Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mục Đích

Tiểu thuyết gốc · 1816 chữ

Sự thật chứng minh, Triều Ca nói thật.

Hoàng Mao cùng một đống người của Bắc Minh Gia thật sự đã bao vây nơi này. Từ ngoài cửa, Hoàng Mao dẫn thêm hơn hai mươi người cầm súng chạy vào, căn phòng thoáng chốc trở nên chật chội.

Cả Tần Mặc và Trần Mộng Nhiên lúc này gương mặt đều vô cùng khó coi.

Quả nhiên cô ta đã biết trước!

Hoàng Mao nhanh chóng đứng ra nói lớn:

- Đại ca, đại tỷ, em đã hoàn thành nhiệm vụ.

Bắc Minh Dực lúc này trong đầu đang là một đống dấu chấm hỏi nhưng vì hình tượng, cậu ta vẫn gật đầu một cái thật ngầu lòi.

Triều Ca chỉ cười.

- Bây giờ thì thế nào đây Tần Tổng?

Tần Mặc tâm trạng đang vô cùng tồi tệ. Hắn chưa từng nghĩ cô sẽ thật sự đoán ra được, lại còn cho người bao vây. Hắn cũng vì suy nghĩ này mà trong phòng chỉ bố trí năm người, cục diện bây giờ thoáng cái đã nhìn ra Tần Mặc đang ở thế bất lợi, không có cơ hội phản kháng.

Tuy nhiên Tần Mặc tốt xấu gì cũng là một trong những nam nhân của Trần Mộng Nhiên, lại còn thuộc top nam nhân có thực lực, hắn vẫn biết nên xử lí như thế nào.

- Diệp tiểu thư, tôi thừa nhận năng lực của cô. Bây giờ cô muốn như thế nào?

Triều Ca vẫn cười, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt nha, Tần Mặc này xem chừng cũng không thiểu năng lắm.

<...> Cô là thiểu năng nhất đấy Ký Chủ!

- Thật ra hôm nay tôi tâm trạng rất tốt, chút chuyện nhỏ này có gì đâu mà phải để tâm, anh nói có đúng không Tần Tổng?

Tần Mặc tràn đầy nghi ngờ, cô ta đây là muốn xuống nước làm hòa?

Triều Ca tiếp lời.

- Tần Thị và Diệp Thị hợp tác bao nhiêu năm nay, giao tình đương nhiên không ít. Bây giờ thế này đi, trời cũng muộn rồi, chúng ta ai về nhà nấy cho xong chuyện. Thế nào?

Tần Mặc thoáng chốc ngạc nhiên nhưng cũng hiểu được, quả nhiên mối quan hệ của Tần Thị với Diệp Thị trong mắt Diệp Thiên Thu vẫn có phân lượng không nhỏ.

- Diệp tiểu thư đã nói như thế, tôi càng ngoan cố thì thật không phải. Dự án lớn nhất của Tần Thị năm nay, tôi rất chờ mong được hợp tác với Diệp Thị của Diệp tiểu thư.

Tần Mặc hắn lăn lộn trên thương trường bao nhiêu năm, hắn biết không có giao dịch nào là miễn phí. Dự án này rất quan trọng, các tập đoàn hợp tác với Tần Thị đều tranh giành, đối thủ mạnh hơn hẳn Diệp Thị không thiếu. Mấu chốt là Tần Thị đối với dự án này không có quá nhiều lợi nhuận, chỉ có danh tiếng.

Nói đơn giản hơn, dự án này là nhằm vào quan hệ, không nhằm vào lợi ích kinh tế.

Diệp Thiên Thu hẳn là nhắm vào nó rồi.

Tần Mặc cười. Hắn làm như thế này, cô ta chắc chắn sẽ đồng ý.

<...> Hên xui, não của Ký Chủ không giống người bình thường.

Hệ Thống, ta biết ngươi đang nói xấu ta.

< !!! Bản Hệ Thống đây là nói sự thật! >

Vậy là nói xấu thật.

< !!! > Mẹ kiếp Ký Chủ!

Triều Ca tán gẫu trong giây lát với Hệ Thống, cuối cùng gật đầu đồng ý với Tần Mặc.

- Lời mời này của Tần Tổng, Diệp Thị xin nhận. Cáo từ.

Tần Mặc đứng lên đưa tay ý định muốn tiễn Triều Ca. Bắc Minh Dực cũng nắm tay cô, chuẩn bị ra về.

Tuy lần này Bắc Minh Dực không hiểu lắm nhưng thôi kệ, ý của mục tiêu nhiệm vụ, hắn thuận theo là được.

Tưởng rằng mọi chuyện đến đây là kết thúc nhưng đột nhiên Trần Mộng Nhiên lại hét toáng lên:

- Tần Mặc! Anh muốn phản bội tôi sao?!

Tần Mặc trong phút chốc ngây người. Mọi chuyện đã sắp xếp ổn thỏa rồi, Trần Mộng Nhiên còn muốn phá cái gì nữa?

Triều Ca cười rất tươi. Đến lúc rồi.

<...> Đến gì cơ? Cái gì đến?

- Chậc sao tôi lại quên mắt Trần tiểu thư chứ? Nhờ Trần tiểu thư mà tôi mới có được cơ hội tốt như thế này cơ mà. Chân thành cảm ơn cô nhé.

Nói đoạn liền quay sang nhìn Tần Mặc.

- Tần Tổng, chúng tôi về trước. Chuyện trong nhà hai người cứ từ từ giải quyết nha!

Sau đó cô kéo tay Bắc Minh Dực đi về. Đám Hoàng Mao cũng vội vàng đi theo sau.

Về đến tận nhà, người của Bắc Minh Gia vẫn một mực ngơ ngác. Bắc Minh Dực cũng không ngoại lệ.

Triều Ca nửa nằm nửa ngồi trên ghế sô pha, rất tự nhiên gác chân lên người Bắc Minh Dực ngồi cạnh. Bộ dạng thoải mái như nằm nghỉ ở nhà vào cuối tuần.

Bầu không khí có chút kì cục.

- Hỏi gì hỏi đi.

Triều Ca tâm trạng xem chừng rất tốt.

Bắc Minh Dực ngơ ngác nãy giờ cuối cùng cũng hiểu ra, lên tiếng hỏi cô.

- Thiên Thu, làm sao em biết được Trần Mộng Nhiên và Tần Mặc muốn bắt cóc chúng ta?

- Đoán bừa đấy. Dù sao ta cũng vừa ăn của cô ta một đống tiền, dựa vào tính cách cô ta, không trả thù mới là lạ.

Bắc Minh Dực vẫn nửa tin nửa ngờ, hắn cảm giác Trần Mộng Nhiên lên kế hoạch bắt cóc này lâu lắm rồi, không thể nào vì mấy trăm vạn kia mà mạo hiểm muốn bắt cóc cô. Hơn nữa dựa theo lời Hoàng Mao, cô sắp xếp gần một trăm người đột nhập chỗ của Tần Mặc, không thừa không thiếu, vừa vặn áp chế người của Tần Thị. Lúc cậu cùng cô đi hội chợ đá quý chỉ mang hơn chục người. Chuyện này càng nghĩ càng khó hiểu.

<...> Tư duy của Ký Chủ thần kinh ai mà hiểu cho nổi.

- Vậy còn dự án kia thì sao? Em thật sự nhắm vào nó nên mới làm ra thế trận này?

Triều Ca nhíu mày một chút.

<...> Bản Hệ Thống đoán chắc chắn Ký Chủ không nhớ ra dự án Tư Thiếu nói là dự án nào.

Câu này Hoàng Mao cũng rất muốn hỏi cô, bố trí nhiều người như vậy thật sự chỉ vì một dự án sao? Tuy dự án đó lớn thật nhưng với thế trận áp đảo lúc đó của bọn họ, đại tỷ nhất định có thể đòi thêm rất nhiều thứ.

Triều Ca cuối cùng cũng hiếu dự án Bắc Minh Dực nói là gì.

- Hmm… Dự án đó à, coi như quà tặng kèm đi. Mục đích thì là làm rối loạn nội bộ của họ. Dù sao cũng không quan trọng, nhiệm vụ này hoàn thành rồi, mọi người đều đi nghỉ đi.

Người của Bắc Minh gia nghe lệnh lui ra, tính toán của đại tỷ, bọn họ cứ nghe theo là được.

Bắc Minh Dực tuy không hiểu nhưng cũng không muốn quấy rầy cô. Trở về phòng nghỉ hỏi Hệ Thống là được.

Hệ Thống, ra đây.

< Hệ Thống Vạn Năng vì Tư Thiếu phục vụ 24/7 online! >

Cho ta xem tình hình bên phía nữ chính đi.

< Được, Tư Thiếu chờ một lát…>

Hắn hiểu câu làm rối loạn nội bộ kia của cô chắc chắn không phải nói suông, bộ dạng tức giận của Trần Mộng Nhiên lúc họ rời đi cũng rất đáng để tâm.

Quả nhiên, hắn đoán đúng.

Bên kia Trần Mộng Nhiên và Tần Mặc đang cãi nhau ầm ầm. Trên sàn nhà là một đống đồ bể vỡ chẳng biết là do ai đập.

Trần Mộng Nhiên hét lớn với Tần Mặc:

- Tại sao anh lại đưa dự án đó cho cô ta?! Anh rốt cuộc coi tôi là cái gì?!

Tần Mặc lạnh lùng, hắn thật sự mất kiên nhẫn với Trần Mộng Nhiên.

- Trần tiểu thư, tôi còn chưa hỏi em tại sao kế hoạch em bảo là tính toán kĩ càng kia cuối cùng lại bị người ta một chiêu xử hết, tổn hại không biết bao nhiêu người của tôi. Mấy trăm vạn em làm mất tôi không tính toán, dự án kia tuy vốn là của Trần Thị nhưng rơi vào tay Diệp Thiên Thu cũng do một tay em chuốc lấy. Em ở đây oán trách tôi là có ý gì?

- Tần Mặc anh đừng có giả ngốc. Kế hoạch của tôi hoàn hảo đến vậy lại bị lộ ra, anh lấy cái gì chắc chắn không phải do bên anh có nội gián?

Tần Mặc lúc này thật sự tức giận. Hắn tổn thất bao nhiêu vì cô ta cuối cùng lại nhận lại được câu hỏi này?

Hắn cười lạnh:

- Trần Mộng Nhiên cô đừng tưởng tôi là kẻ ngu. Cô nhắm tới Diệp gia hay là Bắc Minh Dực tôi còn không biết sao? Mấy năm qua cô ở ngoài câu dẫn bao nhiêu thằng tôi đều nhắm mắt cho qua, cô tưởng leo lên đầu tôi ngồi dễ vậy sao?

Trần Mộng Nhiên cắn chặt răng. Tần Mặc vậy mà thật sự biết hết!

Nếu đã vậy, cô ta cũng không cần kiêng nể gì nữa.

- Tôi câu dẫn đàn ông thì sao? Tôi nhắm tới Bắc Minh Dực thì sao? Anh cho tôi được bao nhiêu chứ? Bắc Minh Dực hắn một tay xoay chuyển cả giới hắc đạo, đời tư sạch sẽ đâu giống như anh, một ngày là một đám tiểu tình nhân của anh đến tìm tôi gây rối. Anh dựa vào cái gì lên mặt với tôi?

Tần Mặc trong lòng nguội lạnh. Cô ta vậy mà còn thừa nhận, còn dám mắng hắn như vậy.

Bao nhiêu chuyện hắn làm vì cô hóa ra lại chẳng đáng một đồng nào sao?

Từ trước đến nay Trần Mộng Nhiên đòi hỏi cái gì hắn đều không từ chối. Thậm chí vì cô ta cắt đứt mọi mối quan hệ xung quanh, bỏ qua lợi ích của Tần Thị cuối cùng chỉ để đối lấy những lời vô ơn này?

Tần Mặc nhắm mắt, đến đây hắn đã rõ ràng rồi.

- Trần Mộng Nhiên, tới nước này chúng ta không cần nói gì nữa. Từ giờ trở đi tôi với cô không còn liên quan gì đến nhau.

Trần Mộng Nhiên cười lạnh.

- Được, hy vọng anh sau này sẽ không hối hận.

Nói xong liền quay lưng rời đi, để lại Tần Mặc như chết lặng đằng sau.

Bạn đang đọc Bá Đạo Mẹ Kế Mau Xuyên sáng tác bởi nhatbaobao

Truyện Bá Đạo Mẹ Kế Mau Xuyên tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nhatbaobao
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.