Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bí mật tiểu thế giới (2)

Tiểu thuyết gốc · 1684 chữ

Thời gian qua đi mấy trăm vạn năm, tu sĩ trên thế giới này cuối cùng cũng đạt được một bước đột phá mấu chốt, đó là khi một tu sĩ nghĩ ra cách đem thổ nhưỡng và vật chất bên ngoài vào tiểu thế giới. Việc này trước đó cũng có rất nhiều người thử qua, chỉ là chủ thế giới vốn đã nhỏ bé, có thể mang theo bao nhiêu vật chất vào tiểu thế giới? Hơn nữa cho dù ngươi nhất quyết phải mang toàn bộ vật chất của chủ thế giới đi vào tiểu thế giới thì thiên đạo của chủ thế giới sẽ để yên hay sao? Vị tu sĩ kia vào thời điểm đó là một trong những cường giả đứng đầu của tu chân giới, hắn đã từng đột phá cương phong bích chướng của thế giới để ra tới vũ trụ bao la rộng lớn, mục tiêu ban đầu vốn dĩ là muốn đi tìm một thế giới mới. Thế nhưng cho dù hắn đã đi tới nơi xa nhất trong cực hạn của bản thân thì cũng không tìm nổi một tinh cầu thứ hai có sự sống chứ đừng nói là muốn tìm tinh cầu có tu chân văn minh. Ngay lúc hắn chán nản định quay về thế giới của mình thì hắn lại nghĩ ra một giải pháp cho các tiểu thế giới, đó chính là lấy những viên vẫn thạch, những mảnh vỡ của các tinh cầu nhỏ về thế giới của mình để nhét vào các tiểu thế giới. Sau khi thí nghiệm cho ra kết quả khả quan thì vị tu sĩ kia vô cùng vui mừng, không ngừng đi thu thập các mảnh vỡ của tinh cầu về bồi đắp cho các tiểu thế giới, tích tiểu thành đại, dần dà việc đó đã trở thành lý tưởng sống của hắn. Vị tu sĩ kia từ lúc bắt đầu kiến thiết tiểu thế giới cho tới khi chết đi đã tạo ra được tổng cộng hơn một trăm tiểu thế giới, cái lớn nhất còn có kích thước lớn gấp mấy chục lần thế giới hiện tại. Cũng nhờ suy nghĩ và hành động vĩ đại của mình mà hắn được toàn bộ tu luyện giả trên thế giới tôn kính, có thể nói là công tham tạo hóa, được người đời xưng tụng là hư không chí thần. Các tiểu thế giới được mở ra đều lấy năng lượng từ chủ thế giới, thế nhưng tu sĩ ở trong đó lại không bị áp chế mạnh mẽ, do đó tốc độ tu luyện được đề thăng lên nhiều lần, các cường giả trên thế giới cũng vì thế mà mọc lên như nấm, đây cũng là khởi đầu cho thời kỳ thái cổ. Các tu sĩ ở thời kỳ thái cổ không ngừng miệt mài mở thêm các tiểu thế giới mới, lại bồi đắp cho chúng trở nên ngày một lớn hơn. Đến khi thời kỳ thái cổ kết thúc, tới thời kỳ thượng cổ thì công cuộc này mới dừng lại. Việc này không phải do chủ thế giới bị các tiểu thế giới làm cho quá tải, trái lại chủ thế giới lại có thể thu thập sức mạnh từ vũ trụ rộng lớn để cung cấp cho các tiểu thế giới, hơn nữa nương theo các tiểu thế giới được mở rộng thì chủ thế giới cùng ngày một lớn mạnh hơn. Chỉ là tu chân văn minh ở bất cứ đâu cũng sẽ bị thời gian làm cho xói mòn, các tu sĩ trên thế giới này cũng theo đó mà ngày càng trở nên yếu nhược đi, tới thời kỳ thượng cổ thì hầu như đã chẳng còn tu sĩ nào có đủ khả năng để phá vỡ cương phong bích chướng của chủ thế giới nữa rồi. Những chuyện này ngày nay hầu như chẳng còn ai biết nữa, Lạc Long cũng do may mắn nên tìm được một bản thư tịch ở trong một động phủ thái cổ do đó mới biết tới, đương nhiên hắn sẽ không đi kể cho bất cứ ai về những thứ này.

Theo thế giới thay đổi thì các quốc gia cũng mọc lên như nấm, thống trị hầu như toàn bộ tu chân giới, mỗi một quốc gia sẽ chiếm một tiểu thế giới riêng làm lãnh địa của mình, đương nhiên Văn Lang đế quốc cũng không phải ngoại lệ. Đúng ra mà nói thì một đế quốc trên chủ thế giới chẳng được tính là gì, nếu không phải vì đế quốc cần canh giữ không gian trận pháp để đi vào tiểu thế giới thì đế quốc sẽ chẳng còn tồn tại trên chủ thế giới nữa. Kỳ thực cái gọi là đế đô trong miệng của người đời chính là tiểu thế giới của đế quốc, nếu như nói đế đô mới chính là đế quốc thì cũng chẳng có gì sai. Lạc Long giải thích một vài điểm quan trọng cho đám người Trần Nhất Bác, bọn họ nghe xong thì cũng hiểu được. Đại môn khổng lồ ở kia chính là nơi nối liền giữa chủ thế giới và tiểu thế giới của Văn Lang đế quốc, những đại môn như thế này đều được gọi là đế quốc chi môn, đây cũng chính là lý do tại sao mà không gian mười dặm xung quanh đại môn này lại bị đặt làm cấm khu. Đoàn người tới gần với đế quốc chi môn thì bị một toán binh lính ngăn lại. Toán binh lính này có mấy chục người, trong đó thực lực tốt xấu lẫn lộn có cả võ giả luyện khí cảnh và khí động cảnh. Đáng chú ý chính là đám binh lính này kỷ luật vô cùng tốt, người nào người nấy thấy có người lại gần thì đều đứng thẳng lên, thân người như thiết tháp, ánh mắt uy nghiêm mà nhìn những người kia. Đầu lĩnh của đám người này là hai cường giả mặc hoàng kim giáp, thực lực vậy mà đã vượt qua khí động cảnh, đạt tới khí tuyền cảnh. Một người trong đó thấy đoàn xe ngựa đi tới thì cao giọng mà nói:

-Ai là đầu lĩnh của đoàn người này mau ra trình diện.

Lạc Long cũng không có bước ra mà Nhân Trung Vô Địch đại diện mọi người đứng lên, chắp tay với đám binh lính kia, giọng điệu khách khí đáp:

-Bái kiến các vị đại nhân, ta chính là đầu lĩnh ở đây.

Vị võ giả mặc hoàng kim giáp kia có chút nhíu mày, hắn rõ ràng cảm nhận được bên trong đội ngũ này có một võ giả khí động cảnh, lại có một linh tu xuất linh cảnh, vậy mà lại không phải một trong hai người họ ra mặt, chẳng lẽ là khinh thường đám bọn hắn hay sao? Có điều hắn là quân binh của hoàng thất, cũng không có để lộ tâm tư của mình mà tiếp tục nói:

-Các ngươi là người của đế đô hay là võ giả ở bên ngoài?

-Chúng ta là võ giả độc lập muốn đi vào đế đô kiếm kế sinh nhai.

-Vậy các ngươi đã biết giá cả để đi qua đế quốc chi môn hay chưa?

-Chúng ta cũng đã tìm hiểu qua, có điều để tránh xảy ra sai sót, còn xin đại nhân thông tri.

Giá cả đi vào đế đô đã được Lạc Long báo cho Nhân Trung Vô Địch biết, có điều bọn họ thân là người lần đầu tiến vào Văn Lang đế đô, nếu tỏ ra quá hiểu biết thì sẽ khiến người khác nghi ngờ. Hoàng kim giáp nhân kia gật đầu đáp:

-Võ giả dưới khí động cảnh lần đầu đi qua đế quốc chi môn phải giao nộp ba trăm thượng phẩm linh tệ, khí động cảnh võ giả thì phải nộp ba mươi, từ khí tuyền cảnh hoặc xuất linh cảnh trở đi sẽ miễn phí qua cửa.

Võ giả có thực lực càng cao thì sẽ càng nhận được ưu đãi, đây vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Có điều xuất linh cảnh tu sĩ tương đương với khí động cảnh võ giả lại được miễn phí qua cửa, qua đó cũng có thể thấy được sự coi trọng của tu chân giới đối với các linh tu lớn tới mức nào. Còn về võ giả dưới khí động cảnh trở xuống lại phải trả ba trăm thượng phẩm linh tệ, tương đương ba mươi vạn trung phẩm linh tệ hay ba ức hạ phẩm linh tệ, đó mới chỉ là cho một người mà thôi. Nhân Trung gia có đến hơn một trăm người, toàn bộ đều chưa đạt tới khí động cảnh, như vậy phải tốn đến hơn ba trăm ức hạ phẩm linh tệ, hèn gì mà bọn hắn kinh doanh hơn hai mươi năm vẫn không có đủ tiền để đi tới đế đô sinh sống, chỉ riêng phí qua cửa thôi đã đủ dọa chết bọn hắn rồi.

-Vị đại nhân này, chúng ta có thể trả trung phẩm linh tệ được hay không?

-Đương nhiên có thể, theo giá thị trường một đổi một ngàn, các ngươi tự tính toán lấy đi.

Nhân Trung Vô Địch gật đầu sau đó rút ra một tiêu dụng ngọc bài của Tử Nguyệt thương hội được Lạc Long chuẩn bị sẵn đưa cho võ giả kia. Người kia quét qua ngọc bài một chút, rồi tính qua số lượng, sau khi cảm thấy vừa đủ thì liền phất tay cho đám người đi qua. Kỳ thực hắn nhìn thấy những người này có tiền như vậy thì đã nổi lên tham niệm nhưng vì bản thân là người của hoàng thất nên không dám làm bậy, nếu chẳng may quẳng đi thanh danh của đế đô hoàng thất thì cho dù hắn có mười cái mạng cũng phải chết.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.