Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lại đánh đuổi cường giả hóa cương cảnh

Tiểu thuyết gốc · 2025 chữ

Tiết Đông Lăng nhìn Lạc Long, trong mắt không giấu nổi vẻ nghi hoặc pha lẫn với khiếp sợ.

-Thứ này coi như là linh thạch cũng không sai, là sản phẩm do ta tạo ra. Lớp vỏ mỏng bên ngoài của chúng có cấu trúc giống với linh thạch, phần năng lượng bên trong lại là dạng lỏng, nồng độ còn đặc gấp linh thạch thượng phẩm ba lần.

Mấy người Tiết Đông Lăng há hốc mồm, lời nói của Lạc Long khiến bọn họ đầu váng mắt hoa đứng không vững. Nếu đúng như lời của Lạc Long nói thì những khối linh thạch nhân tạo kia chính là nguồn năng lượng khổng lồ để vận hành trận pháp, cho dù có là trận pháp hoàng cấp cũng không thành vấn đề. Bằng mắt thường cũng có thể thấy bên trong mười khối linh thạch kia mới chỉ có hai khối được lấp đầy năng lượng, những khối linh thạch còn lại đều là trống không.

-Ngày hôm qua thì năng lượng trong khối linh thạch thứ ba còn một nửa, sau khi đối phó với Đỗ Bình thì đã hao hết rồi. Nếu như ta làm mạnh tay một chút thì chỉ cần tiêu hao một khối linh thạch là có thể giết bà ta, có điều làm thế thì được không bằng mất nên ta chỉ đánh bà ta trọng thương coi như dạy bà ta một bài học.

Tiết Đông Lăng còn muốn hỏi thêm rất nhiều thứ nhưng đột nhiên Lạc Long lại nói tiếp:

-Được rồi, các ngươi chỉ cần biết nhiêu đó là đủ rồi, mau trở về làm việc của mình đi.

Nói rồi hắn đuổi mấy người bọn họ ra khỏi mật thất rồi phong bế nó lại. Mấy người Tiết Đông Lăng cũng hiểu ý, không dám hỏi han gì nữa. Mặc dù là người cùng một thế lực nhưng trước đó còn là địch nhân, Lạc Long có thể cho bọn họ xem nhiều thứ như vậy đã là rất hào phóng rồi, không thể được voi đòi tiên kẻo làm mất hòa khí. Lạc Long cũng không có nói cho bọn hắn rằng năng lượng trong những khối linh thạch nhân tạo kia có thể nạp lại được, có điều bằng những gì đã thấy thì mấy người Tiết Đông Lăng cũng hẳn đã nhận ra việc này. Đám tù nhân bị giam giữ trong đại lao chính là nguồn cấp năng lượng, chỉ là phương thức và quy trình thực hiện ra sao thì Lạc Long lại không tiết lộ cho bọn họ. Làm như vậy vừa đảm bảo mấy người bọn họ không dị nghị mà lại vừa không tổn thất gì, chiêu này của Lạc Long đúng là không có chỗ chê. Những khối linh thạch nhân tạo kia khiến cho mấy người của Tử Phong tông thèm nhỏ dãi, nhất là Tiết Đông Lăng. Nếu như hoàng thất của Vân Phong đế quốc nắm được quy trình tạo ra thứ đồ nghịch thiên này thì đế quốc của bọn họ có thể quật khởi mạnh mẽ, địa vị của trận pháp sư trên khắp đế quốc cũng theo đó mà tăng lên một bậc. Có điều đồ vật mà bách nghệ thần quân tạo ra há lại là thứ mà bọn họ có thể nhúng chàm, hiện tại còn phải nương nhờ Lạc Long nên bọn họ cũng không dám có dị tâm. Từ phương xa đột nhiên truyền tới một cỗ uy áp tuy mỏng manh nhưng lại khiến cho mọi người cảm thấy khó thở, cả đám vội vàng chạy lên trên tửu lâu xem. Phía trên lúc này cũng đang hỗn loạn, khách nhân dùng bữa trong tửu lâu đều chạy ra ngoài hướng mắt về phía uy áp kia truyền tới. Đột nhiên một hư ảnh người khổng lồ hiện lên phía trên nóc nhà của Cửu Trùng lâu, tỏa ra khí tức còn áp bách hơn cỗ uy áp mịt mờ kia. Cự nhân mở miệng ra, thanh âm như tiếng sấm truyền thẳng về hướng của uy áp kia.

-Từ lúc nào mà Tây Thừa môn hóa thành phường đạo chích chỉ biết đứng từ xa thăm dò như vậy? Ngươi tưởng đứng cách đây năm dặm thì bản tọa không làm gì được ngươi sao?

Dứt lời thì trên tay hắn lại xuất hiện cung tên khổng lồ, chỉ trong nháy mắt đã bắn ra một mũi tên năng lượng. Năng lượng tiễn phá không bay đi với tốc độ không tưởng, thanh âm chưa tới mà chủ nhân của nó đã tới trước đâm thẳng về phía người đang lơ lửng giữa không trung kia. Người kia cảm nhận được nguy hiểm ập tới, sau lưng mọc ra hai cánh năng lượng, lập tức quay đầu bay đi.

-Ầm!

Phương xa truyền lại tiếng nổ đinh tai. Khoảng cách quá xa khiến những người ở trong Cửu Trùng lâu không nhìn rõ được tình cảnh bên đó, có điều sau này theo như lời kể lại của những người ở gần vụ nổ thì vị môn chủ thứ hai của Tây Thừa môn, Tây Độc hoàng đã ôm một thân bê bết máu chạy đi. Sau sự kiện lần này thì Cửu Trùng lâu lập tức trở thành tâm điểm ngôn luận của toàn bộ Chiến Uy thành, được võ giả trong thành phong cho danh hiệu thế lực bá chủ thứ năm của thành.

Chuyện làm ăn của Cửu Trùng lâu ngày càng trở nên suôn sẻ, khách nhân ra vào lũ lượt không ngớt, dường như lúc nào cũng ngồi kín hết bàn bên trong tửu lâu vậy. Lạc Long cũng nhân theo đó mà mở rộng thêm kinh doanh ở các lĩnh vực khác nữa. Lầu một hai dành cho tu sĩ khí động cảnh trở xuống dùng bữa, lầu ba thì phải là khí tuyền cảnh mới được lên, lầu bốn là khí hải cảnh còn lầu năm thì ít nhất cũng phải là nửa bước hóa cương cảnh. Đáng chú ý là tầng sáu và bảy đều được đưa vào sử dụng, dùng để giao dịch đan dược và bảo khí. Cửu Trùng lâu vốn đã có tiếng tốt trong việc kinh doanh tửu lâu nên bước đầu cũng coi như là suôn sẻ, mới ngày đầu mà đã có rất nhiều khách nhân lui tới. Đan dược do Cửu Trùng lâu bán ra đều là do Lạc Long một tay luyện chế, chất lượng thì đều tuyệt vời mà giá cả lại chỉ ngang bằng với giá thị trường. Bên cạnh đó Cửu Trùng lâu còn thu mua dược liệu với giá cao hơn thị trường một chút, hơn nữa võ giả bán ra dược liệu đủ cho một loại đan dược thì còn được mua đan dược đó với giá cả thấp hơn niêm yết một thành. Ngoài đan dược thì bảo khí mà Cửu Trùng lâu buôn bán cũng đều là những mặt hàng thượng phẩm, đa dạng về chủng loại lại có giá cả phải chăng, dù không bán được nhiều như đan dược nhưng cũng là mặt hàng khiến người mua đỏ mắt. Võ giả còn có thể mang tới bảo khí đã bị hư hỏng tới để đổi lấy bảo khí mới cùng chủng loại và đẳng cấp mà chỉ cần trả tiền bằng với một nửa giá bán. Phải biết rằng bảo khí đã hỏng thì chỉ có mang đi nung chảy để vớt vát lại nguyên liệu, chỉ là công đoạn này vừa phức tạp lại không mang lại hiệu quả vì các loại kim loại quý đều có thần tính của mình, bảo khí đã hỏng thì nguyên liệu làm ra nó cũng mất đi gần hết thần tính, cho dù mang đi rèn lại thì đẳng cấp cũng bị giảm nghiêm trọng. Có rất ít luyện khí sư chịu thu mua lại bảo khí đã hỏng, cho dù có mua thì có thể ra giá bằng hai ba thành của bảo khí nguyên vẹn đã rất tốt rồi, mà Cửu Trùng lâu lại ra giá bằng với một nửa giá thì có ai không động tâm chứ? Từ khi có thêm hình thức giao dịch đan dược và bảo khí thì sinh khí của Cửu Trùng lâu lại bay cao, võ giả đã tới ăn uống mua sắm khi quay về đều kể lại cho người quen của mình. Cứ thế một đồn mười, mười đồn trăm, khiến cho trong lâu không lúc nào là không có khách nhân. Sinh khí như vậy đã chẳng kém gì những chi nhánh lớn của Nam Đan phường hay Bắc Uy thương hội rồi.

Chớp mắt đã qua thời gian hai tháng, trong thời gian này Cửu Trùng lâu đã thu về một lượng tài phú khổng lồ, cũng phát triển vô cùng mạnh mẽ. Ba thế lực bá chủ còn lại thấy Cửu Trùng lâu phát triển nhanh như vậy thì đã không ngồi yên quan sát nổi nữa. Một ngày nọ cả ba nhà đều lục tục cho người tới bái phỏng, Lạc Long cũng cho người mở cửa đón tiếp nhiệt tình, không có gì giấu giếm. Bên trong một đại sảnh đón khách ở lầu tám, Lạc Long cùng với Nhân Trung Long và Tiết Đông Lăng ngồi ở chủ vị tiếp khách. Lần này mỗi nhà phái tới hai cao thủ nửa bước hóa cương cảnh tới thăm, vì thế nên mới cần cả ba người bọn họ đích thân tiếp đón.

-Chư vị lặn lội đường xa tới đây, thật là vinh hạnh cho tệ xá!

Lạc Long cất tiếng chào hỏi trước, những võ giả kia đều khách khí mà đáp lại. Một lão già trong đó chắp tay thi lễ hỏi:

-Xin hỏi vị nào là Nhân Trung lâu chủ?

Nhân Trung Long lên tiếng đáp:

-Chính là ta!

Lão già kia cung kính thi lễ với Nhân Trung Long.

-Lão hủ là Diệp Nam, người của Đông Lăng các, xin ra mắt Nhân Trung lâu chủ.

Nói rồi lão ta lập tức quay qua Lạc Long.

-Vị này chắc hẳn là Lạc Long, Lạc công tử.

Lạc Long mỉm cười đáp:

-Tại hạ là Lạc Long, bái kiến Diệp trưởng lão.

-Không dám, Lạc công tử quả lời rồi.

Ở Cửu Trùng lâu thì Nhân Trung Long là chủ, thế nhưng cho dù là hắn hay là Sa Quách và Nhan Phi đều không đủ lọt vào mắt của các đại thế lực, duy chỉ có Lạc Long là làm cho bọn họ kiêng kị. Như hành vi lão già gọi là Diệp Nam kia, khách khí với Nhân Trung Long chỉ là lễ nghi còn kính sợ với Lạc Long lại tới từ tâm can. Hai vị môn chủ của Tây Thừa môn, hai cường giả hoàng cấp đều bị hắn đánh trọng thương, một võ giả mới chỉ tới nửa bước hóa cương như lão căn bản không dám thở mạnh trước mặt hắn. Có điều trên danh nghĩa thì Nhân Trung Long mới làm chủ, lão ta lại quay qua chào hỏi với Tiết Đông Lăng rồi lại nói chuyện với Nhân Trung Long:

-Nhân Trung lâu chủ, hôm nay mấy lão già chúng ta tới đây bái phỏng cũng là vì có chuyện muốn thương lượng với Cửu Trùng lâu.

-Chúng ta đều là người ngay thẳng, Diệp trưởng lão có chuyện gì xin cứ nói.

Nhân Trung Long đáp.

-Dạo gần đây danh khí của Cửu Trùng lâu đang lên cao, người trong thành đều gọi các vị là thế lực bá chủ thứ năm của Chiến Uy thành ta, không biết Nhân Trung lâu chủ có cái nhìn như thế nào về việc này?

Nhân Trung Long suy ngẫm một chút cũng hiểu ra được ý tứ trong lời nói của lão ta, có điều vẫn dẫn dắt để cho lão nói hết:

-Danh xưng cũng chỉ là gọi ngoài miệng mà thôi, không biết Diệp trưởng lão muốn ám chỉ điều gì?

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.