Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xem kịch phải trả tiền

Tiểu thuyết gốc · 2030 chữ

Lời nói của Lạc Long mang theo vẻ bá đạo khiến cho hai tên kia vô cùng phẫn nộ, một tên trong đó tức giận nói:

-Tiểu tử, ngươi đừng tưởng chúng ta cho ngươi chút mặt mũi thì ngươi liền tưởng mình là thiên vương lão tử, nếu chúng ta liều mạng với ngươi thì ngươi cũng không sống nổi đâu.

Lạc Long vỗ tay bôm bốp, trên mặt vẫn treo nụ cười lạnh.

-Nói hay lắm, ta không phải là thiên vương lão tử, có điều ta biết hôm nay cho dù thiên vương lão tử có tới đây cũng không cứu được các ngươi đâu.

Vừa dứt lời thì hắn liền điều động phân hồn mang theo mấy chục tấm phù chú bay lên cao, lập tức từ trên trời xuất hiện mấy trăm thanh kim sắc trường kiếm lớn nhỏ bất đồng kết thành một kiếm trận khổng lồ. Mấy trăm thanh trường kiếm xoay tròn thành hình lốc xoáy rồi trong nháy mắt đổ ập xuống vị trí ba tên của Cửu Kiếm môn. Hai lão già kia chạy lại chắn trước mặt của thiếu môn chủ của bọn hắn, mở ra tuyệt kỹ phòng ngự mạnh nhất của bản thân.

-Đinh đinh đang đang!

Tiếng kim thiết va chạm rơi vào trong tai khiến người nghe cảm thấy tê cả da đầu, kiếm trận này không những số lượng công kích khủng bố mà uy lực cũng không nhỏ. Cứ nhìn vào bảo khí phòng ngự của hai lão già kia thì sẽ thấy, chỉ trong vòng mấy hơi thở mà trên đó đã xuất hiện vô số vết nứt. Hai người bọn hắn còn định mở miệng cầu xin thì đột nhiên bảo khí phòng ngự của bọn hắn vỡ vụn, lập tức mấy trăm thanh trường kiếm trút xuống người bọn hắn như mưa. Từng tiếng hét thảm vang lên, ba người bọn hắn chỉ trong nháy mắt biến thành huyết nhân, khí tuyệt bỏ mình. Mặc dù khuôn mặt của bọn hắn bị cắt đến không còn hình hài nhưng trong hai mắt còn hiện rõ vẻ không cam nồng đậm.

-Có trách thì trách các ngươi là người của Cửu Kiếm môn mà thôi.

Sau khi thu lấy tính mạng của ba tên kia, Lạc Long không có gỡ bỏ trận pháp cấm chế mà quét mắt một vòng, lạnh giọng nói:

-Các vị xem vậy đã đủ hay chưa?

Lập tức từ bên trong rừng cây có mấy chục người thuộc mười mấy đội ngũ riêng biệt nhảy ra từ những bụi cây gần đỉnh núi. Những người này đều là người của các thế lực có cường giả khí tuyền cảnh, bởi vì hiếu kỳ không biết ba người của Cửu Kiếm môn sẽ xử lý kẻ cuồng ngạo kia như thế nào nên bọn hắn liền đi theo. Thật không nghĩ tới kẻ bị xử lý không phải là võ giả trẻ tuổi kia mà lại là ba tên của Cửu Kiếm môn, hơn nữa tử trạng còn thê thảm vô cùng, vừa nhìn vào đã khiến lòng người phát lạnh.

-Ha ha, chúng ta chỉ là đi ngang qua, tuyệt đối không có ác ý gì, bằng hữu đừng hiểu lầm.

Một trung niên nhân tu vi khí tuyền cảnh sơ kỳ cười gượng lên tiếng, mặc dù tu vi và bối phận của hắn hơn xa Lạc Long nhưng lời nói lại vô cùng khách khí, có điều hắn cũng không cảm thấy gượng gạo. Ngươi không thấy tên kia vừa mới tiện tay diệt sát hai tên võ giả có tu vi mạnh hơn ta hay sao? Tu chân giới lấy thực lực để nói chuyện, nắm đấm kẻ nào lớn hơn thì kẻ đó chính là lão đại.

-Vị bằng hữu này nói rất hay, có điều ngươi không nghĩ rằng xem kịch thì phải trả tiền hay sao?

Ý tứ trong lời nói của Lạc Long đã rất rõ ràng, hắn muốn đám người này giao ra một chút tiền tài, có như vậy thì hắn mới không truy cứu việc bọn họ rình rập ở nơi này.

-Hừ, tiểu tử, ngươi đừng nghĩ bản thân có chút năng lực rồi thích làm gì thì làm. Nếu khiến cho mọi người phẫn nộ thì ngươi có gánh nổi hay không?

Một võ giả khí tuyền cảnh khác đứng ra nói, lời của hắn có tác dụng cột mọi người lại chung một chỗ, có thể thấy người này là một kẻ tâm tư cẩn mật.

-Nói như vậy là ngươi không muốn trả tiền?

Lạc Long dùng ánh mắt băng lãnh nhìn võ giả kia khiến hắn có chút chột dạ, trái tim của hắn nhảy lên liên tục.

-Hừ, chúng ta không giao tiền ra đấy, ngươi định làm gì?

-Đúng vậy, ngươi có thể làm gì?

Một võ giả khí tuyền cảnh khác cũng đứng ra hưởng ứng. Không muốn bị Lạc Long bóc lột một phen thì bọn hắn chỉ có cách đoàn kết lại với nhau, khiến cho đối phương biết khó mà lui. Thế nhưng hắn vừa mới dứt lời thì trên trời có hai ngọn núi khổng lồ mang theo uy áp kinh thiên giáng xuống về phía đội ngũ của hai tên võ giả lên tiếng phản đối. Hai ngọn núi kia không những to mà tốc độ rơi xuống còn vô cùng nhanh, căn bản không thể tránh được nên bọn hắn chỉ có thể mở ra phòng ngự mạnh nhất của cả đám người rồi tụ lại một chỗ.

-Ầm ầm!

Đỉnh núi truyền ra tiếng nổ ầm vang, dưới chân mọi người truyền đến cảm giác rung lắc mạnh mẽ như có động đất vậy. Hai nhóm võ giả kia bị hai ngọn cự sơn đè lên cũng không bị làm sao, chỉ là mỗi người chịu thương thế hơi nặng một chút, trong miệng có máu tươi chảy xuống mà thôi.

-Ta cho các ngươi một cơ hội suy nghĩ lại, các ngươi nên trân trọng nó.

Lạc Long và bọn hắn cũng không có thù oán gì, không cần phải động một chút là ra tay giết người. Có điều ở trong mắt của hai võ giả khí tuyền cảnh kia thì hành động nhân từ của hắn lại biểu thị cho việc hắn chỉ đang cố lộng huyền hư, muốn dọa chạy chính mình nên mới dài dòng như vậy. Hai tên này vốn cũng là cường giả một phương, bị một tiểu tử luyện khí cảnh đánh bị thương khiến bọn hắn thẹn quá hóa giận, lập tức ra hiệu cho thủ hạ cùng nhau xông lên làm thịt đối phương.

-Ài, thiên hạ nhiều kẻ thông minh nhưng cũng lắm tên ngu xuẩn.

Lạc Long thở dài một tiếng, hắn vì không có cừu oán với đối phương mà đã cho bọn hắn hai lần cơ hội, thật không ngờ bọn hắn lại không biết trân trọng. Hai tay hắn chắp lại cùng một chỗ, lập tức lại có mấy trăm tấm phù chú từ chỗ hắn bay ra, tạo thành hai đại sát trận. Trận phù của hắn tuy chỉ là loại dùng một lần nhưng uy lực bộc phát thì mạnh mẽ hơn trận pháp truyền thống rất nhiều, chỉ là phù chú tôn cấp cực phẩm thôi nhưng có thể tạo thành công kích mạnh hơn cả trận pháp tông cấp, cứ nhìn thảm cảnh của ba tên Cửu Kiếm môn là biết. Trên trời xuất hiện một hỏa cầu, đường kính khoảng gần một thước, nhìn qua thì không có gì đặc biệt. Hỏa cầu rơi xuống một đội ngũ võ giả, đám người kia thấy thế thì còn cười nhạo, võ giả khí tuyền cảnh vừa rồi đứng lên chống lại Lạc Long bước lên trước một bước đón đỡ hỏa cầu, còn không quên nói lời trào phúng:

-Ta còn nghĩ rằng ngươi rất lợi hại, thì ra cũng chỉ là miệng cọp gan thỏ.

Dứt lời hắn đánh ra một chưởng hời hợt về phía hỏa cầu kia, chân khí từ trong cơ thể hắn hóa thành một chưởng ấn bay ra ngoài. Đây chính là điểm lợi hại của cường giả khí tuyền cảnh. Võ giả lên tới cảnh giới này thì chân khí trong cơ thể thậm chí còn ngưng tụ thành dạng lỏng, biến thành một dòng suối, vì vậy mới có tên gọi là khí tuyền. Cường giả khí tuyền cảnh có thể phóng chân khí ra ngoài hóa thành công kích, bởi vì chân khí đã rất ngưng tụ nên cũng không cần mượn đến võ kỹ đặc thù như khí động cảnh nữa. Một chưởng kia của tên võ giả khí tuyền cảnh tuy rằng rất tùy ý nhưng có thể nhẹ nhàng đánh chết võ giả khí động cảnh đại viên mãn, trong mắt mọi người thì một chưởng này có dư lực để phá giải hỏa cầu kia.

-Ầm!

Chưởng ấn đánh vào hỏa cầu khiến nó nổ bạo, có điều hỏa diễm từ trong đó bỗng nhiên bộc phát, mang theo khí thế thiêu đốt thiên địa ập về phía võ giả kia. Sự việc diễn ra quá đột ngột, tên võ giả khí tuyền cảnh và thủ hạ của hắn vừa mới lấy ra bảo khí phòng ngự thì lập tức bị hỏa diễm nuốt trọn. Bên trong biển lửa phát ra từng tiếng kêu rên thảm thiết, sau ba hơi thở thì liền im bặt. Hỏa diễm tán đi, xuất hiện trong tầm mắt của mọi người là sáu bộ hài cốt bị cháy đen thui, tư thế của mỗi một bộ hài cốt không phải là đang ôm đầu thì cũng là che ngực, biểu thị rõ sự đau đớn khủng bố mà bọn hắn phải chịu trước khi chết. Những võ giả đang bị vây trong cấm chế trên đỉnh núi còn chưa hết bàng hoàng thì lại thấy trên trời xuất hiện một cơn bão tuyết thổi về phía đội ngũ võ giả còn lại. Tên võ giả khí tuyền cảnh cầm đầu đội ngũ lúc này nhìn thấy tử trạng của đám người kia thì đã hối hận đến xanh ruột rồi, có điều công kích của đối phương đã đánh ra thì không thể thu lại, hắn chỉ đành cố gắng chống lại đợt công kích này, sau đó thì mới giao ra không gian giới chỉ rồi cầu xin đối phương tha mạng. Chỉ là hắn cũng không còn cơ hội này nữa, suy nghĩ của hắn đang cấp tốc xoay chuyển chợt trở nên chậm chạp, sau đó thì liền mất đi ý thức. Chỉ có những người đứng xem bên ngoài thì mới biết được khi cơn bão tuyết kia quét qua thì tên võ giả kia và thủ hạ của hắn liền bị đông thành năm cỗ tượng băng, thậm chí bọn hắn còn chưa kịp làm ra phản ứng gì. Trên trời lại xuất hiện năm thanh băng thứ đâm xuyên qua năm cỗ băng điêu kia, chỉ nghe thấy mấy tiếng bang bang, thi thể của một tên võ giả khí tuyền cảnh và bốn tên khí động cảnh đỉnh phong liền vỡ ra thành vô số mảnh vụn, ngay cả xương cốt của võ giả vốn vô cùng vững chắc thì sau khi bị băng phong cũng trở nên giòn tan như thủy tinh. Đây là lần đầu tiên từ khi tu luyện mà Lạc Long dùng đến trận pháp hệ băng. Trước đây hắn thường dùng kim trận huyễn hóa ra trường kiếm để công kích địch nhân, đôi khi cũng dùng đến hỏa trận, nhưng thứ mà hắn am hiểu nhất chính là băng trận bởi vì hắn xuất thân là hải thần. Băng trận của hắn chỉ là tôn cấp thôi nhưng có thể dễ dàng băng phong võ giả khí tuyền cảnh trong nháy mắt, như vậy cũng đủ thấy được sự cường hãn của nó.

-Còn ai không phục có thể tiếp tục lên, yên tâm ta sẽ không giết các ngươi.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.