k

-(Cô ta quay mặt qua lại, k biết là nhìn cái gì đó, mà theo tôi đoán là nhìn bọn nhóc kia) Sao cũng được, đi khỏi nơi này là được

Thế là tôi phải chở một người mà tôi k hề quen biết về nhà. Mà cô gái này cũng liều thiệt, dám leo lên xe của một người xa lạ như tôi, làm sao biết được tôi là người xấu hay tốt. Cô ta k hề tỏ ra sợ hại, với lại cô ta cũng có nhan sắc mà, bộ k nghĩ tôi là người có máu dê sao

Vừa leo lên xe của tôi là cô ta dùng cái giỏ xách để chính giữa cô ấy và tôi...

-(Cô ta căn nhằn) Thời buổi này mà còn đi xe đạp sao

Tôi im lặng k trả lời vì tôi thấy k cần phải giải thích

-Nhà anh có xa lắm k. Đi kiểu này chắc nắng đen da hết

-Cô có thể yên lặng được k, cứ lãi nhãi hoài. Chừng nào đến thì biết

-Cái tên này...Cái đồ lãnh cảm. Anh có phước mà k biết. Có biết bao nhiêu người mong ước được chở tôi thế này cũng k được

-Đó là chuyện của họ, k liên quan đến tôi

-Cái đồ...(Cô ấy cứng họng luôn)

Bây giờ mới bắt đầu ngồi yên để tôi có thể chạy xe...Đang đi được một đoạn, thì tôi chợt nhớ là phải về Icy. Tôi thắng xe một cách gấp gắp, làm cô ta nhào tới ôm lấy tôi

-(Cô ta hét lên) Cái tên này, đang làm cái quái gì vậy, muốn lợi dụng hả.

-(Tôi cũng chẳng thèm đáp lại, mà lấy dt điện cho chị Ngọc) Dạ! em là Gia An, em có chút chuyện nên có thể đến hơi trễ

-K sao, may là hồi nảy có mấy đứa bạn của thằng Khoa đến giúp, nên em có chuyện thì cứ đi làm

-Dạ! Vậy có gì mai gặp lại

Con nhỏ này tự nhiên đứng ngóng tôi nói chuyện từ nảy giờ, cô ta k nói gì hết chỉ lặng lẽ ngồi lên xe khi tôi bảo.

-(Chạy được một đoạn) Tên của anh là Gia An hả!

-Uhm

-Tên nghe rất hay, rất giống với tên một người bạn thuở nhỏ của tôi

-Tưởng tôi là người đó sao

-K, anh k thể nào là người đó được, vì người đó k lạnh lùng và ít nói như anh. Với lại người đó còn là một cô gái

-(Tôi chợt mĩm cười với câu nói đó. Thì ra từ nảy đến giờ cô ta vẫn tưởng tôi là con trai. Mà cũng k có gì phải ngạt nhiên vì lâu nay cũng đâu có ai biết. Từ nhỏ mỗi người vẫn nghĩ tôi là một đứa con trai. Chỉ có duy nhất ba tôi là người hiểu rõ) Bạn thân của cô sao?

-Uhm, là người bạn mà tôi quý mến nhất. Chỉ có người đó là k bao giờ tránh xa tôi và còn luôn bảo vệ tôi (Cô ta đưa tay lên trước ngực và nắm lấy sợi dây chuyền bên trong chiếc áo)

-(Tôi quẹo xe vào một căn building, chung cư nơi tôi ở) Sao k chịu xuống nữa

-(Cô ấy nghe lời bước xuống xe mà mắt thì k rời khỏi mỗi cảnh vật xung quanh) Anh sống ở đây sao

-Uhm

Tôi đựng chiếc xe đạp và k nói với cô ấy lời nào mà chỉ bước đi vào trong căn building. Cô ta cũng lặng lẽ bước theo. Chúng tôi vào thang máy lên lầu 9. Đứng trước cửa nhà tôi móc túi lấy chìa khóa, nhưng chưa vội mở cửa mà tôi quay qua hỏi...

-Cô k sợ tôi làm gì cô sao? (Khi hỏi xong thì tôi mới thấy mình thật ngớ ngẩn. Cô ta k sợ là chuyện của cô ấy mắc mớ gì đến tôi. Chỉ cần cho cô ấy vào nhà rửa sạch quần áo là cô ấy sẽ đi. Tôi sẽ k bị phiền nữa)

-Thách anh cũng k dám làm gì tôi

-Cô tưởng cô là ai con của tổng thống hả?

-Còn hơn thế nữa

Cô gái này quả k bình thường. Mở miệng ra còn mạnh mẽ hơn tôi nữa...Tôi biết mình cũng hơi vô duyên khi hỏi đến chuyện đó, nên tôi k nói nữa mà mở cửa nhà...

(Tôi chỉ tay qua bên phía trái) Toilet ở bên kìa. Cô vào đó rửa sạch quần áo đi

-(Cô ta vừa đi vừa nói) Nhà gì mà lạnh lẽo thấy sợ. Đúng là chủ nào nhà náy

Tôi mặc kệ chẳng thèm đáp lại. Tôi bước vào phòng để thay bộ đồ khác. Đang thay đồ thì tôi nghe tiếng cô ta la làng lên “Á”. Tôi lật đật chạy ra coi.

Cộc...cộc...

-Gì thế?

-(Cô ấy mở cửa ra) Nhà anh k có nước nóng sao. Nước gì mà lạnh ngắt vậy

-Cô bị khùng hả? Vậy thôi mà la lên như sập nhà

-K có nước nóng thì làm sao rửa sạch quần áo được

-Cô tránh đường ra coi. K biết mở thì ở đó mà la (Thật ra nhà tôi rất đặt biệt cái vòi nước nóng và lạnh bị đổi ngược với nhau)

-(Tôi vừa nói vừa quặng cái vòi màu xanh) Quặng bên này mới có nước nóng

-Nhà gì mà ngộ quá vậy

-Rửa sạch quần áo đi rồi ra khỏi đây

-Nhưng rửa sạch rồi thì quần áo bị ướt lấy đâu ra mà thay

Tôi chẳng thèm trả lời cô ta mà bước ra khỏi toilet và vào lại phòng ngủ. Tôi lấy cái giỏ để trên kệ xuống, trong đó có một bộ đồ mới hôm trước tôi mua mà chưa mặc. Sẵng đã làm cô ta thế thì tặng cho cô ấy bộ đồ này luôn. Tôi k dám lấy quần áo đã mặc rồi vì tôi biết thế nào con nhỏ chảnh chạc này cũng chê.

Cộc...cộc...

-Gì thế?

-Mở cửa

-(Cô ta mở cửa một cách nhanh chóng) Cô làm gì mà nảy giờ vẫn như cũ vậy

-Đang kiếm trai xà bông

-(Tôi đưa cho cô ấy bộ đồ) Cái này là đồ mới, tôi chưa mặc

-Tôi mặc cái này sao?

-Cô thích thì mặc, k thì mặc lại đồ cũ

Tôi bước vào toilet và mở cái tủ lấy trai xà bông mới đưa cho cô ấy luôn...nhưng chưa kịp đóng lại thì...

-Ơ cái kia là...

Tôi nhìn theo hướng tay cô ta chỉ, ơ nó là đồ dành cho phụ nữ mà. Tôi lấy cái bịch đồ bỏ vào trong sâu hơn và đóng tủ lại

-Sao nhà anh lại có thứ đó

-K liên quan đến cô, lo thay đồ đi (Nói rồi tôi bỏ ra ngoài)

-Chẳng lẽ tên này biến thái sao? Nhìn mặt hắn cũng k đến nổi thế đâu nhỉ. Chắc là của bạn gái

Trong thời gian đợi con nhỏ đó, tôi ngồi tiếp tục cuộc điều tra tìm kiếm hung thủ. Cái bà luật sư xinh đẹp này, sao mà bí hiểm quá nhỉ. Bà ta có một sự cuốn hút thật lạ thường, rất huyền bí, rất thông minh, và sắc xảo. Tôi đang mê mang với dòng suy nghĩ về người phụ nữ này.

-Tên kia đang làm gì đó? (Tôi giật mình ngước đầu lên và mĩm cười mà cũng k biết vì sao, trông tôi thật ngốc) Cười gì?

-(Khuôn mặt tôi bắt đầu trở lại lạnh lùng như thường) K gì? Chuyện hay nên cười. Có vấn đề sao, nếu xong thì về đi

-Định vậy là thôi sao

-Cô còn muốn gì nữa (Nói chuyện với cô ta nhưng mắt tôi k hề rời khỏi cuốn truyện)

-Còn bộ đồ của tôi thì sao?

-Vớ vẩn về nhà mà giặt

-Cái này mà còn mặc được sao. Đem vứt là vừa

-Đó là chuyện của cô

-Bộ tưởng dễ dàng vậy sao

-Vớ vẩn k phải hồi nảy tôi đưa tiền cho cô, cô nói k cần sao

-Lúc nảy là lúc nảy, bây giờ là bây giờ. Tưởng làm tôi thế cho thay đồ là thôi à

-Cũng khá lắm nhỉ, tưởng là cô tiểu thư nhà nào. Ai dè cũng là một tên làm tiền

-Cái...cái...gì...anh...nói tôi là kẻ làm tiền hả

-K phải sao, muốn lừa đảo hả. Nói cho cô biết tôi k có tiền đâu. Cô kiếm lầm người rồi

-Đồ cái tên...cái tên...

-Tên gì? Tốt nhất là hãy ra khỏi đây trước khi tôi gọi cảnh sát

-(Cô ấy lại hét lớn lên) Cái tên kia, anh có biết tôi là ai k hả?

-Cô là ai có mắc mớ đến tôi sao

Cô ta tức giận đến nổi k nói nên lời. Đang cầm bịch quần áo, thế là cô ta chọi thẳng vào tôi. Tôi vì đang đọc chuyện nên né k kịp. Thế là nguyên bịch quần áo bay thẳng vào mặt tôi. Sự tức giận, cơn thịnh nộ trong tôi. Tôi đứng dậy tiến thẳng đến cô ta và ẩm hẳng cô ta lên. Cô ta vừa bất ngờ, vừa sợ hại. Cố vùng vẫy nhưng cũng vô ích. Tôi đặt cô ta xuống ghế sofa và nằm hẳn lên người để cô ấy k có cơ hội để đứng dậy.

-Cái tên kia, anh định làm gì

-(Tôi cười một cách điểu giả) Làm gì ư, cô nghĩ nó là gì (Tôi cuối xuống thật gần với khuôn mặt kia. Cô ta cố gắng chống cự nhưng đôi bàn tay của tôi đã định thật chặt)

-Anh k được làm thế. Anh sẽ chết nếu như anh dám làm điều đó với tôi

-Đến bây giờ mà cô vẫn còn mạnh miệng vậy sao. Tôi nói cho cô biết luôn một bí mật (Tôi kề thật gần nơi mang tai của cô ấy) Tôi bị nhiễm HIV. Cô nghĩ là tôi sẽ còn sống được bao lâu

-Anh...anh...

-Nhưng chết một mình thì sẽ buồn lắm. Có thêm một người đẹp đi cùng mình thì sẽ vui hơn, đúng k

Tôi lại mĩm cười. Tôi cuối xuống gần hơn và đôi môi tôi dường như sắp chạm vào đôi môi đang ẩn hồng kia. Cô ta k còn chống cự nữa, nhưng...một giọt nước mắt khẽ rơi trên đôi mi kia. K hiểu sao tôi lại cảm thấy thật nghẹn ngào. Tôi chỉ muốn hù dọa cô ta thôi, chứ k nghĩ cái con nhỏ này lại làm tôi xao xuyến đến thế. Tôi như bất động và nhìn say sưa vào đôi mắt ấy. Được vài phút tôi đứng hẳn dậy.

-Về đi

-(Cô ta k đáp lại mà ngồi dậy một cách nhanh chóng và chạy thẳng ra cửa, nhưng...cô ta ngừng ngay lại trước cửa) Anh sẽ phải trả giá cho những gì của ngày hôm nay (Nói xong cô ta bỏ đi)

-(Tôi mĩm cười vì câu nói đó) Cô nghĩ cô có thể làm gì được tôi

Quay lại nhặt cuốn sách lên và tôi lại nhìn thấy cái bịch quần áo. Khỏi cần phải suy nghĩ tôi vứt nguyên bịch đồ vào thùng rác.

Ở một nơi khác...

-Em bị sao thế? Ăn mặc gì mà ngộ vậy?

-(Khuôn mặt vẫn còn tức giận) Hãy điều tra cho em một người

-Ai?

-(Khi người quản lý bỏ đi thì cô ta cũng thay một bộ đồ mới) Anh sẽ phải hối hận vì đụng đến tôi)

Bạn đang đọc Bà Xã Tôi Là Người Nổi Tiếng của kenBoo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.