Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đối thủ thần bí lại là

Phiên bản Dịch · 7105 chữ

Người đàn ông mỉm cười, ngửa mặt lên ra phía sau, nhẹ nhàng linh hoạt tránh được một kích trí mạng này!

Yến Hoài nhìn hắn, trong lòng bất giác than thở công phu của hắn thật sự rất cao, nhưng nếu như gây bất lợi cho mình, hại tới người mình yêu, vậy mình cũng không thể hạ thủ lưu tình!

Dao găm trong tay Yến Hoài đâm về phía người đàn ông! Nhìn tư thế của Yến Hoài, người đàn ông xoay tròn cái ghế ngồi, làm cho cái ghế kia lập tức ngăn cản dao găm của Yến Hoài đâm tới, Yến Hoài lật người, đánh một quyền về phía cằm của người đàn ông.

Người đàn ông nhìn thân thủ Yến Hoài, phi thân một cước, đá về phía bụng của Yến Hoài!

Yến Hoài nghiêng thân thể, đảo qua dưới chân hắn, làm cho người đàn ông lảo đảo một cái sẽ phải ngã trên đất, nhưng người đàn ông dùng một chưởng chống đỡ, lập tức đã từ trên mặt đất bắn trở lại, tung quả đấm đánh về tới trước mặt Yến Hoài!

Dao găm trong tay Yến Hoài lại đâm ra, công kích đầu người đàn ông, người đàn ông xoay người một cái muốn tránh thoát, nhưng đồng thời, tay trái Yến Hoài nhanh như tia chớp, trở tay trùm tới trên mặt người đàn ông!

Thật là hổ phụ vô khuyển nữ! Trong lòng người đàn ông cười, bây giờ nó cùng mình đánh nhau, ngược lại có sức mạnh cùng người bình thường quyết đấu!

Gần như sắp vạch mặt được người đàn ông đội mũ lưỡi chai màu đen, sẽ nhìn thấy diện mạo thực người đàn ông này, người đàn ông đánh một Long Trảo Thủ, nắm được tay trái của Yến Hoài!

Yến Hoài lạnh lùng liếc người đàn ông một cái, khi nhìn ánh mắt của hắn, thế nhưng thấy một chút hiền lành! Làm cho động tác của Yến Hoài đình trệ!

Nhưng người đàn ông đã đem cánh tay Yến Hoài uốn éo đến sau lưng Yến Hoài!

Chân phải Yến Hoài đá lên trên! Buộc hắn buông cô ra, người đàn ông vừa buông ra, dao găm trong tay Yến Hoài lập tức xẹt qua trên mặt của hắn!

Mới vừa rồi khẳng định mình nhìn lầm rồi! Nếu không, hắn đã đem phế hai tay của mình rồi!

Lúc này, sáu thuộc ha Yến Hoài đã đến gần tòa cao ốc nhỏ, nhìn ánh trăng, ước chừng thời gian đã đến bảy giờ rưỡi tối.

Yến Hoài quay đầu, thấy trong góc có hai người bị trói ngồi chồm hổm ở trên đất, nhìn thân hình, giống như ba mẹ nuôi của cô!

"Ba! Mẹ!" Yến Hoài nhìn hai người trong góc, bản thân bất lực liền gọi ra.

Nhưng hai người kia cũng không có phản ứng, trong lòng Yến Hoài ngừng lại, nhất định là bị hắn đánh! Nếu không, làm sao một chút sức sống cũng không có? Trong lòng mang theo hận ý nhìn về phía người đàn ông trước mặt , mà lúc này người đàn ông đá một cước về phía Yến Hoài!

Yến Hoài nhảy tránh thoát, bay lên cao, một chân đá phía về trước hắn, nhìn người đàn ông bị đánh trúng mà lui về phía sau, Yến Hoài lập tức chạy tới chỗ hai người trong góc.

"Hừ!" Người đàn ông hét lớn một tiếng, ngăn ở trước mặt Yến Hoài, trong tay không biết từ lúc nào nhiều hơn một thanh đoản kiếm, đâm về phía Yến Hoài.

Yến Hoài xoay người một cái, đưa cánh tay rút về, chĩa một con dao về phía người đàn ông.

Vào lúc này, sáu thuộc hạ Yến Hoài đã tới, Yến Hoài nhìn bọn họ, lập tức đã nói, "Cứu bọn họ cho tôi!" Nói xong chỉ vào hai người trên đất kia.

Nhưng khi bọn họ muốn tới gần "ba mẹ Yến Hoài ", trước mặt của "ba mẹ Yến Hoài " lập tức xuất hiện mười mấy tên tay chân! Mười mấy người đàn ông trước mặt Yến Hoài này ăn mặc giống nhau như đúc, căn bản không nhìn ra diện mạo bọn họ, chiều cao hình thể cũng giống nhau không sai biệt lắm!

Yến Hoài cùng sáu người khác ngơ ngác nhìn mười mấy người trước mặt này.

Em gái nó, đủ chưa? Trong lòng Yến Hoài không vui, hướng thuộc hạ của mình nói: "Biết cách làm trước kia của tôi không?"

Sáu người theo tiếng hét to của Yến Hoài tỉnh lại, gật đầu liền công kích về phía những người đó!

Nhưng khi Yến Hoài muốn đi cứu cha mẹ của mình, trong góc kia đã không có người nào nữa rồi!

Ánh mắt đầy lửa giận của Yến Hoài nhìn người đàn ông trước mặt này, "Ông đem cha mẹ tôi đi nơi nào?"

Khóe miệng người đàn ông co rúm lại, ngay sau đó lắc mình muốn chạy trốn khỏi chỗ này, bởi vì mới vừa rồi hắn mới từ trong máy vi tính thấy, có một người lại gần nơi này! Quá nhiều người, không dễ làm việc! Mình nên cẩn thận thì tốt hơn, ngàn vạn lần không được thất bại!

Yến Hoài nhìn hắn muốn chạy, lập tức công kích dưới chân người đàn ông.

Người đàn ông cau mày, đợi đến lúc Yến Hoài đánh tới, một tay người đàn ông bắt được chân của Yến Hoài, thuận thế kéo Yến Hoài qua!

Yến Hoài nhất thời cảnh giác, một cái chân bị bắt, chỉ có thể đem một cái chân khác của mình đá lên! Dao găm trong tay đâm tới phía dưới người đàn ông!

Trên dưới người đàn ông bị công kích, có một chút luống cuống tay chân, nhưng trời mới biết hiện tại hắn rất vui vẻ!

Ngay sau đó, Yến Hoài đã rạch quần áo trước ngực người đàn ông, có máu chảy ra.

Người đàn ông lấy tay đặt lên trên chỗ bị thương, nhìn Yến Hoài, không nói gì.

Yến Hoài lạnh lùng nói: "Nói ra vị trí của ba mẹ tôi, tôi liền tha cho ông một mạng! Nếu không, tối nay tôi để cho ông thấy Diêm Vương!"

Người đàn ông ngẩn ra, phát hiện dáng vẻ đằng đằng sát khí của nó, giống như cô ấy hai mươi năm trước! Bỗng nhiên quên mất phải trả đòn hoặc công kích thế nào, chỉ ngơ ngác nhìn.

Trong lòng Yến Hoài buồn bực, nhưng trong lòng của mình cũng cực kì nóng nảy, quản hắn làm gì!

Hạ quyết tâm, lần nữa đánh về phía người đàn ông! Trên dưới cùng đánh quyền kích!

Người đàn ông thối lui ra phía sau, nhìn dáng vẻ của Yến Hoài, trong lòng có nhiều hơn một phần lo lắng, dáng vẻ hiện tại của nó, không khác nào trạng thái nổi điên! Là mình đã ép tiềm năng của nó ra ngoài hay đây chính là dáng vẻ của nó? Mình chưa từng thấy qua nó cầm dao găm đâm về phía mình!

"Tiên sinh!" Một người đàn ông lập tức dùng cánh tay của mình chặn dao găm của Yến Hoài lại, gọi người đàn ông vẫn còn đang sững sờ.

Người đàn ông phục hồi tinh thần lại, nhìn người trước mặt vì mình ngăn trở, "Đứa bé ngoan!" Nói xong, đem người đẩy ra đến nơi khác, hướng Yến Hoài liền phòng thủ .

Máy vi tính vẫn còn ở trên mặt bàn đem tất cả sao lưu lại, Yến Hoài quay đầu nhìn nơi này không ngừng có người đến gần, đều là người đàn ông ăn mặc giống nhau, nhìn dáng vẻ này là thuộc hạ của hắn, vậy mình thật sự không có một chút phần thắng sao?

——

Nửa giờ sau.

Khấu Kiệt lòng như lửa đốt chạy tới khu chung cư Đông Giao của thành phố M.

Dừng xe ở trước cửa căn nhà nhỏ, Khấu Kiệt xuống xe, nhìn cửa bị khóa lại, Khấu Kiệt nhìn hàng rào, khom lưng lại, bật người lên phía trên!

Tức khắc đã vượt qua cửa sắt lớn của căn nhà nhỏ.

Nhìn căn nhà nhỏ trước mặt, giống như trong mộng, từng nhớ có một cái nhà nhỏ tương tự, nhìn căn nhà nhỏ quen thuộc như thế nhưng lại dường như chưa từng đến.

Không nghĩ quá nhiều, Khấu Kiệt lập tức đi đến cửa phòng khách.

"Yến Hoài! Yến Hoài! Mở cửa! Mở cửa!" Khấu Kiệt la lên một vài tiếng, cũng không có nghe được tiếng đáp lại, trong lòng Khấu Kiệt nóng nảy, muốn sử dụng sức mạnh, đẩy cửa.

Nhưng vừa lúc cửa mở ra!

Trong lòng Khấu Kiệt vui mừng, "A Hoài, em. . . . . ."

Nhìn người trước mặt này, Khấu Kiệt nhất thời nói không ra lời.

Khấu Tử Liên lúc này cười nhìn Khấu Kiệt, "Anh, anh đã đến rồi thật tốt! Yến Hoài chị ấy nói thật là chính xác!"

"Cô ấy nói gì hả?" Khấu Kiệt nhìn Khấu Tử Liên, mặc dù không biết tại sao em ấy lại xuất hiện ở nơi này, nhưng nếu đã an toàn, thì không có gì đáng lo lắng, quan trọng nhất là phải tìm được cô ấy! Mình không muốn mất đi cô ấy!

"Chị ấy nói, chị đi anh nhất định sẽ tới, đã nói những lời này." Khấu Tử Liên vui vẻ nhìn Khấu Kiệt nói.

Khấu Kiệt đi vào, "Cô ấy có để lại thứ gì không?"

"Em vẫn ở trong phòng của chị ấy, có thấy chị ấy hình như viết một lá thư?" Khấu Tử Liên lắc lắc đầu, muốn đi ra ngoài.

Khấu Kiệt không để ý tới em ấy, đóng cửa lại, đi lên trên lầu đến phòng của Yến Hoài.

Mới vừa mở cửa, một mùi thơm nhàn nhạt ấm áp thổi qua, trong lòng Khấu Kiệt khắp người một hồi vui vẻ, nhưng cũng không có quên mình muốn làm cái gì, Khấu Kiệt đi đến trên bàn của Yến Hoài xem xét.

Quả nhiên, bên trên thấy trang giấy Yến Hoài viết.

Cầm lên, nhìn thấy hai chữ "Tuyệt bút"! Lồng ngực phập phồng kịch liệt, Khấu Kiệt tức giận đem giấy nhét vào trong túi quần của mình, lập tức lao xuống lầu.

"Anh, anh muốn đi đâu?" Khấu Tử Liên không biết từ đâu vọt tới, trong tay còn cầm cây đoản kiếm kia.

Khấu Kiệt liếc mắt nhìn đoản kiếm một cái, không kịp suy nghĩ gì, "Anh đi một chút sẽ trở lại, em đợi ở đây, không được đi nơi nào, người nào cũng không được mở cửa! Cũng không được cùng bất luận kẻ nào rời đi, biết không?"

"Dạ, biết." Khấu Tử Liên khéo léo gật đầu một cái.

Khấu Kiệt xoay người, anh thật sự không biết em gái anh thật quay về lúc chín tuổi rồi sao?

Nhưng hiện tại quan trọng phải tìm được cái người không biết trời cao đất rộng, không biết lửa giận của mình!

Tòa cao ốc nhỏ khu D Ngoại ô thành phố M!

Trong lòng Khấu Kiệt vừa nghĩ đến mấy cái chữ này, nhìn đèn đường trước mặt từ từ châm lên, mà xe của anh cũng đi điên cuồng, đợi đến giải quyết xong vấn đề này, anh nhất định phải cưới cô ấy! Nếu không, cô không biết lợi hại của anh! Không biết chọc giận anh, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!

Lấy điện thoại di động ra, gọi một cú điện thoại.

"Lập tức đến tòa cao ốc nhỏ ở khu D ngoại ô thành phố M cho tôi! Nếu như Yến Hoài bị thương, từ nay về sau các ngươi sẽ ở Malaysia ngây ngô cả đời đi!" Nói xong, Khấu Kiệt cúp điện thoại, đem tốc độ xe mở tối đa.

——

Yến Hoài nhìn người đàn ông trước mặt này, cười lạnh một cái, "Ông bị thương rồi, tốt nhất hãy giao cha mẹ tôi ra đây, tôi có thể không so đo chuyện trước kia."

Người đàn ông lắc đầu một cái, nhìn Yến Hoài, hướng những người của mình ra dấu tay, tức thì có người từ sau lưng Yến Hoài đánh tới!

Yến Hoài nhìn người này cầm một thanh dùi cui, lục lọi tìm viên đá nhỏ trong tay ra ngoài, hướng bụng của người kia đánh qua!

"A!" Người nọ ném thanh dùi cui xuống, che bụng của mình.

Yến Hoài biết khả năng của mình không đủ để cướp lấy tính mạng của hắn, nhưng để cho hắn đau đớn, không có khả năng đánh người mà thôi!

Nhưng lúc này thủ hạ của mình và những người của hắn đánh nhau, đã chết một số người.

Người đàn ông nhìn tình hình hiện tại, liền quay người lại, muốn rời đi, nhưng đã có một người đứng trước mặt.

"Muốn đi đâu vậy?" Khấu Kiệt cười hỏi hắn.

Con hổ biết cười, trong lòng người đàn ông toát ra ba chữ này, hắn cũng hơi biết chuyện của anh.

Khấu Kiệt nhìn Yến Hoài vẫn còn cùng những người áo đen kia đánh nhau, trong lòng kích động, rốt cuộc đã thấy cô ây hoàn hảo mà đứng ở trước mặt của anh rồi, thật tốt! Ngay sau đó, ánh mắt tàn nhẫn của Khấu Kiệt chuyển tới nhìn người đàn ông trước mặt này.

Khấu Kiệt phi thân đá lên người đàn ông! Người đàn ông lui về phía sau, lấy quả đấm bên trái đỡ ra, mà Khấu Kiệt vì quả đấm sắc bén này, liền công kích tới trước mặt người đàn ông.

Người đàn ông hướng trước mặt đỡ lấy, mà Khấu Kiệt cũng thuận lợi biến thành quả đấm, ra sức đánh thẳng đến lồng ngực của người đàn ông!

Khóe miệng người đàn ông lập tức chảy máu, lui về phía sau.

Nhìn tên tiểu tử này, người đàn ông cười cười, " Ánh mắt Yến Hoài cũng không tệ lắm, tiểu tử có bản lĩnh."

"Trọng tâm vẫn còn ở phía sau!" Khấu Kiệt nói xong, hai chân đá về phía mặt người đàn ông, đồng thời, khuỷnh tay đánh lên!

Vẻ mặt người đàn ông hiện lên lãnh khốc, cũng không có khách khí mà tấn công lên người Khấu Kiệt!

Yến Hoài quay đầu thấy Khấu Kiệt đang cùng người đàn ông kia đánh nhau, nhất thời nuốt một ngụm nước bọt, đợi lát nữa phải nói gì?

Nhưng cùng lúc đó, từ cửa sổ có mười người phụ nữ nhảy xuống! Mặc thống nhất quần áo màu đỏ bó sát người, dưới chân mang giày cao gót, tóc dài cuốn lại thật cao, thống nhất cách ăn mặc, kiểu tóc!

Mọi người sững sốt, mười người phụ nữ này đi sai chỗ sao?

Nhưng trong lòng Khấu Kiệt rất rõ ràng, "Còn đứng ngây ra đó làm gì?" Âm thanh lãnh khốc vang lên, mười người phụ nữ này cùng lúc đưa ánh mắt về phía Khấu Kiệt, tiếp theo nhìn những người đang đánh nhau, nhìn giống trang phục người đàn ông đang mặc áo gió màu đen liền tay không đánh tới!

Yến Hoài nhìn tình thế này, liền đi tới người đàn ông kia, hắn mới là trọng điểm!

"Như thế nào?" Yến Hoài nhìn người đàn ông trước mặt này, nhìn phần thắng càng lúc càng lớn, trong lòng cô trở nên kích động, nhất định sẽ không bỏ qua người như vậy!

Khấu Kiệt nhìn Yến Hoài: "Em không sao chứ?" Giọng nói tràn đầy từ tính, yêu thương, và nhu tình.

Yến Hoài nhìn anh, lắc đầu một cái, cô không biết nên nói thế nào với anh, chỉ là không nghĩ tới, anh tìm tới nhanh như vậy, hơn nữa mang theo người của anh tới đây, dường như bản lĩnh người của anh đã từng tiếp nhận huấn luyện đặc biệt?

Người đàn ông nhìn hai người bọn họ, nhìn những người xung quanh cũng đã bị thương nhiều, trong lòng hắn cũng không dễ chịu. Trong tay đánh một ra dấu tay, lập tức thủ hạ bỏ chạy ra bên ngoài.

Người đàn ông nhân lúc Yến Hoài cùng Khấu Kiệt đang nhìn nhau, lợi dụng xoay người, tung người nhảy xuống lầu dưới!

Yến Hoài bỏ lại Khấu Kiệt xông lên, nhìn người đàn ông từ trên lầu nhảy xuống, lập tức lại leo lên tường, Khấu Kiệt đã chạy thật nhanh xuống lầu dưới, "Anh đi đuổi theo, em đừng tới đây!"

Nhưng Yến Hoài nhìn người đàn ông chuẩn bị chạy ra khỏi tòa cao ốc nhỏ, cô nóng lòng bay vọt, cũng từ trên lầu nhảy xuống!

Người đàn ông quay đầu lại thấy Yến Hoài theo mình nhảy xuống, nhất thời cổ họng cũng nhẩy lên!

Nó chết thì làm sao bây giờ? Lầu chín đó! Người đàn ông lo lắng, xoay người một cái, dựa vào cửa sổ dưới chân, phi người lên về phía Yến Hoài.

Yến Hoài cho là hắn thừa dịp lúc này muốn lấy tính mạng của cô, liền phi chân từ trên không trung đá ra!

Người đàn ông không tránh kịp, trong nháy mắt từ giữa không trung rơi xuống!

Nhưng Yến Hoài không muốn hắn chết ngay bây giờ! Còn phải hỏi tung tích của ba mẹ, tại sao có thể để hắn chết dễ dàng như vậy!

Yến Hoài đi đến chỗ người đàn ông rơi xuống, vừa muốn đem người bắt lại, ngay lúc đó ở lầu chót có một dây dài cuốn người đàn ông lại!

Người đàn ông mở mắt nhìn người ở lầu chót, trở nên kích động, rốt cuộc cô ấy vẫn không nhịn được, ra tay!

Nhìn dáng vẻ hiện tại người đàn ông này, trong lòng Diệp Phương Hoa liền tức giận.

"Tự một mình ông đi! Để cho ông bị như vậy!" Diệp Phương Hoa đem người nhấc lên, trong miệng gầm lên.

Lúc này Yến Hoài ngẩng đầu nhìn người phụ nữ ở lầu chót và người đàn ông kia, lập tức sững sờ.

"Mẹ?" Yến Hoài lớn tiếng gọi ra.

Diệp Phương Hoa trừng mắt nhìn người đàn ông, "Vân Khoáng, ông còn định lừa gạt tới khi nào?"

Người đàn ông bị gọi là Vân Khoáng quyệt miệng, "Tại em đi ra, em không ra ngoài, con cũng sẽ không phát hiện!"

"Ông nhìn ông một chút, bây giờ ông là hình dạng gì? À?" Diệp Phương Hoa nhìn Vân Khoáng, "Làm cho mình giống một lão đại Hắc bang, ông cho rằng như vậy mà có thể khai thác năng lực của Hoài tử? Làm con có thể ngăn cản được bọn họ sao?"

Yến Hoài cùng Khấu Kiệt nhanh chóng từ lầu chín chạy lên lầu chót, mà những người mới vừa rồi ở lầu chín còn đang đánh nhau đều từ từ dừng lại, cũng không biết chuyện gì xảy ra!

Vẫn còn ở trong cầu thang, Yến Hoài đã nghe thấy tiếng Diệp Phương Hoa đang nói chuyện trên lầu chót, trong lòng vui mừng!

Nhưng lúc nghe được đối thoại của bọn họ, Yến Hoài hóa đá.

Đã xảy ra chuyện gì? Thử bản lĩnh của cô? Khai thác năng lực của cô?

"Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?" Yến Hoài đứng ra, lạnh lùng nhìn hai người trước mặt, cảm giác đột nhiên, có chút xa lạ.

Vân Khoáng đem cái mũ tháo xuống, cười hì hì về phía yến sông Hoài, "Hoài tử bản lĩnh không tệ."

"Ba mẹ đang làm gì?! À?" Yến Hoài nhìn hai người bọn họ, "Ba mẹ đang đùa sao?"

"Ba không có đùa." Vân Khoáng nghiêm túc nhìn cô, "Ba chỉ muốn cho con biết, trước mắt các con phải đối mặt với cái vấn đề này, bất cứ lúc nào cũng có người bắt cóc, có người sẽ chết! Ba không lừa gạt con."

"Ba không phải ở trước mặt con chơi trò bắt cóc sao? À? Mình bắt cóc mình? Ba mẹ biết con lo lắng cho ba mẹ cỡ nào không?" Yến Hoài có chút điên cuồng nói.

Khấu Kiệt nhìn hai người trước mặt kia, nhìn Yến Hoài gào thét, lập tức kéo cô vào trong ngực mình. Đồng thời, báo tin tức cho người phụ nữ mặc quần áo màu đỏ đứng dưới lầu, để cho bọn họ cũng dừng lại.

"Tỉnh táo lại, tỉnh táo, A Hoài." Khấu Kiệt vỗ nhè nhẹ bả vai Yến Hoài, ánh mắt đối mặt Vân Khoáng cùng Diệp Phương Hoa, "Các bác là ba mẹ của A Hoài?"

Hai người gật đầu một cái.

"Cháu nghĩ, các bác làm như vậy, nhất định là có cách nghĩ của các bác, nhưng các bác. . . . . ."

Khấu Kiệt chưa nói hết, Yến Hoài đã tránh khỏi ngực của anh, "Ba mẹ lợi dụng sự quan tâm của con đối với ba mẹ, sau đó khám phá khả năng của con? Rốt cuộc ba mẹ muốn làm cái gì mà phải lựa chọn như vậy?" Yến Hoài tỉnh táo nhìn bọn họ, con ngươi màu đen nhìn chằm chằm vào vợ chồng Vân Khoáng, "Còn nữa, đoản kiếm của Tần Liễm Tần phu nhân tại sao có ở nhà mình? Đã xảy ra chuyện gì?"

Vân khoáng há miệng, quay đầu nhìn Diệp Phương Hoa, do dự.

"Ông nói cho con bé biết đi!" Diệp Phương Hoa nhìn Vân Khoáng.

Mà Khấu Kiệt nghe được cái tên Tần liễm này, nhất thời mở to mắt, "Mẹ của cháu? Thế nào?"

Vợ chồng Vân Khoáng nghe Khấu Kiệt nói, lập tức hai người cũng bối rối.

"Cháu...cháu là con trai của Liễm Liễm?" Vân Khoáng chỉ vào Khấu Kiệt, có chút khó tin.

"Ừ." Khấu Kiệt gật đầu một cái.

Diệp Phương Hoa lập tức xông tới, tách Khấu Kiệt cùng Yến Hoài ra, "Các con không thể ở chung một chỗ!"

Khấu Kiệt cùng Yến Hoài cũng ngớ ngẩn, đưa mắt nhìn nhau.

"Tại sao?"

"Nghiệt duyên!" Diệp Phương Hoa rưng rưng nước mắt, "Các con, các con có thể là hai anh em cùng mẹ khác cha!"

"A?" Đến phiên Yến Hoài cùng Khấu Kiệt kinh sợ, đây là khái niệm gì? Anh em ruột yêu nhau? Còn có da thịt thân thiết?

"Không đúng!" Yến Hoài lắc đầu một cái, "Con ở phi trường gặp qua Tần phu nhân, lúc thấy bà ấy, cùng bà ấy nhắc tới ba con Yến Tư Thiểu, nhưng bà ấy cũng không có phản đối bọn con ở chung một chỗ. Chắc chắn ba mẹ nghĩ sai rồi!"

Đến phiên Diệp Phương Hoa cùng Vân Khoáng trầm mặc, lúc này Khấu Kiệt nhìn Yến Hoài, trong lòng cũng không biết nói cái gì cho phải, rốt cuộc đời trước bọn họ có chuyện cũ gì, khiến cho đời sau sống phức tạp như thế!

Vân Khoáng nhìn Diệp Phương Hoa, nói: "Nói rất có đạo lý, nếu không Liễm Liễm nhất định sẽ phản đối, trên đời này không có cha mẹ nào không thương con gái của mình."

Diệp Phương Hoa gật đầu một cái, nhìn Khấu Kiệt cùng Yến Hoài, không thể làm gì khác hơn nói: "Thật ra thì, lần này chúng ta vì để cho các con biết, các con sẽ gặp phải tình huống như thế. Ai!"

Lúc này, những thủ hạ kia lần lượt lên lầu chót, nhìn tình hình hiện tại có chút không hiểu, đây là tình huống gì? Người mình đánh người mình? Âm thầm chơi đọ sức?

Khấu Kiệt vung tay lên cho tất cả thuộc hạ của anh giải tán, mà Yến Hoài cũng để cho những người bị thương cũng rời đi đến bệnh viện.

Những người đó vừa mới đi, đứng ở lầu chót Vân Khoáng thấy được cách đó không xa có mấy cỗ xe jeep đi đến nơi này!

"Không được! Chúng ta đi nhanh lên! Bọn họ đã tới!" Vân Khoáng lập tực kéo Diệp Phương Hoa qua.

Khấu Kiệt cùng Yến Hoài kinh ngạc, cúi đầu nhìn người bên dưới, những người đó không người nào không cầm vũ khí: súng bắn tỉa, pháo đạn các loại, vừa nhìn cũng biết đều là người lợi hại!

Khi còn đang chần chờ, một quả lựu đạn đã bay tới lầu chót!

Bỗng nhiên Vân Khoáng kéo hai người Khấu Kiệt, lôi kéo Diệp Phương Hoa nói, "Nhanh chóng đi đến con đường khác!"

"Còn có con đường khác?" Yến Hoài nhìn hai người bọn họ, quay đầu nhìn những sát thủ ở lầu dưới kia, đều là dân xã hội đen liều mạng!

Vân Khoáng ở lầu chót kéo tấm bảng ra để lộ một lối đi, nhìn xung quanh bên trong một chút, liền nói: "Bên trong là một đường ống, sẽ không ai phát hiện, đi nhanh lên!" Nói xong, đẩy Yến Hoài vào, Diệp Phương Hoa nhìn Vân Khoáng, Vân Khoáng gật đầu một cái.

"Ba mẹ mau đi vào!" Yến Hoài ở bên trong nói, mà Khấu Kiệt cũng nhanh chóng chui vào, Diệp Phương Hoa lấy từ trong ngực ra một cây ống nghiệm, đưa cho Vân Khoáng.

Vân Khoáng nhận lấy, đem ống nghiệm lấy được để trên sàn nhà, dùng sợi dây nhỏ giữ chặt, sau đó thân thể khom lưng lập tức chui vào trong đường ống, đem sàn nhà đắp kín mới đi.

Bọn sát thủ không ngừng ném bom lên lầu chót, gần như làm cho bên trên trở thành phế tích!

Nhưng lúc phát hiện căn bản không có tác dụng, những người này mới bò lên trên lầu chót.

Đám người Yến Hoài vẫn còn ở trong đường ống bò xuống, từ từ ra đến bên ngoài an toàn dời đi.

Bọn sát thủ bò lên lầu chót, nhìn cách đó không xa có tia sáng gì đó liền đi tới gần, trong tay cầm họng súng đen ngòm chỉ vào vật gì đó đang phản quang.

Một bước chân giẫm trên sàn nhà, sợi dây nho nhỏ lập tức kéo ống nghiệm đến!

"Bùm!" Nhất thời, một tiếng vang thật lớn, sát thủ bị nổ lên giữa trời!

Người ở lầu dưới nhìn tất cả trên lầu chót, cũng xông lên, nhưng lúc này cũng chỉ thấy được thi thể!

Không người nào dám bước lên trước, mọi người thấy khói dầy đặc dưới mặt đất bốc lên, ước chừng cũng nhìn không có ai, liền xoay người lại chạy xuống.

Bốn người Yến Hoài đang ở giữa đường ống cũng cảm nhận được chấn động mạnh mẽ này, nhưng cũng không có lên tiếng.

Yến Hoài leo ra đến bên ngoài, "Bây giờ đi hướng nào?" Yến Hoài nhỏ giọng hỏi.

"Một ngôi nhà khác." Diệp Phương Hoa nhỏ giọng trả lời.

"Ba mẹ biết những người kia là ai không? Tại sao muốn đuổi giết chúng ta?" Yến Hoài quay đầu lại nhìn bọn họ.

"Có người muốn vị trí của con, có người muốn tập đoàn của A Kiệt, có người muốn giết chết người biết rõ chân tướng của quá khứ." Diệp Phương Hoa nói.

"Đừng nói nhiều như vậy, chúng ta đi nhanh lên." Vân Khoáng nhìn phía sau, sau đó hướng về phía bọn họ nói, "Nơi này trước sau không an toàn."

Nhưng, Yến Hoài nghĩ tới Khấu Tử Liên, em ấy vẫn còn ở trong nhà của mình!

"Tử Liên còn ở nhà em." Yến Hoài nhìn Khấu Kiệt nói, "Anh thấy em ấy chưa?"

"Ừ, anh thông qua em ấy mới biết em đi nơi này."

"Ba cho người đi đón em ấy tới đây." Vân Khoáng nói.

Bốn người nhanh chóng ra khỏi nơi này.

Triều Trạch ở trên xe nghe bọn sát thủ nói chuyện, nhất thời đem người báo cáo trước mặt đá vào dưới chân, "Phế vật!"

Mở cửa xe, nhìn lên tòa cao ốc nhỏ trước mặt, bắp đùi thon dài liền đi vào, nhìn bên trong dính một chút bụi bậm, có nhiều hơn một phần chán ghét.

Triều Trạch nhìn cấu tạo cả tòa cao ốc nhỏ, nhìn từng cái góc nhỏ.

Có máy quay ghi hình? Triều Trạch đi đến phía trước, nhìn máy quay cỡ nhỏ trong góc, trong lòng của Triều Trạch mừng rỡ.

Ngay lúc đó, trong đường ống lại truyền tới một chút âm thanh! Khiến Triều Trạch lập tức cảnh giác, "Mau đi xem chuyện gì xảy ra!"

"Dạ!" Một người liền tiến tới, nhìn mấy cái đường ống trong góc kia, vừa muốn đi đến xem chuyện gì xảy ra, tay vừađể lên đường ống phía trên, lập tức liền rút tay về.

"Nóng quá!" Người này hét kinh hãi một tiếng, nhưng Triều Trạch cũng hết sức nhạy cảm phát hiện không đúng! Lập tức chạy ra phía ngoài!

Quả nhiên, lập tức trong đường ống liên tiếp xảy ra nổ tung!

Cả tòa cao ốc nhỏ có thể thấy được tốc độ rõ rệt, nổ tung, nhanh chóng sụp đổ.

Triều Trạch che mình bị thương ở cánh tay phải, chui vào trong xe, khởi động xe, hung tợn đem tay lái chuyển một cái, liền lái đi!

Thù này, tao nhất định phải báo!

——

"Âm thanh gì vậy?" Yến Hoài nghe liên tiếp tiếng nổ mạnh, quay đầu lại, đã thấy phía tòa cao ốc nhỏ kia khói cuồn cuộn dầy đặc, ngay cả lầu chót cũng không thấy đâu.

Hiện tại bốn người đang đứng ở trên Cao Pha, không ngờ đường ống đó lại thông đếm nơi hữu sơn hữu thủy (có núi có nước) như vậy.

"Không sao, ba nghĩ bọn họ tạm thời sẽ không dễ dàng đến đây được." Vân Khoáng nhìn hướng đó, thở dài một cái, "Nhưng các con phải về thành phố D rồi."

"Lần này, thật ra thấy được thực lực các con, chúng ta cũng có chút yên tâm." Diệp Phương Hoa lau mồ hôi, "Những người này, hoạt động mạnh tại vùng Đông Nam Á, bây giờ ẩn nấp vào cả khu Hoa Long, rất nhiều thế lực Hắc bang cũng bị bọn họ chiếm rồi, chỉ có bang Hoa Long vẫn có thể cùng bọn họ chống cự."

"Bang Hoa Long?" Yến Hoài bĩu môi, nhìn Khấu Kiệt, chỉ vào anh nói, "Anh ấy thật ra là Bang chủ."

Khấu Kiệt bị lộ ra, cũng có chút thật xin lỗi, "Hắc hắc, thật ra thì, còn có rất nhiều anh em ra sức mới có thể đứng lên, một mình anh không đáng nhắc đến."

Yến Hoài nheo mắt lại nhìn anh, lẩm bẩm, "Nghèo khiêm tốn!"

Vân Khoáng nhìn Khấu Kiệt: "Bác thích! Tiểu tử, Hoài tử giao cho con, bác cùng Phương Hoa cũng sẽ yên tâm!"

Lúc này, điện thoại của Khấu Kiệt vang lên.

"Nói." Khấu Kiệt đứng thẳng người, nhìn ba người.

Thương Truy Ý nói: "Tớ nghe Hòa Thượng nói, cậu tìm được A Liên rồi hả ?"

"Ừ."

"Vậy. . . . . . A Hoài đâu?" Thương Truy Ý có một chút chần chờ, không biết nên hỏi không nên hỏi câu đó.

"Ở bên cạnh tớ." Khấu Kiệt thỏa mãn nói.

Nghe giọng điệu của anh, Thương Truy Ý đoán được anh đã hết giận rồi, nhưng chuyện vẫn còn ở phía sau chờ bọn họ giải quyết!

"Hòa Thượng đã nghiên cứu ra, cây ngân châm kia trải qua ngâm, thêm các thành phần, là thật có thể đem chất độc ngấm vào trong ngân châm đó, sau cắm ngân châm vào huyệt vị trên thân thể con người, là có thể khống chế thân thể con người, tiến tới thao túng người!"

Khấu Kiệt ngẩn ra, "Cái này giải thích, tại sao A Liên bị người khác thao túng? Hơn nữa, là từ lúc chín tuổi đã bắt đầu?"

Ba người bên cạnh cũng trợn mắt há mồm nhìn Khấu Kiệt, nghe bọn họ nói chuyện.

Đây không phải là cổ đại? Mà là hiện đại! Thế nào có nhiều vật kỳ quái như vậy? Yến Hoài nhìn Khấu Kiệt nhưng nhớ lại một chút, dường như có chút không giống nhau.

Vân Khoáng cùng Diệp Phương Hoa không phải cũng có võ công sao? Nhưng đã từng mở võ quán, cái này có thể giải thích.

"Cậu nhớ lúc ấy em ấy và người nào tiếp xúc qua không?" Khấu Kiệt hỏi.

"Không biết." Thương Truy Ý lắc đầu một cái, mà lúc này Nhạc Không Thượng mặc áo khoác trắng bước tới đây, trong tay cầm cái túi nhỏ trong suốt đựng ngân châm.

Nhạc Không Thượng giơ lên, khiến Thương Truy Ý nhìn một chút, Thương Truy Ý gật đầu một cái, hướng về phía điện thoại nói: "Bây giờ có chút việc, tớ trước đi xử lý, cậu nhất định phải trông chừng A Liên, tớ đoán gần đây sẽ có người xuống tay với A Liên, bởi vì dù sao đã qua lâu như vậy."

"Được." Khấu Kiệt nói rồi cất điện thoại, quay đầu nhìn ba người, "A Liên trở về chưa?"

Vân Khoáng đẩy cửa ra, "Vào trong sẽ biết."

Gật đầu, đi vào.

Yến Hoài thấy điện đường ấm áp, những thứ bài biện này, thế nhưng giống khu chung cư Đông Giao đó.

Diệp Phương Hoa nhìn dáng vẻ Yến Hoài vui mừng, cười nói: "Cũng biết con thích, ba con đặc biệt vì con mà loay hoay ." Nói xong, cười nhìn Vân Khoáng.

Vân Khoáng đem áo khoác kéo xuống, "Ai, Hoài tử thích, tôi liền chuẩn bị a!"

"Ba!" Yến Hoài lập tức nhào tới, ôm thật chặt Vân Khoáng.

Vân Khoáng cười vỗ vỗ bả vai Yến Hoài, "Con ôm chặt ba như vậy, anh ta sẽ tức giận!" Nói xong, đem khóe mắt liếc qua hai người bọn họ nhìn Khấu Kiệt chằm chằm.

Yến Hoài len lén nhìn Khấu Kiệt một cái, sau đó lại nhìn Vân Khoáng, "Không quan trọng!"

Mà lúc này, trên lầu có một tiếng bước chân, một cô gái ăn mặc như con nít từ trên lầu chạy xuống, hai tay còn ôm một bó hoa.

"Anh! Anh!" Khấu Tử Liên vui mừng gọi, chạy về phía Khấu Kiệt.

Khấu Kiệt nhìn cái bộ dáng này của em ấy, có một chút sợ hãi, lùi lại về phía sau.

"Em đứng ngay ngắn." Khấu Kiệt nhìn em ấy, "Em làm sao vậy? Có người tới tìm em không?"

"Không có." Khấu Tử Liên lắc đầu một cái.

Vân Khoáng cùng Diệp Phương Hoa nhìn cô gái trước mặt này, đầu cũng lớn một vòng.

Nhìn Khấu Tử Liên hiện tại, mặc quần áo của cô bé chín tuổi, trên chân không đi dép lê, mà đi một đôi giày xăng-̣đan, trên đầu buộc nơ con bướm, cầm trên tay đóa hoa.

"Em không sao chớ?" Yến Hoài nhìn Khấu Tử Liên hỏi.

"Ah, A Hoài!" Khấu Tử Liên nhìn Yến Hoài, lúc này thân mật đến gần Yến Hoài.

Yến Hoài gật đầu một cái.

"Bác đi nấu cơm, các con tiếp túc nói chuyện, đợi lát nữa thì có cơm ăn rồi !" Diệp Phương Hoa cười nói về phía mọi người.

——

Trong phòng nghiên cứu, Thương Truy Ý nghiêm túc nhìn Nhạc Không Thượng thao tác cùng nghe hắn nói chuyện.

"Cậu xem " Nhạc Không Thượng chỉ vào ngân châm trước mặt từ từ biến thành đen, "Độc tố ở chỗ này, sau đó cậu lại nhìn một chút, toàn bộ ngân châm thay đổi cùng ngân châm bình thường không có gì khác nhau. Nhưng..." Nhạc Không Thượng đem ngân châm chọc vào trong một sọ đầu người.

Nhạc Không Thượng từ từ đem ngân châm cắm vào trong cái đầu sọ người ngay ngắn, mà ở dưới tác dụng của thấu kính, Thương Truy Ý cùng Nhạc Không Thượng nhìn đến, chất độc kia từ từ xông vào trong đầu lâu đó, cũng xông vào hệ thống thần kinh.

"Như vậy, mà có thể khống chế sinh lão bệnh tử của con người." Nhạc Không Thượng nhìn Thương Truy Ý, "Chỉ cần người này muốn người khác bị hại chết, dù người bị hại này trình độ cực cao đi nữa đều sẽ phải chết. Nếu như người khống chế này hỗ trợ để làm việc, thì chỉ cần đem điều chỉnh lượng độc tố."

Thương Truy Ý thở một hơi dài nhẹ nhõm, "Vậy A Liên cũng không có nhiều thời gian nữa?"

Nhạc Không Thượng gật đầu một cái, "Em ấy đã trúng độc quá nặng, đoán chừng cũng không có nhiều thời gian. Nhưng đối với người giật giây mà nói, còn có giá trị."

"Còn khoảng bao nhiêu thời gian nữa?" Thương Truy Ý nhìn Nhạc Không Thượng, "Còn có cơ hội cứu không?"

"Ba tháng, không có cơ hội. Tớ không thể tra ra cái gì gây ra, nếu như nói còn có hy vọng, cũng chỉ có cái người phía sau màn giật giây." Nhạc Không Thượng đưa tay vỗ vỗ bả vai Thương Truy Ý, "Tớ hiểu rõ, nhưng thật xin lỗi."

Thương Truy Ý lắc đầu một cái, "Chúng ta đi xem dự án xây dựng một chút, ngày đó dự án bị trộm, nhưng bây giờ còn chưa điều tra ra được. Cho nên, tớ làm một lần nữa."

"Đúng rồi, Yến Hoài bọn họ thế nào rồi?" Nhạc Không Thượng xoay người hỏi.

"Bọn họ rất tốt." Thương Truy Ý cười cười.

——

Ở căn nhà nhỏ giữa sườn núi trong phòng trình diễn một màn ấm áp.

Năm người cười vui vẻ nói chuyện, tạm thời quên đi quá khứ không vui vẻ.

Cũng nói đủ chuyện quá khứ, đem đề tài chuyện cũ nói trên bàn cơm người một nhà ấm áp.

"Đúng rồi, thật ra Tử Liên xuất hiện ở trong nhà, là bởi vì con thấy có người bắt cóc Tử Liên đến căn nhà đối diện nhà chúng ta, ba, mẹ, những người kia là người nào, ba mẹ biết không?" Yến Hoài nhìn bọn họ hỏi.

Khấu Tử Liên mở to hai mắt nhìn, "Em bị bắt cóc rồi hả ?"

Yến Hoài gật đầu một cái.

Vân Khoáng cùng Diệp Phương Hoa lắc đầu một cái.

Vân Khoáng nói: " Ba thấy con đi vào, sau đó ba theo đi lên, sau đó ba lại thấy có mấy chục người đi vào, ba mới phát hiện con gặp phiền toái, cho nên ba làm cho một chiếc xe từ bên ngoài đi qua, chế tạo ra tạp âm khổng lồ hấp dẫn bọn họ đi."

"Thì ra là như vậy!" Yến Hoài gật đầu, "Vậy có thể người tối nay tới giết chúng ta cùng người bắt cóc Tử Liên là cùng một phe?"

"Có thể." Diệp Phương Hoa nhìn lên món ăn trước mặt, gắp một chút cho chồng mình Vân Khoáng, "Ăn nhiều một chút, thương thế của ông không sao chứ?"

Lúc này, Yến Hoài mới nghĩ ra, mình vạch một đao ở trước ngực Vân Khoáng!

"Ba, con. . . . . ." Yến Hoài nhất thời sợ hãi, mình bất hiếu!

"Không có việc gì!" Vân Khoáng nhìn Yến Hoài, "Ba của con sẽ tự bảo vệ mình " nói qua vỗ vỗ ngực của mình, bày tỏ không có việc gì!

Lập tức mọi người lại lần nữa vui vẻ.

"Ba, ngày đó sau khi ba đi, con bị một số người đuổi giết, trong đó, dẫn đầu là Triều Trạch." Yến Hoài đem chuyện nói ra.

Triều Trạch.

Trong lòng Vân Khoáng nhẩm hai chữ này, ngẩng đầu nhìn Yến Hoài nói: "Bạn trai cũ của con?"

Yến Hoài gật đầu một cái, "Cũng coi là vậy đi!"

"Không tính!" Khấu Kiệt lúc này mới lên tiếng, "Bọn họ không có yêu nhau, không tính là quan hệ bạn bè trai gái!"

Yến Hoài mắt trợn trắng, tùy tiện nói thế nào.

Khấu Kiệt nhìn cô, trong lòng tức giận, anh mạo hiểm không nói, trời mới biết anh lo lắng đến cỡ nào! Cô không biết anh sẽ rất lo lắng sao? Bây giờ còn đối với anh như vậy?

Cảm thấy Khấu Kiệt đang nhìn mình chằm chằm, liền quay đầu, Yến Hoài thấy cặp mắt kia, buông chén đũa xuống, tay đặt trên mặt Khấu Kiệt liền bóp qua, "Ăn cơm thật ngon."

Nhìn Yến Hoài lúc này nghịch ngợm, Khấu Kiệt cười vui vẻ.

Lập tức nhìn về phía Vân Khoáng cùng Diệp Phương Hoa, "Bác trai, bác gái, nếu như không có ý kiến, giao A Hoài cho con!"

Mọi người sững sờ, nhìn YếnHoài, cũng nhìn Khấu Kiệt.

Yến Hoài ngơ ngác nhìn Khấu Kiệt, "Anh?"

"Xin bác trai bác gái hãy tác thành!" Khấu Kiệt rời chỗ ngồi của mình, chắp tay về phía Vân Khoáng cùng Diệp Phương Hoa nói.

"Hoài tử thích, chúng ta sẽ đồng ý." Vân Khoáng sảng khoái nói, đem Khấu Kiệt kéo về chỗ ngồi.

"Em sẽ suy nghĩ." Yến Hoài nói xong, chợt bới cơm trong chén cơm.

Khấu Tử Liên nhìn Khấu Kiệt, "Anh, anh muốn kết hôn?"

"Ừ, cô ấy là chị dâu của em." Khấu Kiệt nói, nhưng ngay sau đó nghĩ tới lần đó, Khấu Tử Liên công khai phản đối, vào lúc này em ấy?

"Oh." Khấu Tử Liên đáp một tiếng liền ăn cơm.

——

Bóng đêm càng thêm thâm trầm, bởi vì không có bao nhiêu không gian, trong nhà lập tức có nhiều người, cho nên Yến Hoài và Khấu Tử Liên cùng nằm ngủ trong một phòng .

Nhìn trong phòng toàn những thứ mình thích, Yến Hoài dễ dàng tiến vào giấc mộng, mà Khấu Tử Liên cũng khéo léo ngủ.

Thời gian nửa đêm từ từ vang lên, gõ xong, chung quanh càng thêm yên tĩnh.

Yến Hoài cuộn thân hình, đối mặt với tường ngủ tiếp.

Lúc này, một bóng dáng màu trắng chậm rãi tới gần Yến Hoài, bóng dáng này tóc dài phủ xuống trên vai, mà trong tay, lại cầm môt con dao găm!

Gió lay động nâng rèm cửa sổ, bóng dáng chậm rãi giơ dao găm lên, hướng Yến Hoài đang ngủ say mà đâm tới!

Bạn đang đọc Bà Xã Mạnh Mẽ Của Trùm Xã Hội Đen của Tam Muội Thuỷ Sám
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.