Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hồn hàng ấn ký

Tiểu thuyết gốc · 2006 chữ

Lạc Long khẽ ngâm một tiếng, chỉ thấy ngón tay kia đang ở cách thân thể Tử Kình một thước đột nhiên hóa khổng lồ, kích cỡ còn lớn hơn cả thân người của Tử Kình. Lúc này Tử Kình mới thấy rõ ngón tay này căn bản chẳng có chút nào giống với ngón tay của Lạc Long cả, cũng không phải là ngón tay của nhân loại. Ngón tay này to dài, chỉ có hai khớp, lớp da bên ngoài sần sùi như da yêu thú, phía trên còn mọc ra móng vuốt sắc nhọn. Lúc này hắn mới để ý tới lời mà Lạc Long nói trước khi tung ra chiêu này:

-Long Thần Chỉ!

Có điều đây cũng là suy nghĩ cuối cùng của hắn, chỉ thấy long chỉ kia xuyên qua người hắn, trong nháy mắt liền đập hắn thành một cái bánh thịt, chết đến mức không thể chết hơn. Phía xa xa, Tôn Tường mới chạy được mấy trăm thước thì cảm thấy lo lắng, vừa quay đầu lại quan sát chiến cuộc thì liền thấy được tràng cảnh Tử Kình bị miểu sát. Da đầu Tôn Tường trở nên tê dại, trong nháy mắt toàn bộ lông tơ trên người hắn đồng loạt dựng đứng lên, trái tim trong lồng ngực cũng đập nhanh gấp đôi bình thường. Hắn không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu rằng bản thân đã chạy đủ xa, nhất định có thể trốn khỏi sự truy sát của Lạc Long. Không biết hắn đã lặp lại suy nghĩ đó bao nhiêu lần mà hắn thực sự đã tin rằng bản thân thực sự có thể chạy thoát, thậm chí trên mặt còn toát lên vẻ vui mừng. Quả đúng là mỗi người đều có một phản ứng khác nhau trước khi chết, cho dù phản ứng có kỳ lạ tới mức nào thì cũng có thể coi là bình thường.

-Đệ lục kết, Tỏa Khu!

Lạc Long chỉ một ngón tay về phía Tôn Tường mà nói một câu, Tôn Tường đang chạy như điên đột nhiên cảm thấy có một lực lượng kỳ lạ giam cầm tứ chi của bản thân, cho dù hắn có giãy giụa như thế nào cũng không thể thoát ra nổi. Hai mắt hắn trở thành màu đỏ như máu, hắn vừa giãy giụa vừa điên cuồng gào thét, chỉ là cho dù hắn có giãy giụa đến mức chân tay như sắp bị xé toạc thì tứ chi vẫn bị giam cầm như cũ. Thứ này gọi là kết giới thuật, là thuật pháp linh hồn đặc thù do chính Lạc Long sáng tạo ra, ngoài hắn thì không có người thứ hai biết được. Kết giới thuật dựa vào việc sử dụng linh hồn câu thông với thiên địa mượn sức mạnh tự nhiên, thông qua khẩu lệnh mà tự hắn nghĩ ra để thi triển pháp thuật. Đệ lục kết Tỏa Khu là một kết giới mang tính trói buộc, có thể tạo ra xiềng xích vô hình trói buộc thân thể của đối phương. Lạc Long bình thản đi tới trước người của Tôn Tường, vừa đi còn vừa lấy một tay vuốt vuốt mặt, tay còn lại bấm một loạt pháp quyết, khi đến trước người Tôn Tường thì hắn bỗng hóa thành một trung niên nhân có khuôn mặt gầy gò, hốc hác. Hắn ném ra một tấm bùa chú phong ấn dán lên miệng Tôn Tường khiến đối phương không kêu gào được nữa.

-Soạt!

Vạn Hình binh hóa thành một thanh đại đao cán dài hơn một thước được Lạc Long lấy ra. Khuôn mặt của Tôn Tường đỏ bừng, hắn cố gắng muốn nói gì đó nhưng lại bị phù chú bịt kín miệng. Lạc Long đặt một ngón tay lên miệng xùy một tiếng, ánh mắt nhìn đối phương như có ý “Ta biết ngươi muốn nói cái gì”. Đại đao trong tay giơ lên cao, dưới ánh mắt tuyệt vọng của Tôn Tường bổ xuống nhắm thẳng tới đầu của hắn.

-Ầm!

Một chùm sáng bất thình lình bắn ra từ trong cơ thể của Tôn Tường đánh bay Lạc Long ra xa.

-Tên đáng chết nào muốn hại tôn tử của ta!

Một tiếng gầm mang theo uy áp kinh người vang lên, chỉ thấy phía sau Tôn Tường có hư ảnh của một lão già xuất hiện. Lão già này tóc xõa ngang vai, y phục chỉnh tề, mặc dù hư ảnh không quá rõ ràng nhưng cũng có thể thấy ngoại hình của lão ta giống như một lão nhân năm sáu mươi tuổi.

-Hừ, cuối cùng cũng chịu chui ra rồi sao!

Lạc Long cười khẩy, hắn đã sớm nhận ra sự tồn tại của hồn hàng ấn ký trong người của Tôn Tường rồi. Hồn hàng ấn ký là thủ đoạn đặc thù giúp cường giả khí hải cảnh trở lên có thể lưu lại một tia phân hồn của bản thân lên thân kẻ khác. Khi người mang theo hồn hàng ấn ký gặp phải tình cảnh sinh tử thì hồn hàng ấn ký sẽ tự động được kích hoạt, hóa thành phân hồn của cường giả đã để lại nó. Đây là thủ đoạn rất phổ thông trong tu chân giới, chỉ là mỗi người chỉ có thể tạo ra duy nhất một hồn hàng ấn ký, vả lại sau khi tạo ra thứ đồ này thì linh hồn của bản thân sẽ bị thiếu khuyết, tốc độ tu luyện cũng vì thế mà chậm lại. Lão già để lại hư ảnh ấn ký trong người của Tôn Tường chính là gia gia của hắn, trưởng lão của Bạch Hạc tông, cường giả khí hải cảnh hàng thật giá thật. Lão ta đã lớn tuổi rồi, không có hy vọng đột phá cảnh giới, mà Tôn Tường vừa là cháu trai lớn nhất của lão, cũng là một trong những người trẻ tuổi kiệt xuất nhất của Tôn gia, vì vậy lão mới để lại hồn hàng ấn ký trên người đối phương. Vốn lão nghĩ rằng việc làm này của bản thân là thừa thãi, ai ngờ ngày hôm nay có kẻ thực sự muốn giết cháu trai lão.

-Ngươi là kẻ nào, lại dám động tới Tường nhi, ngươi có biết nó là ai hay không?

Lão già kia nhìn chằm chằm vào Lạc Long, ánh mắt như có thể giết người. Lạc Long lại cười gằn mà đáp:

-Một con tạp mao của Bạch Hạc tông mà thôi, ở đó kêu gào cái gì chứ.

Lão già bị sỉ nhục như vậy thì không nhịn được định lao tới ra tay, ai ngờ Lạc Long vô cùng giảo hoạt, trực tiếp tế ra mấy tấm phù chú đánh về phía Tôn Tường. Những tấm phù chú này đều là tông cấp trung phẩm, uy thế lớn đến không tưởng. Chỉ thấy trong không trung đột nhiên có năm sáu thanh cự kiếm đâm về phía Tôn Tường. Lão già kia thấy thế cũng chỉ có thể ngừng việc công kích, quay lại chỗ của Tôn Tường, đánh ra mấy chưởng tùy ý liền chặn lại hết công kích. Bây giờ lão mới để ý tới Tôn Tường bị người khóa miệng, nãy giờ cứ ô ô a a mãi mà không nói được, lão liền phất tay một cái khiến cho phù chú phong ấn trên miệng của hắn được gỡ bỏ. Tôn Tường hít một hơi thật sâu, chỉ tay về phía Lạc Long, ngón tay còn run run.

-Gia gia, đừng cho hắn thời gian, người mau giết hắn đi, hắn ta là …

Còn chưa nói dứt câu thì một lực lượng vô hình đột nhiên đánh bay hắn sang một bên. Chiêu này do phân hồn của Lạc Long đánh ra. Tôn Tường đang định nói hắn ta là linh tu linh biến cảnh để cảnh báo cho gia gia mình, chỉ tiếc hắn vẫn chậm một bước. Linh tu không những mạnh hơn võ tu cùng đẳng cấp mà còn thắng ở yếu tố bất ngờ bởi lẽ linh hồn lực có thể hư hóa thực, cũng có thể thực hóa hư. Nếu như đối phương là linh tu mà ngươi không biết thì cho dù có cao hơn hắn một đại cảnh giới cũng có khả năng bị hắn đánh bị thương. Cứ nhìn lão già kia liền có thể thấy, lão ta thân là cường giả khí hải cảnh mà còn không bảo vệ được cháu trai trước mặt Lạc Long. Lão ta nén giận đánh một chưởng làm phân hồn của Lạc Long tiêu tán, nhưng khi lão định quay qua đón lấy Tôn Tường thì bên tai chợt có thanh âm.

-Phập!

Âm thanh không lớn nhưng rơi vào trong tai lão già lại như sấm rền. Tôn Tường còn đang bị đánh bay trong không trung thì một mũi tên phá không lao tới, đâm xuyên qua trái tim hắn. Vạn Hình Binh trên tay của Lạc Long biến từ hình thái một cây cung thành hình khối cầu sắt chui vào trong người hắn. Một tên kia của Lạc Long mang theo lực phá hoại khủng khiếp, chỉ vừa đâm xuyên qua trái tim của Tôn Tường đã lập tức phá nát trái tim của hắn. Sinh cơ của Tôn Tường rất nhanh tiêu tán, gương mặt của hắn lộ rõ vẻ tuyệt vọng cùng không cam lòng. Hắn biết linh tu rất đáng sợ, thậm chí khi hồn hàng của gia gia hắn xuất hiện thì hắn vẫn không có thả lỏng, vội vàng muốn cảnh báo cho đối phương. Ấy vậy mà hắn vẫn phải nhận kết cục như vậy, hắn thực sự không cam tâm. Lão già kia lao ra đón lấy tôn nhi của mình nhưng lại chỉ đón được một cỗ thi thể, nhất thời lửa giận công tâm khiến lão mất hết lý trí. Nếu như lão có thân thể thì chắc hẳn lúc này đã phải phun ra một ngụm máu rồi.

-Súc sinh, ngươi phải chết!

Hư ảnh lão ta run run, sau đó cuộn tròn lại bay thẳng về phía Lạc Long. Toàn bộ linh hồn lực của lão ta tụ lại cùng một chỗ, hóa thành một ngón tay khổng lồ đánh ra một kích về phía Lạc Long. Một kích này chứa đựng toàn bộ sức mạnh của phân hồn của lão ta, có thể sánh với một kích toàn lực của võ giả mới đột phá tới khí hải cảnh. Bất cứ võ giả khí tuyền cảnh nào hứng chịu một kích này cũng đều phải chết, Lạc Long có linh hồn ngang với linh tu linh biến cảnh trung kỳ cũng không phải ngoại lệ. Có điều hắn cũng không có hoảng loạn, chỉ thấy hai tay hắn vung lên, ném ra mấy chục tấm phù chú. Phù chú bay ra liền kết thành trận pháp, hóa thành một tấm chắn bằng đất. Không dừng lại ở đó, hai tay hắn lại tiếp tục vung vẩy, một lần nữa ném ra mấy chục tấm phù chú khác. Lần này phù chú kết thành phù trận hệ băng, tạo thành một tấm chắn bằng băng, lại dung hợp cùng một chỗ với tấm chắn bằng đất kia tạo thành băng thổ thuẫn vô cùng kiên cố.

-Ầm!

Ngón tay kia đập vào băng thổ thuẫn phát ra tiếng nổ trầm đục, chỉ trong một nhịp liền phá tan thuẫn trận kia. Màu sắc của ngón tay kia đã ảm đạm đi một chút, có điều lực công kích của nó vẫn còn rất khủng bố, tiếp tục bay về phía Lạc Long. Lạc Long lúc này đang liên tục lùi về đằng sau, linh hồn lực từ trong người hắn không ngừng phóng ra, hóa thành vô số lá chắn trong suốt chặn giữa hắn và ngón tay kia.

-Oanh! Oanh! Oanh!

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.